Chương
Chờ Thịnh Kiều tốt hơn một chút, Hoắc Hi mới kéo cô đứng lên. Tài xế nói còn phút lái xe, nếu đi bộ thì thời gian hẳn dài hơn gấp đôi.
Ngồi trên xe thì khó chịu, xuống xe rồi xung quanh toàn là cây cỏ xanh xanh, ven đường còn có hoa dại, xa xa có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của thành phố, phong cảnh rất đáng để thưởng ngoạn.
Hoắc Hi nói với Đinh Giản.
“Sau này nhớ mang theo thuốc say xe bên người.”
Đinh Giản gật đầu, tụt lại phía sau, duy trì khoảng cách m, tận lực làm một cái bóng đèn ít sáng nhất.
Sau khi cảm giác khó chịu qua đi, Thịnh Kiều khôi phục dáng vẻ tung tăng nhảy nhót. Cùng idol tản bộ ngắm cảnh là chuyện ngàn năm khó gặp nha, cô phải quý trọng từng giây từng phút.
Thịnh Kiều liến thoắng hỏi.
“Hoắc Hi~ anh có mệt không? Có khát không? Có đói không? Đinh Giản có mang theo thức ăn vặt đó.”
Thấy cô đi phía ngoài đường, Hoắc Hi đưa tay lôi cô vào.
“Em đi bên trong, hai hôm trước vừa mưa xong, bên ngoài không an toàn.”
Thịnh Kiều ngoan ngoãn đi vào bên trong, bàn tay vuốt ve một bông cúc dại vừa hái, so với cây phong phất phơ trên núi còn muốn tự tại thoải mái hơn rất nhiều.
Mặt trời dần lặn về phía tây. Một quầng sáng màu đỏ phủ lên toàn bộ cây xanh trên núi. Mây trên trời cũng chuyển thành màu lửa hồng.
Thịnh Kiều nhớ tới trước kia từng nghe về một truyền thuyết, nói rằng, nếu cùng ai đó trải qua thời khắc đẹp đẽ của hoàng hôn, lại cùng người đó lặng lẽ chờ đón ánh bình minh, thì người kia chính là thiên mệnh cả đời của bạn.
Tim đập thật nhanh, nghiêng đầu lén lén nhìn người bên cạnh, sau đó, Thịnh Kiều trông thấy Đinh Giản đi ở phía sau.
Haiz…
… truyền thuyết đều là giả.
Bọn họ đi bộ khoảng phút thì gặp được người tiếp ứng xuống đón.
Doanh trại của đoàn phim đã sắp xếp xong. Hơn cái lều dựng thành một vòng tròn, chính giữa là đống lửa trại, bên trên đặt một nồi nước.
Thư ký trường quay chạy ra đón.
“Tối nay chúng ta ăn mì gói.”
Vùng phụ cận có rất nhiều ngọn núi đã khai phá, có khách sạn hoặc nhà trọ cho khách du lịch, nhưng đạo diễn muốn tạo cảm giác núi cao rừng sâu một cách chân thật nhất, mới chọn một ngọn núi chưa qua khai phá để quay hình cho bối cảnh lần này. Đỉnh núi này nổi tiếng là nơi thích hợp để cắm trại, rất nhiều người yêu thích dã ngoại thường lui tới đây. Tổ đạo diễn chọn vị trí cắm trại ngay sườn núi, rất tốt.
Cơm nước xong thì bắt đầu quay chụp. Một lần vào núi không dễ dàng, bọn họ muốn quay cho hết tất cả các cảnh trên núi.
Đầu tiên là cảnh Thịnh Kiều dẫn người lên núi lục soát, phát hiện thi cốt của người bị hại.
Diễn viên thay cảnh phục, Thịnh Kiều đeo bao đựng súng, bảng phân cảnh chập cạch~
Thịnh Kiều một tay cầm đèn pin một tay cầm súng, trầm giọng ra lệnh cho cộng sự.
“Động tác mau một chút, dùng xẻng đào các nơi.”
Bóng đêm tràn ngập. Đèn pin cũng không thể chiếu sáng hết. Ánh đèn đong đưa qua lại. Tiếng gió gào thét như tiếng nức nở. Không lâu sau, có người kêu lên.
“Nhiếp đội, nơi này có phát hiện!”
