Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

chương 420: là tiểu phiền toái, không phải lương đậu khấu (10)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba chữ này của Cố Dư Sinh quá đường đột làm cho Lương Đậu Khấu không hiểu hắn đang nói cái gì, nuốt miếng xoài trong miệng xuống, lại mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Cái gì?”

Cố Dư Sinh mím môi, lại mở miệng, dù âm thanh nghe có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại có một cỗ áp bức vô hình: “Cô biết tôi nói ai mà.”

Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại hỏi lần nữa: “Cô ấy đâu?”

Qua khoảng nửa phút, Lương Đậu Khấu mới biết cô ấy trong lời nói của Cố Dư Sinh chính là con bé thế thân kia.

Từ lúc cô về nhà đến giờ cũng chỉ mới nói chuyện với hắn mấy câu, sao hắn đã có thể phát hiện được đầu mối?

Trên mặt Lương Đậu Khấu vẫn nở nụ cười nhưng bờ môi cô đã trở nên đông cứng, cô rũ mắt, không nhìn Cố Dư Sinh, đại não lại nhanh chóng làm việc.

ChuTịnh nói với cô nếu Cố Dư Sinh có nghi hoặc gì thì hắn cũng không có căn cứ xác thực, cho nên cô không cần phải kinh hoảng, cũng không thể thừa nhận.

Lương Đậu Khấu nuốt một ngụm nước bọt, khóe môi lại cười đặc biệt chói lóa: “Dư Sinh, anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu gì hết?”

Cố Dư Sinh nặng nề nhìn cô, không để ý tới lời nói của cô lại thẳng thắn hỏi một lần: “Bây giờ người đó đang ở đâu?”

Lương Đậu Khấu vẫn duy trì nụ cười xán lạn, vô tội lắc đầu: “Người nào?”

“Đừng có giở trò với tôi, nếu tôi hỏi cô như vậy tức là tôi đã biết cô không phải là cô ấy rồi, nói đi, hiện tại cô ấy đang ở đâu?” ngữ khí của Cố Dư Sinh có hơi nặng nề, như là sắp hết nhẫn nại.

Nụ cười trên mặt Lương Đậu Khấu có chút, nhạt, đầu ngón tay cầm muỗng của cô cũng vì chột dạ và bất an mà tăng thêm một ít lực, cô vẫn cố gắng mỉm cười, tiếp tục giả ngốc: “Người nào a? Dư Sinh, anh đang nói gì vậy? Em hoàn toàn không hiểu gì hết.”

Nếu phân tích ra thì cái nhìn lần đầu tiên ở sảnh vì còn chưa đủ ánh sáng nên hắn không xác định cô có phải là Lương Đậu Khấu hay không nhưng khi nhìn cô lần thứ hai, hắn đã có đáp án, chỉ là vì muốn khẳng định chắc chắn hơn, hắn mới nói chuyện với cô thêm một lát, quan sát kĩ càng hơn.

Khi đó hắn chắc chắn một trăm phần trăm, người phụ nữ ngồi trước mắt hắn lúc này là Lương Đậu Khấu chứ không phải Tiểu Phiền Toái.

Hắn sở dĩ không vạch trần cô là vì muốn quản gia đi làm chè xoài, để cho hắn chắc chắn đến một ngàn phần trăm.

Hắn hỏi cô liên tiếp ba lần, cô lại còn ở đó diễn trò với hắn? Nghe không hiểu? cô thật sự cho rằng hắn là đứa trẻ ba tuổi, có thể dễ dàng dụ khị như vậy sao?

Cố Dư Sinh nở một nụ cười trào phúng: “Sao tất cả mọi người đều nói cô không biết diễn chứ? Dựa vào khuôn mặt này không phải diễn vô cùng tốt sao? Vẫn là ngày hôm nay phát huy khả năng diễn xuất trước mặt tôi sao?”

Lương Đậu Khấu sao có thể không nghe ra lời nói đầy trào phúng của hắn chứ, mặt của cô lại tỏ vẻ oan ức, mềm mại mở miệng: “Dư Sinh, em không có, em thật sự không biết anh…”

“Cô ấy không ăn xoài được.” Cố Dư Sinh không đợi Lương Đậu Khấu nói hết lời đã nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, một chút tình cảm cũng không có, gọn gàng dứt khoát vạch trần cô.

Lương Đậu Khấu vốn định nói tiếp nhưng lại không nói thêm được gì.

Trong miệng của cô thậm chí còn lưu lại vị xoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio