Chương
Giải mã nhiệm vụ cuối cùng, giúp tân nương chạy thoát. Sau một ngày kinh hách, rốt cuộc bọn họ đi được tới bước này, thì ra đây là ý đồ từ đầu của tổ tiết mục – Chạy Tới Ngày Mới.
Sau khi xâu chuỗi toàn bộ manh mối, cốt truyện Quỷ Gả cũng dần dần rõ ràng. Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, rời khỏi nơi này, toàn đội chiến thắng. Nếu thất bại, toàn đội tử vong, bị nhốt dưới mồ, tiếp thu trừng phạt.
Tổ đạo diễn chưa công bố trừng phạt là gì, nhưng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với họ.
Tằng Minh nói.
“Đi, trước quay về cứu Phương Chỉ.”
Thẩm Tuyển ý hỏi.
“Cứu thế nào?”
Kỷ Gia Hữu trả lời.
“Giết sạch.”
Thịnh Kiều: “…”
Nhóc con, tư tưởng quá bạo lực nha~
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, hỏi tân nương.
“Cô là đợi lúc buổi sáng bọn họ bị biến thành người giấy thì trốn ra, sau đó lúc đêm tối lại trốn dưới nước để tránh họ tìm thấy sao?”
Tân nương gật đầu.
Thịnh Kiều quay đầu bàn bạc với đoàn đội.
“Chúng ta có thể chờ đến lúc gà gáy, thời điểm hừng đông, lúc bọn họ biến thành người giấy thì cứu Phương Chỉ, sau đó để cho tân nương dẫn đường rời đi là được.”
Tổ đạo diễn ngồi bên ngoài nhìn thấy màn này, cười lạnh. Hừ… nghĩ đẹp nhỉ?!
Sau đó mọi người nghe tiếng hệ thống nhắc nhở.
“Khoảng cách giờ lành còn phút. Trong thời gian quy định, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, người chơi đang bị giam giữ sẽ thay thế tân nương, vĩnh viễn biến thành người cõi âm.”
Thẩm Tuyển Ý nhảy dựng.
“Giết hết. Chúng ta liều mạng với tổ tiết mục!”
Thịnh Kiều kéo lại.
“Tôi có một ý tưởng…”
Tổ đạo diễn: “…”
Cô tốt nhất câm miệng cho bọn tôi!!!!!!!!!
Thịnh Kiều vẫy tay, kéo mọi người quay vòng lại, tổ thu âm sau đó nghe Thịnh Kiều an bài.
“Đầu tiên tắt máy thu âm hết đã.”
Sau đó bọn họ không thể nghe được gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình, người chụm đầu thương lượng cái gì đó.
Tổ đạo diễn: “…”
Thuốc trợ tim của tui đâu???
Một phút sau, đoàn đội lại mở máy thu âm. người bày ra biểu tình thần bí khó dò. Tổ đạo diễn ở bên ngoài gấp đến độ dậm chân.
“Bọn họ thương lượng gì đấy? Bọn họ muốn làm gì đấy?”
Sau đó, tổ đạo diễn thấy tân nương cởi áo cưới, Thịnh Kiều nhận lấy, rũ bớt nước, sau đó mặc vào người.
Tổng đạo diễn nghi hoặc hỏi.
“Cô ta muốn làm gì? Trao đổi tân nương, thay thế cho Phương Chỉ sao?”
Nhân viên công tác cũng đều tập trung tinh thần nhìn màn hình.
Hai người nhanh chóng đổi xong trang phục. Sau đó đoàn đội chia làm tổ, Lạc Thanh cùng Tằng Minh mang theo tân nương đi ra ngoài. Thẩm Tuyển Ý và Kỷ Gia Hữu mang theo tân nương giả là Thịnh Kiều quay đầu trở về.
Biên kịch hỏi.
“Có muốn báo với diễn viên bên kia bọn họ đã đánh tráo tân nương không?”
Tổng đạo diễn xua tay.
“Thôi, đã đi đến bước này rồi, để bọn họ tự phát huy đi.”
Khách quý phá hết kịch bản của tổ tiết mục, cũng có thể xem là một điểm sáng. Khán giả của các chương trình tống nghệ hiện giờ rất thích điều này.
