Chương
Ngày hôm sau, ở phim trường, mọi người đều có vẻ mặt “hóng hớt ăn dưa”.
Tin đồn ẩn hôn đã bị phá bỏ, nhưng miếng dưa “truy tinh” vẫn rất ngon miệng nha! Đường đường là nữ minh tinh nổi tiếng, theo đuổi thần tượng đến mức toàn mạng đều biết, còn đùa gọi là “vương giả duy nhất được giới truy tinh lưu danh sử sách”, “đại biểu của giới truy tinh”, và “mẫu mực truy tinh của toàn thể fangirl”.
Thịnh Kiều cứng ngắc hỏi.
“Khẩu trang đâu?”
Phương Bạch thở dài trả lời.
“Kiều tỷ, chị không cần che mặt, vô dụng thôi. Nói thật thì công khai chuyện này cũng tốt, về sau chị đi xem nhạc hội cũng không cần lén lút nữa, có thể quang minh chính đại hò hét cổ vũ cho anh Hoắc Hi. Chị vui không?”
“…”
Rất có lý, nói thế này thì cô phản bác làm sao chứ.
Hôm nay cô phải hoàn thành cho xong các cảnh diễn ở tòa án. Chiều hôm qua Hoắc Hi đã hoàn thành các cảnh diễn cá nhân của anh ấy rồi. Hiện giờ chỉ còn lại cảnh diễn của cô. Chỉ cần không diễn chung với Hoắc Hi thì Thịnh Kiều đều quay một lần là qua. Đến lúc phải quay bổ sung cảnh ở hành lang, mọi người bu kín hiện trường, nín thở chờ đợi.
Đạo diễn xem như đã hiểu vấn đề nằm ở đâu, sợ Thịnh Kiều có áp lực, còn an ủi.
“Nam chính nữ chính cần tương tác nhiều thì mới ra cảm giác, không cần gấp, quay vài lần sẽ vào trạng thái thôi.”
Thịnh Kiều gật đầu, nhìn Hoắc Hi đã chuẩn bị tốt, âm thầm nắm chặt tay.
Bảng phân cảnh chập cái cạch~
Hai người lập tức diễn, đến lúc Thịnh Kiều dùng tay đánh, đạo diễn hô cắt.
“Biên độ cánh tay hơi lớn, nhìn không đẹp, quay lại một lần.”
Trong đầu tất cả nhân viên công tác đều nghĩ, xong rồi, lại tới nữa, lại NG tuần hoàn nữa.
Không ngờ quay lần thứ hai đã hoàn mỹ.
Liền mạch lưu loát, Thịnh Kiều đem cái cảm giác giận đến mức tận cùng nhưng phải gắt gao kìm nén nhịn xuống rồi dùng hành động đơn giản nhất để phát tiết phẫn nộ diễn đạt đến - phần.
Đạo diễn tươi cười đầy mặt.
“Không tồi, thực không tồi. Cố gắng giữ vững trạng thái này.”
Hoắc Hi từ dưới đất đứng lên, cười nói nhỏ.
“Biểu hiện rất tốt.”
Tâm trạng căng thẳng từ sáng đến giờ của cô rốt cuộc thả lỏng một chút.
Các cảnh quay tiếp theo chỉ bị NG - lần là qua, Thịnh Kiều tốn rất nhiều công sức để nghiên cứu kịch bản, đem thân thế bối cảnh lẫn tính cách của nữ chính hiểu rõ một cách triệt để, ngay cả tác giả nguyên tác đến thăm ban cũng tỏ ra rất vừa lòng với biểu hiện của cô.
Chỉ có lúc đối diễn với Hoắc Hi là cô sẽ có chút không thích ứng, trạng thái phát huy không hoàn hảo, nhưng ảnh hưởng không lớn, đạo diễn cũng nói đối diễn nhiều lần sẽ ổn thôi.
Đến giờ cơm trưa, trợ lý tạm thời của Thịnh Kiều rất đúng giờ mà mang cơm hộp tới. Bởi vì quá trình quay hình buổi sáng diễn ra thuận lợi, tâm tình tốt, Thịnh Kiều cười vui vẻ đưa cơm hộp cho Lâm Doãn Đồng.
“Bắt tiền bối phải đợi lâu rồi. Đây là cơm đặc sản của quán cơm nổi tiếng ở địa phương, đầu bếp nấu ngon lắm, hy vọng tiền bối sẽ thích.”
Mọi người xung quanh: “Oa, Tiểu Đồng thật là hạnh phúc, mỗi ngày đều được ăn cơm nhà hàng.”
Lâm Doãn Đồng: “…”
Cá kho cà tím, cà tím xào thịt.
Thịnh Kiều cười tủm tỉm.
