Chương
Thịnh Kiều cầm điện thoại ngẩn người mất mấy giây. Lúc này, cửa phòng bị Chung Thâm gõ dồn, kêu cô đi ăn sáng. Thịnh Kiều thu hồi suy nghĩ, trả lời.
“Chờ em đóng xong bộ phim này trước đã, không thể gây ảnh hưởng đến đoàn phim.”
Kiều Vũ ừ nhẹ, dừng một chút, lại nói.
“Thịnh Kiều, có vài lời, là trên phương diện cá nhân, muốn nói với cô.”
“Anh cứ nói.”
“Trận này, vô luận là chúng ta đánh thế nào, cuối cùng đều không thể bảo đảm những tấm ảnh kia không bị tiết lộ. Cho nên nếu có thể… tôi nói là nếu có thể nhé… tôi nghĩ cô nên tìm cách tiêu huỷ những tấm ảnh đó trước ngày khởi tố.”
Thịnh Kiều bị tính ngay thẳng của anh trai làm cho bật cười.
“Kiều Vũ, đây không phải là lời một luật sư nên nói a~”
Kiều Vũ đương nhiên biết, trầm mặc một lát, xấu hổ cười nói.
“Chỉ là góp ý cá nhân thôi.”
Nói sao, Thịnh Kiều vẫn rất cảm động.
“Em biết. Cám ơn anh đã lo lắng.”
Cô không phải chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Nếu có thể tiêu huỷ những tấm ảnh, Cao Mỹ Linh sẽ không thể dùng nó đến uy hiếp cô, nói cách khác, đó là chiêu chưa đánh đã thắng. Nhưng việc này cũng quá khó đi?!? Chẳng lẽ cô phải xâm nhập vào di động của Cao Mỹ Linh để hack thông tin sao? Huống hồ, cô cũng không biết chính xác ảnh chụp kia được lưu ở chỗ nào.
Tròng lòng có tâm sự, vẻ mặt cô rầu rĩ có chút không vui. Lúc ăn cơm, Chung Thâm quan sát cô vài lần, thở dài hỏi.
“Hôm nay hai người bị làm sao vậy? Em đã vậy, tên Phó Tử Thanh kia cũng vậy.”
Thịnh Kiều gặm bánh bao hỏi.
“Phó Tử Thanh bị làm sao?”
“Không biết đụng tới ai, tự nhiên sáng nay một loạt doanh tiêu hào lên bài nói hắn lúc học đại học từng ngoại tình. Công ty quản lý thì làm không được việc, hiện giờ quảng trường của Phó Tử Thành đều là bài hắc, xoá một bài liền xuất hiện một bài.”
“Bác bỏ tin đồn là được. Tin rằng fan chân chính của cậu ấy sẽ tin tưởng cậu ấy. Còn những bài viết kia, kêu đoàn đội viết một phần mềm tự động xoá bài không phải được rồi à?”
Chung Thâm vẻ mặt “em rơi từ đâu xuống đó”, nói.
“Em tưởng chương trình phần mềm nói viết liền có thể viết à? Còn là kiểu tự động nữa… đó chẳng phải ngang ngửa với việc hacker phá tường lửa của weibo vào bóp méo số liệu sao?”
Thịnh Kiều sửng sốt.
“Tôi tưởng chuyện này rất đơn giản chứ.”
“Nếu thật có người có thể viết ra chương trình tự động báo cáo, chứng tỏ hắn có thể trực tiếp hack vào máy chủ, đánh rớt số liệu của Tân Lãng. Trình độ đó, có thể coi là hacker đứng đầu quốc nội luôn rồi.” (Tân Lãng = Sina, Weibo trực thuộc Sina Corp)
Nói còn chưa hết lời, Chung Thâm phát hiện Thịnh Kiều đang run rẩy, kỳ quái hỏi.
“Em run cái gì a~”
Thịnh Kiều bật dậy, bỏ luôn bữa sáng.
“Tôi đi gọi điện thoại. Anh từ từ ăn. Nhớ giữ lại cái bánh bao cho Phó Tử Thanh.”
Chạy một đường về phòng khách sạn. Thịnh Kiều mở máy tính, nhắn tin cho Vượng Tử.
TK >> Vượng Vượng, cậu đang làm gì?
Vượng Tử trả lời tin nhắn rất nhanh.
VT >> Đang đi học ạ. Có chuyện gì sao hội trưởng? Có nhiệm vụ mới à?