Trên màn hình, tổ người chậm rì rì mà đi. Thời gian quy định là phút, bọn họ ở phút cuối cùng mới tới nhà lớn. Thẩm Tuyển Ý kéo hết tóc của Thịnh Kiều ra phía trước, che lấy mặt. Thẩm Tuyển Ý và Kỷ Gia Hữu, mỗi người giữ một bên trái phải của Thịnh Kiều, vừa vào cửa đã hô to.
“Tìm được tân nương rồi.”
Lão gia đứng chắp tay sau lưng, cười ha hả nói.
“Tìm được là tốt. Tìm được là tốt. Vất vả cho các ngươi rồi. Chờ tiệc rượu mở màn, chúng ta cùng uống ly.”
Nói xong, vẫy tay gọi vị đại thẩm lúc trước bắt giam Phương Chỉ tới. Thẩm Tuyển Ý bước lên, che Thịnh Kiều ở sau lưng, lớn tiếng nói.
“Đầu tiên trả bằng hữu của chúng tôi đã. Tiền trao cháo múc.”
Thịnh Kiều: “???”
Đệch~ ai là cháo chứ?
Vị đại thẩm cười nói.
“Kia là đương nhiên. Mau, đem vị cô nương kia ra đây. Mấy vị huynh đệ vất vả rồi. Lát nữa nhất định phải ăn uống thỏa thích a~”
Phương Chỉ nhanh chóng bị đưa ra, nhìn thấy đồng bạn, kích động hết sức, chạy te te tới.
“Tốt quá, mọi người thực sự tới cứu tôi.”
Nói chưa xong, đã thấy Thẩm Tuyển Ý điên cuồng nháy mắt ra hiệu.
Vị đại thẩm phân phó đám người phía sau.
“Mau, đem thiếu phu nhân vào trong. Giờ lành đã tới. Chuẩn bị bái đường.”
Bà ta còn chưa nói xong, Thẩm Tuyển Ý túm lấy tay tân nương, quay đầu chạy. Kỷ Gia Hữu thì túm lấy tay Phương Chỉ, theo sát đằng sau.
Toàn trường sửng sốt. Bà mẹ nó, kịch bản bọn họ nhận không có viết như vậy a~
Có điều đại thẩm phản ứng rất nhanh, lập tức gào lên.
“Ngăn bọn họ lại. Mau đóng cửa. Không được để họ chạy thoát.”
Bốn người chạy ra khỏi tòa nhà, nhưng bên ngoài đã được tổ đạo diễn chỉ thị, quần chúng vây kín mít.
Chạy như vậy, đầu tóc của Thịnh Kiều bị thổi bay. Phương Chỉ nhìn thấy, hô lớn.
“Tiểu Kiều!”
Đại thẩm lúc này mới phát hiện tân nương bị đánh tráo, bên tai nghe tiếng đạo diễn chỉ đạo.
“Tiếp tục diễn, không cho bọn họ rời đi.”
Thu được chỉ thị, bà lập tức nhập vai, ưỡn ngực, giơ tay chỉ vào bốn người đang bị vây quanh.
“Giỏi cho đám người ý đồ bất chính, hôm nay nếu các ngươi không để lại tân nương, đừng hòng rời khỏi nơi này!”
Diễn viên quần chúng đúng là rất kính nghiệp. Bối cảnh lại chân thật. Không khí xung quanh bỗng nhiên nổi lên cảm giác bí bách cùng đường chịu chết.
Phương Chỉ sốt ruột hỏi.
“Làm sao bây giờ?”
Kỷ Gia Hữu lạnh mặt móc cây cung từ trong ba lô ra.
“Giết đi ra.”
Thẩm Tuyển Ý cũng không cam lòng yếu thế, đem con dao gấp ra. Thịnh Kiều nhìn thấy, lập tức cầm cây búa cô mang theo để phòng thân.
Phương Chỉ: “…”
Cho nên mấy người mang theo vũ khí, chính là cuối cùng muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau hả? Bản thân cô lại mang theo một con thú nhồi bông, aaaaaaa!
