Cháp :
Tại phòng hiệu trưởng….
Không gõ cửa hắn bước vào tự nhiên như phòng mình. -Trường này có thói quen vào phòng người khác mà không gõ cửa từ bao giờ thế?-Hiệu trưởng nổi giận gỡ kính ra ngước mắt lên nhìn.Ông khá bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của hắn nhưng sau đó cũng trở lại trạng thái bình thường,đứng dậy chào hắn(gtnv:hiệu trưởng:Phó Đức Chính). -Thiếu gia,mừng cậu về nước! cậu muốn uống gì? Hắn đúc tay vào túi quần bước lại ghế ngồi cùng thằng bạn,vắt chân lên bàn hắn lạnh lùng nói: -Không cần phải căng thẳng thế đâu,chuyện tôi bảo ông làm đến đâu rồi? -Tôi đã cho người làm như thiếu gia yêu cầu,lớp học giành riêng cho cậu cũng đã được xây xong_Hiệu trưởng vừa rót trà vừa nói.-Mời cậu dùng trà_ông tiếp lời. -Thôi khỏi,tôi muốn đi tham quan_Nhật Minh bây giờ mới lên tiếng. -Vậy để tôi đưa cậu đi_Hiệu trưởng dặt tách trà xuống bàn điềm đạm nói. -Phiền ông_Thiên Vũ (bây giờ mới thấy ló mặt ra). Ông hiệu trưởng đứng dậy,đưa tay ra phía trước,khẽ cúi đầu:-Mời các cậu.
-----------------------------------------------
Trường này được xây dựng dựa trên sự hợp tác của tập đoàn nhà chúng ta với tập đoàn Star.Rộng ha,có dãy nhà tầng,cantin nằm bên phải cổng trường.Học sinh vào trường được phân loại Giỏi và Khá.Học sinh giỏi nằm ở dãy nhà bên trái,học sinh khá học dãy nhà bên phải.Phòng học của các cậu nằm ở tâng trên của tòa nhà trung tâm –đối diện với cổng trường….sân thể dục nằm bên ngoài khuôn viên của trường_ông hiệu trưởng đứng ở giữa sân trường vừa nói vừa chỉ trỏ. -Tôi không quan tâm đến mấy chuyện đó,đưa chúng tôi đến phòng học đi_Hắn cằn nhằn. -Dạ…thưa thiếu gia_ông hiệu trưởng nghe theo lời hắn. Hắn cùng Nhật Minh,Thiên Vũ đi theo ông hiệu trưởng,vì trường khá rộng nên phải đi mất ’ mới tới nơi.Đến trước cửa tòa nhà trung tâm,ông Chính bắt đầu lên tiếng: -Đây là nơi tập chung của trường, mời các cậu vào bên trong.Cửa mở ra, trước mặt bọn hắn là một không gian vô cùng hiện đại.Rộng và đẹp là những gì có thể nói.Hiệu trưởng tiếp tục giới thiệu: -Ở vị trí này chúng ta có thể kết nối với mọi lớp trong trường. -Ý ông là sao?_Thiên Vũ tò mò.. -Star World rất rộng nên việc áp dụng công nghệ là điều đương nhiên-Hơn nữa lại do tập đoàn điện tử hàng đầu sáng lập,nên hiện đại cũng không có gì là lạ_Nhật Minh giải thích. -Dạ.Vâng!Kia là màn hình lớn cũng được xem là chiếc máy chủ.Mỗi lớp đều có màn hình nhưng nhỏ hơn thế này ở bên cạnh bảng và là máy chi nhánh.Nếu có chuyện gì gấp cần thông báo cho học sinh hay tập chung thì chỉ việc dung điều khiển nhấn nút start và thông báo với mọi hình ảnh,âm thanh sẽ được truyền đến các lớp.Xong việc thì tắt màn hình đi là được_thầy hiệu trưởng tường thuật một hồi lâu. -Còn gì nữa không?_hắn lạnh lùng -thưa thiếu gia, thiết kế bàn học ở trường cũng rất đặc biệt.Mỗi bàn sẽ lắp đặt chiếc màn hình ing ngầm dưới mặt kính và mỗi học sinh sẽ có mã số riêng .Nếu cậu muốn gửi tin hay gọi người nào đấy đến thì chỉ cần nhập dữ liệu và mã số của người cần gửi vào chiếc máy tính ở đó thì đầu bên kia sẽ nhận được_ông Chính tiếp lời và chỉ vào chiếc laptop. -Cái trường này toàn những kẻ tâm thần thì tôi còn có thể gọi ai đến đây chứ,rõ là vớ vẩn_trong đầu hắn vẫn còn bị ám ảnh bởi bộ mặt đáng ghét của nó lúc sáng nên kết luận ai trong trường cũng giống nó…đều bị “tâm thần” (theo hắn nghĩ). -Cậu nói sao?hiệu trưởng nghe không rõ nên hỏi lại. -Không có gì._hắn quay mặt đi chỗ khác và quan sát. -Vậy còn chiếc màn hình tivi treo tường khổ lớn kia để làm gì?Thiên Vũ chỉ tay về phía cuối hội trường hỏi. -Đó có thể coi là bảng tin của trường,cũng giống như các trang báo điện tử,các sự kiện xảy ra trong trường sẽ được ghi lại và dăng tải trên màn hình đó.Các cậu còn muốn biết gì nữa không?