Chương
Ngày hôm sau, Thịnh Kiều tỉnh dậy sớm hơn bình thường.
Cô ngủ không ngon, bởi vì cả đêm đều là ác mộng, mơ thấy bị nữ quỷ rượt đuổi đến mức muốn nhảy vực. Hồi xưa, khi Thịnh Kiều gặp ác mộng, cô sẽ nhét một tấm ảnh có chữ ký của Hoắc Hi dưới gối, xem như bùa hộ mạng. Không rõ là do tác động tâm lý hay quả thật là bùa hộ mạng linh nghiệm, nhưng đúng là sau đó cô ít gặp ác mộng hơn, hoặc giả có mơ thấy ác mộng bị doạ tỉnh, chỉ cần đưa tay xuống gối, sờ tới ảnh chụp là cô lại có thể an tâm mà ngủ.
Trong lúc rửa mặt, Thịnh Kiều bắt đầu suy nghĩ xem có cách nào lấy được một tấm hình có chữ ký của Hoắc Hi hay không.
Xuống lầu, cô đụng mặt Sư Huyên mặc nguyên bộ đồ thể thao vừa từ ngoài trở về.
Rất nhiều ca sĩ có thói quen chạy bộ để rèn luyện hô hấp và luyện thanh. Trên tay Sư Huyên còn cầm một túi đồ ăn, thấy Thịnh Kiều dậy sớm như vậy thì hơi có vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục sắc mặt điềm đạm.
“Mua đồ ăn sáng cho mọi người.”
“Cảm ơn.”
Không cần bạc đãi chính mình, Thịnh Kiều rất thoải mái cầm túi thức ăn đi vào nhà bếp. Sau khi thay đồ xong, Sư Huyên xuống lầu, thấy Thịnh Kiều đang ăn đồ miễn phí cực kỳ vui vẻ thì đáy lòng hừ lạnh một tiếng. Phải đi xa mua đồ ăn, không ngờ người hưởng lợi đầu tiên là cô ta.
Thịnh Kiều lịch sự hỏi.
“Cô ăn không?”
“Đã ăn rồi.”
Sư Huyên ngồi xuống đối diện với Thịnh Kiều.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng toả, nắng sớm nghiêng nghiêng chiếu vào khuôn mặt mộc mạc của Thịnh Kiều, một chút tì vết đều không có, tinh tế trắng nõn, tóc mai loã xoã, từng đường nét đều đẹp, rất dễ khiến lòng người đố kỵ.
Mấy năm nay Thịnh Kiều bị hắc quá nhiều, quần chúng thường đặt sự chú ý vào các tai tiếng và tính cách khó ở của cô, hầu như bỏ qua phần dung mạo trời ban này.
Có điều, lớn lên xinh đẹp thì làm sao. Giống như người đại diện của Thịnh Kiều từng nói, trừ bỏ gương mặt này, cô không có thứ gì khác. Chỉ cần nghĩ như vậy, gương mặt xinh đẹp kia cũng chẳng loá mắt nữa. Nội tâm Sư Huyên cuối cùng cân bằng một chút, giả vờ mở miệng.
“Những nữ nghệ sĩ khác như Tiếu Tiếu đều rất để ý đến dáng người. Cô là người duy nhất tôi gặp qua vẫn ăn uống bình thường đó.”
Thịnh Kiều vừa ăn sủi cảo vừa trả lời.
“Lúc nào có công việc yêu cầu giảm cân thì giảm là được rồi.”
Dù sao thì chương trình tống nghệ đâu yêu cầu khách mời phải có dáng đẹp.
Sư Huyên sửng sốt một chút, rồi cười hỏi.
“Cô còn có kế hoạch kế tiếp à?”
Không phải giải ước xong liền rút lui khỏi Cbiz sao?
Thịnh Kiều khẽ cong môi, ăn xong chén sủi cảo mới ngẩng đầu nhìn người đối diện.
“Sư Huyên, cô muốn ở đây mấy ngày vậy?”
Sư Huyên sửng sốt.
“À…chiều nay phải về rồi.”
