Lúc trước bị Đoàn Dịch Kiệt kéo đến phủ Đại Soái thăm hỏi Đoàn lão phu nhân, giả làm vị hôn thê, cũng nghe đám người Lư phu nhân, Ngô Văn Quyên nói bóng nói gió, Hứa Lương Thần không phải chưa nghĩ đến hậu quả xấu nhất.
Nhưng đại thiếu mặt lạnh không lại không quá ép buộc, sau khi rời khỏi phủ Đại Soái, ngoại trừ vào Bộ ngoại giao làm việc, sinh hoạt của cô cơ bản không có bị ảnh hưởng. Cho nên Hứa Lương Thần đà điểu xem nhẹ tính nghiêm trọng của vấn đề, được chăng hay chớ cho rằng toàn bộ chuyện này là ý tưởng vô căn cứ của Đoàn Dịch Kiệt lúc nhất thời xúc động, thời gian trôi qua sẽ dần chìm vào quên lãng.
Vụ án bắt cóc Hồ Vi Mạch còn đó, người Nhật Bản đang ráo riết hành động; đàm phán mượn tiền Nhóm ngân hàng năm nước sắp bắt đầu, cô đang vui mừng vì có thể cống hiến hết mình cho quốc gia dân chúng, vợ chồng Đoàn Chính Huân lại đột nhiên đưa ra hôn sự.
Hơn nữa, hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ một người mặt đỏ một người mặt đen [], hoàn toàn không để lại đường cự tuyệt.
[] Trong kinh kịch mặt đỏ thể hiện tính cách trung liệt, dũng cảm, chính nghĩa; mặt đen biểu thị sự thô bạo, hung dữ.
Lúc trước Đoàn Chính Huân và Lư phu nhân không thể hiện bất kỳ ý kiến gì về việc này, Đoàn Kỳ Bình cũng không ngờ cha mẹ tối nay mời Hứa Lương Thần đến là để ‘khuyên’ cô gả cho anh cả, nghe vậy không khỏi nhìn chằm chằm Hứa Lương Thần đang kinh ngạc không nói gì.
Trong mắt xẹt qua một tia khiếp sợ hoảng loạn, Hứa Lương Thần kìm chế trái tim đang đập như điên, cố gắng bình tĩnh lại, giương mắt nhìn Lư phu nhân, có chút mất tự nhiên cười nhẹ: “Phu nhân nói đùa, đại thiếu nắm giữ cương vị quan trọng trong quân đội quốc gia, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Lương Thần chẳng qua là bé gái mồ côi, học nhiều vài câu tiếng nước ngoài mà thôi, môn không đăng hộ không đối, thật sự không xứng với Thiếu soái.”
Hơi hơi ngước lên nhìn biểu cảm nghiêm túc của Đoàn Chính Huân, Hứa Lương Thần hạ quyết tâm, đã nói ra thì dứt khoát nói cho xong: “Cảm tạ Đại soái, phu nhân yêu mến, Lương Thần tự biết thân phận, thực sự không dám trèo cao. Thượng Hải giai lệ vô số, quý phủ nhất định sẽ chọn được thiếu phu nhân vừa lòng đẹp ý.”
Tuy lời nói dịu dàng, nhưng đồng thời cũng đã cự tuyệt dứt khoát. Đối với phủ Đại Soái mà nói, đây là chuyện vô cùng mất mặt, thế mà Đoàn Chính Huân quyền cao chức trọng chưa bao giờ cho phép cự tuyệt lại không có phản ứng gì, trong lòng Hứa Lương Thần hoang mang.
Dù sao đột nhiên nghe được tin tức có liên đến mình nên vẻ mặt cô khiếp sợ, hoảng loạn và lúng túng, ánh mắt sắc bén của Đoàn Chính Huân thấy rõ. Dưới tình hình như vậy, thiếu nữ trẻ tuổi vẫn duy trì được vẻ trầm tĩnh đoan trang, ăn nói cũng rất nền nã lý trí, trong lòng Đoàn Chính Huân không khỏi thầm khen một tiếng: phong thái không tệ, can đảm lại hiểu biết!
Đôi mắt hơi híp lại, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng cô, đúng lúc giao với tầm mắt Hứa Lương Thần, vẻ mặt ông uy nghiêm khó lường làm cho hô hấp của Lương Thần bị kiềm hãm, lại kiên quyết không lùi bước.
