Chương
Hoắc Hi tới đưa cho Thịnh Kiều vé vào cửa của buổi biểu diễn thứ ba.
Thịnh Kiều vui muốn chết luôn, một bên nói “Như thế nào lại không biết xấu hổ mà nhận chứ” một bên nhanh tay chộp lấy vé, hai mắt ngó nghiêng sáng rực.
Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
Vào nhà, trong phòng còn thoang thoảng mùi nước hoa nam nhân. Hoắc Hi nhíu mày nhưng cái gì cũng không hỏi. Thịnh Kiều chạy vào phòng cất vé, quay ra hỏi.
“Hoắc Hi, anh muốn ăn gì không? Em nấu cho anh.”
“Gì cũng được.”
Thịnh Kiều búi tóc lên, mở tivi, chọn một kênh đang phát phim phóng sự khá hay, lại dùng nước ấm pha cho Hoắc Hi ly trà, xong đâu đó mới chạy vào bếp.
Trong bếp rất nhanh truyền ra tiếng leng ka leng keng, tâm tình của Thịnh Kiều rất tốt, còn vừa làm vừa ngâm nga. Cẩn thận lắng nghe, vẫn là nhạc của Hoắc Hi. Tiếng trên tivi, tiếng dụng cụ bếp núc, tiếng ca nho nhỏ, những âm thanh này hòa trộn vào nhau vang vọng khắp căn phòng, chẳng rõ vì sao lại khiến Hoắc Hi cảm thấy một loại ấm áp xưa cũ.
Hoắc Hi đứng lên, ánh mắt bị bức họa trên tường hấp dẫn.
Là một bức quốc họa, tranh thủy mặc, con đường núi với ánh trăng, chỗ con dấu ký tên “Thẩm Thanh Vận”. Rất ít người trẻ tuổi treo tranh quốc họa trên tường.
Thịnh Kiều bước ra tủ lạnh lấy chút đồ, thấy Hoắc Hi đứng ngắm bức họa, lên tiếng giải thích.
“Đó là tranh giả thôi. Tranh thật rất mắc, em hiện tại còn chưa mua nổi.”
Hoắc Hi quay đầu hỏi.
“Em thích họa sĩ này sao?”
Thịnh Kiều gật đầu, mấp máy môi cười.
“Vâng ạ, rất thích.”
Chính là mẹ của cô a~
Cơm nấu xong. Cô luôn biết anh thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cho nên toàn bộ đồ ăn đều hợp khẩu vị của anh. Nhìn anh ăn một miếng, gật đầu khen ngon, tức khắc cô cười rộ lên, vui vẻ vô cùng.
Aaaaaaa có thể đơn độc ngồi ăn cơm cùng thần tượng, làm sao có tâm trạng mà ăn nha.
Thì ra nhìn người đẹp đã no là có thật á!
Hoắc Hi đột nhiên mở miệng.
“Ngày mai em phải thu hình tiết mục đi?
“Dạ đúng.”
Anh nhìn cô.
“Nếu lại gặp chuyện gì, không được xúc động giống lần trước.”
Cô giống như gà mổ thóc, gật lia lịa.
“Vâng vâng vâng”
Thần tượng nói sao là vậy nha! Cô rất ngoan~
“Ngay cả chuyện liên quan đến anh, cũng phải đợi liên lạc với người đại diện hoặc liên lạc với anh để giải quyết, không được tự ý hành động.”
“Vâng vâng vâng”
“Nếu tái phạm…” – Hoắc Hi liếc nhẹ một cái – “… một tháng không được gặp anh, buổi biểu diễn cũng không cho đi.”
“???”
A~~ trừng phạt này quá mức hung tàn, cô sẽ chết!!!!!!!!!!
Thịnh Kiều lập tức đưa tay lên thề.
“Em xin hứa sẽ không xúc động. Nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhớ kỹ giá trị quan của xã hội chủ nghĩa, quyết tâm trở thành thanh niên ba tốt của Đảng.”
Hoắc Hi mím môi, giống như muốn cười lại phải nhịn xuống, khụ một tiếng nói.
“Được rồi, ăn cơm đi.”
Ngày hôm sau, Thịnh Kiều như một con sâu lười, ngủ nướng một hồi. Ăn cơm trưa xong, Đinh Giản và Chu Khản mới tới hóa trang cho cô, sau đó cùng nhau đi thu hình cho tiết mục Tinh Quang Thiếu Niên.
