Cả căn phòng nhất thời lặng đi sau cái câu truyện cùng sự tích rõ là hoang đường từ miệng Xà Phu. Kể cả đối với những người đi cùng hầu như cũng nghi ngờ về chuyện này.
- Vậy nói tóm gọn lại thì, chúng tôi là những kẻ được ban thêm đặc quyền được sống một cuộc sống thứ hai? – Người hỏi là cô gái tóc tím thoạt trông có vẻ yếu đuối.
- Chính xác. Nhưng chưa đủ.
- Chưa đủ?
- Các cô cậu không chỉ được sống lại mà còn có thể có những khả năng đặc biệt. Tuy nhiên… - Xà Phu bỗng dưng nở một nụ cười sặc mùi nguy hiểm – Các cô cậu có trách nhiệm bảo vệ nơi này.
Còn chưa để mọi người kịp tiêu hoá mớ từ ngữ vừa rồi, một tiếng “rầm” đập bàn thu hút tất cả sự chú ý.
- Sống lại chỉ để hy sinh vì một nơi rác rưởi xa lạ, ông nghĩ việc này khả thi? – Tóc đỏ bật cười - Chỉ có lũ ngu mới làm vậy.
Đối diện với một thái độ như thế, Xà Phu hoàn toàn chẳng nổi nóng gì, ngược lại chỉ làm cho nụ cười tên môi người này càng đậm. Một lần nữa, chỉ thấy thứ gì đó trắng trắng vụt ra, những sợi xích nhanh chóng trói anh ta với thêm một sợi xích khuyến mãi quấn quanh cổ nữa.
- Sư Tử, cậu có lẽ không hiểu điều tôi muốn nói rồi. – Xà Phu thong thả bước đến đối diện với tóc đỏ - Cậu, cùng những người ở đây, không có quyền được lựa chọn.
- Thế à?
Tóc đỏ cười khùng khục. Những sợi xích bắt đầu chìm trong biển lửa, năm trong số đó đã hoá thành màu đen - một kỷ lục mới cho đến giờ. Tuy nhiên, trước khi những sợi xích bắt đầu hoá tro, ngọn lửa đột nhiên biến mất và tóc đỏ có vẻ đang bị đè nén bởi một lực vô hình nào đó khiến cậu chẳng thể cử động dù chỉ là một ngón tay.
- Chậc, có lẽ chúng ta nên bồi đáp thêm tình cảm vào dịp nào đấy. – Xà Phu giả bộ tiếc nuối trước khi búng tay một cái “tách” nữa và tóc đỏ nằm đơ ra hệt như cá chết vậy.
- Chú giết cậu ta?
Song Tử - người tóc vàng đang nhìn Xà Phu bằng một ánh mắt cẩn trọng như thể chỉ trực chờ tấn công nếu Xà Phu có bất kỳ hành động đáng ngờ nào. Tuy nhiên, thứ duy nhất mà Song Tử thu được chỉ là khuôn mặt tươi cười có-vẻ-thân-thiện của Xà Phu mà thôi.
- Bình tĩnh nào, tôi chỉ đơn giản là làm đầu óc của cậu ta nghĩ ngơi một lát. Cách tuyệt vời nhất khi đối đầu với một kẻ ưa bạo lực, cậu biết đấy.
Vừa mới ngắt câu, một tiếng “bíp” từ chiếc vòng trông rõ dị trên tay Xà Phu khiến người này nhíu mày không hài lòng. Bằng một bộ dạng uể oải, Xà Phu thở dài.
- Sao các cô cậu không làm quen với nhau trong khi tôi đi giải quyết một vài vấn đề cá nhân nhỉ.
Với một câu rõ là mệnh lệnh hơn lời đề nghị, Xà Phu biến mất trong nháy mắt, để lại cho mọi người cái bầu không khí “thân thiện” chết đi được. Tự nhiên sống lại, rồi thành người được chọn, siêu năng lực rồi bị nhốt chung với nguyên đám người xa lạ. Có nên bầu Xà Phu là người hướng dẫn có trách nhiệm nhất không nhỉ khi ngoài việc kể chuyện và biến mấy tách trà cho tụi nhỏ thì ổng biến đi luôn.
