Chương
Rừng cây một mảnh yên tĩnh.
Hai anh chàng quay phim đưa mắt nhìn nhau, thấy trong mắt nhau là nội tâm tương đồng, sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Thịnh Kiều hỏi Thẩm Tuyển Ý.
“Anh bắn phát, trúng được mấy phát?”
“Một phát cũng không trúng, chỉ làm cho bọn họ chạy mất.”
“…”
Gà mờ vĩnh viễn là gà mờ. Cho dù là trong trò chơi hay trong hiện thực đều như vậy.
Thẩm Tuyển Ý vì một đường sinh cơ của bản thân mà cố gắng nói tiếp.
“Tuy rằng huynh không có đạn nhưng huynh có thể giúp đệ làm lá chắn thịt người nha. Đến lúc chúng ta nắm tay nhau chém giết một đường thoát ra, huynh sẽ đưa mắt nhìn theo đệ lên thuyền rời đi, tới bến bờ sống sót đối diện. Mà đệ chỉ cần mỗi năm vào ngày này, cách một bờ biển, kính huynh một ly rượu là được rồi.”
Thực tế Thịnh Kiều không muốn liên minh với tên này, nhưng cô lo lắng lại bị dân bản xứ bắt cóc lần nữa. Có thêm đồng đội bên cạnh, sẽ thấy vững tin hơn. Lá chắn bằng thịt người à, vậy được, đến lúc cần thiết thì lợi dụng một chút.
Thịnh Kiều rốt cuộc xoay người lại. Thẩm Tuyển Ý vui vẻ không thôi, đang tính mở miệng nói tiếp. Thịnh Kiều trừng.
“Ngậm miệng. Nói nữa là tôi không cứu.”
Thẩm Tuyển Ý chớp mắt, ủy khuất ngậm miệng.
Khi Thịnh Kiều tiến gần tới, trong tai nghe vang lên âm thanh lạnh băng của hệ thống.
“Người chơi có muốn tiếp nhận nhiệm vụ giải cứu đồng đội hay không?”
Thịnh Kiều trả lời.
“Nhận.”
Tổ đạo diễn ở bên ngoài.
“… thật sự để cho cái bug này liên minh sao?”
Tổng đạo diễn thở ra.
“… xảo diệu để cho họ đụng mặt nhau, còn có biện pháp gì chứ? Cứ để vậy đi.”
Hệ thống nói tiếp.
“Nước dừa trên đảo có khả năng chữa thương. Mời người chơi hái dừa cho đồng đội uống, sẽ khôi phục thương thế.”
Thịnh Kiều nhìn quanh, bốn phía có không ít cây dừa, nhưng trái dừa mọc tít trên ngọn, với vóc dáng của cô thì không thể nào hái tới. Cô nhìn địa hình, lựa một cây dừa thấp nhất, đeo ba lô ngược ra đằng trước, hai tay cầm hai quai ba lô, lợi dụng sức bật mà đâm vào thân cây, không ngờ sức quá mạnh nên cô bị bắn ngược, té ngồi xuống đất.
Trái dừa lắc lư lắc lư, nhưng không rớt xuống.
Thẩm Tuyển Ý kêu lên.
“Huynh đệ, đệ không sao chứ? Đệ dùng cách đó không được. Đệ phải trèo lên hái.”
Thịnh Kiều rống.
“Câm miệng. Tôi không phải khỉ.”
Thịnh Kiều vỗ mông đứng lên, tiếp tục dùng ba lô như bao cát giảm xóc, mạnh mẽ đâm vào cây dừa. Làm vài lần, rốt cuộc có trái dừa hết chịu nổi mà rụng xuống.
Thịnh Kiều khập khiễng ôm trái dừa về, Thẩm Tuyển Ý cảm động muốn khóc.
“Huynh đệ, ân tình hôm nay, huynh cả đời sẽ không quên.”
“Ba lô anh mang theo cái gì? Có vật gì dùng để chặt dừa không?”
“Có cây búa.”
“???”
Thẩm Tuyển Ý thực sự mang theo một cây búa. Thịnh Kiều từ trong ống quần lôi ra một cây đinh, nhẹ nhàng cạy trái dừa.