“Tiền bối mau mau ăn. Đây không phải là món yêu thích của tiền bối sao?”
Lâm Doãn Đồng: “…”
Buổi chiều có cảnh đối diễn đầu tiên của hai người bọn họ.
Lâm Doãn Đồng đóng vai em gái của Hứa Lục Sinh tên Hứa Nguyễn. Hứa Lục Sinh là cô nhi, năm tuổi thì được ông bà Hứa thu dưỡng làm con nuôi. Hứa Nguyễn nhỏ hơn Hứa Lục Sinh tuổi. Hồi bé quả thực không thích người anh trai xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình. Nhưng Hứa Lục Sinh nhờ vào tính cách ôn hòa hay cười vui vẻ, lại không tranh đoạt đồ chơi đồ ăn với em gái, ở bên ngoài còn bảo vệ em gái, cho nên rất nhanh sau đó, Hứa Nguyễn liền ỷ lại vào người anh trai này.
Nếu bỏ qua mối quan hệ anh em không cùng huyết thống kia, hai người chân chính là thanh mai trúc mã. Hứa Lục Sinh càng lớn càng ưu tú, hơn nữa còn đẹp trai, lúc đi học được rất nhiều nữ sinh yêu thích. Hứa Nguyễn chỉ cần khóc nháo là Hứa Lục Sinh sẽ không liếc mắt nhìn xem bất kỳ người con gái nào khác. Cho đến lúc Hứa Lục Sinh tốt nghiệp đại học, tiến vào xã hội, trở thành luật sư nổi tiếng, bên người chưa bao giờ thiếu vắng hình bóng của nữ nhân, nhưng bởi vì có Hứa Nguyễn bên cạnh, nên tới nay hắn vẫn như cũ là anh chàng độc thân.
Đây là cốt truyện cẩu huyết thường thấy của phim truyền hình giờ tối.
Cảnh quay buổi chiều là đoạn sau khi Hứa Lục Sinh bị Nhiếp Khuynh đánh, về nhà, Hứa Nguyễn thấy mặt anh trai bị thương, ép hỏi không ra, lại nghe đồng nghiệp của anh trai kể lại chân tướng, quyết định đi tới cảnh cục để cáo trạng Nhiếp Khuynh bạo lực đánh người.
Cửa đồn công an đã lắp xong máy quay phim. Nhân viên cảnh sát ra ra vào vào đều là cảnh sát chân chính. Lúc Hứa Nguyễn tới cửa, Nhiếp Khuynh vừa bị thượng cấp xử phạt cách chức đang trên đường đi ra, hai người sẽ đụng mặt nhau.
Đạo diễn hô action~
Thịnh Kiều rũ mắt bước đi, khuôn mặt băng lãnh, phía sau có một anh chàng cảnh sát đuổi theo, vừa chạy vừa gọi.
“Nhiếp đội trưởng, súng của chị…”
Thịnh Kiều khẽ dừng chân, móc cây súng từ trong bao đựng bên thông ra, gỡ băng đạn, giao cho đồng nghiệp.
Anh cảnh sát an ủi nói.
“Nhiếp đội trưởng, chị cứ xem như được nghỉ phép vài ngày, về nhà nghỉ ngơi một chút, trong cục khẳng định…”
Đang nói chuyện, Lâm Doãn Đồng đạp giày cao gót, hùng hổ đi tới.
“Nhiếp đội trưởng? Cô chính là Nhiếp Khuynh?”
Thịnh Kiều ngửa đầu nhìn qua, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình gì, ánh mắt vừa sâu vừa trầm, giống như cái động, giống như vực sâu, nhìn một cái liền khiến người đối diện kinh tâm.
“Đúng vậy. Cô là ai?”
“Tôi… tôi…”
“Cắt.”
Đinh Giản và Phương Bạch đứng bên ngoài quan sát. Đinh Giản thấp giọng nói.
“Yêu tinh cà tím không tiếp nổi một chiêu của Kiều tỷ.”
Loại tình huống này thông thường chỉ xuất hiện trong trường hợp diễn viên mới đối diễn với diễn viên gạo cội. Bởi vì kỹ thuật diễn có khác biệt quá lớn nên diễn viên mới sẽ không thể vào trạng thái. Lâm Doãn Đồng xuất đạo trước Thịnh Kiều, kinh nghiệm diễn xuất còn phong phú hơn Thịnh Kiều, như thế nào sẽ bị áp diễn?
Vẻ mặt của Lâm Doãn Đồng thoắt xanh thoắt trắng, ngượng ngùng giải thích.
“Thực xin lỗi Vương đạo diễn, em quên thoại.”
Cho nên quay lại lần nữa.
