Chương
Về đến thủ đô đã là nửa đêm, hành lý cũng chưa kịp thu thập, Thịnh Kiều nghĩ ngày mai cần phải có sắc mặt tốt nên quyết định rửa mặt đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, cô rời giường, trang điểm, gần giờ, cửa nhà có tiếng gõ.
Cô mở cửa, đang muốn mĩm cười lễ phép chào hỏi người tới đón mình thì lại thấy Phương Bạch mặc một chiếc áo lông màu đỏ đang cười tươi như hoa đứng đó.
“Surprise!!!” (Ngạc nhiên chưa nè!)
Thịnh Kiều sửng sốt giây.
“Cậu tới Trung Hạ?”
“Vâng. Ngày hôm qua Bối ca liên hệ với em, nói chị muốn ký hợp đồng với Trung Hạ, hỏi em có nguyện ý tiếp tục làm trợ lý của chị không. Em đương nhiên nguyện ý nha, cho nên ngồi chuyến bay đêm đuổi suốt tới đây nè.”
Thịnh Kiều cảm động đến không biết nói gì.
Có Phương Bạch ở đây, Thịnh Kiều vốn có chút khẩn trương thì hiện tại đã tiêu tán đi không ít. Lên xe, ngồi ở băng sau, nhìn thấy bữa sáng mà Phương Bạch chuẩn bị cho cô, vẫn là hương vị quen thuộc.
Xe của Trung Hạ cấp cho cô đúng là loại xe thương vụ xa hoa, hết sức xa hoa. Phương Bạch hưng phấn y như đang lái xe của chính mình.
“Xe thương vụ cũng là hình ảnh tượng trưng cho thân phận nghệ sĩ. Em trước giờ chưa từng lái qua loại xe sang trọng như vậy nha.”
Ghế dựa đều là da thật. Đây là Trung Hạ bày tỏ thành ý.
Tới công ty, Bối Minh Phàm mặc một bộ tay trang phẳng phiu xuất hiện ngay cửa thang máy dưới gara, tự thân tới đón Thịnh Kiều. Chào hỏi xong, anh ta dẫn cô lên thẳng văn phòng ở tầng .
Trên bàn làm việc đã bày sẵn bản hợp đồng hoàn chỉnh. Bối Minh Phàm đi pha trà. Thịnh Kiều cẩn thận lật văn bản đọc sơ qua. Các điều kiện cô yêu cầu lúc trước đã được thêm vào, xác nhận không có nhầm lẫn, cô đặt bút ký tên và ấn dấu tay.
Bối Minh Phàm bắt tay cô.
“Tiểu Kiều, hợp tác vui vẻ.”
Bối Minh Phàm gọi điện thoại, thông báo với bên nhân sự, xác nhận hợp đồng đã ký, sau đó quay đầu nói.
“Weibo của công ký đã phát văn bản tuyên bố chính thức. Cô vào weibo chuyển phát luôn đi.”
Thịnh Kiều mở di động, đăng nhập, đầu tiên dùng weibo cá nhân chuyển phát, sau đó lại đổi sang tài khoản Hậu Viện Hội chuyển phát thêm một lần, còn viết thêm câu gì mà thế giới mới mở ra, cảm ơn chị đã mang đến soup gà tâm hồn cho chúng em.
Bối Minh Phàm cũng đang mở di động, cười nói.
“Hậu Viện Hội của cô không tồi nha, rất ra hình ra dáng. Tôi sẽ liên hệ với hội trưởng bên đó, trước hết thu hồi tài khoản, bàn giao cho đoàn đội chuyên nghiệp của công ty quản lý. Dù sao fan không ổn định, liên quan đến quyền lợi của chính chủ nên để chúng ta tự mình nắm giữ thì tốt hơn.”
Thịnh Kiều nói.
“Không cần, hội trưởng là tôi.”
Bối Minh Phàm tưởng mình nghe lầm, mờ mịt hỏi lại.
“Là ai?”
“Tôi.”
“???”
Thực xin lỗi, là tôi xem thường cô rồi.
Thịnh Kiều không muốn toàn bộ sở hữu của cô đều bị công ty tiếp quản, giống như hoạt động của Hậu Viện Hội chính là đại biểu lập trường của minh tinh. Cô cho rằng cô tự quản lý thì tương đối kiên định hơn. Với lại, cô luyến tiếc những cô cậu bé đáng yêu trong ban quản lý.
“Có Phương Bạch giúp đỡ, còn có thành viên ban quản lý, mọi người rất vui vẻ, làm việc chung rất tốt, cứ để vậy đi.”
