.
Từ Giác vốn đang nổi cơn thịnh nộ.
Mà cú đấm không thương tiếc của Tiêu Dương đã hoàn toàn khiến cậu ta tức giận.
Từ Giác xoay người đứng dậy khỏi mặt đất, vung nắm đấm vào Tiêu Dương.
Một giây sau, cả hai trực tiếp đánh nhau trong phòng khách.
Từ Giai Vận thấy mà trợn tròn mắt, muốn đi lên ngăn cản nhưng lại nhận ra mình không thể tới gần bọn họ được, chỉ biết giậm chân hét lên: “Hai người đừng đánh nhau nữa!”
Nhưng lúc này không ai nghe thấy cô nói, càng huống chi là Từ Giác đang tức giận, ngay cả Tiêu Dương bình thường vẫn luôn ổn trọng, lúc này dường như cũng đã mất lý trí, đôi mắt đỏ ngầu, liều lĩnh đè Từ Giác xuống đất.
“Tiểu Giác! Tiêu Dương!” Từ Giai Vận lo lắng đến đỏ mặt, hét to, “Hai người có thể dừng tay được không! Điên hết rồi sao!”
Ban đầu Tiêu Dương không muốn đánh nhau với Từ Giác, nhưng khổ nỗi Từ Giác ra tay ngày càng mạnh, làm cậu cũng bị kích thích.
Nhưng dẫu sao trong lòng cậu cũng có tật giật mình, khi thấy Từ Giác đang định đấm vào cằm cậu, cậu ngẫm nghĩ, sau đó thu lại bàn tay đang muốn giơ ra đỡ.
“Bụp”.
Cằm cậu lập tức tím bầm.
Từ Giác thấy cậu không đánh trả thì cũng đơ ra, sau đó là đấm vào cổ cậu.
Tiêu Dương nhịn đau nhận cú đấm này, rên rỉ nhưng vẫn không đánh trả.
Lần này Từ Giác thật sự sững sờ.
Nhân lúc Từ Giác đơ ra vài giây, Tiêu Dương đã thành thạo bò lên khỏi mặt đất, lùi về phía sau vài bước, cách Từ Giác một khoảng cách an toàn.
Thấy Từ Giác ngơ ngác nhìn mình, cậu dùng ngón tay lau đi khóe miệng ứ máu, nói với Từ Giác: “Không đánh nữa.”
“Từ Giác.” Cậu thở dốc, ánh mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, “Tôi xin lỗi.”
Nghe thấy mấy chữ này, Từ Giác đang thở dốc bỗng nhiên dừng lại.
Tiêu Dương chỉ vào cằm mình: “Ban đầu là tao đánh mày, ở đây, coi như là tao trả lại cho mày.”
“Ở đây.” Cậu lại chỉ vào cổ, “Là tao nợ mày.”
“Mấy năm nay lừa mày quen với chị gái mày, khiến mày chằng hay biết gì, là tao sai.”
Từ Giai Vận đứng một bên, nghe thấy vậy, chóp mũi bỗng nhiên cay xè.
Rõ ràng từ đầu đến cuối, Tiêu Dương đều muốn cô thẳng thắn nói thật với Từ Giác, là cô sợ Từ Giác nghĩ nhiều nên mới không cho cậu nói. Nhưng hôm nay khi sự việc bại lộ, cậu lại nhận hết trách nhiệm về mình.
“Tao biết mày cảm thấy chuyện này rất hoang đường, không thể chấp nhận, không thể nói lý lẽ được.” Tiêu Dương nhìn Từ Giác, “Nhưng tao muốn nói với mày, ở trong mắt tao, chuyện này là cực kỳ bình thường.”
“Tao nhỏ hơn chị gái mày vài tuổi, đúng là chị ấy trải đời hơn tao nhiều. Khi tao còn học đại học, đi ấy đã đi làm rồi, đó đều là sự thật.”
“Nhưng vậy thì sao?”
“Đây không phải là lý do mày có thể sử dụng những từ ngữ đi xúc phạm chị gái của mày được. Mày đã là một người trưởng thành, mày thử đặt tay lên ngực hỏi xem, mày có thể nói với người chị đối xử tốt nhất với mày từ nhỏ đến lớn như vậy sao?”
“Vả lại, tao thật sự chân thành thích một người, đúng lúc người này là chị gái của mày, mà chị gái mày lần đầu tiên thích một người, chính là bạn của mày, là tao… Chuyện này có gì sai không?”