Nhân Mã hoàn toàn phải thừa nhận là nó chẳng thích tình trạng lúc này một chút nào cả. Ngột ngạt, và hoàn toàn khiến con người ta dễ phát điên. Cho tới khi Mã bắt đầu chạm tới giới hạn kiên nhẫn của chính mình thì một cô gái trong bộ năm – nhóm người đã xuất hiện cùng với Xà Phu mới bắt đầu giải thoát cả bọn khỏi tình trạng lúc này.
- Vậy, xin giới thiệu, tôi là Xử Nữ - lớp trưởng của lớp S và là một trong những người đồng hành với các bạn. Mong được hợp tác.
Cô ấy nói, trịnh trọng, có vẻ như chẳng muốn tỏ ra thân thiện với một ai vậy. Tuy nhiên phong cách đó lại khiến Nhân Mã ấn tượng. Một người nghiêm túc, có lẽ vậy. Sở hữu mái tóc hồng ngọt ngào cùng với đôi mắt xám lạnh lẽo, nghe có vẻ không phù hợp với nhau nhưng ở Xử Nữ, đó lại là một nét đẹp độc đáo, khiến người khác yêu thích nhưng không thể nào lại gần, à và cả cảm giác áp đảo khi bạn đối diện với cô ấy nữa, hệt như thể bạn không cách nào chống lại con người này ngoài việc phục tùng và nghe theo. Nhưng có một điều khiến Mã chú ý nữa chính là giọng nói của Xử Nữ. Chất giọng trong trẻo nhưng mạnh mẽ, giống hệt như giọng nói với cậu trai Song Tử khi còn trong căn phòng trắng lúc nãy. Và đương nhiên nếu Nhân Mã nhận ra thì Song Tử cũng vậy.
- Cô biết thân phận của tôi?
Câu hỏi của Song Tử khiến Nhân Mã ngạc nhiên một chút khi nó khác với điều mà Nhân Mã tưởng tượng nhưng chỉ trong chốc lác thôi vì Mã nhớ ra câu nói của Xử Nữ lúc đó. Phải, cô ấy gọi Song Tử là hoàng tử - điều mà khá dị khi bạn nói với một kẻ lạ hoắc vừa mới sống lại đến từ một vũ trụ hay không gian song song nào đấy.
- Chúng tôi có quyền được biết một số thông tin về các bạn. - Xử Nữ giải thích, nhưng đó là cho tất cả vì cô ấy không quay mặt về phía Song Tử. Hành động này kiến Mã nghĩ Xử Nữ là một cô nàng kiêu kỳ và điều này càng làm rõ hình ảnh Xử Nữ trong tâm trí Nhân Mã
“ Cô ấy là một nữ hoàng!”
Nhân Mã gần như ngạc nhiên với suy nghĩ của bản thân, nhưng nó cũng phải công nhận về điều đó.
- Giới thiệu với những người đã biết mình từ trước có phải quá vô nghĩa không? – Lần này là cô nàng mắt tím đã gọi trà cho cả bọn.
Tuy nhiên, Xử Nữ không trả lời, thay vào đó, cô ấy ra hiệu cho người bên cạnh mình tiếp tục. phớt lờ hoàn toàn ánh nhìn của cô gái kia.
- Ma Kết, lớp phó lớp S.
Khá ngắn gọn. Đó là lời từ một cậu con trai có vẻ đẹp đủ để lên hàng “soái ca” trong những cuốn tiểu thường hay nói đến. Lạnh lùng, đẹp trai, và cặp mắt kính kiến cậu ta trông khá tri thức, không phải vẻ mọt sách, nó cuốn hút, có lẽ vậy. Cùng với cái phong cách lạnh lùng đó là một người tên Kim Ngưu, hình tượng hotboy mà dễ bắt gặp trong những truyện teen trên mạng, ngoại trừ việc cậu ta không mang trên mình một cây đen từ đầu đến cuối hay mặc đồng phục một cách bất cần đời. Và cũng như những những người kia, Kim Ngưu là học sinh của lớp S.