“Cũng đúng…”
Bối Minh Phàm lần đầu tiên nhìn thấy minh tinh tự đảm đương chức vụ hội trưởng hội fanclub, đúng là dở khóc dở cười.
Tin tức Thịnh Kiều ký hợp đồng với Trung Hạ nhanh chóng lan truyền trên mạng. Quần chúng đương nhiên biết Thịnh Kiều sẽ ký với công ty mới, chỉ không đoán được cô sẽ ký với Trung Hạ.
Đây là công ty mà bao nhiêu người muốn vắt óc bày mưu tính kế để đặt chân vào a~ Vậy mà bọn họ lại chọn Thịnh Kiều, rốt cuộc họ nhìn trúng cô ở điểm nào a?
Fan Kiều đương nhiên cao hứng. Công ty mới, đoàn đội mới, người đại diện mới, hợp đồng mới, mọi thứ đều mới bắt đầu! Trung Hạ đại biểu tài nguyên, thiếu nữ thiên tiên của chúng ta về sau nhất định sẽ cất cánh bay cao!
Bạn tốt trong vòng giải trí của Thịnh Kiều không nhiều lắm nhưng ai cũng sôi nổi phát tin chúc mừng. Thịnh Kiều lướt một vòng, không thấy Hoắc Hi, trong lòng có điểm mất mát.
Nhưng hôm đó ngồi trong xe, anh đã chúc mừng cô rồi! Nghĩ như vậy, liền thỏa mãn.
Bối Minh Phàm lại gọi thợ trang điểm và trợ lý mới vào văn phòng để hai bên làm quen với nhau. Chuyên viên trang điểm là một anh chàng cao gầy, chăm chút bản thân cực kỳ tốt, gọi là Chu Khản. Trợ lý là một cô bé tóc ngắn, nhìn qua rất nhanh nhẹn, gọi là Đinh Giản.
Bối Minh Phàm nói.
“Phương Bạch vừa tốt nghiệp, làm trợ lý chưa được bao lâu, để Tiểu Giản đi theo hướng dẫn cậu ta.”
Giống như lần trước, chuyện Thịnh Kiều vào phòng cấp cứu bị người qua đường quay chụp phát tán đầy trên mạng là việc không thể xảy ra lần nữa.
Nói chuyện làm quen nguyên buổi sáng, sau đó cùng nhau ăn trưa, đoàn đội mới bắt đầu quen thuộc hơn. Cơm nước xong, Bối Minh Phàm nói.
“Buổi chiều, để Phương Bạch và Tiểu Giản dẫn cô đi xem phòng ở.”
“Phòng ở gì?”
“Căn hộ kia sắp hết hạn hợp đồng rồi đi? Chẳng lẽ cô không tính tìm căn mới sao?”
Đây đúng là người đại diện toàn năng, lo lắng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Thịnh Kiều cảm kích nhìn anh ta cười thật tươi.
“Có chứ. Vậy buổi chiều liền đi xem.”
“Thấy căn nào thích hợp thì báo với tôi. Tiền thuê công ty sẽ ứng trước, trừ dần vào thù lao của cô.” – quay sang dặn dò Đinh Giản – “Nhớ chú ý đám phóng viên, đừng để lộ địa chỉ.”
Mấy người lên xe, xuất phát.
Đinh Giản là người nhanh nhẹn lại sảng khoái. Ở trên xe, tự giới thiệu với Thịnh Kiều về những nghệ sĩ mình từng làm việc chung trước đây. Thịnh Kiều nghe cô nàng nói tới chữ “Mạnh Tinh Trầm”, mí mắt liền giật giật.
Cái gì? Mạnh Tinh Trầm ở Trung Hạ?
Cô không tiếng động móc điện thoại ra tra cứu.
Há… đúng thật là vậy. Không chỉ là nghệ sĩ của Trung Hạ, còn là cổ đông luôn.
Thịnh Kiều giả bộ hỏi dò.
“À chị nghe nói, Mạnh ảnh đế là người khá tốt?”
Đinh Giản hưng phấn.
“Đúng vậy. Siêu tốt, chưa bao giờ tự cao, đối với mọi người đều ôn hòa.” – cười tủm tỉm – “Chị cũng là fan của ảnh sao?”
Thịnh Kiều trả lời.
“Không phải.”
Phương Bạch ở trong lòng trả lời thay: "chị ấy là fan của đối thủ á."