Thịnh Kiều chạy qua. Hai ngày trước trên núi có mưa, bên dưới lớp đất ẩm ướt lộ ra một đôi chân người, một chân mang giày, một chân không. Cái chân trần kia đã có chút hư thối.
Thịnh Kiều lạnh lùng ra lệnh.
“Đào tiếp.”
Mọi người đào xuống, nhanh chóng đào ra một cổ thi thể hoàn chỉnh, nửa người trên bị bọc trong túi vải. Thịnh Kiều mang găng tay vào, đợi pháp y tới mới bắt đầu xé bỏ lớp túi vải.
Nước bùn hòa lẫn với mái tóc đen, Thịnh Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm. Pháp y nói.
“Khuôn mặt hư thối quá nặng, phải mang thi thể về kiểm tra DNA mới có thể xác nhận thân phận.”
Thịnh Kiều gật đầu, đứng lên.
Đạo diễn hô lớn.
“Cắt. Qua”
Vẻ mặt lạnh lùng và trấn định của Nhiếp Khuynh nháy mắt biến mất, Thịnh Kiều xoay người chạy như bay tới bên người Đinh Giản, gục mặt khóc huhu.
“Làm chị sợ muốn chết luôn…. huhu… tổ đạo cụ làm thi thể cũng quá giống đi.”
Đinh Giản nghẹn cười vỗ vỗ, an ủi nói.
“Chị có mang theo bùa hộ mệnh mà, không phải sợ.”
Sau đó quay thêm cảnh nữa, mọi người đi đường đã mệt mỏi rồi nên đạo diễn tuyên bố kết thúc ngày làm việc để mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.
Lều trại đều là loại đơn dùng cho một người, không cần lo lắng chuyện nam nữ khác biệt. Không biết là vô tình hay cố ý mà lều của Thịnh Kiều được xếp nằm cạnh lều của Hoắc Hi.
Thịnh Kiều ngồi trước lều, bắt đầu tẩy trang. Mọi người ai cũng đang bận rộn với việc riêng của họ. Đinh Giản đang dọn dẹp lều để đặt túi ngủ.
Thịnh Kiều kỳ thật muốn hỏi Đinh Giản sang ngủ chung với cô, bởi vì cái đạo cụ thi thể kia quả thực dọa cô sợ chết khiếp luôn. Hơn nữa hiện tại bọn họ đang ở trên núi, trong đầu cô không biết đã bổ não nghĩ ra bao nhiêu hình ảnh khủng bố tự dọa sợ chính mình rồi. Nhưng Thịnh Kiều thấy vẻ mặt mệt mỏi của Đinh Giản, lo lắng sẽ quấy rầy giấc ngủ của người ta nên đành thôi.
Rửa mặt xong, Thịnh Kiều chầm chậm chui vào lều, khoanh chân ngồi trên tấm lót khí, ngó trái ngó phải, còn đưa tay chọc chọc xem cái lều dựng chắc chắn chưa. Bên ngoài vang lên tiếng khóa kéo, mọi người chui vào lều chuẩn bị đi ngủ.
Trước cửa lều cô hiện lên một bóng người, Hoắc Hi ngồi xổm xuống, trong tay cầm một sợi dây thừng, thấp giọng nói.
“Cầm lấy.”
Thịnh Kiều không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời mà cầm lấy.
Hoắc Hi đem một đầu dây cột vào cổ tay cô, không quá chặt nhưng cũng không quá lỏng. Thịnh Kiều nhỏ tiếng hỏi.
“Hoắc Hi~ anh muốn làm gì vậy?”
Hoắc Hi giật sợi dây một cái, cổ tay cô lắc theo.
“Nếu cảm thấy sợ, em kéo sợi dây một chút, anh ở ngay bên cạnh, đừng sợ.”
Thịnh Kiều ngơ ngác nhìn một đầu khác của sợi dây đang nằm trong tay anh, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới anh lại dùng sợi dây thừng để làm chuyện này.
Đột nhiên trong lòng có cái gì đó phớt nhẹ qua, giống như trái tim bị một bàn tay khẽ bóp một cái, không đau, chỉ là bóp nhẹ, nhưng cảm giác kỳ quái theo mạch máu lan tràn khắp tứ chi, xúc cảm như bị điện giật.
Hoắc Hi vỗ nhẹ lên đầu cô.