_hiệu trưởng giải thích. -Lớp học của chúng tôi thì sao?Nhật Minh nhìn hiệu trưởng nói. -Vâng!Mời cậu, lớp học nằm trên tầng. Cầu thang để đi lên trên được thiết kế theo kiểu vòng xoáy được chặm khắc tỉ mỉ và vô cùng đẹp mắt.Tầng trên được chia làm không gian riêng, bên là nơi giải trí, thư giãn của bọn hắn, bên là phòng học với cách bố trí sang trọng,hiện đại.Phòng học chỉ có chiếc bàn giáo viên và chiếc bàn còn lại giành cho hắn,Thiên Vũ,Nhật Minh.Mỗi chiếc bàn đều có chiếc laptop và đày đủ những thiết bị học tập khác. -Tôi đã làm như lời thiếu gia dặn,cậu có hài lòng không?hiệu trưởng. -Ông làm tốt lắm_hắn giữ nguyên bọ mặt lạnh như tiền của mình. -Các cậu định bao giờ sẽ bắt đầu nhập học_ông tiếp tục -Bắt đầu từ mai_hắn. -Nếu không có chuyện gì nữa thì “chuột rút” thôi!_Thiên Vũ thở dài. Nhật Minh đưa tay lên xem đông hồ rồi nói kèm theo cái nháy mắt.-Vẫn còn sớm mà,có muốn tận hưởng camt giác mạnh không. -Đi thì đi, sợ gì_hắn bước đi với vẻ mặt hứng thú. -Trường đua,ta đến đây_Thiên Vũ nở nụ cười cực duyên nói nhỏ.
---------------------------------------
Quay trở lại với nó………. ………..Ngọn đồi cỏ………. Sau khi ra khỏi trường nó đi đến ngọn đòi trồng rất nhiều hoa hồng xanh.Ngoài thích nghe nhạc SNSD thì từ nhỏ nó đã mê đọc truyện cổ tích và loài hoa hồng xanh là loài hoa đẹp nhất trong mắt nó.Cánh đồng này thuộc quyền sở hữu cua gia đình nó,ở đây được phủ toàn bộ màu xanh:xanh của cỏ,xanh của hoa hồng,và đặc biệt có trồng dua nhất một cây hoa anh đào.Từ trước đến giờ mỗi khi có chuyện buồn là nó lại đến đây-nơi nó có thể thả hồn và quên đi tất cả.Lần này cũng không ngoại lệ,nó bước đến gốc cây anh đào,gió nhẹ nhàng thổi mang theo hương thơm và cánh anh đào cuốn lấy bên nó,rồi cứ thế nó ngồi thả hồn cho gió cho đén khi chìm dần vào giấc ngủ.Nó lúc này chẳng khác gì thiên thần, vẻ mặt thánh thiện,trong sáng thu hút vô cùng.Nó cứ thế ngủ cho đến tạn chiều mới tỉnh giấc.Lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ,nó đứng bật dậy,giọng lo lắng: -Chết…đã h rồi cơ à? Nó lao như thiêu thân nhưng không quyên quay lại vườn hồng hét lớn: -Cảm ơn nha!tao sẽ quay lại thăm chúng mày sớm.Nói xong nó chạy cấp tốc xuống chân đồi,chạy bộ theo đường quốc lộ về nhà “Hôm nay trốn học,pama nó mà biết chắc giết nó luôn” đó là những gì nó đang nghĩ.Trường nó bình thường thì h sẽ tan học, từ trường về nhà nó đi bộ mất ’,nhưng từ chỗ này về đến nhà nó cũng phaỉ mất đến h lận.Mà pama nó thì lại quản lí thời gian rất chặt chẽ,nó mà về muộn thì thế nào cũng có chuyện.Nó đang chạy dọc trên đường,tuy ở đây là đường quốc lộ nhưng ở đây hầu như chẳng có người đi qua,không còn cách nào khác nó đành phải dốc toàn lực để quốc bộ thật nhanh về nhà.Chạy đến ngã rẽ trên đường lớn thì nó nghe thấy tiếng gọi:..............