Chương
Mở cổng tiểu viện, phía sau hiện ra đoạn đường lát đá nhỏ, hai bên trồng đầy hoa nhưng có vẻ không được chăm chút cho lắm. Cuối đoạn đường là một bậc tam cấp, cửa nhà đang khép hờ. Thịnh Kiều kéo hành lý, đẩy cảnh cửa đi vào. Lọt vào mắt là một phòng khách rộng rãi, có một người đang ngồi trên sô pha uống nước. Nhìn thấy cô, vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc ngoài tưởng tượng, nhưng ngay lập tức nhớ ra đang phát sóng trực tiếp nên khôi phục nét mặt rất nhanh, tươi cười đứng lên.
“Hoá ra khách mời thứ hai là chị.”
Tiết mục đang truyền hình trực tiếp.
Vừa mới bắt đầu, tỷ suất người xem cũng không tệ lắm. Dù sao rất nhiều fan muốn biết khách quý có phải là thần tượng nhà mình hay không. Những người đang suy đoán khách mời thứ hai là ai, nhìn thấy Thịnh Kiều bước vào, khiếp sợ không thôi.
——còn tưởng trước khi giải ước, cô ta sẽ bị Tinh Diệu đem giấu luôn chứ.
——đem giấu là không có khả năng rồi, Tinh Diệu khẳng định sẽ lợi dụng cô ta một cách triệt để nhất.
——đột nhiên có điểm đau lòng cho Thịnh Kiều
——lầu trên nói đau lòng là đang nghiêm túc hả? Tui thấy nên đau lòng cho những vị khách mời khác của chương trình kìa
——nhớ lại những màn đáng sợ của Thịnh Kiều trước kia, đột nhiên không hy vọng idol nhà tui tham gia
——chương trình tống nghệ đầu tiên của Thịnh Kiều, nhớ lại còn thấy sợ hãi
——tui nhớ nè. Không lễ phép không giáo dưỡng lại còn lười biếng! Thích làm ra vẻ này nọ! Giống như hận cả thế giới sao không quay quanh cô ta
——tui nghĩ Thịnh Kiều không nên tham gia tống nghệ thì tốt hơn. Mới có chút hảo cảm với nàng, hiện giờ lo lắng sẽ thoát fan
——nhan sắc thì không có gì để chê, nhưng nhân phẩm thật không được
——thảm là thảm, nhưng trừ bỏ có chút đồng tình, thì không thích nổi
——cuối cùng cũng gặp được người hiểu lý lẽ, tình hình hai ngày qua làm tui tưởng quần chúng đều chuyển thành fan của Thịnh Kiều
——toàn mạng chuyển thành fan là không có khả năng, cả đời đều không thể
——nhìn hành động của nàng ta mấy ngày nay thì rõ ràng là có tính toán muốn lợi dụng chuyện giải ước để tiến hành tẩy trắng, lấy lại hảo cảm, mà đúng là nhiều người đã trúng chiêu
——xuất thân đã sớm định ra tính cách rồi, không đổi được đâu. Vẫn hy vọng nàng ta thuận lợi giải ước, sau đó rời khỏi giới giải trí, mọi người đều vui
Số lượng fan ít ỏi của Thịnh Kiều thì đứng ngồi không yên.
——Kiều Kiều nhà tui chỉ vừa vào cửa, còn chưa có làm cái gì, nguyên một làn đạn đã bắn tới tấp, đúng là một đám người thích diễn
——xem phát sóng trực tiếp đi, đừng nói nhiều, Kiều Kiều của tui lớn lên thật là đẹp
——không hiểu biết về ai đó thì tốt nhất đừng mở miệng phán xét, coi chừng mấy người bị vả mặt
Thịnh Kiều cũng không biết phần bình luận của chương trình phát sóng trực tiếp đang nã đạn về mình. Cô nhận ra thiếu nữ đang mĩm cười nhìn cô là Nhạc Tiếu, từng diễn vài phim thần tượng, vẫn luôn xây dựng hình tượng tiểu công chúa ngây thơ đơn thuần, xưng tụng là tình đầu quốc dân. Nhưng quốc dân có chấp nhận danh xưng này hay không lại là chuyện khác. Bởi vì dù sao, trong Cbiz thì địa vị của cô bé vẫn thấp hơn cô.
