Reng!!! - đồng hồ kêuNhư thường lệ, đừng có tưởng tiểu thư Hoàng Khả Nhi đây sẽ học tập mấy tiểu thư chuyên gia phá đồng hồ kia, không phải thuộc cái dạng cầm đồng hồ lên, sau đó ném thẳng, đích là đầu giường, mà là ...
- Bùm!!!- Cô trực tiếp dùng chân đá thẳng đồng hồ vào tường luôn
Rồi cô ngồi dậy, lơ mơ nhìn xung quanh
- Còn sớm? Thôi kệ cứ đi cho chắc - rồi cô nhanh chóng rời khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân, theo chỉ dẫn của Vương Nguyên nhắn, cô mặc chiếc áo phông hình cỏ bốn lá kết hợp với chân váy suông, đeo đôi giày adidas màu cam, thả tóc, đội chiếc xoáy cá tính lên đầu, nhìn quá ổn là đằng khác, Vương Nguyên có tương lai làm nhà thiết kế à nha, đồ cậu mua hôm qua Khả Nhi đều đã nhìn sơ qua, cậu mua toàn những thứ hợp với cô, hơn nữa còn lên danh sách trang phục dành cho mỗi ngày đi du lịch với trường, em trai có tâm nhất quả đất, nếu cô thật sự có đứa em trai như Vương Nguyên thì cô sẽ cưng chiều cậu như bảo bối cho coi
Cô mang chiếc balo nhỏ màu trắng rồi kéo vali đen xuống nhà
- Mẹ dậy sớm vậy? - cô ngạc nhiên nhìn mẹ cô
- Con đi tới đến tận mấy ngày, mẹ muốn theo cũng không được, mẹ làm bữa trưa cho con này, nhớ đem theo nha - rồi Hoàng mama cất vào balo cho cô
- Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé - cô cười rồi ngồi xuống bàn ăn sáng
- Con không chúc ba sao? - Hoàng baba từ trên lầu đi xuống
- Bay dậy rồi à? Chúc ba buổi sáng tốt lành - cô ôm chầm lấy ba cô
Hoàng baba tuy là ba nuôi nhưng không hề nghiêm khắc hay ghét bỏ cô, luôn nuông chiều cô hết mực, tính cảm giữa cô và Hoàng baba có khi còn tốt hơn với mẹ cô nữa ấy chứ?
- Con đi giữ gìn sức khỏe, phải ăn uống đều đấy, không được đi lung tung, còn nữa ... - ba cô lấy trong túi ra chiếc oppo màu trắng mới tinh
- Ba ... - cô không nói nên lời
- Con cầm đi - ba cô đưa, mặc dù chiếc iphone của cô mới đổi cách đây tháng
- Con cảm ơn ạ - cô cười tít mắt
- Lại chiều hư nó rồi - mẹ cô châm chọc
Sau khi cùng xong bữa sáng, cô nhanh chóng tạm biệt ba mẹ mình rồi theo xe trường lên đường
Vừa bước vào xe đã thấy hầu như kín mít không còn chỗ, chỉ có cuối xe là có dãy ghế dài là còn một chỗ trống, cô bước xuống đó, tất cả mọi người đều dồn mắt vào cô, trầm trồ khen ngợi ngoại hình và phong cách
Dãy ghế cuối gồm người theo thứ tự từ trái sang phải: Lưu Mộc Miên, Vương Tuấn Khải, và ngồi trong góc là một chàng trai mặt khuôn mặt lạnh lùng không kém phần được gọi là soái ca. Khả Nhi bước xuống, ngồi giữa hai đứa con trai
- Yo! Phong cách được đó, Tiểu Nguyên chọn à? - Mộc Miên quay sang cô vui vẻ
- Ừm - Khả nhi cười đáp trả
Tên con trai lạ mặt ngồi sát bên cô dường như không rời mắt khỏi cô, thấy cô mỉm cười môi liền bất giác nhếch lên
Rồi giữa đường tự nhiên có con chó từ đâu chạy rs, bác tài kít xe lại làm Khả Nhi mất đà té về phía trước, một cánh tay giữ cô lại
- Cảm ơn anh - Khả Nhi cười ngại
- Không có gì - chàng trai đó lắc đầu cũng cười theo
Mọi người nghe thấy liền quay lại, ai cũng được thấy tên con trai đó cười, lũ con gái hét ầm lên
- Thấy chưa? Tớ đã nói hội trưởng sẽ động lòng trước Khả Nhi mà
- Nữ Hoàng Phong Cách, cậu đỉnh thiệt đó nha
- Phục rồi, đúng là Khả Nhi có khác
- Người ta còn cười kìa
...
