.
Từ Giai Vận nhìn thấy hai tin nhắn này của cậu, miệng khô lưỡi khô lúc nãy vất vả lắm mới kìm xuống được lại tiếp tục nổi lên.Khoảnh khắc cậu quay đầu lại nhìn cô, nhịp tim của cô đột nhiên trở nên rất nhanh.Tại sao mỗi lần cậu gửi Wechat cho cô, cô đều tận dụng từng giây để trả lời.
Thủ đoạn của người nào đó…. Đúng là rất nhiều.Sau đó, cô nhìn thấy cậu sải bước đi tới trước mặt cô, hơi cúi người.Cô còn nhớ đó là một ngày thứ sáu, Từ Giác nói muốn dẫn người bạn cùng phòng tốt nhất ở trường đại học về nhà chơi. Cô thường hay nghe thấy cậu nhóc tên Tiêu Dương qua lời Từ Giác nói, nên cố ý không tăng ca, đi siêu thị mua thức ăn rồi về sớm.
Mặc dù khó tin nhưng thật ra Tiêu Dương chính là bạn trai đầu tiên của cô.
Một động vật xã hội tuổi như cô, lần đầu tiên nắm, tay, hôn hít và chuyện nam nữ, đều được dạy từ một cậu nhóc hai mươi tuổi.Mặc dù khó tin nhưng thật ra Tiêu Dương chính là bạn trai đầu tiên của cô.Chỉ thấy cậu đang dựa vào đầu còn lại của ghế sô pha, lặng lẽ nhìn cô: “Chị có bạn trai chưa?”
Dù có nói với ai thì họ cũng cảm thấy khó tin.“Ừ.” Cậu cụp mắt, “Thì sao?”Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm như thế, cũng có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng hình như cô không có hứng thú với tình yêu, thậm chí còn không cho đối phương cơ hội tiếp xúc, uyển chuyển từ chối bọn họ.Đó là tình huống cô chưa bao giờ gặp phải trước đây.
Có lẽ là bởi vì cô có em trai, cho nên trong mắt cô, hầu hết đàn ông đều trẻ con, đi làm đã quá mệt mỏi, cô không có tâm trạng để chăm sóc thêm “Từ Giác” thứ hai nữa.Một giây sau, cô nhìn thấy đôi môi hơi mỏng của cậu đóng mở: “Từ Giai Vận, em thích chị.”Dù có nói với ai thì họ cũng cảm thấy khó tin.
Cô vẫn luôn giữ hình tượng của một người phụ nữ trưởng thành…. Cho đến khi gặp Tiêu Dương.Tại sao mỗi lần cậu nhìn mình, trái tim cô sẽ đập nhanh tới vậy.
Cô còn nhớ đó là một ngày thứ sáu, Từ Giác nói muốn dẫn người bạn cùng phòng tốt nhất ở trường đại học về nhà chơi. Cô thường hay nghe thấy cậu nhóc tên Tiêu Dương qua lời Từ Giác nói, nên cố ý không tăng ca, đi siêu thị mua thức ăn rồi về sớm.Lúc đó Tiêu Dương đang ngồi trên sô pha, bình tĩnh nói: “Không phải mày suốt ngày ồn ào bắt tao chơi game với mày sao?”
Vào phòng, nhìn thoáng qua thấy Tiêu Dương đã ngồi trên ghế sô pha.
Khoảnh khắc cậu quay đầu lại nhìn cô, nhịp tim của cô đột nhiên trở nên rất nhanh.Lông mi cô khẽ run lên, ngón tay nắm chặt lòng bàn tay của mình, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Tiêu Dương, em…”Chương sau
Đó là tình huống cô chưa bao giờ gặp phải trước đây.Từ Giai Vận cảm thấy dường như não mình nổ tung, cuốn sách trong tay cũng rơi xuống ghế.Cô vẫn luôn giữ hình tượng của một người phụ nữ trưởng thành…. Cho đến khi gặp Tiêu Dương.
Sau đó, khi cô xuống bếp nấu ăn, cậu đứng bên cạnh giúp đỡ cô, sau khi ăn xong, cậu còn chủ động nhận công việc rửa bát, cuối cùng còn đề nghị xuống lầu vứt rác giúp cô khi về.