“Vậy thì thật tiếc.” – Thịnh Kiều lau miệng – “Chúng ta không có thời gian để thành bạn bè rồi.”
Sư Huyên mẫn cảm, nghe qua liền hiểu được ẩn ý của Thịnh Kiều. Không có thời gian thành bạn bè, nghĩa là hiện tại họ chẳng phải bạn bè. Nếu không phải bạn bè, cô không có tư cách hỏi chuyện riêng tư của người khác.
Nụ cười giả tạo của Sư Huyên lúc này cũng khó duy trì. Thịnh Kiều thì cười khanh khách, thản nhiên như không.
Một lúc sau, Sư Huyên đứng dậy.
“Tôi đi gọi mọi người thức dậy.”
Thịnh Kiều cong khoé môi, vo tròn khăn giấy, giơ cao tay ném, cục khăn giấy bay vòng trên không trung rồi rơi vào thùng rác.
Những người khác lục tục rời giường.
Hôm qua bốc thăm nhiệm vụ, hôm nay sẽ bắt đầu tính giờ. Ăn sáng xong, mọi người mở giấy ra đọc nhiệm vụ, bắt đầu suy tính kế hoạch thực hiện.
Đạo diễn nói với Thịnh Kiều.
“Cô đổi với Nhạc Tiếu, kỳ hạn ngày tính từ hôm nay. Thời gian làm việc bắt đầu từ g, sáng đi chiều về.”
Thịnh Kiều nhìn đồng hồ, g, lập tức chạy lên lầu thanh quần áo. Nhạc Tiếu vẫn còn băn khoăn trong lòng nên cũng lộc cộc chạy theo, đứng ở cửa nói.
“Kiều Kiều, nếu có chuyện gì không ổn, chị gọi điện cho em nha. Em sẽ gọi mọi người ra giúp chị.”
“Uh…” – cô trét chút phấn lên mặt, dặn dò – “Nồi lẩu còn dư hôm qua để trong tủ lạnh, nếu đổ thêm ít nước nấu lại một chút thì có thể ăn tiếp, thịt để trong tủ đông, phải đem ra rã đá, rau củ thì để trong hộc dưới cùng.”
Sau khi chuẩn bị đâu ra đó, quay lại thấy Nhạc Tiếu đang đưa mắt trông mong nhìn mình, Thịnh Kiều đưa tay nhéo nhéo má cô bé.
“Được rồi. Cũng không phải chị ra chiến trường. Em ở nhà phải ngoan đó.”
Bình luận trên mạng:
——cảm giác Thịnh Kiều mà đi là cái nhà này không còn ai quản nữa
——không cần gió thổi, đi hai bước là tan
——hahahahaha… mấy người nói gì vậy
Xuống lầu, Thịnh Kiều lại dặn dò mỗi người một câu.
“Tiểu Hàn, hôm nay thời tiết tốt lắm, mấy chậu hoa chị mang vào nhà hôm qua, em nhớ đem chúng ra phơi nắng nha.”
“Vi Vi, trái cây lấy trong tủ lạnh ra nhớ phải rửa sạch rồi mới ăn nha.”
“Chung Thâm, không được khi dễ Nhạc Tiếu.”
Sau đó nhìn đến Hoắc Hi, nhẹ giọng nói.
“Em đi đây.”
Xoay người muốn đi thì bị Hoắc Hi gọi lại.
“Đợi đã.”
Thịnh Kiều quay đầu, Hoắc Hi tới gần, đưa cho cô một cái bình giữ ấm.
“Mang theo đi, ở công trường chắc sẽ không phát cho đâu”
Thịnh Kiều cảm động đến muốn khóc… huhuhu… được idol quan tâm thiệt là ấm áp mà, đây là tiểu vương tử nhà ai lại xinh đẹp lại thiện tâm như vậy chứ?
Cảm động nhận lấy bình nước giữ nhiệt, quay đầu chào Sư Huyên, chúc cô ta thuận buồm xuôi gió, sau đó Thịnh Kiều đi làm công.