Sau tập, hiện tại còn lại tuyển thủ, chia làm đội. Mỗi tập về sau sẽ loại bỏ người ở mỗi đội. Hôm qua, ba vị đạo sư đã tới trước để chỉ đạo cho các tuyển thủ diễn tập. Bởi vì Thịnh Kiều không có sở trường, cho nên tổ tiết mục không yêu cầu cô trình diện sớm.
Vừa vào hiện trường, toàn bộ nhân viên công tác đều quay đầu nhìn cô.
Mặc dù khoảng cách kỳ phát sóng trước đã trôi qua khá xa, nhưng một Thịnh Kiều đột nhiên nổi bão vẫn khiến mọi người có ấn tượng rất sâu. Trước kia mọi người đều tưởng cô chỉ là bánh bao non mềm, không dám đắc tội với ai nên chẳng bao giờ dùng phiếu bãi quyết. Không nghĩ tới cô chính là núi lửa, một khi phun trào liền có thể đoạt mạng người.
Lo sợ cô lại phạm sai lầm, Bối Minh Phàm gọi điện cảnh cáo vài lần. Sau khi vào hậu trường, Diệp Đồng nhìn Thịnh Kiều giống như nhìn một vị dũng sĩ.
Vệ Hạc Đông chào hỏi.
“Ồ, Tiểu Kiều tới rồi… mấy hôm nay nghỉ ngơi thế nào? tâm tình đã tốt chưa?”
“Dạ tâm tình tốt lắm ạ.” – cô tủm tỉm cười, cùng mọi người chào hỏi, biến trở về hình tượng cô gái ôn hòa thân thiện.
Dĩ nhiên mọi người sẽ không bị cái hình tượng này che mờ mắt nữa. Lê Nghiêu dường như vẫn không có cảm tình với cô, chẳng hiểu nghĩ gì lại mở miệng chế nhạo.
“Còn tưởng cô chỉ biết khen người, không ngờ cô cũng biết mắng người.”
“Tôi mắng chửi rất lợi hại đó. Anh muốn nghe thử sao?”
Đứng bên cạnh, Phương Bạch nhớ tới cái đoạn “thận hư liệt dương bắn tinh sớm”, sợ hãi Thịnh Kiều sẽ thật sự nói ra, chạy vội tới ngăn cản.
“Kiều Kiều! Gái ngoan không được nói tục.”
Thịnh Kiều liếc mắt cười cười. Lê Nghiêu cũng không nói nữa.
Mọi người tụ lại tham khảo chế độ đào thải tuyển thủ của kỳ này. Trong tổ đội người cùng biểu diễn, chỉ có người thăng cấp, loại bỏ người, phương pháp này rất tàn nhẫn. Ngay cả Diệp Đồng cũng phải cảm thán.
“Tiểu Kiều, hôm nay em nhớ an ủi mấy thí sinh bị đào thải nhé. Đừng để họ mất hết niềm tin vào tương lai.”
Bối Minh Phàm còn nhắn tin cho cô.
BMP >> Từ ngữ tồn kho còn đủ dùng sao? Có cần tôi giúp cô tìm linh cảm không? Trước khi thu hình thì xem vài video nhé.
Thịnh Kiều đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Lượng khán giả lần này cao hơn vài lần so với các kỳ thu hình trước. Đây đều là phúc khí do Thịnh Kiều mang tới. Rất nhiều người hy vọng, kỳ này, các tuyển thủ sẽ không sợ hãi, sẽ ở trước mặt một Thịnh Kiều cương trực mà dốc hết toàn lực thể hiện tài năng. Chính vì vậy, lần thu hình này các tuyển thủ đều rất chính trực, Thịnh Kiều không có cơ hội phát cầu vồng thí luôn. Cô cư nhiên có thể đưa ra những lời bình từ góc độ chuyên nghiệp, mặc dù chỉ nói vài câu ngắn gọn.
“Vừa rồi đàn dương cầm, có hai đoạn cậu đàn sai rồi nha. Nhưng mà cậu rất thông minh, biết dùng cách giáng âm, lần sau lại cố gắng nhé.”
