Cháp
Vừa ra khỏi cửa hắn đã bị thằng bạn săm soi, quan sát chăm chú:
- Nhìn j_Hắn cau có nhìn cái bóng of mk
- Sao lại cứu nhỏ đó, có bao giờ thấy mày rút lại lệnh đâu, tao tưởng mày ghét nhỏ lắm cơ mà_Thiên Vũ chạy lại khoác vai hắn
- Ở đây chỉ có đứa tao vs mày, khai thật đi, mày like nhỏ rồi phải không?_ Nhật Minh nhìn hắn cười gượng
- Điên à, chẳng qua là….._mặt hắn tái dần, cố nghĩ lí do để biện bạch
Thiên Vũ nhảy vào:
- Ko phải like, chả có lẽ ….mày love nó
Hắn sầm mặt:
- Tao muốn tự tay trị con nhỏ này hiểu chưa? Đừng có nhắc lại chuyện này nữa_ Hắn ns tỏ vẻ tức giận như ngọn núi lửa đg phun trào. Ns xong Hắn đi một mạch, chỉ còn trơ Nhật Minh và Thiên Vũ đứng nhìn nhau rồi chạy theo hắn.
------------------------------
h sau:
Nó từ từ mở mắt ra, khẽ nhíu mày thì thấy Mỹ Anh đang ngồi cạnh:
- Mày tỉnh rồi à? Tao lo ày quá_ Mỹ Anh mừng quýnh
- Tao có sao đâu mà phải lo, mày ns thế làm tao cảm động phát khóc này_ nó giả bộ
- Sốt cao thế mà bảo ko sao à, ốm thế mà vẫn còn đùa đk_Nhỏ mắng nó
- Sao mày biết tao ở đây? Nó tò mò
- Sáng nay nhà tao có việc nên xin nghỉ tiết đầu, lúc đến trường gặp anh Phong, anh ý bảo tao mày bị mệt đg nằm dưới này nên tao chạy xuống luôn_ Mỹ Anh kể một mạch
“Nam Phong đã cứu và đưa mk xuống đây sao, chắc là vậy rồi mk đã nghe thấy giọng anh ấy” nó thầm nghĩ
- Mày đang nghĩ j thế_ Mỹ Anh cốc nhẹ vào đầu nó
- Không có j, tao là bệnh nhân mà mày lại bạo hành thế à_ nó vừa ns vứa xoa đầu
- Chác ko phải mày ốm nên mới xuống đây đấy chứ? Sáng nay có chuyện j thế, tao thấy cô Dung thay quần áo ày ướt sũng mới dính toàn bột thôi_ Mỹ Anh như đg hỏi cung
Đầu nó xì khói nhờ có nhỏ bạn nhắc mói nhớ:
- Chuyện là thế này: bla..bla…[email protected]$%^&&^%%$%$
Tất cả là tại cái tên chết dẫm ấy hay B-Boy j đó. Tao nhất định se ko tha cho hắn và con nhỏ đó_ Nó
- Bọn này quá đáng thật, chuyện này phải báo lên thầy hiệu trưởng, ko thể như thế đk_ Mỹ Anh nhìn nó tỏ vẻ nghiêm trọng
- Mày có bị điên ko, có mấy chuyện cỏn con cũng báo lên thầy hiệu trưởng lm j_ Nó ns mà đầu tưởng tưởng đến viễn cảnh ông Chính ns chuyện này vs bố mẹ nó lm nó sởn hết gai ốc
“Cạch”_ Nó và Mỹ Anh giật mk nhìn lên thì:
- Anh ko lm phiền em nói chuyện chứ_ Nam Phong mở cửa bước vào mắt nhìn nó
- Không, có j đâu mà phiền ạ!_ Mỹ Anh đáp còn mặt nó thì vẫn độn ra để đấy
- Linh, em thấy trong người sao rồi_ Nam Phong nhẹ nhàng hỏi nó
- Dạ…dạ à, em khỏe rồi_ Nó ns rồi cười trừ
- Umk, cũng đến giờ tan rồi hay để anh đưa em về, nhìn em vẫn yếu lắm_ Nam Phong đợi câu trả lời of nó
- Em……_ Nó ấp úng chưa kịp ns hết câu thì Mỹ Anh đã nhảy vào:
- Đúng đấy, mày như thế này đi bộ lm sao đk, để anh Phong lại về
Nó khẽ gật đầu còn Nam Phong là người vui hơn ai hết vì đây là cơ hội giúp anh lại gần vs nó hơn
- Vậy anh giúp em đưa Linh về, em có chút việc đi gắp cô giáo chủ nhiệm trước, tạm biệt người_ ns xong Mỹ Anh ôm quyển sách chạy đi luôn. Nó và Nam Phong cũng rời khỏi phòng y tế.