Sau khi bị NG - lần, Lâm Doãn Đồng mới miễn cưỡng vượt qua. Đạo diễn nói.
“Doãn Đồng, em như vậy là không được. Nếu có thời gian rảnh thì đối diễn một chút với Tiểu Kiều. Cứ như thế này thì về sau làm sao mà diễn nữa.”
Vương đạo diễn là người thẳng tính, trực tiếp ở hiện trường vạch trần chuyện Lâm Doãn Đồng bị Thịnh Kiều ép diễn, tương đương gián tiếp nói kỹ thuật diễn của Lâm Doãn Đồng không theo kịp Thịnh Kiều. Sắc mặt Lâm Doãn Đồng biến xấu, không nói một lời, trở về chỗ ngồi.
Bốn vị trợ lý thay phiên xoay quanh, người rót nước, người đấm vai, người quạt gió, Lâm Doãn Đồng cúi đầu nhìn kịch bản, thật ra một chữ cũng không đọc vô, bàn tay bóp chặt trang giấy. Trợ lý bóp vai hơi mạnh một chút, Lâm Doãn Đồng liền quăng quyển kịch bản đập vào người ta.
“Muốn đau chết tôi sao? Cút!”
Vị trợ lý này cũng chỉ là nhân viên tạm thời, đầu tiên chạy đi nhặt quyển kịch bản trả lại, sau đó mới nén nước mắt mà xoay người chạy đi.
Lâm Doãn Đồng không phải chưa từng cùng Thịnh Kiều đối diễn qua. Trước kia, Thịnh Kiều từng diễn vai phụ cho nàng, lúc đó ngoài sáng trong tối còn bị nàng lăn qua lộn lại làm khó không biết bao nhiêu lần. Bản lĩnh của Thịnh Kiều có bao nhiêu, nàng biết rất rõ ràng, chỉ là một bình hoa di động mà thôi.
Nhưng cái bình hoa này, hôm nay lại dùng kỹ thuật diễn xuất đè ép nàng. Khi ánh mắt kia liếc tới, nàng liền thấy trái tim loạn nhịp.
Ngày hôm qua, Lâm Doãn Đồng còn đứng một bên vui sướng khi thấy người gặp họa. Không ngờ hôm nay liền tới phiên mình.
Thật là cắn răng cũng không thể vượt qua.
Đạo diễn giống như muốn đối nghịch với nàng. Toàn bộ cảnh diễn hôm nay đều là cảnh đối diễn với Thịnh Kiều.
Toàn bộ NG đều do nàng mà ra. Trạng thái của Thịnh Kiều thì càng diễn càng tốt. Lúc máy quay không chiếu tới, Thịnh Kiều còn nắm tay cổ vũ.
“Tiền bối cố lên.”
“…”
Móa nó.
Buổi tối là cảnh diễn cuối cùng của ngày hôm nay. Cảnh người. Hoắc Hi và Lâm Doãn Đồng ở siêu thị vô tình gặp Thịnh Kiều, nói chuyện qua lại thì xảy ra tranh chấp. Lâm Doãn Đồng muốn ra mặt vì anh trai nên ra tay đánh người, Thịnh Kiều nghiêng người né, Lâm Doãn Đồng đánh ngã kệ hàng.
Siêu thị đã được dựng cảnh xong. Diễn viên quần chúng đã vào chỗ. Lâm Doãn Đồng vừa đẩy xe vừa đưa mắt nhìn quanh, cười vô tư, chỉ vào một kệ hàng.
“Anh, em muốn cái này.”
Hoắc Hi duỗi tay lấy. Thịnh Kiều xuất hiện. Hai người đồng thời cùng bắt trúng một thứ. Nhìn nhau, nhận ra đối phương, Thịnh Kiều thu tay, xoay người muốn đi.
Lâm Doãn Đồng nói.
“Ồ, đây không phải là người vô cớ đánh người vừa bị cách chức, Nhiếp đội trưởng sao?”
Thịnh Kiều không để ý, tiếp tục đi. Lâm Doãn Đồng tức giận dậm chân.
“Nhiếp Khuynh, cô đứng lại đó cho tôi!”
Thanh âm rất lớn, người xung quanh đều quay đầu nhìn.
Thịnh Kiều dừng chân, xoay người, nhàn nhạt hỏi.
“Hứa tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Lâm Doãn Đồng: “…”
“Cắt.”
Lâm Doãn Đồng: “Thực xin lỗi, em quên thoại.”
Bà mẹ nó, cô ta có độc sao? Vì sao vừa nhìn thấy cô ta mình liền quên lời thoại?
Lâm Doãn Đồng biết trạng thái của mình không đúng, cứ đối mặt với Thịnh Kiều là đầu óc liền đơ cứng. Thật hoài nghi bản thân bị Thịnh Kiều hạ cổ.