- Tớ là Song Ngư, rất vui khi làm quen nhá. Mà tớ cũng chưa có kịp coi thông tin gì của các bạn đâu nên không giới thiệu thì tớ cũng chẳng biết ai với ai cả. Biết chứ? Mọi người màu sắc quá mà.
Người cuối cùng là một cô gái cũng thuộc lớp S nhưng khác xa hoàn toàn với bốn người còn lại. Khá lùn, sở hữu mái đầu cùng đôi mắt mang màu xanh của đại dương. Ấn tượng về người này chính là một bộ dạng thân thiện cùng nụ cười tươi rói như nắng ấm vậy.
Giờ thì tiếp theo là những người còn lại. Những người được chọn.
- N-Nhân Mã. Rất vui được làm quen.
Nhân Mã thật sự muốn chửi mình ngay lúc này. Nó đang làm cái quái gì vậy trời! Giọng nói lắp bắp cùng cái cúi đầu đó là sao hả? Nhìn y như đứa ngốc vậy! Nhân Mã nắm chặt tay mình khi ngồi xuống, đầu hơi cúi, quyết không định làm thêm gì đó ngốc nghếch nữa. Không nhìn thấy, nhưng Mã cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của ma Kết và điều này làm tay Mã run rẫy. Ai đó nắm lấy tay Nhân Mã, truyền hơi ấm qua bàn tay đang run rẫy một cách vô dụng của nó như muốn trấn an vậy. Mã hơi ngẩn đầu lên và nó bắt gặp mái tóc vàng nắng của Song Tử, người đang ngồi bên cạnh mình.
- Song Tử, hoàng tử của Aneria. Mong được giúp đỡ.
Song Tử nói nhanh chóng rồi ngồi xuống chỗ của mình, không thèm che giấu sự nhàm chán trong ánh mắt vàng kim và cũng chẳng bỏ tay Nhân Mã ra.
- Thiên Bình, từ Acrelicas. Mong giúp đỡ. – Thiên Bình, khác biệt tất cả khi thân là nam nhi mà có cái bông tai hình rắn bên tai trái, trông cũng chẳng có vẻ phấn khởi gì với màn chào hỏi ngớ ngẩn này. Tuy nhiên trước khi kịp ngồi xuống như thường lệ, một giọng nữ vang lên thu hút sự chú ý của cậu.
- Acrelicas? Trông cậu không giống một thợ săn tí nào cả. – Đó là cô gái mắt tím ban nãy!
- Cô biết nơi của tôi?
Theo như lời kể của Xà Phu, bọn họ đến từ các vũ trụ và thế giới song song, nơi có những định luật khác biệt nhau. Việc người này có thể biết đến nơi của người khác thật sự rất hiếm và đáng nghi đấy, vì vậy, không chỉ Thiên Bình mà cả bộ tứ lớp S kia cũng hướng sự chú ý về phía cô gái kia.
- Không chắc lắm, nhưng tôi quen biết một vài người nghiên cứu về vũ trụ và các thế giới song song. Thế nên cũng có thể coi là tôi có một chút kiến thức về nơi của cậu. – Cô bạn kia nói với giọng nữa thật nữa đùa – À quên, tôi là Thiên Yết, rất vui được quen biết với mọi người.
Sau Song Ngư, Thiên Yết là người thứ hai có thể cười vui vẻ trong lúc này. Điều này khiến Nhân Mã có chút khâm phục cô bạn này. Cô ấy vừa chết, hồi sinh trong một nơi xa lạ với cả đống thứ xa lạ. Vậy mà vẫn có thể cười, có thể nói chuyện tự nhiên như thể chỉ đơn giản là nói với những người bạn vậy.
