Kéo tiểu Phong đến chỗ con gái mình, “giới thiệu với cả nhà, đây là con gái em. tiểu yêu tinh. Con ra đây làm quen với anh nè.”
Bé gái đang đứng sau Trí Kiệt ngó nghiên vì lạ mặt, rón rén đến chỗ mẹ mình. “Nào đây là con của bạn mẹ tên là Văn Phong, còn tiểu Phong đây là con gái cô Hiểu Lan gọi là Hiểu yêu tinh được rồi. Các con làm quen với nhau đi.”
Tiểu Phong vỗn hoà đồng, đưa tay ra bắt lấy tay của Hiểu yêu tinh nhỏ bé, “chào em anh là tiểu Phong, còn kia là anh của anh tiểu Thiện”
Cô bé gái đôi mắt long lanh nhìn tiểu Phong, mạnh bạo ôm lấy cậu bé hôn lên má của tiểu Phong, “em thích anh.” Ô ô sao lại thế, công nhận con của Lee mạnh bạo qua à, bé thế mà đã mê trai đẹp rồi đó, giống mẹ nó ghê.
Tất cả mọi người cười ồ lên. Tiểu Phong cậu bé ngượng ngùng cũng cười hề hề. Thế là cả buổi Hiểu yêu tinh cứ thế là bám lấy tiểu Phong không muốn buông ra. Hai cậu nhóc dẫn Hiểu Lan lên phòng đầy đồ chơi của mình, được ba mình mua cho như là một cái Disneyland nhỏ vậy, không thiếu thứ gì.
Mội người đang nói chuyện rôm rả thì có tiếng ầm mĩ, bước vào là người bảo vệ. “có anh Thư Quân đến đây.”
“Thanh Thu...” Thư Quân lao vào trong nhà. Nhìn thấy mọi người ngỡ ngàng. “Anh Thư Quân”
“Thanh Thu sao em lại đến đây mà không nói với anh.” Thư Quân như phát điên lên, muốn lao vào Thanh Thu đang sợ sệt và chưa hoàng hồn khi nhìn thấy anh.
Văn Thiên đã giữ lấy Thư Quân, anh liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ, mấy người hiểu ý ngay giữ lấy anh. “Thư Quân, tôi xin lỗi anh nhưng....”
“Là sao? Về nhà thôi.” Không muốn nghe sự thật anh thực sự rất sợ nghe nó.
Anh chỉ muốn cùng cô quay lại ngôi nhà nhỏ bé ước mơ của minh, nếu biết thế này anh không muốn cùng cô quay lại Đài Loàn.
“Thư Quân em muốn các con em có cha chúng, em đã có lỗi với anh ấy và đi theo anh nhưng anh thấy đó, em mãi không quên được anh ấy em yêu anh ấy.” Thanh Thu run rẩy, cánh tay to của Văn Thiên ôm lấy cô, để cho cô có chỗ dựa.
“Thư Quân tôi đã biết là chuyện này sẽ sẩy ra, tất cả thời gian cậu và Thanh Thu ở bên Mỹ tôi đều biết, nhưng chỉ vì cha cậu muỗn hãm hại tôi nên tôi đã để im cho cô ấy ở bên cạch cậu suốt năm qua. Cậu đã nói gì với Thanh Thu tôi đều biết, tôi không hề trách cậu mà còn giúp cậu bao nhiêu chuyện, chắc cậu cũng biết từ xin việc cho đến mở công ty của cậu bên đó. Nên hãy suy nghĩ lại đi, buông ra những gì không thuộc về mình, nếu mà còn ý định buông ra, thì tôi sẽ không động đến nhưng mà lập lại như cha cậu thì tôi cũng sẽ không tha cho cậu như ông ấy đâu.”
Chân của Thư Quân nhũn ra, cậu không còn gì ngoài Thanh Thu và tiểu tử. Đầu gối khuỵ xuống nền đất lạnh. Thanh Thu tiến lại gần cúi xuống cùng anh, “Thư Quân, tha lỗi chúng ta vẫn là bạn mà, anh vẫn là cha nuôi của nhóc đó, em thật sự muốn cho hai tiểu tử của mình còn có cha ruột của chúng và em rất là yêu anh Văn Thiên.”
Thư Quân ngẩn lên nhìn Thanh Thu. Anh chịu thua khi nhìn thấy ánh mắt cô như thế, đôi môi anh tái nhợt. “Thanh Thu anh đã biết, cố ép em cũng không được. Khoảng thời gian ở bên Mỹ anh đã đủ hiểu tình cảm của em thế nào rồi. Nhưng mà hứa với anh là, đứa bé đó vẫn cho anh gặp mặt được không?”
Thanh Thu nhìn anh cười hiền, “ừm, tất nhiên là được rồi” cô gật đầu đồng ý với anh. Cô kéo anh đứng lên đến bên bàn cơm. Cô Mai cũng đến gần anh, “cháu nhìn gầy quá Thư Quân, sao không đến thăm ông?”
Nhìn cảnh tượng còn người thân bên cạnh đôi lông may cau lại của anh thả lỏng ra. “Ba Thư Quân.”
Tiểu Phong nhìn đi xuống nhà nhìn thấy Thư Quân chạy lại. Thư Quân vui mừng ôm tiểu tử vào lòng. Văn Thiên anh có vẻ ganh tị với Thư Quân ngồi bên cạnh Thanh Thu không nói gì, lông mày hơi cau lại . Thanh Thu hiểu ý xoa bàn tay anh dịu dàng.