Thịnh Kiều cười đáp lễ.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, hân hạnh.”
Đổi sang dép lê, cô đem hành lý dựng ở góc phòng. Nhạc Tiếu săn sóc chạy đến đưa cho cô một ly nước ấm.
“Trời lạnh lắm đúng không ạ. Chị mau uống nước ấm. May mà nhà này có máy sưởi. Trước khi tới đây, em lo quá trời. Em sợ nhất là trời lạnh.”
Cô bé vừa nói vừa cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn thật là ngọt ngào. Nhưng ánh mắt nhìn Thịnh Kiều, lơ đãng lộ ra vẻ đánh giá, tìm tòi, nghiên cứu và một chút khác lạ.
Thịnh Kiều không để ý, thân mang “nhiệt độ”, cô chỉ có thể lễ phép khách sáo hàn huyên vài câu. Cửa ra vào phát ra âm thanh. Hai người đồng thời đứng dậy. Một cậu chàng ốm nhách kéo một chiếc vali cực to đi vào.
Ngôi sao nhí Lục Nhất Hàn, hình như còn chưa tới tuổi, nhưng có thể tính là diễn viên gạo cội. Cậu mới vào lớp , người nhà vẫn mong cậu lấy việc học làm trọng. Một năm cậu chỉ nhận một bộ phim, hấp thụ ánh sáng không đủ, vóc dáng cũng chưa phát triển, nhân khí trong giới tương đối nhạt. Có điều duyên người qua đường của cậu rất tốt, rất nhiều đại gia thực thích cậu.
——cư nhiên có đệ đệ!
——Thịnh Kiều ngàn vạn lần đừng đem ma trảo chụp lên đệ đệ aaaa
——mới tuổi, thật đáng thương, cầu buông tha
——con trai sẽ đem theo bài tập đến tham gia chương trình, không biết có ai phụ đạo toán học cho con tui không?! Fan mama như tui thật đau lòng quá
——cảm giác tổ tiết mục mời Thịnh Kiều là vì nhiệt độ, hoàn toàn không suy xét cảm thụ của các khách quý khác
——trước vụ giải ước, Thịnh Kiều hẳn là hồ rồi nhỉ?!
——hồ thì không đến mức, vẫn còn cọ được nhiệt độ của Hoắc Hi
——tổ đạo diễn khẳng định sẽ không bỏ qua việc cue (nhắc tới) Hoắc Hi trong tiết mục
——Hi Quang đây, thật sự là nước mắt nước mũi chảy ròng, quỳ cầu tổ đạo diễn buông tha cho Hoắc Hi
——vốn dĩ có chút chờ mong đối với chương trình này, không ngờ lại mời Thịnh Kiều, vậy thì tạm biệt
——Hi Quang cùng tui ra cửa quẹo trái nào
Phần bình luận lại một trận oanh tạc.
Ngoài cửa lần nữa truyền tới tiếng nói chuyện. Thịnh Kiều nghe giọng nói quen quen, quay đầu nhìn. Đi vào là một cô gái, vóc dáng rất cao, nét mặt lạnh lùng, mặc một bộ đồ da, thoa son màu tối, trông vừa khốc (ngầu) vừa lãnh (lạnh).
Thịnh Kiều không quen cô gái này, nhưng nhìn vóc dáng cao trên m thì có thể suy đoán hẳn là người mẫu?!? Sau đó cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Ai da, lạnh chết người. Mau vào nhà, mau vào nhà, đừng có đứng chắn ở cửa.”
Vừa vào cửa, giày còn chưa kịp thay, nhìn thấy Thịnh Kiều, ánh mắt của người đó liền sáng lên, ném hành lý, hớn hở chạy qua.
“Kiều Kiều… Kiều Kiều của anh a~ Anh nhớ em muốn chết~”
Thịnh Kiều ghét bỏ, đẩy Chung Thâm ra, chỉ chỉ.
“Mau đổi giày.”
Chung Thâm không ngờ sẽ tham gia tống nghệ chung với Thịnh Kiều, trong lòng vui vẻ đến không nhịn được, chạy ra đổi giày, xong lại lộc cộc chạy về bên người cô.