TK >> Hội trưởng muốn hỏi cậu chuyện này, cậu có thể thành thật trả lời không?
VT >> Vâng, tuyệt đối sẽ thành thật.
TK >> Cậu có thể xâm nhập vào di động của người khác, từ xa xoá bỏ dữ liệu lưu trữ trên điện thoại được không?
VT >> Hội trưởng muốn làm gì?
TK >> Cậu trả lời trước!!!!
VT >> Có thể. Nhưng chuyện này trái pháp luật. Em sẽ không phạm pháp.
TK >> Cậu buổi chiều có đi học không? Chúng ta hẹn gặp mặt.
VT >> Hội trưởng, rốt cuộc là chuyện gì? Hội trưởng như vậy làm em lo lắng.
TK >> Là chuyện gấp. Liên quan đến Kiều Kiều.
VT >> Kiều tỷ bị làm sao?
TK >> Gặp mặt rồi nói.
Thịnh Kiều hỏi thăm địa chỉ, cũng may trường đại học của Vượng Tử ở thành phố kế bên. Cô gọi cho đạo diễn, viện lý do thân thể không khoẻ, xin hoãn buổi ghi hình, sau đó mang kính râm, đội mũ, trùm kín mít ra cửa gọi xe.
Ba giờ sau, Thịnh Kiều bước vào một quán net. Vượng Tử là khách quen của nơi này. Sau khi báo tên cậu ta, ông chủ quán liền đưa cô đi vào gian phòng Vượng Tử hay ngồi. Cậu ta còn chưa tan học. Thịnh Kiều ngồi trên sô pha nhàm chán chơi trò chơi giết thời gian.
Nửa giờ sau, cửa phòng mở, đi vào là một cậu thiếu niên mặt non choẹt đội mũ lưỡi trai.
Nhìn thấy trong phòng ngồi một người mang kính đội mũ râm, cậu ta hơi sửng sốt, thụt lùi, ngẩng đầu nhìn biển số phòng, vẻ mặt hoài nghi như đang tự hỏi có phải cậu đã đi nhầm phòng rồi không. Thịnh Kiều nhanh nhảu vẫy ta gọi.
“Cậu là Vượng Vượng sao?”
Thiếu niên gật đầu. Thịnh Kiều bỏ mũ và kính xuống.
“Vào đi.”
Vượng Tử nhìn chằm chằm cô hết giây, sau đó rầm một cái đóng cửa, ngẩng đầu ngó camera ở góc phòng, cầm mũ bay qua che lại. Sau khi làm xong mọi chuyện mới chậm rãi quay đầu quan sát Thịnh Kiều, nhìn nửa ngày mới cười cười nói.
“Kiều tỷ, chị cũng quá…”
Thịnh Kiều cười rộ lên. Thật kỳ quái. Minh tinh và fan gặp mặt lần đầu, vậy mà cả hai đều không cảm thấy xấu hổ.
Vượng Tử là người thông minh, vừa thấy mặt Thịnh Kiều liền biết nhất định là chuyện trọng đại, cho nên Thịnh Kiều mới không tiếc trả giá mà tự thân đến tìm cậu. Sau khi yêu cầu được chụp chung một tấm ảnh lưu niệm, cậu liền đi thẳng vào vấn đề.
“Kiều tỷ, chị gặp phiền toái sao? Nếu cần em giúp đỡ, chị cứ nói.”
Thịnh Kiều cảm giác hốc mắt có điểm nóng lên.
Đây chính là fan chân chính a~ Giống y như tình yêu của cô giành cho Hoắc Hi. Cô sẽ không làm ra bất kỳ việc gì có thể gây tổn thương đến Hoắc Hi. Cô tin tưởng, fan của cô cũng sẽ vậy. Đây là niềm tin của cô. Bởi vì cô nhìn thấy trong ánh mắt của cậu, có một tia sáng giống với ánh mắt của cô, là ánh sáng của tình yêu.
Thịnh Kiều lấy từ trong túi ra bản hợp đồng, đưa cho Vượng Tử.
“Tháng sau chị sẽ khởi kiện công ty quản lý. Lúc đó mọi người sẽ biết đến bản hợp đồng này. Em đọc trước đi.”
Vượng Tử nghi hoặc mở văn kiện ra đọc, sau khi đọc xong liền giận dữ.
“Này cũng quá khi dễ người khác. Kiều tỷ, em đi đốt công ty kia cho chị!!!!!!!”
Thịnh Kiều bị chọc cho cười.