“Chúng ta ăn cơm thôi.” Lee bưng những món ăn ra bàn mơi mọi người ăn cơm tối. Đúng lúc đó bên ngoài ông Lưu cùng với người quan gia đẩy chiếc xe lăn của ông vào nhà. Mọi người chào ông. Ông Lưu tuy đã đến tuổi này thấy gia đình xum họp lại thế này ông quả thật là hạnh phúc tràn trề.
Tiếng nói tiếng cười và tiếng ăn uống của một ngồi nhà vang lên đầy sự hạnh phúc và ấm cúng.
Kể từ ngày hôm đó, Thư Quân anh đi lại thường xuyên với gia đình Thanh Thu và Ông mình. Anh không còn tỏ vẻ xa lạ với ông mình nữa và hoà đồng hơn với gia đình anh. Kể từ ngày anh bỏ ba anh đi tìm Thanh Thu anh không gặp lại Ba anh nữa, còn cô em gái hư hỏng Trí Tuyết thì vẫn lêu lổng hư hỏng với bạn bè mà không biết ngay tôi đâu nữa.
“Tiểu Phong, tiểu Thiện ba nuôi đến đưa bọn con đi chơi này.” Thanh Thu gọi với lên hai tiểu tử đang ở trên nhà. bước xuống cùng cậu nhóc là Văn Thiên, khuôn mặt anh nhìn thấy Thư Quân là một khuôn mặt không mấy cảm tình, Thư Quân anh đã quen với cái kiểu nhìn đó, nên cảm thấy rất là bình thường, vui vẻ đón cậu nhóc chạy đến bên cậu. Văn Thiên giữ chặt lấy hai câu nhóc. “Ba con đi chơi với ba nuôi rồi tối chúng con về với ba mà “ Cậu bé tiểu Phong nhẫn tâm không thèm nhìn Văn Thiên chạy đến chỗ Thư Quân.
Văn Thiên anh mặt ỉu xìu nhìn con trai mình, buồn quá đi mất anh đâu ngờ lại có lúc như thế này. Anh quay sang nhìn tiểu Thiện, chỉ còn duy nhất mỗi đứa con trai giống hệt mình nhìn nó với vẻ mặt buồn buồn cầu xin. Tiểu Thiện nhìn ba mình với đôi mắt lạnh căm, tiến lại gần ba mình, “con cũng không hề muốn đi.” nói đến đó mắt Văn Thiên sáng hơn đèn bin mở to nhìn âu yếm đứa con trai đứng về phía mình kia. “nhưng con phải nghe lời mẹ nên con phải đi theo ba nuôi.”
Tan vỡ tất cả đều quay lưng lại với anh, khuôn mặt buồn rầu nhìn đi chỗ khác không muốn nhìn thấy Thư Quân rời đi cùng hai con mình nữa. “Hai con đi chơi vui vẻ cùng ba nuôi nhé.” Thanh Thu cười vẫn tay theo Thư Quân và hai con mình.
Cô quay ra nhìn Văn Thiên đang ngồi một góc buồn rầu. Cô âu yếm đến gần anh an ủi, “Anh sao lại thế chứ, chỉ là đi chơi thôi mà.”
Văn Thiên ôm lấy cô đặt cô ngồi lên đùi mình, khó chịu nói, “anh không thể nhìn thấy con mình quay lưng lại với mình như thế. Hay là.....”
Anh nhìn cô âu yếm, hôn lên khuôn mặt của cô làm cô ngượng ngừng ấp úng, “là..sao?”
“Chúng ta làm thêm tiểu yêu tinh nữa.” Vừa nói xong anh nhấc bổng cô lên. Thanh Thu giật mình “ahhhhhh cái gì?”
Anh bế cô lên phòng, đặt cô lên giường hôn cô mê mẩn, tiếng cầu cứu của cô thì bây giờ không còn hai tiểu tử để mà cứu cô nữa. Cũng có lợi khi hai tiểu tử đó đi ấy chứ nhỉ anh nghĩ trong bụng thôi. (hihi)
“Chúng ta đi đâu đây.” Hai tiểu tử ngồi trong xe, tiếng của tiểu Phong vang lên. Thư Quân nhìn vào gương để nhìn thấy hai nhóc ở ngồi đằng sau. “Hai con thích đi đâu?”
“Đi vườn thú ạ” Tiểu Phong nhanh nhẹn trả lời.
“Được” Thư Quân anh coi hai nhóc như con đẻ của mình đồng ý ngay, chiếc xe Audi trắng phong lên đường cao tốc.
Đến vườn bách thú, hai đứa bé đi xem thú cùng Thư Quân vào trong chơi.
“Ba Thư Quân bọn con muốn ăn kem” Tiểu Phong rất ngoan biết anh mình ít nói, nên toàn nói họ cho anh vậy đó.
Thư Quân gật đầu bảo hai nhỏ ngồi ghế công viên, để anh chạy đi mua kem. Khi quay lại một cảnh sữ sờ trước mặt anh. “Buông hai đứa bé ra.”
Mấy người mặc áo đen đứng đó túm lấy cậu nhóc. Thư Quân lao đến thì bị mất người mặc áo đen đằng sau túm lấy anh, rồi sau đó là một cái gì đó phang xuống đầu anh làm anh bất tỉnh chỉ còn mơ màng nghe thấy tiếng của tiểu Phong gọi anh bé dần bé dần.