Khả Nhi cúi gầm mặt, không phải là ngại mà đang tức muốn phun trào thì có lý, mới đỡ một cái đã ồ lên bảo thế này thế nọ
- À mà anh tên Ân Trí Thành, lớp , là hội trưởng trường Cao Trung - Tên con trai lúc nãy quay lại mỉm cười làn nữa với cô
- Em tên Hoàng Khả Nhi, lớp , hi vọng anh giúp đỡ - Cô cúi đầu cười với anh
Không thể không điểm qua Ân Trí Thành, là hotboy của trường, học siêu giỏi, lúc nào cũng đứng nhất khối, khá lạnh lùng, mấy đứa con gái thì thôi khỏi nói, thèm khát được đặt mình vào tim anh nhưng chẳng thể được, anh không bao giờ mỉm cười hay nói cách khác, lơ họ đi
Cô làm quen với Trí Thành, luôn cảm thấy có sát khí nhắm vào mình, liền nhìn xung quanh, lượn mắt một vòng rồi mới biết, à, là cái tên nam sinh ngồi sát bên đây mà, Vương Tuấn Khải
- Cười lên nào - Mộc Miên lấy điện thoại ra, cùng chụp cho người, trước lúc chụp khoảng nửa giây, Tuấn Khải liền chủ động khoác vai Khả Nhi rồi nhoẻn miệng cười, để lộ chiếc răng khểnh đánh chết hàng vạn trái tim
Ân Trí Thành thấy hành động đó liền lườm một cái rồi giả vờ có việc bỏ lên trước
.
.
.
Xe dừng chân tại một khu biển xanh vô dùn đẹp, ánh nắng chiếu xuống phản phất lên vẻ đẹp tự nhiên vốn có của nó, xung quanh còn có thêm những cây si già
-Các em dừng chân tại đây để ăn trưa nhé, ai không đem đồ ăn trưa thì xuống căn tin trường vừa mới dựng nhé - bác tài thông báo rồi cho học sinh xuống xe
- Vậy mà trường không báo, giờ phải ăn ở căn tin - Tất cả học sinh càm ràm, riêng Vương Tuấn Khải thì im lặng đi xuống
- Đi ăn với tớ - Khả Nhi kéo Mộc Miên đi - mẹ tớ có nấu đồ
- Thật á? - Mộc Miên mừng rỡ - vậy đi thôi
Nhưng cô chợt nhớ gì đó, không phải lần này mục đích cô kéo Khả Nhi theo là muốn cô bạn mình có thêm thời gian bên cạnh người ấy. Cô lớn tiếng gọi Tuân Khải
- Tuấn Khải, ăn chung đi
- Hả? - Tuấn Khải ngơ ngác nhìn lại
- Ý hay đó - Nha Hoàng ( cậu bạn ngồi cùng bàn Mộc Miên ) tán thành
- Nhưng ... - Khả Nhi bối rối định nói gì đó thì
- Đi thôi - Mộc Miên kéo cả ba người đến một gốc cây trong mát trước biển
Khả Nhi mở hộp đồ ăn ra, mẹ cô nấu phần vừa đủ cho bốn người ăn, có su shi và kim chi, còn có cơm nấm, món nào món đó đều được bày trí khá dễ thương, mẹ cô còn xịt thêm lớp tương mỏng lên trên với dòng
CON GÁI NGOAN