Thẩm Tuyển Ý oa oa lên.
“Oa~ Huynh đệ, đệ biết huynh mang theo cây búa nên phối hợp mang theo cây đinh à?”
Thịnh Kiều liếc mắt.
“Đây là cốt đinh! Dùng để trừ tà.”
Tổ đạo diễn: “???”
Tổng đạo diễn đen mặt hỏi.
“Cô ta lấy cây đinh từ đâu ra?”
“Hình như là từ… ống quần. Cô ấy dùng băng dính đính vào bên trong quần, sau đó gấp ống quần lên. Cho nên lúc soát người… không chú ý tới…”
Tổ đạo diễn: “…”
Đờ mờ, cô ta cho rằng bản thân là Doraemon có túi thần kỳ à?
Thẩm Tuyển Ý ôm trái dừa uống vài miếng, cuối cùng xóa bỏ trạng thái đang bị thương. Bên tai nghe của Thịnh Kiều liền đinh một tiếng, hệ thống thông báo.
“Bạn trợ giúp đồng đội chữa thương, thành công hoàn thành nhiệm vụ cứu người, khen thưởng một kiện áo chống đạn, có thể ngăn cản viên đạn.”
Ồ, thì ra còn có khen thưởng. Ừm… cứu người này không đến nỗi mất giá trị lắm.
Thịnh Kiều trong lòng vui vẻ cho nên nhìn Thẩm Tuyển Ý liền thấy thuận mắt hơn một chút.
Thẩm Tuyển Ý đứng lên, đội mũ cối, lấy cây súng trường đã hết đạn vác lên vai, phấn chấn oai hùng nói.
“Huynh đệ, đệ nói đi, muốn giết ai?”
“…”
Mặt biển phía tây tản ra một màu hồng nhạt, ánh nắng chiều bao phủ toàn bộ hải đảo, khắp nơi giống như được mạ vào một lớp ánh sáng màu vàng quang mang.
Thịnh Kiều nói.
“Đầu tiên tìm chỗ ngủ đã.”
Cô không tin tổ tiết mục không cung cấp nơi chốn, dám để bọn họ ngủ lộ thiên.
Hai người bắt đầu đi sâu vào rừng. Diện tích hòn đảo không tính là nhỏ. Hai người mới đi thám hiểm một mé đảo thôi, bóng đêm đã dần buông xuống. Khung cảnh vừa rồi còn mang dáng vẻ của một khu du lịch hiện giờ trở nên u tĩnh đáng sợ.
Thịnh Kiều nhút nhát chần chờ nói.
“Hay là đừng đi vào trong nữa. Tìm một chỗ thoải mái chút ngủ tạm một đêm thôi.”
Lỡ như tổ tiết mục thực sự không có nhân tính, không cung cấp chỗ ngủ qua đêm, vậy thì càng đi sâu vào rừng không phải càng đáng sợ hơn à?
Thẩm Tuyển Ý hỏi.
“Chẳng lẽ ngủ ngay trên nền đất? Lỡ sói tới tha người đi mất thì sao?”
“Anh có kiến thức thường thức hay không a? Nơi này làm sao có sói được?”
Thẩm Tuyển Ý móc ra một cây đèn pin, một đạo ánh sáng phóng thẳng vào bóng đêm phía trước.
“Lại đi tới một lát xem, nói không chừng tìm thấy phòng ở. Nếu phải ngủ bên ngoài, sói có thể không có nhưng rắn, chuột hay kiến thì chắc chắn có rồi.”
Nói cũng đúng, thế là hai người tiếp tục đi tới.
Đi một hồi, xa xa vang lên tiếng sói hú. Thẩm Tuyển Ý sợ tới mức dán vào người Thịnh Kiều, túm chặt tay cô nói.
“Đệ nghe thấy không? Không phải nói không có sói hả?”
Thịnh Kiều chắc nịnh.
“Là giả! Khẳng định là âm thanh do tổ tiết mục làm ra. Nơi này mà có sói, tôi đem đầu chặt xuống cho bọn họ làm trái bóng mà đá luôn.”