Tổ đạo diễn phái người quay chụp và trợ lý đi theo Thịnh Kiều tới công trường. Do đã thông báo trước nên bảo an vừa thấy từ xa đã tiến tới chào hỏi. Người phụ trách công trường đứng bên cạnh, nhìn một cái liền nhận ra Thịnh Kiều.
“Ai, tôi nhớ nha… cô là diễn viên diễn vai Tiểu Nặc của “Thịnh Thế Trường An”…”
Thịnh Kiều lễ phép bắt tay.
“Chào anh, tôi tên Thịnh Kiều.”
Người phụ trách họ Chu. Thịnh Kiều gọi hắn là Chu ca.
Chu ca rất nhiệt tình mà dẫn cô đi vào bên trong. Lần đầu tiên có minh tinh đến công trường, hơn nữa còn là một mỹ nữ, tất cả công nhân đều ném dụng cụ chạy tới vây xem. Chu ca quát lớn.
“Nhìn cái gì mà nhìn. Đều đi làm việc hết cho tôi.”
Thịnh Kiều mang nón bảo hộ, quay đầu nhìn mọi người nhoẻn miệng cười khiến cho toàn bộ công nhân đều thẹn thùng mà giải tán.
Nhiệm vụ của cô đúng là khiên gạch.
Xe vận tải chở gạch đổ xuống chất đống ở một chỗ. Công nhân phải xếp gạch lên xe đẩy, đẩy đến phía dưới công trình, sau đó xếp lên cần cẩu để được kéo lên tầng ba.
Chu ca đưa Thịnh Kiều đi một vòng. Bốn phía đều là tạp âm ầm ầm, tro bụi thì bay tứ tán, máy trộn bê-tông trộn hỗn hợp bùn đất chạy rầm rầm không ngừng. Quần chúng xem phát sóng trực tiếp bị cảnh tượng chân thật trên màn hình làm cho kinh hãi. Ngay cả những người ngày hôm qua chửi Thịnh Kiều làm màu cũng đều câm miệng.
Chu ca bàn giao Thịnh Kiều cho người phụ trách xong là bỏ đi. Thịnh Kiều mang thêm bao tay, nhận lấy xe đẩy từ người phụ trách, sau đó bắt đầu sắp xếp gạch ở dưới đất, chồng thành một chồng rồi đặt lên xe, gạch chất đầy xe rồi thì đẩy đến chỗ công trình.
Ở công trường, mặt đất gồ ghề lồi lõm, Thịnh Kiều mới đi hai bước liền bị trẹo chân, may mà không nghiêm trọng lắm, lắc tới lắc lui vài lần thì thích ứng được. Cô giảm bớt số lượng gạch trên xe, kiểm soát lại thể lực của bản thân, rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhàng hơn.
Anh chàng quay phim nhìn thôi cũng thấy không dễ dàng nên mở miệng hỏi thăm.
“Có muốn đeo khẩu trang không? Có muốn uống nước không?”
“Khẩu trang quá chặt, thở không thoải mái.” – cô vừa đi vừa thở hồng hộc, nhận chiếc bình giữ nhiệt từ tay trợ lý, uống một ngụm nước, mùi vị ngòn ngọt, thoang thoảng mùi sữa.
Không ngờ Hoắc Hi đưa cho cô một bình sữa bột pha sẵn. Trời ơi… Hoắc Hi là làm từ kẹo sữa à? Sao có thể ngọt ngào như vậy?
Cô uống thêm mấy ngụm, cảm thấy sức sống căng tràn, có thể dọn gạch thêm năm nữa.
Buổi sáng qua đi, sức cùng lực kiệt, mặc dù Thịnh Kiều từ nhỏ đã độc lập, nhưng trước nay chưa từng làm qua việc nặng như vậy, gỡ ra bao tay, lòng bàn tay đều bị phồng, nổi đầy mụn nước.
Thịnh Kiều dùng móng tay chọc thử, đau đến phát run, quay đầu hỏi trợ lý.
“Hiện tại có thể đổi lại nhiệm vụ cho Nhạc Tiếu không?”
Bình luận xoát một loạt “hahaha”.