Đạo diễn ra lệnh.
“Tạm nghỉ phút. Doãn Đồng, mau tìm được trạng thái, tranh thủ quay xong trong một lần rồi chúng ta kết thúc công việc hôm nay.”
Vẫn chưa ăn cơm, Lâm Doãn Đồng cứng đờ gật đầu, đi qua một bên xem kịch bản.
Thịnh Kiều bỏ xuống bộ mặt của Nhiếp Khuynh, sờ bụng.
“Đói quá a~” – quay đầu nhìn đồ ăn trên kệ hàng, hỏi Hoắc Hi – “Cái này có thể ăn không?”
Hoắc Hi nghiêng đầu nhìn.
“Em muốn loại nào? Anh lấy cho em.”
Thịnh Kiều liền vui vẻ.
“Muốn bịch kẹo cầu vòng kia.”
Hoắc Hi đưa tay lấy bịch kẹo trên kệ hàng, xé túi, đưa qua. Thịnh Kiều cầm lấy, bốc một viên kẹo đủ màu sắc bỏ vào miệng, nhai nhai. Ông chủ siêu thị đang đứng vây xem bên cạnh kêu lên.
“A… hai người một lát nhớ trả tiền nha~”
Nhân viên tổ sản xuất: “Diễn viên không thể ăn đạo cụ!”
Thịnh Kiều: “…”
Giờ, nuốt xuống không được mà phun ra cũng không được.
Hoắc Hi bình tĩnh nói.
“Em cứ ăn.” – xoay đầu nói với Tiểu Đản – “Cậu đi tính tiền.”
Thư ký trường quay là một chị gái ngoài , vẻ mặt bát quái hỏi.
“Hoắc Hi, vì sao lại tốt với Tiểu Kiều của chúng ta như vậy nha?”
Hoắc Hi trả lời tỉnh rụi.
“Tôi sủng fan.”
Thư ký trường quay: “…”
Thiệt không biết phản bác làm sao.
phút sau, Lâm Doãn Đồng quay lại hiện trường. Thịnh Kiều ăn xong bịch kẹo cầu vòng, cái lưỡi bị nhuộm đủ màu sắc, đang súc miệng. Sau khi mọi người chuẩn bị đâu vào đó, màn hình lại bắt đầu quay từ cảnh cận mặt Thịnh Kiều.
Lâm Doãn Đồng nghẹn một hơi, cố gắng tránh né ánh mắt của Thịnh Kiều, dù sao cũng sẽ quay lần cận cảnh, về sau sẽ được biên tập cắt nối, không ai nhìn ra. Cốt truyện tiến triển đến đoạn Lâm Doãn Đồng đưa tay đánh, Thịnh Kiều né, Lâm Doãn Đồng đụng phải kệ hàng, loảng xoảng té xuống. Lách cách~ lang cang~ đồ hộp lăn đầy đất. Thịnh Kiều thoáng kinh ngạc, giống như không ngờ người trước mặt sẽ té ngã, định tiến tới đỡ, lại bị Hoắc Hi chạy tới gạt bả vai qua một bên, cúi người đỡ Lâm Doãn Đồng.
Lâm Doãn Đồng khóc như hoa lê dính mưa, chỉ vào Thịnh Kiều, tàn nhẫn nói.
“Cô đả thương người lần thứ hai, cô đợi bị khởi tố lên tòa đi!”
Hoắc Hi thấp giọng hỏi.
“Có sao không? Có cần đi bệnh viện không?”
Giọng nói vừa ôn nhu lại vừa sủng nịch.
Lâm Doãn Đồng dựa vào ngực anh, khóc lóc kể lể.
“Anh, em muốn kiện cô ta.”
Hoắc Hi đỡ em gái rời đi, cũng không nhìn người đang đứng bên cạnh một cái.
“Đi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Thịnh Kiều ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn hai người đi xa.
Đã gần kết thúc, mọi người đều cho rằng cảnh này vậy là xong, kết quả đạo diễn kêu.
“Cắt”
Mọi người quay đầu. Đạo diễn nói.
“Tiểu Kiều, biểu tình và ánh mắt sao lại thế này? Em hẳn phải là cau mày, vài phần mờ mịt, vài phần bất đắc dĩ lại vài phần tức giận chứ. Vì sao lúc nãy chỉ nhìn thấy ánh mắt ghen ghét cùng khổ sở? Em ghen ghét cái gì a? Em khổ sở cái gì a? Hai người lại không quen biết!”
Thịnh Kiều: “…”
Cô ghen ghét? Cô khổ sở?
Cô không có a~
Đừng nói bậy.