Tổ đạo diễn: “…”
Bọn tôi mới không cần!!
Thịnh Kiều phỏng đoán, chỗ phát ra tiếng sói khẳng định có mặt khách quý, bởi vì chỉ trong tình huống đó tổ tiết mục mới làm ra âm thanh dọa người như vậy. Không biết là ai nhỉ? Thật đáng thương.
Cũng không biết đi bao lâu, hai người loanh quanh lòng vòng, sớm đã lạc mất phương hướng, chẳng biết trời trăng gì nữa, lúc này trong bóng đêm đột nhiên lộ ra tia sáng.
Thẩm Tuyển Ý tắt đèn pin, ánh sáng đằng xa lại càng rõ hơn. Thẩm Tuyển Ý hưng phấn chỉ qua.
“Xem xem… huynh đã nói là có phòng ở mà.”
Thẩm Tuyển Ý bước vội tới, đẩy hết lá cây qua một bên, trước mắt họ xuất hiện một tòa nhà ngói đen xưa cũ.
Bốn phía tối đen, chỉ có hai ngọn đèn cũ nát màu đỏ treo lủng lẳng trước cửa. Ánh sáng màu đỏ le lói, chớp chớp lóe lóe, gió thổi qua, lung lay lắc lư.
Cửa khóa, ngay cả cửa sổ cũng khóa nhưng bên trong có ánh sáng. Trên bậc thang lăng lốc mấy chiếc vò lớn nhỏ, không biết đựng thứ gì.
Buổi tối, rừng sâu, đèn lồng đỏ lủng lẳng trước cửa một ngôi nhà cũ nát, còn có một đống vò đựng tro cốt. Thịnh Kiều nhìn thấy, hồn phách đều bị dọa cho bay mất.
Cô túm chặt Thẩm Tuyển Ý, hàm răng run rẩy.
“Đi… đi…đi…”
Thẩm Tuyển Ý nói.
“Đây là nhà. Có thể ngủ lại.”
Thịnh Kiều lắc đầu.
“Cho dù chết ở bên ngoài, bị sói tha đi, tuyệt đối cũng không đi vào!”
“Đệ thật kỳ quái nha, không sợ dã thú chân thật, lại đi sợ mấy thứ quỷ quái mơ hồ. Đệ xem, đây là nhà, tự nhiên nằm giữa rừng, rõ ràng do tổ tiết mục chuẩn bị. Bọn họ càng khiến nó trông đáng sợ càng khẳng định không muốn chúng ta đi vào, bởi vì muốn dọa những người lá gan nhỏ như đệ.”
“Dù nói thế nào cũng không vào. Anh không đi, tôi đi.”
Thịnh Kiều quay đầu muốn chạy. Thẩm Tuyển Ý túm lấy tay cô.
“Đã trễ thế này. Đệ chạy loạn khắp nơi, lỡ gặp chuyện gì thì sao? Nghe lời huynh, đây là nhà, bề ngoài nhìn khủng bố vậy chứ không biết chừng bên trong còn có đồ ăn thức uống đấy. Đệ mang nhiều vật trừ tà như vậy, sợ cái gì chứ.”
Thẩm Tuyển Ý kéo Thịnh Kiều đi vào.
Đúng là rất mệt mỏi, cũng không nghĩ tới chuyện loay hoay trong rừng, nhưng Thịnh Kiều vẫn vừa bị kéo vừa khóc lóc.
“Thẩm Tuyển Ý, anh cái đồ bệnh thần kinh này. Tôi không đi vào… mau buông tay!”
Thẩm Tuyển Ý không nói hai lời, trên tay dùng sức, trực tiếp lôi Thịnh Kiều lại gần. Thẩm Tuyển Ý hai tay vòng qua giữ chặt cô lại, ấn đầu cô vào trong ngực, nói.
“Nhắm mắt. Huynh mang đệ đi vào. Nếu thực sự có cái gì đáng sợ, huynh lại mang đệ đi ra.”
Đi tới bậc thang, xung quanh đột nhiên vang lên âm thanh cắn nuốt, giống như phim kinh dị, gió thổi bốn phía nghe đến rợn người.