Mắt thấy trận chiến chỉ cần chạm vào là nổ, đột nhiên Thịnh Kiều hét lên.
“Đợi đã.”
Tổ đạo diễn… có một chút dự cảm không lành.
Thịnh Kiều hiên ngang lẫm liệt nhìn bốn phía, nói.
“Nếu đã tới tình trạng này, không bằng chúng ta đem mọi chuyện làm rõ nhé. Thị trấn này, trừ bỏ người chúng tôi, không ai là người sống, đúng không?”
Diễn viên quần chúng: “…”
Đạo diễn nhắc nhở.
“Trả lời, để xem cô ta muốn làm gì.”
Đại thẩm âm trầm cười lạnh.
“Nếu ngươi đã biết, cũng đừng mong có thể sống sót rời đi. Vẫn ngoan ngoãn ở lại làm bạn cùng chúng ta đi.”
Diễn viên quần chúng xung quanh phối hợp âm trầm cười lên. Sau đó bọn họ thấy Thịnh Kiều đưa cây búa cho Phương Chỉ, cúi người khom lưng, vén ống quần.
Bên ống chân trái, cô dùng dây thun cột thứ gì đó.
Sau khi gỡ dây thun, cô cầm vật đó trên tay, đắc ý nhìn bốn phía, cười ha hả.
“Nếu không phải là người, vậy hẳn phải sợ thứ này đi?!?”
Mọi người nhìn chăm chăm, thứ Thịnh Kiều cầm trên tay…
… là một cây kiếm gỗ đào.
Tổ đạo diễn: “………”
Đậu xanh rau má.
Tổng đạo diễn nổi trận lôi đình, rống lên.
“Kỳ sau, trước khi quay hình, lục soát toàn thân bọn họ cho taaaaaaa”
Diễn viên quần chúng nhìn thấy hành động của Thịnh Kiều, hai mắt nhìn nhau dò hỏi, ủa rồi chúng ta nên diễn là sợ hay không sợ?
Thịnh Kiều nắm chặt thanh kiếm trong tay, oai phong nói.
“Mấy người phải sợ. Bởi vì mấy người là ma quỷ a~ Là ma quỷ phải sợ kiếm gỗ đào. Nếu không sẽ không hợp với nguyên tắc nha. Mau tránh đường. Ai dám đụng tới, sẽ bị hồn phi phách tán.”
Tổ đạo diễn: “…”
Phòng bị đủ đường, nhưng không nghĩ tới bug.
Nhìn thấy một màn này, Đinh Giản chỉ biết câm nín. Thanh kiếm gỗ đào kia không phải đã bị mình lôi từ trong vali ném ra rồi sao. Vì sao Tiểu Kiều còn trộm trở về? Đệch~ hình tượng người nối nghiệp của Đảng làm sao giữ đây a~
Tổ đạo diễn còn chưa bình tĩnh trước hành động của Thịnh Kiều. Lạc Thanh và Tằng Minh đã dẫn theo tân nương chạy ra khỏi thị trấn. Tằng Minh xông thẳng vào lều chỉ huy, đẩy tân nương lên.
“Chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ. Thành công mang tân nương chạy khỏi thị trấn ma. Cốt truyện kết thúc!”
Nói xong còn dùng sức đập bàn một cái.
“Cắt.” (đạo diễn sẽ hô cắt để kết thúc quay hình)
Tổng đạo diễn: “???”
Tui đau tim quá đi~
Thì ra đây là kế hoạch thương lượng vừa rồi của bọn họ, lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc trò chơi, bởi vì hệ thống chỉ quy định trợ giúp tân nương thoát khỏi thị trấn liền tính là thành công, lại không nói toàn bộ tổ đội phải rút lui an toàn mới tính là thành công. Phe bên này mang tân nương chạy khỏi thị trấn, phe bên kia kéo dài thời gian. Đúng là đã xem thường đám khách quý này rồi.
Đạo diễn vuốt ngực thuận khí, nói với người bên cạnh.
“Về… đánh chết cái tên biên kịch cho ta!”
Lạc Thanh cười cười nói.
“Nhiệm vụ hoàn thành. Bên trong có phải cũng nên thả người rồi không?”