Xe chạy tới tiểu khu đầu tiên. Đinh Giản đã sớm có chìa khóa nhà. Thịnh Kiều đội mũ, đeo khẩu trang, theo bọn họ từ trên xe đi xuống.
Mấy căn hộ này nằm ở khu vực phồn hoa, là tiểu khu xa hoa, trang trí tinh xảo, cho dù là tính về khía cạnh xanh hóa (nhiều cây) hay bảo an đều làm rất tốt, rất thích hợp làm nơi cư trú của minh tinh.
Cùng với căn hộ lúc trước của Thịnh Kiều, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Dĩ nhiên giá cả ở đây rất cao.
Đi tham quan nguyên một buổi, cuối cùng Thịnh Kiều chọn một căn hộ có phòng lớn và phòng nhỏ, hướng bắc, tầng , không tính quá cao, lên xuống cũng tiện, xung quanh có đầy đủ các thứ cần thiết.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thịnh Kiều không đủ tiền để mua nhà. Nếu muốn đón bà Thịnh lên Bắc Kinh, căn hộ này rộng rãi, chắc chắn sống thoải mái.
Đinh Giản làm việc cực kỳ lưu loát, trực tiếp liên hệ với người môi giới để ký hợp đồng, ứng trước năm thuê nhà.
Căn hộ có tất cả mọi thứ rồi, chỉ cần xách vali vào ở. Phương Bạch hưng phấn nói.
“Kiều tỷ, hay là ngày mai chuyển nhà luôn đi.”
Thịnh Kiều lấy di động, mở hoàng lịch.
“Từ từ, đợi chị xem ngày hoàng đạo đã.”
Phát hiện, ngày mai kỵ viếng mồ mả, di dời.
Thịnh Kiều viết xuống một danh sách các vật dụng còn thiếu, đưa cho Phương Bạch.
“Ngày mai cậu trước mua mấy món này đem đến đây đi.”
Lại quay đầu nói với Đinh Giản.
“Chị muốn biến một phòng ngủ thành phòng cá nhân, có thể không?”
“Cái gì là phòng cá nhân?”
“Ừm… tương tự như phòng đọc sách đi. Có kệ sách, có công án văn thư, có ghế nhỏ, có gối ôm mềm mại.”
Đinh Giản đại khái đã hiểu ý.
“Vậy ngày mai em sẽ liên hệ với công nhân đến sửa sang lại một chút.” – Đinh Giản cảm thấy Thịnh Kiều vẫn còn tâm tính thiếu nữ, cho nên lại hỏi – “Có cần treo thêm một bức màn sao trời cho chị không?”
“… không cần.”
Mấy ngày kế tiếp chính là dọn dẹp hành lý, chuẩn bị chuyển nhà.
Thật ra cũng không có đồ vật gì nhiều, ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt và áo quần, những thứ khác Thịnh Kiều đều không lưu luyến.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Thịnh Kiều bắt đầu lên mạng lùng mua mấy món trang trí nhỏ nhỏ đẹp đẹp, mua cả chăn nệm mới. Cô còn nhờ Phương Bạch ra chợ mua rất nhiều hoa tươi, đặt ở ban công, một vùng đỏ đỏ xanh xanh, rất có sinh khí.
Ngày chuyển nhà chính thức, Phó Tử Thanh và Nhạc Tiếu đều qua hỗ trợ. Chung Thâm đang ở nước ngoài, video trực tuyến chúc mừng cô chuyển nhà vui vẻ.
Mọi người phụ giúp dọn dẹp bài trí nguyên một ngày. Nhìn căn hộ mới, càng nhìn càng thấy hợp ý.
Ăn cơm xong, hai người kia phải đi. Thịnh Kiều gọi điện thoại cho Bối Minh Phàm, nói cảm ơn anh ta. Bối Minh Phàm cười cười.
“Xong rồi là tốt. Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô. Mấy ngày này cô nghỉ ngơi cho tốt. Cuối tuần sẽ bắt đầu có công tác cho cô rồi.”
“Là công tác gì?”
“Một chương trình tuyển tú, gọi là Tinh Quang Thiếu Niên. Loại chương trình tuyển tú thần tượng thiếu niên này có nhiệt độ rất cao, sẽ trợ giúp cho cô gia tăng nhân khí.”
Thịnh Kiều một bên mở máy tính, một bên hỏi.
“Nhưng tôi cái gì cũng không giỏi, làm sao chỉ đạo người khác?”
Bối Minh Phàm trả lời.
“Cô phụ trách đẹp là được.”
Thịnh Kiều câm nín.
“… vậy được.”