Thịnh Kiều thét chói tai, dãy dụa. Thẩm Tuyển Ý giữ chặt cái ót của cô, đem nàng ấn vào ngực, một chân đá văng cánh cửa.
Bốn phía đều yên tĩnh.
Người đứng ngoài cửa. Người ngồi trong nhà. Hai mặt nhìn nhau, không biểu hiện gì.
Thẩm Tuyển Ý buông tay, vỗ đầu Thịnh Kiều.
“Đệ nhìn xem, trong phòng là ai này.”
Thịnh Kiều gắt gao nhắm hai mắt, điên cuồng lắc đầu.
Thẩm Tuyển Ý cười rộ lên.
“Tôi nói vì sao lại giả trang khủng bố đến như vậy, thì ra mấy người ở trong này.”
Tổ đạo diễn: “…”
Thật sự là đậu má nó.
Thịnh Kiều nghe lời này, rốt cuộc mở mắt, nhìn cảnh tượng trong phòng, trợn mắt há mồm.
Trong phòng toàn là thiết bị ghi âm, tổng đạo diễn đang ngồi trước màn hình, vẻ mặt tiếc hận nhìn hai người, chung quanh là tổ đạo diễn, tổ thu âm, người phụ trách, còn có trợ lý đang ăn mì gói…
Thì ra đây là căn cứ trung tâm của tổ đạo diễn.
Vừa rồi hai người bọn họ xoay vòng trong rừng, đánh bậy đánh bạ lại tới được chỗ này. Nhìn trên màn hình, tổ đạo diễn ban đầu còn thấy may mắn, bởi vì Thịnh Kiều sợ ma, cho nên chắc sẽ không dám đi vào.
Thật ra thì cho dù là ai phát hiện một gian nhà cũ nát giữa rừng, đều sẽ không dám tiến vào.
Thẩm Tuyển Ý là bug!
Không đúng. Tên này là đại ma vương!!!!
Trên bàn quả thật có bày mấy trái táo, mấy hộp sữa chua, bánh oreo và bánh mì. Mọi người trong phòng dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người, nhưng Thẩm Tuyển Ý chẳng quan tâm, hắn vui vẻ đóng cửa đi vào, cởi ba lô ra, ngồi xuống ghế, lấy bánh mì và sữa chua, còn quay đầu hỏi Thịnh Kiều.
“Đệ uống mùi dâu hay mùi nguyên chất?”
Tổng đạo diễn: “…”
Trời ơi, thuốc trợ tim của tui đâu~~~~
Thịnh Kiều vô cùng đau đớn mà nhìn nhân viên công tác nói.
“Mấy người cũng thật tàn nhẫn với bản thân. Bên ngoài đặt đầy hũ đựng tro cốt dọa người, chẳng lẽ không sợ thu hút tới mấy thứ không sạch sẽ sao?”
“Cái gì là hũ đựng tro cốt? Đó là bình đựng hải sản. Là bữa sáng ngày mai!”
“…”
Ơ.. là vậy hả.
Tổng đạo diễn ôm ngực, thuận khí, ra lệnh.
“Ra ngoài. Hai người đi ra ngoài cho taaaaa”
Thẩm Tuyển Ý gân cổ cãi.
“Dựa vào cái gì chứ. Chúng tôi tìm được nơi này thì nó chính là nơi ngủ qua đêm của chúng tôi.” – nghĩ tới chuyện gì, Thẩm Tuyển Ý vui vẻ chạy qua nhìn màn hình – “Cho tôi xem xem, mấy nhóm kia có bị sói tha đi không?”
Trên màn hình, từ nhiều góc độ của các máy quay, là hình ảnh các vị khách quý khác, vẫn đang lần mò trong rừng. Thì ra người kích hoạt tiếng sói là nhóm Phương Chỉ và Tằng Minh. Hai người bọn họ bị dọa tới mức không dám nhìn thẳng, quả thật rất là chật vật.
Thẩm Tuyển Ý vui sướng không thôi, vỗ vai tổng đạo diễn.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi báo thù… haha…”
Tổng đạo diễn: “…”
Không được, tim đau quá~