Điều tuyệt vời nhất trên đời này chính là nảy sinh tình yêu.
Có lẽ người bạn thích khác xa tuổi của bạn, có lẽ bối cảnh và thân phận khác xa với bạn, tính cách cũng vậy… Nhưng khoảnh khắc bạn thích người đó, những chênh lệch ấy chẳng là gì.
Thích là thích.
Đó là bản năng.
Từ Giác cũng dần tỉnh táo lại.
Không biết qua bao lâu, cậu ta chống lên lưng ghế từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu, “…. Không sai.”
“Tiêu Dương, mày sẽ sai sao?” Lúc này, cậu ta ngước lên nhìn Tiêu Dương, đôi mắt vẫn đỏ ngầu, “Mày thông minh như thế, chuyện gì cũng làm được, tài ăn nói và cái đầu của tao sao có thể nói lý lẽ hơn mày?”
“Sở dĩ hai người lừa dối tao suốt hai năm, là bởi vì đối với hai người mà nói, tao chỉ là một thằng ngốc thôi.”
“Vì tao ngu ngốc, vì tao không có mắt nhìn, vì tao giống như một đứa trẻ to xác không rành thế sự, cho nên tao không xứng đáng được biết chuyện của hai người.”
“Tao làm gì có tư cách đi phán xét tình yêu của hai người hả?”
Từ Giai Vận đứng một bên, ban đầu còn muốn nhịn, nhưng cuối cùng, cô vẫn giơ tay lên xoa khóe mắt ướt nhèm của mình.
Là do cô đã lo lắng do dự.
Nếu như ban đầu cô nói hết mọi chuyện cho Từ Giác nghe nếu cô nghe theo lời Tiêu Dương, sớm tìm thời cơ thích hợp để nghiêm túc nói chuyện với Từ Giác thì liệu Từ Giác có mẫu thuẫn chống cự như bây giờ hay không?
Cô yêu thương đứa em trai này như vậy, từ nhỏ đã không muốn để cậu đau lòng, kết quả là, cô lại trở thành vết thương sâu nhất trong lòng Từ Giác.
Sự bảo vệ thái quá của cô đã trở thành một thứ vũ khí sắc bén đâm ngược lại vào trái tim Từ Giác.
Cô đã phá hủy lòng tin của Từ Giác với họ.
“Từ Giác, mày có thể nói những lời tức giận, mày có thể xử hết cơn tức lên người tao, tao đều nhận.” Tiêu Dương lại, “Nhưng tao hy vọng mày có thể hiểu hai việc.”
“Thứ nhất, tao nghiêm túc với chị gái mày, tao và chị ấy sẽ đi gặp hai bên gia đình, chờ bọn họ đồng ý, tới tuổi pháp luật cho phép kết hôn thì tao sẽ cầu hôn. Sau này chăm sóc chị ấy, chăm sóc con của chị ấy và tao là nghĩa vụ của tao, tao sẽ dùng cả đời để làm tốt việc này.”
“Thứ hai, tao xin lỗi vì đã phụ lòng tin của mày, nhưng mong mày tin rằng, tao và chị ấy đều mong nhận được sự tán đồng và lời chúc phúc đến từ mày. Mày là người thân duy nhất trên đời này ngoại trừ bố mẹ của hai chúng tao.”
“Nếu như mày đồng ý thì có thể ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc không?”
Toàn là những lời chấn động.
Từ Giai Vận có thể nhận thấy, sau khi Từ Giác nghe xong Tiêu Dương nói, vẻ mặt đã có chút xao động.
Cô cắn răng, lúc này mới khàn giọng: “Tiểu Giác, em đồng ý nghe chị nói không? Chị có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Từ Giác rũ mắt, vẫn không lên tiếng.
Sau thật lâu, cậu ta bỗng nhiên di chuyển.
Cậu ta đi từng bước tới chỗ của Tiêu Dương, cúi người nhặt cặp sách trên mặt đất lên, lại đeo ra sau người.
Sau đó không thèm nhìn ai, bước ra cửa nhà.
“Em không nói lại hai người.” Cậu ta nắm tay cầm cửa, giọng rất nhẹ, “Nên em không muốn nghe hai người nói.”
“Em cảm thấy hai người không nên coi em là người mà hai người muốn nhận sự tán đồng và lời chúc phúc nhất.”
“Có lẽ em vẫn không chấp nhận được.”
Nói xong câu đó, cậu ta mở cửa, biến mất phía sau cánh cửa.