Nụ cười trên mặt Lư phu nhân có chút xấu hổ.
Tạm thời không nói con trai xuất sắc như thế nào, chỉ nói đến chuyện Đại soái Quân Chính phủ nắm trong tay mười sáu tỉnh phía Nam và phu nhân chính thất tự mình cầu hôn, đối với bất kỳ gia đình và cô gái nào đều là vinh quang không nhỏ. Vị Hứa tiểu thư này thật đúng là kỳ quái, vẫn luôn giả ngu giả si kháng cự.
Gả vào phủ Đại Soái kinh khủng vậy sao?
Đoàn Kỳ Bình ở bên nhìn ba người ‘anh tới tôi đi’ đấu trí đấu dũng, tâm trạng có chút phức tạp.
Hứa Lương Thần thông tuệ rộng lượng, tính tình ôn hòa, cùng anh cả trai tài gái sắc, thật đúng là ông trời tác hợp. Nhưng kì lạ là cô ấy không rung động trước anh cả, lại càng không phải tình yêu. Cha cô chờ không nổi lại ỷ thế ép hôn, cường thủ hào đoạt. Cuộc hôn nhân này cho dù có thành công, cũng không biết là lương phối hay là nghiệt duyên nữa?
Hứa Lương Thần cự tuyệt uyển chuyển nhưng trực tiếp, cũng may Lư phu nhân quen nhìn sắc mặt phản ứng linh hoạt, tuy rằng trong lòng có chút phản đối nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Người một nhà không cần nói những lời như vậy, Lương Thần sao lại khách khí với dì vậy? Hôn sự của hai đứa là phía trước Dịch Kiệt chính miệng nói, trên báo đến bây giờ còn đang ồn ào xôn xao đó, tối hôm đó dì cũng từng nói với con, chờ lão thái thái khỏe lên sẽ làm còn gì.”
Không hổ là người quản lý việc nhà trong phủ Đại Soái, nói vô cùng thân thiết mềm nhẹ lại ngầm chứa chỉ trích: Chuyện đính hôn là lão đại chính miệng nói, còn làm cho báo chí biết; đính hôn tán thành con dâu là cô cũng không phải chưa nói, lúc đó sao không cự tuyệt thẳng?
Lúc đó tình thế bắt buộc, đâu cho phép cô tự ý quyết định? Hứa Lương Thần phiền não nhíu mày.
Lư phu nhân cười cười, nửa thật nửa giả nói tiếp: “Thế nào, Lương Thần nhưng là trách dì và đại soái chậm trễ lâu như vậy sao?”
Nhìn Hứa Lương Thần cười, Lư phu nhân giảm bớt không khí thở dài: “Thứ nhất là muốn cho hai đứa tiếp xúc nhiều một chút. Thứ hai gần đây quốc sự gia sự bận rộn, hai cha con bọn họ vì nước nhà, hiếm khi nào được rảnh rỗi, Lương Thần thông cảm. Con lớn lên bên cạnh thị trưởng Tôn, chắc có thể hiểu. Hôm nay Đại soái đã gặp thị trưởng Tôn, anh ta nói hôn sự để tự con làm chủ, nếu có yêu cầu gì, không ngại nói thẳng, phàm là có thể làm, Đại soái và dì sẽ đồng ý hết.”
Lời Lư phu nhân làm trong lòng Hứa Lương Thần chìm xuống.
Cô nói thẳng cự tuyệt, lại không bằng Lư phu nhân nửa thật nửa giả vừa hóa giải vừa tấn công, quốc sự gia sự, thậm chí cả anh họ cũng bị lôi ra. Chỉ cần đồng ý gả, điều kiện cứ việc nói… bên ngoài là khoan dung, bên trong không phải nhắc nhở và cảnh cáo sao? Hôn sự được Phủ Đại Soái nhận định, sao cho phép cự tuyệt. . . . . .
Hứa Lương Thần càng nghĩ càng thấy đau đầu, trong lòng hận Đoàn Dịch Kiệt đến cắn răng, đại thiếu mặt lạnh thật quá đáng, lại trực tiếp để vợ chồng Đoàn Chính Huân đến ép hôn. Xem ra không còn cách nào khác, chỉ có thể nói thật đầu đuôi ngọn ngành tin đồn, để vợ chồng Đại soái biết con trai bọn họ vốn chẳng yêu cô thật, chỉ là kế tạm thời an ủi bà mà thôi.
Đây chính là anh ép tôi, Hứa Lương Thần thầm nghĩ.
“Đại soái, phu nhân, thật xin lỗi, chuyện này. . . . . . không giống như hai người nghĩ đâu. Trên thực tế, đại thiếu đối với tôi. . . . . . Cũng không có tình ý. Tin đồn lúc trước chẳng qua là đại thiếu hiếu thảo. . . . . .” Hứa Lương Thần bất đắc dĩ cười, nói thẳng một lần.
Nhìn Đoàn Chính Huân vẫn bình thản, Lư phu nhân khóe môi mang chút ý cười lông mày lại nhíu lại, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chân thành xin lỗi: “Đều do tôi không sớm nói rõ ràng, chuyện này chỉ do hiểu lầm, thật xin lỗi đã mang phiền phức đến cho Đại soái và phu nhân. Việc này Lương Thần không phải cố ý, xin Đại soái và phu nhân tha thứ.”
Trong lòng Hứa Lương Thần thở phào một hơi, lần này vợ chồng Đoàn Chính Huân hẳn đã rõ không phải cô già mồm cãi láo, không phải giả vờ ỡm ờ, cái gọi là hôn sự chính là một chủ ý vô căn cứ của đại thiếu mặt lạnh mà thôi.
Lư phu nhân lườm trượng phu một cái, hơi trầm ngâm nhìn Hứa Lương Thần. Lão đại nảy ra chủ ý này, cũng không phải không có khả năng. Nhưng chạng vạng khi Đại soái cố ý gọi con trai tới hỏi chuyện hai người, thái độ của Dịch Kiệt rõ ràng đã thừa nhận vị nhị tiểu thư này. Lúc đó bà cũng ở đây, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Chẳng lẽ là vị nhị tiểu thư này vì cự tuyệt hôn nên cố ý nói vậy? Cũng không giống. Chẳng lẽ hai đứa thực ra cũng không thân thiết đến mức ấy? . . . . . . Đang nghĩ tới đó lại nghe Đoàn Chính Huân trầm giọng mở miệng: “Ta có mấy câu muốn hỏi con, nha đầu con hãy nói thật.” Ánh mắt ông sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Hứa Lương Thần.
Vẻ mặt kia khiến Đoàn Kỳ Bình im lặng nãy giờ phải giật mình, có chút lo lắng có chút đồng tình nhìn Hứa Lương Thần vừa ngẩng đầu lên. Ông già lại muốn đào hầm, Thượng Đế phù hộ, chị dâu tương lai tự cầu phúc thôi.
“Xin Đại soái cứ nói.” Sắc bén trong mắt Đoàn Chính Huân khiến Hứa Lương Thần nín thở, không khỏi có chút khiếp sợ. Nhưng nghĩ đến chuyện này có liên quan đến chung thân của mình, nhất định phải cố gắng liền bình tĩnh lại một chút, thoải mái ngẩng đầu.
Đoàn Chính Huân nhìn thẳng vào cô, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Con cảm thấy lão đại xấu xí, nhìn không vừa mắt sao?”
Đây vấn đề gì vậy? Hứa Lương Thần khó hiểu chớp chớp mắt.
Đoàn Dịch Kiệt tuy rằng mặt lạnh, nhưng dáng người cao lớn tướng mạo tuấn tú, khí độ bất phàm ngọc thụ lâm phong. Khi xã hội thượng lưu Yến Châu nói đến “Tam công tử”, tên vị đại thiếu này đứng đầu bảng, làm gì có chuyện “Xấu xí, nhìn không vừa mắt”?
Cô không thích không có nghĩa là người ta xấu, huống chi cha mẹ anh đều ở đây, cô nào dám nói xấu ‘Đoàn Nhất Tiệt’? Hứa Lương Thần có chút hoang mang lắc lắc đầu: “Đại soái ngài đùa rồi.”
Nhìn ánh mắt chờ mong của Lư phu nhân, Hứa Lương Thần không thể không ép mình bồi thêm một câu: “. . . . . . Đại thiếu là mỹ nam nổi tiếng Yến Châu.”