“Ngủ đi. Ngủ ngon.”
Hoắc Hi giúp cô kéo cửa lều lên, chừa một lỗ nhỏ để xuyên sợi dây qua, sau đó trở về lều của mình. Anh nằm xuống, đem đầu dây còn lại cũng cột lên cổ tay mình.
Đèn doanh trướng phụt tắt, màn đêm tối sầm xuống, cảnh vật xung quanh hiện lên mờ mờ dưới quầng sáng của đèn an toàn.
Ban đầu còn có tiếng nói chuyện văng vẳng, nhưng rất nhanh chỉ còn nghe tiếng gió rít gào.
Hoắc Hi nằm nghiêng, quay đầu nhìn về hướng lều của Thịnh Kiều. Sau khi âm thanh yên tĩnh xuống, sợi dây trên cổ tay anh giật nhẹ một cái, giống như cô muốn dò thử, chần chờ rồi lặng im. Hoắc Hi nhếch miệng cười khẽ, sau đó cũng kéo sợi dây một cái để đáp lời.
Thịnh Kiều chui vào túi ngủ, đột nhiên cánh tay lắc một cái, cúi đầu nhìn cổ tay, dụi mắt, mĩm cười chìm vào giấc ngủ. Một đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau, doanh trại náo nhiệt hẳn lên. Thịnh Kiều chui ra khỏi túi ngủ, lại thấy nguyên sợi dây thừng không biết từ lúc nào đã nằm bên trong lều của mình. Cô cởi bỏ nút thắt, sau đó quấn vòng nó thành một cuộn rồi cất đi.
Cả một ngày bọn họ ở trong núi lăn lê bò lết.
Nhiếp Khuynh vì cứu con tin nên bị bắt cóc. Bọn bắt cóc có súng đạn nên cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, một mặt cố gắng để lại tín hiệu cho đồng sự tới tiếp ứng, một mặt tìm cơ hội đào thoát. Để diễn cảnh Nhiếp Khuynh ăn khổ, đạo diễn yêu cầu Thịnh Kiều lăn qua lăn lại trong vũng bùn tới - lần, sau khi làm xong, ngay cả lỗ mũi cũng toàn là bùn đất.
Thật vất vả mới quay xong cảnh này. Đinh Giản chạy nhanh tới, dùng tăm bông giúp cô rửa sạch lỗ tai và lỗ mũi.
Tiếp theo là cảnh quay cô lăn từ trên sườn dốc xuống dưới. Cũng may cô chỉ diễn mỗi đoạn xoay người, còn phần “lăn” thì đã có thế thân lo.
Sau khi thế thân lăn xong rồi, tổ đạo cụ giúp cô hóa trang những chỗ bị thương rồi đặt cô nằm dưới đất. Hoắc Hi cả người bùn đất, quỳ gối bên người cô.
Đạo diễn hô.
“Chuẩn bị! Action!”
Hoắc Hi nhào tới, muốn vòng tay ôm cô nhưng cả người cô toàn là máu, không biết đã bị thương ở đâu cho nên hai tay anh run rẩy chẳng biết nên đặt ở chỗ nào. Hoắc Hi vòng cánh tay dưới cổ, nâng nửa người Thịnh Kiều lên. Hứa đại luật sư, người luôn có thể thu phóng cảm xúc tùy ý, hiện giờ ánh mắt ửng đỏ, giọng nói kích động.
“Nhiếp Khuynh… Nhiếp Khuynh…”
Cô he hé mở mắt, người chưa từng cười với anh, hiện giờ lại nhẹ nhàng cười rộ lên, nhỏ giọng nói.
“Hứa Lục Sinh, sao anh ở đây? Anh lại can thiệp chuyện phá án của cảnh sát…”
Cô cắn vào túi đựng máu trong miệng, cổ ọe lên, phun ra một bụm máu.
Ngón tay Hoắc Hi run càng lợi hại hơn, hoảng loạn lau máu trên khóe miệng cô.
“Đừng nói chuyện… đừng nói chuyện…”
Anh vừa nói vừa cởi áo khoác, muốn xé áo để chặn miệng vết thương trên bụng cô nhưng xé mãi không được, ánh mắt anh đỏ ngầu, giống như phát điên, cúi người dùng răng cắn.