“Bài hát này cậu cải biên từ nhạc số, bởi vì bài nhạc gốc dùng rất nhiều phối âm điện tử nặng, cậu lại tăng thêm cảm giác rock n roll, có điểm quá tay, khiến người nghe có cảm giác chói tai.”
Ủa? Thịnh Kiều còn hiểu âm nhạc?
Thịnh Kiều tự biện bạch.
“Tôi không học qua âm nhạc theo hệ thống chính quy, chỉ có thể từ góc độ của một người bình thường mà nêu ý kiến cho các bạn. Dù sao, tương lai khi các bạn bước lên sân khấu biểu diễn, không phải đàn hát cho các đạo sư nghe, mà chính là biểu diễn cho người dân bình thường nghe.”
Cộng đồng mạng đang xem phát sóng trực tiếp, ban đầu còn trào phúng nói Thịnh Kiều không biết tự lượng sức, đã nghe không hiểu còn bày đặt nêu ý kiến, nhưng nghe cô giải thích xong, lại nổi lên một tia đồng tình. Đúng vậy, rất nhiều thời điểm, một số tiết mục biểu diễn, rõ ràng khán giả nghe chả hiểu gì cả, nhưng đạo sư lại khen ngợi cho thăng cấp, ngược lại một số bài hát nghe rất êm tai, đạo sư lại lôi ra một đống khuyết điểm. Khán giả bình thường không hiểu mấy thứ chuyên nghiệp, chỉ đơn giản nghe và cảm thụ theo cảm tính mà thôi.
Vì chuyện này, thiện cảm của người qua đường đối với Thịnh Kiều lại tăng lên.
Lần thu hình thứ ba thuận lợi hoàn thành. Những tuyển thủ bị đào thải, rơi nước mắt, cúi chào sân khấu, rời đi rồi, sẽ bắt đầu một lữ trình truy đuổi ước mơ khác nữa. Giới giải trí chính là như vậy, truy đuổi ước mơ, một khắc cũng không thể dừng lại.
Thu hình xong, thời gian đã rất trễ. Sau khi chào tạm biệt mọi người, Phương Bạch và Đinh Giản chuẩn bị đưa Thịnh Kiều về nhà.
Xe thương vụ đậu ở gara. Phương Bạch là người lái xe nên chạy đi lấy. Đinh Giản cùng Thình Kiều đứng đợi ngay cửa. Lúc xe tới, Thịnh Kiều đang nói chuyện phiếm với Đinh Giản, tầm mắt đảo qua chiếc xe, không rõ vì sao khi nhìn tới lốp xe, trái tim chợt nhảy lên một cái.
Phương Bạch đậu xe lại, mở cửa chờ hai người.
Thịnh Kiều không nhúc nhích, nhíu mày nhìn chằm chằm cái lốp xe. Đinh Giản thấy lạ nên hỏi.
“Kiều Kiều, làm sao vậy?”
Cô đưa tay lên miệng suỵt một tiếng.
“Đừng nói chuyện. Tiểu Bạch, tắt máy xe trước đi.”
Phương Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt cô quá nghiêm túc, lập tức làm theo. Xe tắt máy. Gara rộng lớn khôi phục yên tĩnh. Dần dần, lại nghe thấy tiếng khí hơi xì xì.
Càng lúc càng rõ.
Phương Bạch bước xuống xe, nhìn chằm chằm lốp trước, đưa tay di chuyển từng chút một dọc theo chiếc bánh, rốt cuộc tìm được chỗ xì hơi.
Có người đâm một lỗ trên lốp bánh xe.
Nếu lái xe trên đường cao tốc, tốc độ cao, lốp xe mà nổ, hậu quả khôn lường.
Đinh Giản và Phương Bạch đều thay đổi sắc mặt. Thịnh Kiều nói.
“Chụp hình lưu trữ. Quăng xe lại. Gọi cho Bối Ca, bảo anh ta cho người tới kéo xe.”
Đinh Giản ngưng trọng gọi điện cho Bối Minh Phàm. Phương Bạch nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Này là mưu sát!”
Nếu không phải Thịnh Kiều nhạy cảm phát hiện sự khác thường. Bọn họ đã lái xe đi. Nghĩ tới thôi liền thấy sợ hãi.
Phía đầu gara lúc này truyền tới âm thanh máy nổ, sau đó một chiếc xe chạy tới, thấy bọn họ liền ngừng lại. Diệp Đồng mở cửa xe, nhô đầu ra hỏi.