Tại sân trường, một cặp đôi đg đi cùng nhau biểu hiện khá thân mậ- hắn đg đứng trên tầng cũng quan sát rất rõ.
- Đưa cặp đây anh sách cho_ Nam Phong đưa tay ra bảo nó
- Em vẫn đử sức mà, vs lại cặp cũng ko nặng lắm_ nó nhín Nam Phong cười hiền
- Anh là con trai mà, em cũng phải cho anh cơ hội để chứng tỏ mk rất ga lăng chứ_ Nam Phong cũng đáp trả bằng nụ cười tỏa nắng
- Dạ….à vâng_ Nó đg có dấu hiệu bị nhiễm vi rút, ns ngập ngừng và đưa cặp cho Nam Phong
- Trông anh đáng sợ thế hay sao mà lúc nào nói chuyện vs anh em cũng dạ vâng mãi thế? Nam Phong trọc nó
- Chắc tại đi cùng ng đẹp trai, tài năng quá nên em ko ns đk j_ Nó đáp lại
- Hihi. Em khen thế chắc tối nay anh ko ngủ được mất_ Nam Phong cười tươi
- À, phải rồi em quên mất chưa cảm ơn anh_ nó nói như nhớ ra chuyện j đó
- Cảm ơn ?_ Nam Phong nhìn nó ko hiểu chuyện j
- Dạ, chuyện sáng nay anh cứu em đấy, ko có anh chắc em die mất rồi_ nó nháy mắt tinh ngịch
- Chuyện đó…. thực ra…. Nam Phong chưa kịp ns hết câu
……………………………….
shi neomeokkaji neujjamjagi
Oh no no ae-indo oneulmaneun an chajgi
Oh! no no, inteones seomateupon haji anhgi
Hana deo oneuril nae-illo da mirugi
Oneul haru naneun Lazy girl O naneun lazy girl)
Keu nu-gudo nareul chajji marayo (marayo]
Naneunyo Lazy girl Lazy girl)
Oneulmaneun sarangdo jom kwiichanh-jyo
Kakkeumeun choheunkeol Kakkeumeun choheunkeol) bappeun nal so-ge
I tal-gomhan chwiimi
Im lazy girl so lazy girl
Im lazy girl so lazy girl
Im lazy girl so lazy girl
Im lazy girl Im a lazy girl
Lazy girl
Lazy girl
………………………………..
Nhạc chuông điện thoại of nó reo lên bài Lazy gilr_snsd, màn hình hiện chữ to đùng “ Anh trai”
- Em nghe điện thoại đi_ Nam Phong ns nhẹ
- Nó quay đi chỗ khác nghe máy
- A lô
………………
- Vâng, em ra ngay đây anh chờ chút_ ns xong nó cúp máy quay lại chỗ Nam Phong
- Em xin lỗi nhưng hôm nay anh em đến đón nên….._ nó ns vs giọng ái ngại
- Hi, ko sao, em về đi, chắc anh đang đứng đợi ngoài kia rồi_ Nam Phong ns và đưa lại nó cái cặp đang cầm trên tay
- Vâng! Vậy em về trước đây, bye anh_ nó tặng Nam Phong nụ cười thiên thần và chạy ra ngoài cổng trường nơi có chiếc xe NOVO đen của Khánh Long đang chờ sẵn, Nam Phong đứng sau nhìn bóng nó chạy tiếc nuối
--------------------------------------------------
Ở trên cao hắn vẫn chăm chú quan sát. Sự thân thiết of nó giành cho Nam Phong làm hắn khó chịu.Hắn chỉ biết tức giận mà ko tim được lí do tại sao.
- Làm j mà đứng như chờ vợ ở đây thế?_ Nhật Minh bước ra hỏi hắn
- Ko có j!_ cũng như mội khi hắn chỉ đáp cụt ngủn
- Cũng muộn rồi đấy, về thôi._ Thiên Vũ xem đồng hồ
- Umk, hôm nay mẹ tao gọi điện bảo về sớm ăn cơm_ Nhật Minh
- Còn ông già thì bắt tao về nhà nghe giáo huấn_ Thiên Vũ
- Chúng mày có việc hết rồi còn j, đi về_Hắn quay ng nhìn thằng bạn rồi tiến thẳng