“Mau ngồi xuống, nghe chị nói đã.”
Vượng Tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhịn lòng ngồi xuống.
“Chị nói đi.”
“Hợp đồng này là bởi vì cha chị thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi, ông ấy không gánh nỗi, nhảy lầu tự tử, bỏ lại gánh nặng lên vai hai mẹ con chị. Là Tinh Diệu giúp chị trả hết số tiền kia, đổi lại là bản hợp đồng này.”
Vượng Tử rơm rớm nước mắt, vẻ mặt đau lòng khổ sở.
“Kiều tỷ, thực xin lỗi, chúng em không hề biết chuyện này, chúng em…” – cậu dừng một chút, nắm chặt tay – “… chị… có phải có nhược điểm bị Tinh Diệu nắm trong tay không? Bọn họ dùng nó để uy hiếp không cho chị huỷ hợp đồng đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Chị muốn em xâm nhập máy tính công ty để tiêu huỷ nhược điểm kia?”
Thịnh Kiều nói chắc.
“Đúng vậy.”
Vương Tử xiết tay, cắn răng, gắt gao nói.
“Chị yên tâm. Việc này cứ giao cho em.”
Thịnh Kiều nhìn hồi lâu, sau đó cúi người nhẹ ôm lấy cậu.
“Cảm ơn em, tiểu Vượng.”
“Kiều tỷ, chị tin tưởng em như vậy, nói tất cả mọi chuyện cho em, còn tự mình tới tìm em, em sẽ không phụ lòng của chị.”
Bỏ qua sự tức giận, Vượng Tử nhanh chóng khôi phục bộ dáng chuyên nghiệp, hỏi số điện thoại của Cao Mỹ Linh, địa chỉ email và các tài khoản xã giao khác. Theo Thịnh Kiều phân tích thì dựa vào tính cách cường thế của Cao Mỹ Linh, hẳn bà ta sẽ không đem ảnh chụp chia sẻ với người thứ hai. Chỉ cần giải quyết được bà ta thì sẽ không còn mối lo về sau nữa.
Thịnh Kiều chỉ xin nghỉ một ngày nên cô phải quay lại đoàn phim ngay. Lúc cô rời đi, Vượng Tử vỗ ngực bảo đảm, trước ngày khởi tố, cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi đội mũ đeo kiếng, đi ra tới cửa, Thịnh Kiều bỗng nhiên quay đầu, ngập ngừng hỏi.
“Tiểu Vượng, chị có thể hỏi em một chuyện không? Vì sao lại thích chị?” – cô cười một cái – “Bởi vì hình như chị cũng không có ưu điểm gì.”
“Ai nói thế?” – Vương Tử căm phẫn – “Bọn cư dân mạng cứ ai nói gì cũng tin, đúng là một đám người tục tĩu.”
Cậu mím môi, vẻ mặt thoáng nét thẹn thùng.
“Kiều tỷ, chắc không nhớ rõ em đâu. Hồi năm ngoái, chúng ta đã từng gặp mặt ở tiệm cà phê Starbucks.”
Thịnh Kiều mê mang.
“Lúc đó em mới chơi bóng đá về, khát khô cả cổ, vào tiệm mua nước uống, không ngờ lại quên mang tiền lẫn điện thoại di động. Em định bỏ đi rồi, ai dè chị đứng ở sau lưng em, tiến tới nói chuyện với nhân viên rằng chị sẽ trả phần của em luôn.” – Cậu cười rộ lên, ánh mắt như phát ra hào quang chân thành – “Mặc dù chị đeo khẩu trang, nhưng thời gian đó vừa đúng lúc em đang theo dõi một bộ phim của chị nên liếc mắt liền nhận ra. Chị còn nhìn em cười một cái. Em khi ấy đã nghĩ, một người ôn nhu thiện lương như vậy không thể là cái người mà họ miêu tả trên mạng được.”
Thịnh Kiều nhìn cậu, một lúc mới đưa tay xoa nhẹ đôi mắt đang ửng đỏ.
“Ừm… lần sau lại mời em uống nước bạc hà. Chị phải đi rồi.”
“Tạm biệt. Đi đường cẩn thận ạ!”
Sau khi ngồi lên xe, Thịnh Kiều mới mở di động lên. Tin nhắn đầy luôn. Toàn là của Chung Thâm. Có vài tin nhắn là của Phó Tử Thanh. Bọn họ hỏi cô bị làm sao? Có đi bệnh viện không? Thân thể thế nào? Thịnh Kiều gửi tin nhắn trả lời, sau đó nhắm mắt ngửa đầu trên ghế.
Chẳng rõ tại sao, trong lòng cô có chút khổ sở.
Cô không biết vì sao lại cảm thấy khổ sở như vậy. Trước nay cô là người kiên cường. Ở nước ngoài du học một mình, đụng phải tên chủ nhà lừa gạt, nửa đêm dầm mưa kéo vali ra ký túc xá ngủ nhờ, cô cũng chưa từng rơi nước mắt.
Nhưng lúc này đây, hốc mắt có chút chua xót, không cách gì ngăn được, cho dù đã gắt gao nhắm chặt, dòng lệ vẫn tuôn ra chảy dài theo khoé mắt.
Cô khổ sở cái gì kia chứ? Vì Thịnh Kiều? Hay vì bản thân cô? Cô thật muốn khóc lớn một hồi.
Gần sáng, Thịnh Kiều mới về tới phim trường. Cô có cảnh quay đêm, đoàn phim đang chờ, cô không có thời gian để khóc.
Phó Tử Thanh bị doanh tiêu hào lăn lộn một ngày nên cũng không có tinh thần. Không khí vui vẻ trên phim trường hôm nay cũng nhuốm màu u ám. Sau khi hoàn thành các cảnh quay, mỗi người yên lặng trở về phòng nghỉ ngơi.
Thịnh Kiều tắm rửa xong thì có người gõ cửa. Chung Thâm mang theo gói to gói nhỏ đứng ở ngoài, cười tươi như một đoá hoa.
“Bữa khuya tới rồiiiiii”
Món ăn rất phong phú nhưng không hiểu sao toàn là mấy món đại bổ cho bà bầu. Lúc uống canh gà Thịnh Kiều còn thấy có nhân sâm. Chung Thâm lo lắng sốt ruột hỏi thăm.
“Kiều Kiều a~ thân thể em không khoẻ tôi không giúp được gì cho nên chỉ có thể đem hết nhân sâm trong nhà làm thành món ăn. Đến đến, ăn nhiều một chút, muốn ăn thêm vẫn còn.”
Thịnh Kiều mới biết thì ra là dùng nhân sâm trong nhà để nấu. Cô uống canh gà, nói.
“Gọi Phó Tử Thanh đến uống canh luôn đi.”
Chung Thâm vẻ mặt không vui, nhưng dưới sự uy hiếp của Thịnh Kiều, không tình nguyện gọi cho Phó Tử Thanh. Ít phút sau, ba người liền quay vòng một chỗ.
Ăn uống no nê, nghỉ ngơi một lát, người nằm người ngồi lê lết trên giường. Chung Thâm mở miệng trước.
“Tới, chúng ta tâm sự ước mơ sau này một chút.”
Phó Tử Thanh mở miệng đầu tiên.
“Mơ ước của tôi là có một ngày có thể diễn phim điện ảnh.”
Tính ra, Phó Tử Thanh đã tốt nghiệp diễn xuất - năm rồi, vai phụ diễn không ít, đến bây giờ mới nhận được vai chính phim truyền hình đầu tiên, nhưng vẫn chỉ là phim đam mỹ. Phim chưa quay xong, người còn chưa bạo (nổi tiếng) mà antifan đã kéo tới một bầy, cả ngày mắng cậu đến người ngã ngựa đổ. Mơ ước kia, nói ra có hơi sớm rồi.
Trong người thì Chung Thâm là người vô tâm vô phế nhất.
“Mơ ước của tôi đơn giản lắm, ăn được ngủ được, uống tốt chơi vui. Nhân sinh trên đời, chỉ cần vui vẻ mỗi ngày là tốt rồi.”
Cậu ta từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình giàu có, lớn lên lại đẹp trai, một đường thuận buồm xuôi gió mà đi, tham gia vào giới giải trí cũng không cần nỗ lực, vẫn là người khác tìm đến ký hợp đồng. Đúng là đồng nhân bất đồng mệnh. (đều là con người nhưng mệnh số khác biệt)
Cậu ta nói chuyện bản thân xong mới quay đầu hỏi Thịnh Kiều.
“Kiều Kiều, còn em?”
Thịnh Kiều cúi đầu nhìn lon nước ngọt trong tay, suy nghĩ nửa ngày mới lắc đầu.
“Tôi không có ước mơ.”
Cô chỉ có phiền toái. Một đống phiền toái… đang chờ cô đi giải quyết.