Trên màn hình máy tính xuất hiện rất nhiều tin tức về Tinh Quang Thiếu Niên. Đây là chương trình tuyển tú đỉnh cao giành cho giới ca nhạc sĩ, người sử dụng rất lớn, lượng theo dõi video luôn đứng đầu. Mấy năm nay đẩy ra không ít ngôi sao xuất đạo, tỷ suất theo dõi chương trình vẫn luôn dẫn đầu, giúp rất nhiều người mới bạo hồng.
Trên mạng đã xuất hiện tin nóng về luyện tập sinh, về người mới, về người sắp bạo, về công tử đại gia nào đó sẽ tham gia Tinh Quang Thiếu Niên.
Chỉ là danh sách đạo sư đến giờ vẫn chưa công bố. Cộng đồng mạng đoán tới đoán lui, đơn giản đoán sẽ có một lưu lượng đỉnh cấp, một nhạc sĩ chuyên nghiệp và một bình hoa.
Thì ra cô chính là cái bình hoa kia.
Đóng máy tính, nằm lên giường, Thịnh Kiều mở điện thoại, ngắm chân dung của Hoắc Hi, lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn nhịn không gửi tin nhắn đi. Ngược lại, cô đăng nhập tài khoản Phúc Sở Ý, ngay trang đầu liền thấy tin tức Hoắc Hi đang ở ngoại quốc tham gia một buổi lễ âm nhạc long trọng gì đó.
Từ khi biến thành Thịnh Kiều, cô bận rộn đến độ không có thời gian lưu ý hành trình của Hoắc Hi, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội gặp mặt ở hiện trường rồi, nghĩ tới liền muốn khóc.
Có không ít trạm tỷ phát video hiện trường, quay chụp đủ mọi góc độ khi Hoắc Hi ở trên sân khấu biểu diễn, muốn bao nhiêu đẹp trai liền có bấy nhiêu đẹp trai.
Thịnh Kiều ôm ngực, hú hét, kêu gào, chuyển phát các bài viết.
—— ông xã đẹp trai quá… huhu…
—— tui muốn chếtttt!!!!
—— a a a a bạo!!!!
—— Hoắc Hi, giết em đi aaaaaaa!!!!
Hai ngày sau, Tinh Quang Thiếu Niên quan tuyên vị đạo sư và một hoạt náo viên. Ba vị đạo sư gồm có, tiểu sinh lưu lượng Lê Nghiêu, ca sĩ Vệ Hạc Đông, ca vũ giai nữ Diệp Đồng. Hoạt náo viên: Thịnh-cái gì đều không biết.bình hoa-Kiều.
Từ cái tên đã có thể nhìn ra sự khác biệt, ba người kia gọi là đạo sư, cô gọi là hoạt náo viên.
Theo quy tắc, nếu nhận đủ phiếu bầu của cả vị đạo sư, tuyển thủ sẽ trực tiếp thăng cấp. Hoạt náo viên có một phiếu phủ định. Nếu bị hoạt náo viên phủ định, tuyển thủ có quyền khán kiện, sau đó sẽ dùng số phiếu bầu của khán giả tại hiện trường để quyết định việc thăng cấp của tuyển thủ.
Chương trình vừa quan tuyên, fan của vị đạo sư sôi nổi khống bình. Fan kiều đương nhiên không thể thua kém. Thịnh Kiều phát bài trong nhóm chat.
TK >> Không cần khống bình quá cao, chỉ cần ở dưới vị đạo sư là được. Bởi vì Kiều Kiều cái gì đều không biết làm.
Trà Trà tức giận.
TT >> Hội trưởng, sao chị lại có thể nói Kiều Kiều như vậy chứ. Kiều Kiều của chúng ta mặc dù cái gì đều không biết làm, nhưng Kiều Kiều lớn lên rất đẹp a~ Đẹp là đúng hết.
Quần chúng ăn dưa sôi nổi cảm thán >> Trung Hạ đúng là Trung Hạ, vừa ra tay liền cấp ngay cho Thịnh Kiều một chương trình lưu lượng nhân khí cao chót vót. Thật sự là vận số của Thịnh Kiều bắt đầu thay đổi rồi.
Antifan thì châm chọc >> Bình hoa mà thôi, không biết hát, không biết nhảy, còn tham gia chương trình tuyển tú, đến lúc gặp tuyển thủ lại không biết bình luận nhận xét, chẳng phải sẽ mất mặt sao?
Fan Kiều >> Liên quan cái rắm gì đến ngươi, cũng không phải sẽ nhận xét về ngươi.