Cộng đồng mạng trước kia không hiểu rõ tính cách của Chung Thâm, chỉ nhớ anh chàng lớn lên rất đẹp trai, vẫn tưởng là một nam nhân yêu nghiệt, ai ngờ lại là một tên trẻ con lớn xác. Mọi người nhớ lại những lần tương tác trước đây của hai người, cuối cùng cũng hiểu ra.
Lúc này, cô gái vóc dáng cao đã đổi giày, đi tới chào mọi người.
“Tôi là Phùng Vi, Vi trong khẽ mĩm cười.”
Nhạc Tiếu tiếp lời.
“Em là Nhạc Tiếu, Tiếu trong mĩm cười cười. Hai chúng ta có thể gọi là chị em mĩm cười rồi.”
Phùng Vi phối hợp cười nhẹ một cái nhưng rõ ràng không có hứng thú với chuyện này, khiến cho Nhạc Tiếu hơi xấu hổ.
Mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau. Nhạc Tiếu vốn là người hướng ngoại, thấy không ai muốn lên tiếng nên đề nghị.
“Hay là chúng ta đi xem phòng trước đi.”
Lục Nhất Hàn nói.
“Còn một khách mời nữa. Chúng ta không đợi sao?”
Chung Thâm gạt tay.
“Tới trước chọn trước. Mặt kệ người đó. Đi nào… đi xem phòng.” – quay đầu kéo tay Thịnh Kiều – “Kiều Kiều, anh muốn chung phòng với em.”
“Tránh ra.”
Đoàn người mới đi đến cầu thang, ngoài cửa đã truyền tới tiếng động.
Cả đám quay đầu nhìn. Một thanh niên đeo mũ lưỡi trai, kéo hành lý bước vào. Anh ta ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, sau đó cởi mũ và tháo khẩu trang xuống.
Sau đó Thịnh Kiều nghe xung quanh vang lên tiếng hút khí. Kế tiếp là tiếng Nhạc Tiếu đang cố kìm nén để không hét lên.
“Trời ơi… là Hoắc Hi.”
Chân Thịnh Kiều mềm nhũn, xém chút ngã quỳ.
Bình luận trên mạng nhất trí xoát một loạt: Đệch ~
Không phải nói tổ tiết mục toàn mời những người đang thiếu nhiệt sao? Hoắc Hi chẳng lẽ đi nhầm chương trình rồi?
Hoắc Hi và Thịnh Kiều? Tổ hợp khủng bố gì đây? Hai cái tên này đứng gần nhau chính là đầu đề của chuyện bát quái nha~ Chẳng lẽ tổ tiết mục là vì Hoắc Hi nên mới mời Thịnh Kiều? AAAAA bây giờ chạy trốn còn kịp không?
Fan hâm mộ của Hoắc Hi, những người còn chưa kịp rời đi, nhìn thấy cảnh này, tức khắc phát điên.
——tổ tiết mục đâu rồi!!!! Vì nhiệt độ cái gì các ngươi cũng dám làm có phải hay không?
——cbn, tui hôm nay phải giết tổ tiết mục này, ai cũng đừng cản tui
——phòng làm việc của Hoắc Hi ăn cứt hết rồi hả? Nhận tiết mục cũng không biết lựa chọn? Còn chưa bị Thịnh Kiều hố đủ phải không?
——cmn cmn cmn cmn cmn cmn (câu chửi)
——Thịnh Kiều là cao dán chó đúng không, đi đâu cũng dính, phận là con gái cũng nên biết xấu hổ một chút chứ?
——cô ta đến người còn không muốn làm, thì cần gì mặt mũi a~
——ảnh khoả thân còn dám chụp, mặt mũi thì tính cái gì chứ
——lầu trên nói chuyện cẩn thận chút, việc nào ra việc đó, chuyện ảnh khoả thân thì Thịnh Kiều là người bị hại
——Hi Quang là bị Thịnh Kiều doạ sợ, nói không lựa lời, mọi người thông cảm. Việc nào ra việc đó, không nên lấy vụ việc ảnh khoả thân đi công kích nghệ sĩ. Nhưng vì mấy năm nay Thịnh Kiều luôn cố tình buộc chặt với nhà chúng tôi, làm rất nhiều chuyện xấu, sẽ không vì nàng là người bị hại mà bỏ qua chuyện đó.
