Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

chương 64: 64

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ngàn tính vạn tính, không tính tới người cuối cùng chiến thắng Chạy Ra Ngày Mới lại là Thẩm Tuyển Ý.

Trừ bỏ Lạc Thanh do thể lực không chịu nổi nên trực tiếp ngồi đợi nước biển dìm chết thì người còn lại đều bị bắn chết. Kỳ thu hình kết thúc, đạo diễn cho thuyền tới đón người trên đảo.

Nhìn thấy Thịnh Kiều cũng chết, ai nấy đều kinh ngạc. Phương Chỉ nói.

“Tên kia giả heo ăn thịt hổ! Khẳng định hắn cố ý nổ súng đó!!!!”

Không cần biết Thẩm Tuyển Ý là cố ý hay vô ý, kết cục đã định. Sau khi lên bờ, người đang đứng chờ là Thẩm Tuyển Ý lập tức chạy tới lôi kéo Thịnh Kiều, nói.

“Huynh đệ, đệ phải tin huynh. Huynh thực sự không biết trong súng còn viên đạn.”

“Tin cái rắm ấy.”

người xông vào xử lý hội đồng Thẩm Tuyển Ý.

Mệt mỏi cả một ngày, tổ tiết mục đưa họ về khách sạn, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ bay về nước.

Thịnh Kiều tắm rửa xong thì nằm ườn ở trên giường. Đinh Giản giúp cô đấm chân. Cô thì cầm di động lướt web.

Sau khi hành trình làm việc bận rộn hơn, Thịnh Kiều đem tài khoản Hậu Viện Hội cho Trà Trà và Phương Bạch quản lý. Hành trình hoạt động của cô đều do người họ tuyên bố. Nhưng bài chúc ngủ ngon mỗi ngày thì vẫn là cô viết. Bình thường cô còn đăng nhập để đọc tin nhắn của fan, xem xem có kiến nghị hay ho nào cho con đường phát triển về sau hay không.

Thịnh Kiều đi dạo một vòng trong Hậu Viện Hội của mình, sau đó đăng nhập vào tài khoản Phúc Sở Ý, phát hiện [Tổ tiếp ứng Hoắc Hi] có tin nhắn, mở ra đọc mới biết thì ra mọi người đang hưng phấn bàn luận về chương trình Thịnh Điển Âm Nhạc vào đêm mai.

Thịnh Điển Âm Nhạc là đại nhạc hội cực kỳ long trọng được tổ chức mỗi năm một lần. Năm nào cũng có các đỉnh lưu, minh tinh, ca sĩ nổi tiếng, nhà soạn nhạc, công ty phát hành đĩa nhạc tới tham dự. Rất nhiều ca sĩ sẽ biểu diễn ca khúc trên sân khấu của đại nhạc hội, phần lớn là các ca khúc nổi nhất trong năm.

Thịnh Kiều lên tiếng chào, mọi người phát hiện cô tới liền nhiệt tình hỏi.

A Phúc, ngày mai có đi không?

Phúc Sở Ý >> huhu… đi không được.

Thư Tình >> chia buồn với bạn. Đêm mai ca ca sẽ biểu diễn bài hát mới, vũ đạo mới đó. Bọn hoàng ngưu tăng giá vé lên tới ngàn tệ luôn rồi.

Hoắc Hoắc >> vũ đạo mới nghe nói là do phòng làm việc đứng đầu của giới street dance là DG biên đạo đó… á đù… không dám tưởng tượng, tui sợ tui sẽ chết lâm sàn luôn quá…

Phúc Sở Ý >> mọi người đều đi cả sao?

Thanh Phong >> dĩ nhiên rồi, đây là sân khấu đầu tiên của ca khúc mới a~ Cho dù bị chặt chân cũng phải bò tới xem nha~

Phúc Sở Ý >> hâm mộ mọi người quá điiiiiiii. Mọi người nhớ quay video cho tui xem với a~

Thư Tình >> hình sẽ chụp, video sẽ quay, còn muốn nhờ bạn chỉnh ảnh giùm nữa mà.

Hoắc Hoắc >> @toàn thể thành viên, mọi người nhớ mang theo bảng đèn, phải cho bảo bối tiếp ứng tốt nhất, phải biến cả hội trường thành biển đèn màu vàng của chúng ta!!!!