Hai người gần cuối cùng của buổi giới thiệu hôm nay là Cự Giải cùng Bạch Dương - Một người có vẻ khá hoạt bát và dù không có cười toe toét như hai kẻ trên, Bạch Dương ít ra vẫn giữ được nụ cười trên môi. Và tất nhiên, kẻ cuối cùng, cái người mà vừa ra mắt đã khiến người ta phải tránh xa ấy còn ai ngoài Sư Tử - vẫn đang nằm chết dí trên sàn nhà lạnh toát.
-…và đó là Sư Tử, người cuối cùng trong số các bạn, đến từ Blood, một nơi vừa nghe đã lạnh sống lưng nhỉ? - Người kết thúc là Song Ngư, với cách nói chuyện cố khôi hài nhưng không thành của chính mình.
Chỉ vừa kết thúc màn chào hỏi, giữa căn phòng hiện lên một màn hình ba chiều với khuôn mặt của Xà Phu trong đó, không rõ là có chuyện gì nhưng nhìn Xà Phu lúc này trông chán nản muốn chết.
- Tôi đoán là các cô cậu thấy nhàm chán lắm rồi nhỉ. Đáng lẽ tôi định tổ chức tiệc tùng cơ nhưng công việc bận bịu quá, các cô cậu biết đấy. À lớp S, tôi cần các cô cậu giúp một số chuyện nên đến văn phòng ngay nhé. Những người còn lại sẽ được chăm sóc cả thôi. Tôi sắp xếp phòng cho các cô cậu rồi, kể cả những công việc vào ngày mai nữa, vậy nhé. À và còn một điều nữa. Chào mừng đến học viện Zodiac!
Cùng lúc màn hình biến mất, cả bọn một lần nữa dịch chuyển. Cảnh tiếp theo mà Nhân Mã thấy được là một căn phòng màu xanh lá nhạt rộng rãi và sang trọng, hệt như những phòng nghỉ dưỡng hạng sang mà nó chỉ từng thấy trên TV. Mải mê ngắm nhìn kiến trúc ở đây, Nhân Mã suýt giật mình khi một cô gái nào đấy gọi tên nó. Rồi yêu cầu Nhân Mã thực hiện một loạt hành động như tắm rửa, thay đồ, ăn uống gì đó và chỉ thật sự bỏ đi khi chắc chắn Nhân Mã đảm bảo rằng nó thấy thoải mái như ở nhà.
giờ phút
Kim đồng hồ chậm rãi di chuyển từng chút một, tạo ra âm thanh “tích tắc” vang khắp căn phòng. Quả là một ngày điên rồ và mệt mỏi. Có quá nhiều dữ liệu ứ đọng trong đầu Nhân Mã, khiến đầu nó quay cuồng. Cái sự thật về việc nó chết rồi và sống lại ở nơi thế này khiến Mã cảm thấy khó tin, cứ như một giấc mơ hoang đường nhất mà Nhân Mã từng mơ vậy. Và… còn cái nắm tay là sao chứ? Nhân Mã cảm thấy khá bối rối, ngượng ngùng, và thật sự mà nói thì nó nghĩ mình đang đỏ mặt hết cả lên đây. Nhân Mã, khi thật sự thất bại hoàn toàn trong việc giải thích mớ rắc rối trong đầu mình, mới quyết định bò lên giường nghỉ ngơi, ngỡ rằng sẽ phải thức trắng đêm dù phải trải qua một ngày khó tin như vậy. Tuy nhiên, chỉ trong vài phút, Nhân Mã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ… cùng giất mơ về cái chết vẫn không ngừng buông tha tâm trí nó.
Đây có lẽ là một đêm dài đối với những “người được chọn”…
Bảo Bình chép miệng, nhìn con số màu đỏ hiển thị trên đồng hồ. Mười hai giờ đúng, quả là một thời điểm tốt cho việc đứng trên sân thượng và hưởng gió nhỉ? Vừa mới nhắc tới, một đợt gió đêm thổi qua, hệt như những nhát dao lạnh buốt không ngừng cắt vào da thịt Bảo Bình vậy. Nó thở dài, tự nhủ lần sau phải mặc thêm nhiều áo hơn nữa mặc dù thừa biết với cái tính của bản thân, Bảo Bình sẽ chẳng đời nào nhớ khi bò lên đây đâu. Một phần nữa là Bảo Bình đã quá quen với cái lạnh - thứ lúc nào cũng rất hiệu quả trong việc khiến nó tỉnh táo.