“Tiểu Kiều, gặp chuyện gì? Sao lại đứng đây?”
Phương Bạch tức giận muốn mở miệng nói. Thịnh Kiều nhéo cậu ta một cái, cười cười trả lời.
“Dạ xe bị hỏng ạ. Đang tìm người tới kéo.”
“A~ sao xui như vậy. Hay là chị chở em về, đã trễ lắm rồi. Mau lên xe.”
“Cám ơn Diệp tỷ, chị thật tốt.”
Đầu bên kia Đinh Giản cũng nói chuyện xong. Đinh Giản đã khống chế được cảm xúc, trầm ổn hơn rất nhiều, biết lúc này không nên nói chuyện, cho nên không đợi Thịnh Kiều lên tiếng, trực tiếp lên xe.
Diệp Đồng lái xe về nhà Thịnh Kiều. Phương Bạch và Đinh Giản cũng đồng thời xuống theo. Ba người nói cảm ơn, sau đó hai người kia mỗi người một bên che chở Thịnh Kiều đi vào trong, giống như đang sợ có chiếc xe nào đó đột nhiên nhảy ra bắt cóc Thịnh Kiều mang đi vậy.
Vào thang máy rồi hai người mới nhẹ nhàng thở ra. Phương Bạch hung tợn nói.
“Khẳng định là cái tên phú nhị đại kia.”
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ.
“Không nhất định.”
Có thể là Cao Mỹ Linh, cũng có thể là tên quản sự, những người đó đều muốn mạng cô. Càng đừng nói thế giới này không thiếu người mang lòng ác ý. Có thể là bất kỳ người nào, fan cực đoan của ai đó, cực kỳ căm ghét cô.
Phương Bạch nói.
“Kiều tỷ, hay là chúng ta báo nguy đi. Để cảnh sát phái người bảo hộ chị.”
Đầu óc Thịnh Kiều có chút loạn, chỉ nói.
“Chờ Bối ca ngày mai tới rồi tính sau.”
Đưa cô lên tận cửa nhà, Phương Bạch vẫn không yên tâm, yêu cầu Đinh Giản đêm nay ngủ lại. Trước khi rời đi còn kiểm tra cửa sổ các kiểu, nói Thịnh Kiều phải khóa trái cẩn thận.
Đinh Giản ngủ trong phòng dành cho khách, không đóng cửa, nói với Thịnh Kiều.
“Có chuyện gì thì chị la lớn lên nhé.”
Biểu tình giống như sắp có sát thủ từ trên trời giáng xuống, đạp bay cửa sổ mà nhảy vào nhà vậy.
Đêm khuya.
Thịnh Kiều nằm trên giường, lăn lộn không ngủ được. Nội tâm của cô không giống với vẻ ngoài bình tĩnh như vậy. Có người muốn giết cô, thế nào lại không sợ hãi chứ.
Nhưng càng sợ thì cô càng phải bình tĩnh, có như vậy mới có thể bắt được đám người độc ác ẩn mình trong bóng tối kia.
Cô muốn sống. Bởi vì cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.
Điện thoại reng. Thần kinh Thịnh Kiều đang căng cứng bị dọa một phen. Nhìn màn hình, hiển thị hai chữ “bảo bối”, cảm giác khẩn trương và sợ hãi liền như mây đen bị mặt trời xua tan, chỉ còn lại ấm áp và vui sướng.
“Hoắc Hi~”
Đầu dây bên kia, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Đêm nay biểu hiện không tồi.”
Không xúc động đậy, còn nói vài lời bình có thuật ngữ chuyên nghiệp nữa, thật ngoài ý muốn của anh.
“Anh xem phát sóng trực tiếp à?” – cô hơi ngượng ngùng – “Em chỉ toàn nói bậy, anh đừng xem.”
Hoắc Hi giống như đang cười, ngữ khí vẫn rất nhẹ.
“Khen người khác có thể khen lợi hại như vậy. Vì sao chưa bao giờ nghe em khen anh?”
“Kia không giống nhau nha.”
“Chỗ nào không giống?”
Cô dừng một chút, nhỏ giọng nói.
“Từ ngữ của người phàm không thể hình dung nổi về tiên tử.”