Tui yêu nhất Hi bảo bối >> có đối thủ, không thể thua

Thư Tình >> mọi người hôm nay nhớ ngủ sớm một chút, bảo dưỡng tốt giọng nói

Thịnh Kiều lại khóc tu tu một hồi, hâm mộ một hồi, ghen tị hận một hồi mới rời nhóm chat. Cô dạo qua siêu thoại, nhìn mọi người nhảy nhót soát bài chờ đợi buổi biểu diễn ngày mai, cảm giác giống như toàn thế giới chỉ có một mình cô không thể tới hiện trường xem biểu diễn vậy.

Huhuhu… đau lòng quá đi.

Sau khi Đinh Giản về phòng, Thịnh Kiều chui vào ổ chăn, khóc thút thít, mở wechat, nhắn một tin cho Hoắc Hi.

TK >> Khi nào anh phát hành album nhớ báo em một tiếng nha, muốn nghe bài hát mới, muốn xem điệu nhảy mới.

Qua một lát, Hoắc Hi hồi âm.

HH >> Khoảng tháng sau

TK >> Ngày mai biểu diễn lần đầu, anh cố lên nha~

HH >> Em muốn đến xem không?

TK >> …

HH >> Anh giúp em tìm vé.

TK >> !!!!!

Aaaaaaaaaaaaaa rất muốn đi. Nhưng lỡ bị bắt gặp thì làm sao bây giờ?!?

Thịnh Kiều đau lòng cự tuyệt, còn phải vờ như bản thân không có việc gì.

TK >> À… ngày mai em có công tác, đi không được. Em sẽ xem phát sóng trực tiếp. Anh cố lên nhé~

Hoắc Hi không trả lời. Cô phát thêm một tin nhắn “Anh nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon“, liền chuẩn bị đi ngủ. Tắt đèn, nằm ở trên giường, lúc cơn buồn ngủ ập tới, di động đột nhiên rung lên, cầm lấy nhìn, thì ra là Hoắc Hi gửi video qua.

Cô nửa nhắm nửa mở mà nhấn vào xem. Video quay cảnh trong phòng tập, Hoắc Hi mặc một bộ đồ thể thao giản dị, đầu đội mũ lưỡi trai, âm nhạc vang lên, anh bắt đầu nhìn vào gương mà nhảy.

Thịnh Kiều hét lên một tiếng, té từ trên giường xuống đất.

Đờ mờ~ video luyện tập của vũ đạo mới!!!!!!!!!!!!

Đây là video không công khai! Đây là vũ đạo thần tiên gì a~

Cô quả thật muốn điên rồi, lăn lộn xem hơn lần, ngay cả nhắn tin hồi âm cũng quên luôn, cứ liên tục che ngực, rồi che miệng, có lúc thì ô ô ô, có lúc thì aaaaaa.

Nửa giờ sau, Hoắc Hi nhắn tin tới.

HH >> Đừng xem nữa, mau ngủ.

Không bảo bối, em còn có thể xem thêm ngàn lần!!!!!!!!!!

Huhu… video luyện tập đã đẹp như vậy, ngầu như vậy, nếu biểu diễn trên sân khấu thì còn bùng nổ cỡ nào nữa. Ngay cả không thể tới hiện trường, cô nhất định cũng muốn ở nhà vừa xem trực tiếp vừa tiếp ứng hô hào a~~~~~~~

Tối đó, Thịnh Kiều không biết đã xem video hết bao nhiêu lần, chỉ biết là cô đã thuộc lòng lời bài hát luôn rồi.

Ngày hôm sau, cô uể oải rời giường, một đường tới sân bay đều che miệng ngáp. Lên phi cơ, về nước đã là buổi chiều. Fan tới đón vẫn đông ngẹt ngoài phi trường. Thịnh Kiều bị một nhóm bảng đèn đỏ bao quanh. Nhưng nhóm fan đông nhất vẫn là Ý Nhân, họ sôi nổi hô to.

“Bảo bối, buổi tối gặp.”

“Cục cưng, con trai, buổi tối nhớ ăn nhiều một chút mới có sức để nhảy a~”

“Ông xã, buổi tối gặp aaaaaa, chúng em chờ anh!”

Phương Chỉ nghe những tiếng la hét nên quay qua hỏi.

“Anh buổi tối có công tác à?”

Thẩm Tuyển Ý gật đầu.

“Ừ, tham gia một bữa tiệc tối, hát hai bài.”

Khó trách hôm nay ở trên máy bay tên này lại yên lặng như vậy, thì ra là nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đoàn đội người phân biệt lên xe riêng của họ. Thịnh Kiều ngồi ở băng sau, mở điện thoại lên weibo. Hi Quang như cũ rũ nhau tập hợp bên ngoài hội trường. Thiệt là hâm mộ! Đau lòng quá, cô mở tin nhắn, bấm xem video lần nữa, vừa xem vừa tự an ủi.