Tỉnh táo vào lúc mười hai giờ đêm? Nghe phù hợp phết nhở?
Bảo Bình bật cười, một nụ cười khinh bỉ, trước khi tiếp tục tận hưởng khoảng không yên tĩnh và lạnh lẽo của riêng mình.
Ờ thì cũng sắp sửa không còn của riêng mình nữa rồi.
- Cậu không đến buổi gặp mặt. – Kim Ngưu – cái người xuất hiện đúng lúc chết đi được, nói với một giọng điệu vô cảm. Có vẻ chẳng ngạc nhiên lắm khi thấy Bảo Bình vẫn còn ở trên sân thượng vào cái giờ đẹp dã man này.
- Ngủ quên.
Bảo Bình nhàn nhạt đáp, chẳng thèm quay đầu đối diện với người trò chuyện - một việc phải nói là rất liều lĩnh nếu bạn đang nói chuyện với Kim Ngưu, người mạnh nhất học viện Zodiac. Kẻ mà hoàn toàn có đủ quyền lực để làm bạn không thể học ở bất cứ nơi nào và phải sống suốt cuộc đời còn lại trong nhục nhã và đau đớn.
Tuy nhiên, đối với thái độ thiếu tôn trọng của người trước mặt, Kim Ngưu hoàn toàn chẳng thể hiện một chút cảm xúc nào cả. Có lẽ một phần là do Kim Ngưu biết rõ câu trả lời sẽ như thế.
Luôn luôn là như thế.
- Vậy, cậu lên đây chỉ thế? - Bảo Bình buột mình phải mở lời lần nữa khi cảm thấy Kim Ngưu cứ đứng như thế, nhìn chằm chằm vào Bảo Bình như thể người nó có gắn kim cương vậy.
- Xử Nữ rất giận.
- Ờ.
- Bảo sẽ phạt cậu nếu ngủ quên thêm lần nào nữa.
- Ờ.
…
Những từ ngữ nhàm chán.
Bảo Bình khẽ đảo mắt, lặp đi lặp lại một câu trả lời quen thuộc, đối với những câu hỏi quen thuộc… và phiền phức.
“Đây là lần thứ mấy mình nghe nó rồi?”
Bảo Bình tự hỏi với bản thân, để rồi nhận ra rằng sẽ chẳng có câu trả lời nào cho mình cả. À mà, tại sao nó phải quan tâm tới mấy thứ đó nhỉ? Kể từ khi Bảo Bình nhận ra chẳng có gì gọi là hy vọng trong cuộc sống ngu ngốc này, thì mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
- Bảo Bình.
Kim Ngưu bất ngờ gọi tên khiến Bảo Bình nhíu mày, nhớ rằng lần trước chẳng có dài dòng như lúc này. Còn chưa kịp hỏi han gì, Kim Ngưu đã nói luôn câu tiếp theo, thành công khiến Bảo Bình cứng đờ.
- Giáo sư rất lo cho cậu.
…
- Ừ.
Nhưng trái với dự đoán, Bảo Bình, đơn giản vẫn là trả lời với câu nói quen thuộc, vô cảm. Bởi vì không đối diện trực tiếp, nên Bảo Bình chẳng phát hiện ánh mắt mà Kim Ngưu nhìn nó mang một chút u buồn. Bảo Bình thay đổi, thay đổi một cách chóng mặt. Đến khi nhận ra, thì Bảo Bình hiện tại đã không còn là con nhóc mà Kim Ngưu biết nữa rồi.
Khẽ buông tiếng thở dài, Kim Ngưu quay trở lại ký túc xá, bỏ lại Bảo Bình đang chìm trong dòng suy nghĩ ngổn ngang của mình.
- Xin lỗi…