Tổ tiết mục trong lòng kêu khổ. Bọn họ thiết kế rất nhiều trạm kiểm soát kinh dị, phải giải mã từng chốt, cốt truyện càng đi sâu càng dày đặc. Không ngờ toàn bộ đều không thể dùng tới.
Không lâu sau, nhóm Thịnh Kiều ra tới nơi. Cô vừa đi vừa quơ quơ thanh kiếm gỗ đào.
Tổ đạo diễn nhìn nó liền đau gan, mặt vô cảm mà tuyên bố người chơi thành công hoàn thành nhiệm vụ, sau đó đem vật phẩm từ các nhà tài trợ quảng cáo khen thưởng chia đều cho người. Lúc này mới chính thức nói “cắt”, tuyên bố kỳ quay hình đầu tiên đã kết thúc.
Sáu người mệt mỏi nguyên một ngày, ăn cơm cũng không nuốt nổi, lên xe liền vô lực nằm la liệt. Thịnh Kiều thu hồi toàn bộ vật phẩm trừ tà của mình. Lại nhớ tới chung cực bùa hộ mệnh là tấm ảnh có chữ ký của Hoắc Hi, suốt ngày nay vẫn lẳng lặng nằm ở bên trong hầu bao, từ đầu đến cuối bảo hộ cô an toàn.
Trải qua một ngày chơi cùng nhau, đoàn đội khách quý thân thiết hơn nhiều so với lúc xuất hành vào buổi sáng. Cùng nhau bắt ngựa, cùng nhau cắt giấy, cùng nhau sợ hãi, như lời Thẩm Tuyển ý nói, đó là tình huynh đệ trải qua gió mưa sấm chớp.
Mọi người thêm wechat, còn lập một nhóm chat, đặt tên là – ánh sáng XHCN vĩnh viễn bao phủ.
Về tới khách sạn đã là buổi tối. Sáng mai sẽ bay về nước. Đinh Giản gọi điện thông báo cho Bối Minh Phàm tình hình công việc hôm nay, sau đó đau đớn nói.
“Không thể phòng bị nổi, chị ấy cực kỳ mê tín dị đoan. Chờ tiết mục này lên sóng, hình tượng ánh sáng của Đảng sẽ không giữ nổi nữa.”
Đầu sỏ gây ra tội lỗi vẫn rất vô tư lự, nằm trên sô pha nhìn lịch đếm ngày.
Vài hôm nữa là buổi biểu diễn của Hoắc Hi. Ngàn vạn lần đừng đụng lịch trình làm việc nha. Cô muốn đi xem anh biểu diễn. Thịnh Kiều chụp hình tờ lịch, dùng mực đỏ khoanh tròn, gửi qua cho Bối Minh Phàm.
“Ngày này không xếp lịch công tác cho tôi. Tôi có chuyện rất quan trọng cần làm.”
Bối Minh Phàm lát sau mới hồi âm.
“Được. À phải rồi, thông báo với cô, bộ phim kia đã thỏa thuận xong rồi, cô diễn nữ chính, trở về liền ký hợp đồng.”
Đây là kịch bản phim đầu tiên sau khi cô về với Trung Hạ, cũng là lần đầu tiên sau khi học qua khóa đào tạo diễn xuất, trong lòng cô rất kích động.
Bối Minh Phàm lại nói.
“Cô không biết bao nhiêu tiểu hoa tranh đoạt vai diễn này đâu. Tôi hao tâm tổn huyết mới lấy được vai cho cô đấy. Đoàn phim bên kia đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Một tháng nữa sẽ khai máy. Cô chuẩn bị cho tốt, lấy trạng thái tốt nhất mà tiến tổ, làm cho khán giả cả nước một lần nữa nhìn thấy con người mới của cô.”
Thịnh Kiều vâng vâng dạ dạ, lại hỏi.
“Nam chính là ai?”
Bối Minh Phàm hưng phấn nói.
“Đảm bảo hù chết cô.”
“Hửm?”
“Là Hoắc Hi.”
“Ai cơ?
“Hoắc Hi.”
“???”
Người ta nói, đôi khi muốn trốn, cố tình ông trời lại kéo chân.