Weibo đinh một tiếng, cô có tin nhắn. Là của Lương Tiểu Đường gửi.

LTD >> Tiểu Kiều tỷ tỷ, chị đang làm gì? Có đi xem nhạc hội hôm nay không?

TK >> Rất muốn đi / huhuhu/

LTD >> Đi đi. Em bị nhỏ bạn cho leo cây, nửa đường bận việc không đi được, cho nên em có dư một vé nè. Chị đi không? Có đi không?

TK >> !!!

LTD >> Anh nhà mình lên sân khấu ở nửa sau chương trình. Chúng ta có thể chờ trễ một chút mới đi vào, người đông như vậy, sẽ không ai phát hiện ra chị đâu.

TK >> Em đừng có dụ chị!

LTD >> Thật không đi à? Vậy em đem vé đi bán đó nha~

TK >> …

LTD >> Sau buổi biểu diễn tối nay, anh ấy sẽ tiến tổ quay phim rồi, có lẽ thật lâu sẽ không có sân khấu để xem đâu. Tối hôm qua có fan xem được phần diễn tập, nghe bảo sân khấu ngầu lắm a~

TK >> !!!

LTD >> Em chuẩn bị ra cửa rồi… chị không đi vậy em lên siêu thoại bán vé à…

TK >> Đừng đừng… chị đi, chị đi!!!

LTD >> Hahaha… tốt, vậy chúng ta hẹn gặp lúc g rưỡi. Thảm đỏ diễn ra lúc g, đến lúc ấy chắc mọi người đã vào trong cả rồi, chúng ta chỉ cần mò mẫm đi vào sẽ không sao.

TK >> Ô kê con gà đen!

Cuối cùng, Thịnh đồng chí cũng không chịu nổi sự dụ hoặc. Vừa về đến nhà, cô nhanh chóng tắm rửa thay quần áo. Gần đến giờ hẹn, cô đội mũ, đeo khẩu trang, gấp gáp ra khỏi nhà.

Khi cô tới, hội trường văng vẳng lọt ra tiếng nhạc từ bên trong. Thịnh Kiều gọi điện cho Lương Tiểu Đường. Sau đó hai người gặp nhau trước cửa tiệm bán báo ngay góc đường.

Nhìn thấy Thịnh Kiều mặc một bộ trang phục ninja, Lương Tiểu Đường gật gù.

“Chị yên tâm, sẽ không ai nhận ra đâu.” – lại hỏi – “Chị có mang bảng đèn không? Đêm nay phải đấu tiếp ứng với nhà đối thủ.”

Thịnh Kiều lôi trong ba lô ra một bảng đèn thủ công tự làm có chữ “Hi” vàng chóe. Lương Tiểu Đường cười bò lăn.

“Trời đất ơi… ngay cả bảng đèn chị cũng có à… em phục chị rồi… em còn tưởng chị không có nên mang theo một cái dự phòng cho chị nè.”

Hai người đến chỗ bảo an soát vé.

Hiện tại, nghệ sĩ và fan đều đã vào trong, cho nên kiểm soát viên an nhàn ngồi tán láo với nhau, không mấy để ý tới những người đi trễ như họ. Thịnh Kiều thở phào một hơi. Dựa theo số ghế, hai người mò mẫm đi vào. Sau đó, thiếu chút nữa bị các bảng đèn màu đỏ làm cho mù mắt.

Thịnh Kiều hét lên nho nhỏ.

“Đệch~ Thẩm Tuyển Ý đêm nay cũng diễn hả?”

Lương Tiểu Đường trả lời.

“Đúng vậy. Cho nên mới cần battle tiếp ứng nha.”

Thịnh Kiều nhìn số ghế ghi trong vé, lại nhìn một vòng các bảng đèn màu đỏ xung quanh, có một loại dự cảm không lành.

“Nè, ghế của chúng ta không phải sẽ nằm ngay giữa biển đèn màu đỏ đó chứ?”

“… em mua vé từ hoàng ngưu, số ghế được phân bừa nên cũng không biết.”

Trên sân khấu hiện giờ là ca sĩ người Đài Loan đang trình diễn một bản tình ca. Hai người lần mò tìm tìm, nhìn thấy hai chiếc ghế trống ở giữa một biển đèn màu đỏ.

Thịnh Kiều và Lương Tiểu Đường ngồi xuống, nhìn xung quanh, tất cả đều là Ý Nhân. Bảng đèn màu vàng gần nhất cũng phải cách đến dãy ghế.

