Dặn dò xong, mặt Cố Dư Sinh không cảm xúc quay người đi về phía thang máy.
Hắn cũng chờ ở phía sau cách Tần Chỉ Ái và Tiểu Vương không xa, cùng lên thang máy. Cửa thang máy vừa mở ra, liền đi vào, bấm nút đóng cửa.
Thang máy lên đến lầu hai, Tiểu Vương mới từ từ nhớ lại câu nói của Cố Dư Sinh, hắn cung kính đưa Tần Chỉ Ái vào một phòng trống trên lầu, sau đó mới quay lưng đi xuống lầu.
Hắn vừa lái xe vừa nhìn đường đi, lại nghĩ đến câu nói của Cố Dư Sinh, yêu cầu của hắn có phải quá trừu tượng không? Cái gì mà hình mẫu người vợ hiền lý tưởng? Cái gì mà nghiêm túc đừng có mặc cũng như không mặc?
-
Bởi vì lễ phục hỏng rồi, ăn mặc cũng không thoải mái, tiến vào phòng, Tần Chỉ Ái liền cởi váy ra, thay áo ngủ trong phòng.
Cô ở một mình trong căn phòng rộng yên tĩnh, không mở tivi, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.
Tần Chỉ Ái không biết khi nào Tiểu Vương mới trở về, cô muốn giết thời gian, đành ngắm hàng ngàn ánh đèn ngoài cửa sổ, sau đó ngồi ở một chiếc ghế salon sát cửa sổ, mở điện thoại lướt weibo*.
*Weibo: Mạng xã hội của Trung Quốc.
Không biết lướt bao lâu, Tần Chỉ Ái đột nhiên muốn đi vệ sinh, cô để điện thoại di động xuống, tiến vào nhà vệ sinh, cởi quần áo, phát hiện đồ lót có một mảng đỏ hồng, liền nhíu mày.
Chukì kinh nguyệt của cô đều luôn rất chuẩn xác mà, là ngày một mới tới mà, sao bây giờ lại có trước hai ngày? Chẳng lẽ là do hai ngày trước gặp mưa nhiễm lạnh?
Khách sạn có chuẩn bị sẵn băng vệ sinh, Tần Chỉ Ái dùng một cái, ôm bụng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc cô hành kinh đều rất đáng sợ, vô cùng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, buồn nôn, năm cô bị như vậy đều đi rất nhiều bác sĩ, cũng không thể chữa khỏi, vì vậy nên mỗi tháng cô đều phải chịu đựng đau đớn.
Túi của cô lúc nào cũng có một vỉ thuốc giảm đau, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Nhưng hôm nay cô theo Cố Dư Sinh đi dự tiệc, chỉ cầm một cái xắc nhỏ, lại thêm không biết kinh nguyệt sẽ đến, vì thế không mang theo thuốc.
Tần Chỉ Ái khổ sở ôm bụng, sau đó liền đi tới bếp nấu một bình nước nóng, rót một ly nước, sau đó cô ngồi lại trên ghế sát cửa sổ, từ từ uống.
Hy vọng ly nước này có thể làm cho cơn đau bụng của cô đến chậm một chút.
Đợi được đến khi tiệc rượu kết thúc, lúc cô một mình trở về nhà hẵn đau, đau lúc nào cũng được, đừng đau trước mặt Cố Dư Sinh là được rồi.
Bởi vì người đàn ông kia đã từng nói cô không được làm phiền hắn, cho nên dù ở trong gia đình hắn hơn ba tháng nay, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng không muốn tìm đến làm vướng tay vướng chân hắn.