Ở trong lòng Từ Giai Vận, mặc dù Tiêu Dương bằng tuổi em trai mình nhưng lại có vẻ ngoài chững chạc và đáng tin cậy nhất trong số những người đàn ông mà cô từng gặp.“Em đoán là chị cũng thích em.” Cậu nhặt quyển sách cô vừa làm rơi lên, ý bảo cô xem, “Nếu không, chị cũng không làm rơi quyển sách này.”
Hơn nữa sự chững chạc này không phải là giả vờ, mà là từ khi sinh ra đã có.“Không phải là kiểu em trai thích chị gái, mà là kiểu thích muốn làm bạn trai của chị.”
Đợi Tiêu Dương trở về, cô đã cho người bạn cùng phòng của em trai mình một số điểm cực kỳ cao.Cô nhớ rất rõ, đó là ngày thứ bảy cuối cùng của tháng sáu, Từ Giác chơi game xong mệt mỏi vào phòng ngủ trưa, để lại cô và Tiêu Dương chiếm hai góc ghế sô pha trong phòng khách.
Sau hôm đó, Tiêu Dương thường xuyên tới nhà bọn họ chơi.
Hầu như mỗi thứ sáu sau khi cậu và Từ Giác đi học về, họ sẽ tới thẳng nhà cô, thứ bảy cũng tới đây chơi, chủ nhật ăn cơm xong lại cùng Từ Giác quay trở về trường học.
Mà không hiểu sao, hình như cô cũng bắt đầu mong chờ đến thứ sáu và cuối tuần.
Mong được gặp cậu, mong được trò chuyện với cậu, mong cậu mỉm cười với mình.
Có lần, ngay cả Từ Giác đầu gỗ cũng không nhịn được thốt lên một câu: “Tiêu Dương, tự nhiên tao phát hiện thời gian mày ở nhà tao còn nhiều hơn về nhà mày đấy?”Cánh môi mềm mại dán lên môi, mùi hương ngọt lịm thấm vào ruột gan.
Lúc đó Tiêu Dương đang ngồi trên sô pha, bình tĩnh nói: “Không phải mày suốt ngày ồn ào bắt tao chơi game với mày sao?”Cô dụi mắt, lắc đầu, “Nếu chị có thì sẽ ở nhà cả ngày sao?”
Cô nhớ rất rõ, đó là ngày thứ bảy cuối cùng của tháng sáu, Từ Giác chơi game xong mệt mỏi vào phòng ngủ trưa, để lại cô và Tiêu Dương chiếm hai góc ghế sô pha trong phòng khách.Một động vật xã hội tuổi như cô, lần đầu tiên nắm, tay, hôn hít và chuyện nam nữ, đều được dạy từ một cậu nhóc hai mươi tuổi.
Không khí buổi chiều yên tĩnh dễ chịu, cô lật cuốn sách trên tay, dần có hơi buồn ngủ.Không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Dương gọi: “Chị Vận này.”
Không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Dương gọi: “Chị Vận này.”
Cô giật mình quay lại nhìn cậu.
Chỉ thấy cậu đang dựa vào đầu còn lại của ghế sô pha, lặng lẽ nhìn cô: “Chị có bạn trai chưa?”Cô còn chưa nói xong thì đã thấy gương mặt cậu nhanh chóng to ra trước mắt mình.
Cô dụi mắt, lắc đầu, “Nếu chị có thì sẽ ở nhà cả ngày sao?”Sau đó, khi cô xuống bếp nấu ăn, cậu đứng bên cạnh giúp đỡ cô, sau khi ăn xong, cậu còn chủ động nhận công việc rửa bát, cuối cùng còn đề nghị xuống lầu vứt rác giúp cô khi về.
Nghe thấy vậy, cậu đặt điện thoại trên tay xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha.Không khí buổi chiều yên tĩnh dễ chịu, cô lật cuốn sách trên tay, dần có hơi buồn ngủ.
Sau đó, cô nhìn thấy cậu sải bước đi tới trước mặt cô, hơi cúi người.Cô vốn tưởng là do mình ít tiếp xúc với phái nam, cho nên có chút ấn tượng tốt và yêu thích Tiêu Dương hiểu chuyện trưởng thành, nhưng cũng không nghĩ sâu sang hướng khác — dù sao đây cũng là bạn học của Từ Giác, bằng tuổi Từ Giác, nói thật vẫn là em trai của cô.Một bàn tay cậu nhẹ nhàng chống lên tay vịn ghế sô pha, một tay các chống lên lưng ghế, lập tức gần cô hơn bao giờ hết.