Hai người còn chưa đem bảng đèn ra, một Ý Nhân bên cạnh đã nhiệt tình hỏi.

“Các bạn là người nhà à?”

Thịnh Kiều không thèm trả lời, móc bảng đèn, mở ra, kim quang bắn quanh bốn phía.

Ý Nhân ở xung quanh: “…”

Giữa một biển đèn đỏ hiện lên một ánh đèn vàng.

Lương Tiểu Đường cũng mang bảng đèn ra, trên đó hiện chữ “Hoắc Hi” vừa sáng vừa chóe. Giữa một biển đèn màu đỏ, đúng là rất chói mắt.

Khi máy quay đảo qua khán đài một vòng, Hi Quang đang ở nhà xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy hai điểm vàng quật cường giữa một biển đèn đỏ, cười muốn ngất xỉu.

Trên siêu thoại, rất nhiều người sôi nổi vào hỏi một câu.

Là tỷ muội nào đây? Thảm như vậy, bị Ý Nhân vây quanh.

Phúc Sở Ý chuyển phát bài viết, trả lời.

Là tui, muốn khóc quá đi.

Hi Quang cười muốn nội thương. Nhóm chat trong tổ tiếp ứng lập tức tag Thịnh Kiều.

Thư Tình >> A Phúc, không phải nói không có thời gian đi sao?

Phúc Sở Ý >> Nhịn không nổi! Aaaaaa mọi người ở đâu? Chung quanh đều là Ý Nhân, sợ run rẩy luôn.

Thư Tình >> Hahaha chúng ta ở phía đối diện, biển đèn màu vàng lớn nhất á. Chúng ta thống nhất nhờ một người mua vé của hoàng ngưu thôi nên số ghế tương đối gần nhau. Hi Quang hầu như đều tập trung phía bên này nè.

Hoắc Hoắc >> A Phúc, đây là sứ mệnh của em. Cho dù chỉ có một người, em nhất quyết không thể thua họ. Mặc kệ biển đèn màu đỏ, phải hét cao lên a!

Phúc Sở Ý >> …

Chính chủ chưa lên sân khấu nên fan hai nhà đều an tĩnh như gà, mỗi người tự ôm bảng đèn mở di động ra chơi.

Lương Tiểu Đường nhỏ giọng hỏi.

“Chị không phải đang quay tống nghệ chung với Thẩm Tuyển Ý à? Hai người không quen thân sao?”

Thịnh Kiều nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hận không thể đập đầu cậu ta thì có.”

Chờ lại đợi, mãi gần g rưỡi, Ý Nhân bên cạnh toàn bộ hét lên. Thịnh Kiều bị dọa cho run rẩy, biết là Thẩm Tuyển Ý sắp lên sân khấu rồi.

Trong nháy mắt, toàn bộ Ý Nhân trên khán đài bắt đầu hô to “Thẩm Tuyển Ý”, âm thanh tiếp ứng thiếu chút nữa oanh tạc luôn nóc nhà. Một số khách quý và minh tinh ngồi ở hàng ghế phía trước cũng phải tò mò quay đầu lại nhìn.

Lương Tiểu Đường thò đầu qua thì thầm vào lỗ tai Thịnh Kiều.

“Chúng mình một lát nữa phái hét lớn hơn các cô ấy!”

Trong lúc MC đọc lời giới thiệu, âm thanh tiếp ứng của fan vẫn không hề dừng lại, cho đến lúc ánh đèn sân khấu mờ xuống. Giữa bóng đêm, một chùm sáng đỏ xuất hiện trên sân khấu, bao bọc hình dáng của một người.

Tiếng thét chói tai vang lên hết lần này đến lần khác.

Thịnh Kiều nhìn lên màn hình lớn. Cái người ngày hôm qua còn mặc quân phục kín mít như chim điêu, giờ phút này đứng trên sân khấu, khoác lên người một chiếc áo lụa màu đỏ, không những mỏng tanh mà còn xuyên thấu, múi bụng ẩn hiện bên dưới lớp áo, muốn lãng bao nhiêu liền lãng bấy nhiêu.

Thẩm Tuyển Ý cong môi, âm nhạc bắt đầu vang lên. Thật sự là cuồng phong. Vừa hát vừa nhảy mà không thấy anh ta lấy hơi lên, giọng hát không hề suy suyễn, mỗi một bước nhảy đều có sức bật phần, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người xem.

Màn vũ đạo lúc sau có một cú hảy hông, Thịnh Kiều nghe thấy tỷ muội Ý Nhân bên cạnh thét đến khàn tiếng luôn.