Soạt~ vải dệt bị xé rách, anh quấn chúng lại, ấn lên miệng vết thương nhưng rất nhanh mảnh vải liền thấm đầy máu, bàn tay anh cũng rất nhanh thấm đầy máu, anh nghẹn ngào nói.
“Không cần… Nhiếp Khuynh… không cần…”
Trừ bỏ những chữ này, anh không thể thốt ra lời nào khác.
Toàn bộ đoàn phim yên tĩnh không tiếng động.
Đinh Giản đứng xem bên cạnh, im lặng gạt lệ.
Một lúc sau, đạo diễn mới thốt lên.
“Cắt. Qua. Chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Thịnh Kiều từ dưới đất ngồi lên. Hoắc Hi vẫn ngơ ngác quỳ tại chỗ.
Cô chạm nhẹ vào tay anh, ngẩng đầu nhỏ tiếng kêu.
“Hoắc Hi~”
Mất một lúc, ánh mắt của anh mới chậm rãi di chuyển từ vùng bụng lên khuôn mặt đầy máu của cô. Giống như còn chìm trong vai diễn, giọng của anh vẫn nghèn nghẹn.
“Kiều Kiều.”
“Em ở đây.”
Cô biết anh diễn quá nhập tâm, tình cảm còn chưa cân bằng trở lại, ánh mắt tuyệt vọng bi thương kia khiến cô đau lòng muốn chết. Cô nắm tay anh, gắt gao nắm chặt như muốn truyền một chút hơi ấm sang, thì thầm.
“Hoắc Hi~ em ở đây.”
Ánh mắt Hoắc Hi rung động thật lớn. Anh muốn ôm cô vào lòng ngay tức khắc, nhưng xung quanh rất nhiều người, anh chỉ có thể nắm chặt tay cô, cố gắng áp chế cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lòng.
Lực tay anh rất mạnh khiến cô bị đau nhưng cô không nói tiếng nào, chỉ lo lắng ôn nhu mà nhìn anh.
Tiểu Đản và Đinh Giản chạy tới. Hoắc Hi rũ mắt, chậm rãi buông tay, im lặng đứng lên đi về lều trại nghỉ ngơi.
Đinh Giản đỡ Thịnh Kiều trở về, vừa đi vừa thút thít.
“Diễn tốt ghê vậy đó, em cảm động đến khóc luôn rồi.”
Thịnh Kiều nhìn về phía căn lều đã đóng màn cửa, thở ra một hơi thật nhẹ.
Ba ngày sau, cảnh diễn cuối cùng trong núi hoàn thành. Đoàn phim thu thập mọi thứ, sau đó lên xe xuống núi. Ngày hôm qua Phương Bạch đã chạy lên đưa thuốc say xe. Thịnh Kiều uống một viên, vừa lên xe liền ngủ thẳng cho đến lúc xuống núi.
Ở trên núi quá vất vả, đạo diễn quyết định cho mọi người nghỉ nửa ngày, hôm sau mới cần quay lại phim trường.
Thịnh Kiều quả thật mệt hết sức, tắm rửa xong liền lăn đùng ra giường, động cũng không muốn động. Mở điện thoại, lướt weibo, dạo siêu thoại, hoàn thành việc đánh bảng, xem video clip của fan, nhưng trong đầu cô lại không ngừng hiện lên hình ảnh ở trên núi Hoắc Hi một tay đầy máu ôm cô vào lòng.
Cô bò dậy, lôi từ trong ba lô ra sợi dây thừng.
Đây là đạo cụ Hoắc Hi mượn của đoàn phim. Trên núi ngủ đêm trong lều, sợi dây này cột trên tay cô đủ đêm. Mỗi lần cô kéo, anh đều sẽ kéo trả.
Suy nghĩ trong đầu lẫn lộn.
Cô ngồi lên rồi lại nằm xuống, nằm một lát lại ngồi lên, thiệt là rối rắm, rất lâu sau mới nhịn không được mà nhắn tin cho Chung Thâm.
TK >> Nè, tui nghi ngờ Hoắc Hi thích tui đó…
Năm phút sau, cô nhận được hồi âm của Chung Thâm.
CT >> Đừng nằm mơ giữa ban ngày…
Thịnh Kiều buồn bực, ngơ ngẩn nằm trở xuống.
Haiz… trời còn chưa tối, cô đã bắt đầu ngủ mơ rồi.