Cô thở dài xua tay.
“Thôi, tôi còn như này, cô bé đó chắc sẽ chết ở đây luôn.”
Bữa trưa ở công trường phát cho công nhân là cơm hộp. Thịnh Kiều không hề kén chọn, trực tiếp ngồi xuống đất, nhận phần cơm liền mở ra ăn. Hình tượng thế này cũng quá mức bình dân, quần chúng ăn dưa sau khi “hahaha” một lát liền không thể cười tiếp.
——ba tui là công nhân kiến trúc nè, làm việc đúng là mệt chết luôn
——mùa đông còn đỡ, mùa hè đúng là phơi tóc tróc da
——còn hít nhiều tro bụi, về lâu về dài không tốt cho phổi
——lao động chân tay ở tầng đáy của xã hội chính là như vậy, tiền kiếm được đều là mồ hôi nước mắt a~
——thiệt ra mà nói Thịnh Kiều có thể chịu khổ, minh tinh khác chưa chắc chịu được
——mấy cái mụn nước trên bàn tay kia, tui nhìn còn thấy đau
——lúc trước có người nói Thịnh Kiều là đang làm màu, này mà làm màu thì chính là đang lừa gạt chính mình luôn
——tui hôm qua là anti, hôm nay biến thành fan, không cần nói, tự vả mặt thật đau
Trong quần chúng xuất hiện không ít người tuyên bố từ anti chuyển thành fan.
Trên màn hình, Thịnh Kiều đang ăn cơm, đột nhiên tay run lên, phần cơm hộp đổ nghiêng xuống đất, toàn thân ngã sang một bên, kịch liệt nôn mửa.
Khán giả lẫn tổ đạo diễn đều bị doạ sợ. Trợ lý chạy tới xem tình hình. Thịnh Kiều vừa nãy còn rất tốt, hiện giờ ói mửa đến rối tinh rối mù, ngay cả mật xanh mật tím cũng ói ra luôn, sắc mặt trắng như tờ giấy, cả người đều phát run.
Trợ lý bị doạ cho ngốc lăng, vừa khóc vừa nhấn số gọi cấp cứu. Mọi người từ bốn phía đều chạy lại, hình ảnh của máy quay bị run lắc chấn động dữ dội. Anh chàng quay phim quăng luôn camera xuống đất, chạy tới cõng Thịnh Kiều, cấp tốc chạy ra ngoài.
Khán giả xem trực tiếp sôi nổi suy đoán xem có phải bị ngộ độc thức ăn rồi không.
Chính lúc này, người đang nằm trên lưng anh chàng quay phim, Thịnh Kiều, rốt cuộc tỉnh lại đôi chút, thì thào không chút sức lực.
“Không có việc gì, là dị ứng đồ ăn…”
Phần cơm trưa hôm nay có cá chưng và cà tím. Cô không biết nguyên bản thân thể này bị dị ứng với thứ gì nên căn bản không chú ý, ăn vài miếng rồi mới thấy dạ dày cuộn lên, ngay sau đó thì môi và cổ họng đều tê cứng.
Hồi xưa lúc còn đi học, một người bạn của Thịnh Kiều bị dị ứng với đậu phộng nên cô cũng có chút hiểu biết về chuyện này. Lúc nãy, nháy mắt phát hiện sự khác thường, cô liền đoán ngay có thể cô bị dị ứng với cà tím nên lập tức ném hộp cơm, quay người ói ra.
Đây là sai lầm của cô. Đáng lẽ sau khi trở thành Thịnh Kiều, cô nên đi kiểm tra sức khoẻ toàn diện để biết rõ tình huống chính xác của cơ thể này mới đúng.
Xe cấp cứu tới rất nhanh. Khi được đẩy lên xe, miệng của Thịnh Kiều đã sưng tấy lên, nói năng không rõ ràng, nhưng vẫn cố nắm tay trợ lý dặn dò.
“Nhớ thông báo với mọi người, tôi chỉ bị dị ứng, rất nhanh sẽ khỏi.”
Khán giả đang xem trực tiếp, nghe được lời cô nói, lúc này mới bình tĩnh lại.