——cầu xin nàng ta sau khi giải ước liền lăn khỏi Cbiz đi, đừng gây tai họa cho người khác nữa
Chỉ một lát sau, tin tức Hoắc Hi và Thịnh Kiều cùng tham gia một chương trình tống nghệ đã lan truyền khắp mạng. Nhóm Hi Quang không thể vào xem phát sóng trực tiếp chỉ có thể giận dữ chạy qua weibo của phòng làm việc công kích, nói đoàn đội làm việc không tốt, lại đi nhận một cái chương trình phá hư như vậy. Sau đó Hi Quang lại chạy qua weibo của Thịnh Kiều gửi lời nhắn, bảo Thịnh Kiều giữ mình một chút, nếu lần này còn làm yêu sách, họ sẽ xé cô đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Thời điểm trên mạng náo loạn một mảnh, Hoắc Hi đã đổi giày, nhìn mọi người trong phòng, khuôn mặt thanh lãnh lộ ra nét cười nhàn nhạt.
“Mọi người đến đủ rồi à.”
Chung Thâm đưa tay đỡ lấy Thịnh Kiều đang phát run, nghiến răng nghiến lợi thì thầm vào tai cô.
“Em chống đỡ một chút cho tôi. Run cái gì mà run!”
Không biết là cố ý hay là vô tình, mọi người đều liếc mắt nhìn Thịnh Kiều. Mấy năm nay, trong giới ai lại không biết cô luôn cố gắng xào bài buộc chặt lẫn cọ nhiệt Hoắc Hi. Hiện tại hai người đối mặt, không biết làm sao để sống chung đây nữa.
Thịnh Kiều cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình, rất muốn khóc ròng.
Chung Thâm đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.
“Đến đông đủ rồi thì đi chọn phòng thôi. Nhanh lên. Ai nhanh thì chọn được phòng tốt.” – nói xong liền kéo tay Thịnh Kiều chạy lên lầu.
Trên lầu hai có căn phòng, phòng đơn và phòng đôi. Chung Thâm chạy nhanh nhất, nhìn thoáng qua liền thấy một phòng đơn có nhà vệ sinh riêng, kéo Thịnh Kiều còn đang trong trạng thái mơ màng tới, đẩy cô vào trong, quay đầu hét với những người phía sau.
“Phòng này của Kiều Kiều, không ai được giành.”
Sau đó mở cửa căn phòng kế bên, đứng tựa cửa nói.
“Tôi chọn phòng này, tôi muốn ở gần Kiều Kiều.”
Nhạc Tiếu nửa đùa giỡn nửa bất mãn nói.
“Dù sao cũng phải có người chịu ở phòng đôi chứ. Anh chị không thể bá đạo như vậy.”
Lục Nhất Hàn đứng bên cạnh mở miệng.
“Em ở phòng đôi, có ai muốn ở cùng em không?” – nói xong liền nhìn Hoắc Hi, ngượng ngùng – “Chỉ còn lại Hoắc Hi ca ca, chắc là không muốn rồi… haha…”
Hoắc Hi lại nói.
“Anh sao cũng được.”
Hoắc Hi trước nay là người không tranh không đoạt, tính tình tương đối lãnh đạm, rất kiệm lời, người như anh không thích hợp tham gia tống nghệ, bởi vì quá thẳng thắn. Nhưng tổ tiết mục chính là nhìn trúng lưu lượng của anh. Chỉ cần có mặt Hoắc Hi, cho dù anh không nói một lời, ngồi một chỗ thôi thì fan cũng sẽ vui vẻ vây xem. Quần chúng đang xem trực tiếp bị hành động của Chung Thâm làm cho tức chết.
——Chung Thâm cũng thật xấu xa, thật bá đạo.
——tiết mục mới bắt đầu, hai người họ đã lập đội
——gần mực thì đen! Chung Thâm hiện tại như thế nào giống Thịnh Kiều vậy, chán ghét!