Một bàn tay cậu nhẹ nhàng chống lên tay vịn ghế sô pha, một tay các chống lên lưng ghế, lập tức gần cô hơn bao giờ hết.“Nhưng mà…”
Một giây sau, cô nhìn thấy đôi môi hơi mỏng của cậu đóng mở: “Từ Giai Vận, em thích chị.”
“Không phải là kiểu em trai thích chị gái, mà là kiểu thích muốn làm bạn trai của chị.”
Một tiếng “bùm”.Bởi vì cô cảm thấy mình vừa vui vẻ đến mức biến thành bóng bay bay trong không khí.
Từ Giai Vận cảm thấy dường như não mình nổ tung, cuốn sách trong tay cũng rơi xuống ghế.Thủ đoạn của người nào đó…. Đúng là rất nhiều.
Lông mi cô khẽ run lên, ngón tay nắm chặt lòng bàn tay của mình, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Tiêu Dương, em…”Đợi Tiêu Dương trở về, cô đã cho người bạn cùng phòng của em trai mình một số điểm cực kỳ cao.
“Em đoán là chị cũng thích em.” Cậu nhặt quyển sách cô vừa làm rơi lên, ý bảo cô xem, “Nếu không, chị cũng không làm rơi quyển sách này.”“Nên là…”
Khoảnh khắc đó, cô mới chợt hiểu ra tại sao mình lại mong tới thứ sáu và cuối tuần như vậy.
Tại sao mỗi lần cậu gửi Wechat cho cô, cô đều tận dụng từng giây để trả lời.
Tại sao mỗi lần cậu nhìn mình, trái tim cô sẽ đập nhanh tới vậy.Vào phòng, nhìn thoáng qua thấy Tiêu Dương đã ngồi trên ghế sô pha.
Cô vốn tưởng là do mình ít tiếp xúc với phái nam, cho nên có chút ấn tượng tốt và yêu thích Tiêu Dương hiểu chuyện trưởng thành, nhưng cũng không nghĩ sâu sang hướng khác — dù sao đây cũng là bạn học của Từ Giác, bằng tuổi Từ Giác, nói thật vẫn là em trai của cô.
Nhưng mà.
Khi nghe thấy lời tỏ tình của cậu, cô chợt nhận ra, hóa ra từ trước đến nay cô chưa từng coi cậu là em trai.
Bởi vì cô cảm thấy mình vừa vui vẻ đến mức biến thành bóng bay bay trong không khí.
“Nhưng mà…”Chương sau
Mặt Từ Giai Vận đỏ lựng, cô ngẩng lên nhìn gương mặt đẹp trai của cô, lắp bắp, “Chị lớn tuổi hơn em.”
“Ừ.” Cậu cụp mắt, “Thì sao?”Khi nghe thấy lời tỏ tình của cậu, cô chợt nhận ra, hóa ra từ trước đến nay cô chưa từng coi cậu là em trai.
“Nên là…”Khoảnh khắc đó, cô mới chợt hiểu ra tại sao mình lại mong tới thứ sáu và cuối tuần như vậy.
Cô còn chưa nói xong thì đã thấy gương mặt cậu nhanh chóng to ra trước mắt mình.
Cánh môi mềm mại dán lên môi, mùi hương ngọt lịm thấm vào ruột gan.
Hơi thở và khát vọng mãnh liệt của cậu phả vào cô, bao vây cả người cô trong đó.Có lẽ là bởi vì cô có em trai, cho nên trong mắt cô, hầu hết đàn ông đều trẻ con, đi làm đã quá mệt mỏi, cô không có tâm trạng để chăm sóc thêm “Từ Giác” thứ hai nữa.
Không biết qua bao lâu, cô run rẩy mở mắt ra, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng gợi cảm của cậu vang lên bên tai: “Thế nên, để em làm bạn trai của chị.”
Tác giả có lời muốn nói:Mong được gặp cậu, mong được trò chuyện với cậu, mong cậu mỉm cười với mình.Từ Giai Vận nhìn thấy hai tin nhắn này của cậu, miệng khô lưỡi khô lúc nãy vất vả lắm mới kìm xuống được lại tiếp tục nổi lên.Tác giả có lời muốn nói:Một tiếng “bùm”.
Chương sau, bồn tắm play đến rồi đây!!!!