Bài thứ hai là nhạc nhẹ. Thẩm Tuyển Ý thở hổn hển lấy lại sức, sau khi điều chỉnh hô hấp, đứng yên giữa sân khấu mà hát, hai tay xoắn lấy dây micro. Một Ý Nhân ở bên cạnh rống lên.

“Thẩm Tuyển Ý! Đừng chơi dây… tới chơi em nè!”

Biểu diễn kết thúc, Ý Nhân lại bắt đầu nhịp nhàng mà hô to “Thẩm Tuyển Ý”. Tên kia cúi chào, quăng một nụ hôn gió, cười tươi rói lui vào trong.

MC bước lên sân khấu, Lương Tiểu Đường hưng phấn nói.

“Tới rồi, tới rồi.”

Vừa rồi toàn trường đều chỉ nghe ba tiếng “Thẩm Tuyển Ý”, hiện giờ nháy mắt biến thành hai tiếng “Hoắc Hi”. Toàn bộ Hi Quang ở hiện trường liều mạng mà hét, vừa giơ bảng đèn vừa gào khản cả giọng, nhất định phải đem âm thanh tiếp ứng vừa rồi dẹp xuống.

Thịnh Kiều và Lương Tiểu Đường đương nhiên cũng làm theo đoàn đội, đứng giữa một nhóm Ý Nhân mà kêu gào vô cùng hưng phấn.

Những vị khách quý ngồi hàng ghế trên lại tò mò quay đầu nhìn.

Ánh sáng sân khấu vừa tắt, âm thanh đầu tiên vang lên, tiếng thét của Hi Quang liền ngay lập tức dừng, một chút âm thanh cũng không nghe thấy. Mọi người nghiêm túc thưởng thức bài hát mới của thần tượng. Thịnh Kiều đã quá quen thuộc với giai điệu nên liên tục kích động dậm chân tại chỗ.

Sân khấu được nâng lên, Hoắc Hi đội mũ, đứng giữa giàn giáo, bắt đầu biểu diễn.

Vũ đạo trong phòng luyện tập và màn biểu diễn trên sân khấu quả thật khác biệt rất lớn. Có lẽ vì vẻ đẹp của sân khấu, cũng có thể vì hiệu ứng âm thanh, chỉ biết là màn biểu diễn này khiến Thịnh Kiều muốn nổ tung luôn rồi.

Sau khi giàn giáo hạ xuống, Hoắc Hi cởi mũ, tùy ý ném ra sau, kéo cổ áo run lên hai cái, đẹp trai đến muốn đòi mạng!

Giai điệu càng lúc càng nhanh, vũ điệu cũng càng lúc càng bạo, lôi kéo cả hội trường hưng phấn theo. Thịnh Kiều la hét khàn cả giọng.

Huhu… may mà cô đã tới, bằng không bỏ qua buổi biểu diễn tuyệt vời này, sợ là cô sẽ tiếc nuối cả đời.

Anh ấy đêm nay quá A!!! (A = alpha, ý nói mùi vị nam nhân cực mạnh)

Ông xã siêu A, muốn chết~

Hoắc Hi chỉ hát một bài, sau khi hát xong liền quay một vòng vẫy tay chào khán giả, sau đó xoay người rời khỏi sân khấu.

Âm thanh tiếp ứng rất lâu cũng không tiêu tán.

Thịnh Kiều che ngực, kéo tay Lương Tiểu Đường, mau chóng rời khỏi khán đài.

Trên cầu thang, chung quanh toàn bộ đều là Hi Quang đang rời đi. Mọi người hưng phấn vừa đi vừa thảo luận màn trình diễn vừa rồi. Đẹp trai ngất ngây a~

Thịnh Kiều vừa đi vừa cúi đầu, Lương Tiểu Đường lôi kéo tay cô chạy thật nhanh. Còn chưa đi hết bậc thang, di động trong túi vang lên. Thịnh Kiều không nhìn, chỉ theo bản năng mở điện thoại, tín hiệu vừa chuyển, mở miệng nói “Alo” thì một bạn Hi Quang đi bên cạnh kích động la lên.

“Hoắc Hi đẹp trai nhất thế giới!!!!”

Hoắc Hi ở đầu bên kia: “…”

Thịnh Kiều ở đầu bên này: “…”

Sau một lúc, Hoắc Hi nói.

“Cho nên, em vẫn tới xem à?”

“… dạ…”

Hoắc Hi giống như bật cười một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói.

“Ở bên ngoài đợi anh.”

“???”

AAAAAAAAAA, ông xã siêu A, muốn chết rồi!!!!!!!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio