Tưởng Tiêm Tiêm hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ tiến triển theo hướng này, bị chấn động đến mức ngẩn ngơ.
Lục Bán Thành lo Cố Dư Sinh sẽ động tay động chân với tiểu thư nhà người ta, đến lúc đó mọi chuỵên sẽ rất ồn ào, huống chi mọi người thường xuyên gặp nhau, cũng không cần làm dữ đến huyên náo giống như thâm thù đại hận vậy, vậy nên đi cậu ta đi lên trước kéo Shary ra phía sau một chút: "Được rồi, chỉ là vài người phụ nữ có chút mâu thuẫn với nhau thôi mà, cũng không có nghiêm trọng như vậy, anh xem Tiểu Khấu đụng phải Shary, Shary cũng đã hất nước lại Tiểu Khấu, bàn tay kia cũng chưa hạ xuống, việc này coi như xong, ha...
Nói xong, Lục Bán Thành liền nhìn về phía Tưởng Tiêm Tiêm và Shary, làm vẻ mặt ý bảo hai người họ đi mau.
Tưởng Tiêm Tiêm và Shary trong nháy mắt hiểu, các cô kéo nhau đứng một bên giống như chị em tình thâm, vừa mới định quay người đi, Cố Dư Sinh liền giơ chân lên, đá bay bàn gỗ nhỏ: "Xong? Ai nói với các người như vậy là xong?"
"Nếu không, Shary, cô nói xin lỗi với Tiểu Khấu, việc này coi như..." Nói tới đây, Lục Bán Thành còn nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngữ khí có vẻ thưong lượng nói tiếp: "...Qua?"
Biểu hiện trên mặt Cố Dư Sinh không có chút dấu hiệu nào của sự nguôi giận, Lục Bán Thành bước lên trước hai bước, đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhỏ giọng khuyên bảo: "Nói xin lỗi là được rồi chứ? Đây đều là một đám nữ nhân, cũng không cần anh phải động thủ chứ?"
"Đám nữ nhân?" Cố Dư Sinh nghe như một được cảm thấy chuyện này thật sự buồn cười, giống như chuyện hài, cười lạnh một tiếng, sau đó liền tàn nhẫn nói với Shary: "Tôi không đánh phụ nữ!"
Cố Dư Sinh vốn đang đứng yên, nói vài chữ, liền giơ tay ra, bắt đưọc Tần Chỉ Ái đang đứng phía sau, đưa cô đứng vào giữa lồng ngực mình, sau đó liền nắm cổ tay của cô, hướng về phía mặt Shary quất tới.
Phản ứng của Cố Dư Sinh thật sự rất nhanh, khiến cho toàn bộ những ngừoi chung quanh chưa kịp nghĩ tới ý định của hắn, tất cả mọi người còn đang suy nghĩ câu nói: "Tôi không đánh phụ nữ" kia là có ý gì, ban công nhỏ đã vang lên một tiếng pháo tay, sau đó hắn lại kéo tay Tần Chỉ Ái về, đem cô giấu về phía sau hắn lần nữa.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong phòng đều giống như bị điểm huyệt, kinh ngạc đến ngây người.
Không khí trên ban công vô cùng căng thẳng.
Toàn bộ cảnh tượng giống như một bức tranh tĩnh vật.
Lòng bàn tay Tần Chỉ Ái truyền đến cảm giác đau rát, cô mới tỉnh táo lại.
Tát này, là Cố Dư Sinh cầm tay cô đánh, cô căn bản không có sức lục, tất cả đều là sức của hắn.
Lòng bàn tay của cô đau thành rát lên, vậy...
Tần Chỉ Ái chuyển con ngươi nhìn về phía Shary, nửa bên mặt của cô ta đều sưng lên, khóe môi còn có vệt máu.
Cô bị đánh đến choáng váng, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc đến nỗi chưa khóc ra.
"Tôi không đánh phụ nữ!" Cố Dư Sinh nói lại câu đó một lần nữa, sau đó liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Bán Thành nói từng chữ: "Thế nhưng cô ấy là phụ nữ, có, thể, rồi, chứ?"
Nói xong, hắn liền nuốt một ngụm nước bọt, như là không muốn ở lâu thêm một khắc nào nữa, lôi tay Tần Chỉ Ái đi vể phía cầu thang.
Lúc đi ngang qua Shary, Tần Chỉ Ái nhìn cô ta một chút, cô bị câu nói kia của Cố Dư Sinh làm cho tỉnh táo lại, nước mắt như một chuỗi trân châu bị đứt từng viên từng viên, cuồn cuộn rơi xuống.