——a a a sắp tức chết rồi, Hoắc Hi nhà chúng tôi không thể ở cùng phòng với người khác a! Bảo bối, tại sao lại thiện lương như vậy, không lên tiếng gì hết a!!!!
——thật sự là quá đáng, muốn nhảy vào màn hình đánh chết Thịnh Kiều
——ai cho tui biết địa chỉ của nơi này coi, tui muốn đi giết ngườiiiiiii
Thịnh Kiều biết Hoắc Hi có chứng nghiêm trọng lựa chọn hoàn cảnh ngủ, không thể cùng người khác ở chung phòng, ngủ chung giường. Hoắc Hi cần một không gian cực kỳ cực kỳ yên ắng mới có thể đi vào giấc ngủ.
Cô chạy nhanh từ phòng ra.
“Tôi có thể ngủ phòng đôi.”
Lục Nhất Hàn cười cười.
“Kiều tỷ, chị muốn ở chung phòng với em sao?”
Chung Thâm trừng mắt.
“Đi đi đi, oắt con nhà ai đến phá rối. Ai muốn ngủ chung phòng với nhóc chứ. Mơ đẹp nhỉ.”
Chung Thâm đương nhiên biết Thịnh Kiều luôn suy nghĩ cho Hoắc Hi, hận không thể rèn sắt thành thép, liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó mới không tình nguyện nói.
“Được rồi. Anh đây ngủ chung với nhóc. Để phòng đơn cho vị mỹ nữ.”
Lời đến nước này, mọi người không bàn cãi nữa. Hoắc Hi ở phòng đơn lớn nhất có nhà vệ sinh riêng. Ba cô gái chia ra ở các phòng đơn còn lại. Chung Thâm và Lục Nhất Hàn thì ngủ phòng đôi.
Nhóm Hi Quang thay phiên phê phán Thịnh Kiều trên phần bình luận lúc này mới dịu xuống.
Sau khi phân bố phòng ngủ xong, mọi người bắt đầu sắp xếp hành lý. Quần áo của Thịnh Kiều rất ít, cô mở vali, mang đồ dùng sinh hoạt để dưới bếp và trong tủ lạnh. Sau đó xách chiếc vali nhẹ tênh lên lầu. Nhạc Tiếu và Phùng Vi thì ngược lại, mỗi người mang theo kiện hành lý lớn, hiện giờ phải vác chúng lên lầu thì hơi mất sức.
Trong lúc Thịnh Kiều đang trải ra giường thì nghe thấy tiếng Nhạc Tiếu ở dưới lầu.
“Có ai giúp em mang hành lý lên lầu không?”
Lục Nhất Hàn đang đi vệ sinh. Chung Thâm là tên ngại phiền toái. Đợi nửa ngày, Thịnh Kiều nghe thấy cửa phòng Hoắc Hi ở phía đối diện mở ra.
Cô lập tức nhảy từ trên giường xuống, lao ra khỏi phòng, lên tiếng giành trước.
“Chị giúp cho!”
Người vừa mở cửa phòng, Hoắc Hi
“…”
Nhạc Tiếu có điểm khó xử.
“Chị Kiều Kiều, cái rương này nặng lắm, hay là kêu anh nào đến giúp đi chị.”
Làm sao được? Bắt thần tượng của mị đi vác rương sao? Nhóc con là người trời hả.
Thịnh Kiều cười thật tươi.
“Không nặng đâu. Chị rất khoẻ. Để chị giúp cho.”
Cầm lấy quai, nhấc lên. Cbn, bỏ nguyên một khối sắt trong đấy đó hả?!?
Mặt của Thịnh Kiều bắt đầu đỏ lên, dùng hết sức bình sinh, đem cái rương kéo lên lầu. Nhạc Tiếu cười ngượng ngùng, chỉ chỉ.
“Còn một cái nữa chị ơi.”
“…”
Vác xong hai rương hành lý cho Nhạc Tiếu, Thịnh Kiều đứng thở hồng hộc, lại nhìn sang hành lý của Phùng Vi, hít sâu một hơi, định đi qua. Phùng Vi cản lại, cười cười.
“Tôi tự xách được. Cảm ơn.”
Tốt quá rồi. Tự xách thì tốt. Mệt chết cô luôn.