Thì ra chỉ bị dị ứng, còn may còn may.
Lúc này có người chợt nhớ ra chuyện xưa.
——hồi xưa tui nhớ có lời đồn Thịnh Kiều ăn cơm hộp ở đoàn làm phim thì phun ra, lúc đó cũng là bị dị ứng sao?
——cũng không biết, hồi đó chỉ nghe mọi người mắng chửi, nói Thịnh Kiều ra vẻ, ngay cả nam nữ chính cũng ăn cơm hộp mà cô ta được phần ăn riêng
——tui hình như hiểu lầm Thịnh Kiều nhiều chuyện lắm thì phải
——nếu hồi xưa là dị ứng làm cho nôn mửa, sau đó phải kiểm tra qua rồi, nếu biết mình bị dị ứng với thứ gì sẽ cẩn thận hơn trong ăn uống, vì sao lần này còn bị nữa?
——có thể vì buổi sáng dọn gạch quá mệt mỏi quá đói bụng nên quên chăng? Haiz… đau lòng Tiểu Kiều…
Xe cứu thương đưa Thịnh Kiều tới bệnh viện, làm xong trị liệu sau đó là truyền nước biển. Có lẽ trong dịch truyền có chứa thuốc mê, hoặc có lẽ vì mệt mỏi nguyên buổi sáng nên Thịnh Kiều rất nhanh đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã tối.
Vừa mở mắt, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, trong nháy mắt, cô tưởng bản thân đã quay lại thời điểm bị tai nạn xe cộ mấy tháng trước.
Cô khẽ xoay người, âm thanh làm kinh động tới người thanh niên đang ngồi chơi điện thoại ở sô pha đối diện.
Anh bước nhanh tới, đưa tay đè lại kim tiêm ở mu bàn tay.
“Không được nhúc nhích.”
Thịnh Kiều ngẩng đầu, vẻ mờ mịt ở đáy mắt liền biến mất. Khuôn mặt của người đối diện hiện lên rất rõ ràng. Cô nhìn anh không chớp mắt, hơn nửa ngày mới nhẹ giọng gọi.
“Hoắc Hi…”
Biết được bản thân không có biến trở về, Thịnh Kiều khẽ buông tiếng thở dài.
Hoắc Hi buông tay, đứng thẳng người lại, ung dung đánh giá cô vài lần.
“Nhìn thấy tôi khiến cô thất vọng vậy sao?”
“Không không… không đúng… không có…” – Thịnh Kiều cười mỉa – “Em chỉ không thích bệnh viện.”
“Không thích bệnh viện lại không biết tránh nguy hiểm, ngay cả bản thân dị ứng thứ gì cũng không biết à?”
Thịnh Kiều dẩu dẩu môi, chợt nghĩ tới cái gì, đưa tay sờ mặt.
“Mặt em còn sưng không?”
“Hết rồi.”
Trong phòng thực yên ắng, không có camera, ngay cả tổ đạo diễn sau khi đưa cô vào bệnh viện cũng đã ngừng quay chụp. Hoắc Hi trở về ngồi ở ghế sô pha đối diện, hỏi.
“Có đói bụng không?”
Anh vừa hỏi, cô mới cảm thấy dạ dày đang trống trơn. Hồi sáng phun hết ra rồi, giờ mới thấy vừa đói lại vừa khó chịu.
“Nhạc Tiếu và Lục Nhất Hàn đang nấu canh ở nhà, chắc cũng sắp xong, sẽ mang đến nhanh thôi. Phùng Vi đi tắm cho thú cưng còn chưa trở về. Chung Thâm đã thay cô đi làm ở công trường rồi.”
Cho nên chỉ còn lại anh để chiếu cố cho cô sao? Đây là phúc phận tu mấy kiếp mới được a?!? Idol lại có thể tự mình đến bệnh viện chăm sóc cho cô!!!!!!!!!!!!!
Giờ khắc này, chỉ có một bài hát mới biểu đạt được tâm tình của Thịnh Kiều thôi: "Em không xứng"