Bước một mình trên con đường nhộn nhịp mà không hiểu sao trong lòng Tuấn Khải cảm thấy vừa bồn chồn vừa nặng trĩu. Còn một tuần nữa là tròn năm người ấy ra đi, thời gian trôi nhanh thật nhỉ, thoáng cái đã sắp năm người ấy không hiện diện trên nhân gian rồi nhỉ?
Dòng đường vẫn như vậy, vẫn hoạt động như thường ngày. Ngước mắt nhìn trời thấy có vẻ u ám biết là sắp mưa bèn tự nhủ nên sớm quay về nhà kẻo bị ướt. Bị ướt quả thực không vui chút nào. Tại cậu muốn đi dạo cho lên để xe ngoài bãi, giờ phải quốc bộ hơn m để lấy xe. Bước chân chàng trai cũng dài hơi lúc đầu, cũng nhanh hơn lúc đầu. Đột nhiên cậu va vào ai đó lực hơi mạnh.
- Tôi xin lỗi...
Cậu bất ngờ mở to mắt nhìn người trước mặt, tuy mặc đồ kín mít từ đầu tới chân nhưng cậu nhìn được thoáng qua khuôn mặt người đó. Là con gái. Quay đầu lại khi cô gái ấy bỏ đi mà không để lại lời nào.
- Khoan đã!
Cô gái dường như không để ý tới lời nói của Tuấn Khải, thậm trí cô ấy còn nhanh chân chạy đi. Tuấn Khải không ngần ngại chạy theo cho dù cơn mưa đang dần kéo tới. Hãy nói cho cậu biết đi người con gái ấy chính là người cậu nhung nhớ gần ba năm nay đi làm ơn.
Cơn mưa bắt đầu đổ xuống không quá lớn nhưng đủ khiến dòng người vội vã, nhưng Tuấn Khải vẫn vô thức đuổi theo. Đuổi theo cái gì? Cậu không chắc lắm chỉ biết chạy theo thôi. Tại sao phải chạy cơ chứ? Nếu không phải tại sao lại chạy đi cơ chứ.
Chạy được đoạn đường dài cuối cùng cũng bắt được người đó. Cố điều hoà hơi thở nhanh nhất có thể Tuấn Khải hơi lớn tiếng.
- Tại sao lại chạy?
- Hả?
Giọng nói này không phải? Cô gái quay lại khiến Tuấn Khải vừa thất vọng vừa cười mình ngu ngốc lại vừa xấu hổ. Trước mặt cậu là cô gái có dáng người nhỏ nhắn nhìn khá xinh xắn nhưng không phải người ấy có lẽ cậu nhìn nhầm.
- Chuyện gì vậy Vương Tuấn Khải?
Cô gái này thầm vui vì được thần tượng nắm tay nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Đang chạy đi vì cơn mưa đột nhiên bị giữ lại khiến cô giật cả mình lại còn bị người ta lớn tiếng, quay lại mới biết là nam thần trong lòng mừng khôn xiết chỉ là không biết tại sao cậu lại lớn tiếng vô ý như vậy.
- À... Xin lỗi tôi lầm người... Tạm biệt!
- Ê khoan...
Không nghe cô gái gọi Tuấn Khải một mạch quay lưng chạy đi để lại cô gái dầm mưa nhìn cậu lắc đầu mà đau lòng. Nam thần của tôi ơi, cậu nên quên đi và bắt đầu lại thôi. Cô gái ung dung quay lưng bước đi mà trong lòng không khỏi buồn phiền và phân vân không biết nên đăng weibo hay không nhỉ?
Holiwood - : sáng
Một bàn tay đặt đĩa sanwich xuống bàn, một tay đặt đĩa trứng. Khẽ vuốt váy ngồi xuống đối diện một chiếc ghế trống mà chờ cô bạn xuống dùng bữa. Đưa tay bấm điện thoại mới biết hôm nay là ngày / vậy là còn một tuần nữa là cô về Trung Quốc cũng là lúc cô kết thúc chuyến du học ba năm cùng cô bạn thân. Cầm chiếc máy lên bấm vào thư viện vào mục ảnh có tên WangJunKai mà ấn vào. Đã ba năm không gặp cậu có khoẻ không? Cậu thay đổi nhiều quá khiến cô đau lòng. Nói chuyện qua điện thoại gần một phút cũng khiến cô phát khóc. Cô khóc vì nhớ cậu, cô khóc vì cậu đổi thay, cô khóc vì mình không có có hội. Vài ngày nữa quay về liệu cô có giám đối mặt với cậu hay không? Cô ghen tị với người bạn thân của mình dù cho người đó không còn tồn tại.
- Nhi Nhi cậu nghĩ gì vậy?
Một vô gái với mái tóc nâu hạt dẻ uốn soăn gợn sóng phần đuôi từ ngoài đi vào. Cô kéo ghế ra từ từ ngồi xuống mà nhìn cô bạn thân, cô chú ý tới đôi mắt ngấn nước của cô ấy thầm hiểu chuyện gì xảy ra.
- Tiểu Bảo năm ngày nữa chúng ta về Trùng Khánh!
Nhi Lam đưa tay gạt lệ vừa chàn khỏi mi mà ngước mắt nhìn Bảo Lam đang thản nhiên dùng bữa sáng.
Bảo Lam hơi bất ngờ, cô đưa tay bấm điện thoại mới chợt nhận ra còn bảy ngày nữa là tới ngày trưởng nhóm Mèo Con ra đi. Cô ngước nhìn cô bạn khẽ gật đầu, cắn thêm miếng sanwich phồng một bên má mà ngẫm nghĩ. Nhanh thật! Sắp trở về gặp lại các cậu rồi, liệu cô có cơ hội chứ? Tự cười bản thân ngu ngốc làm gì có cơ chứ!
- Sắp tới lúc rồi chúng ta đi thôi!
- Ừm!
Hai cô gái dọn dẹp để vào chậu mà tự bảo nhau lúc về rồi dọn giờ đi lên trường trước cái đã. Trường các cô đang học là trường đại học nghệ thuật của holiwood chuyên về đạo diễn, quản lí và quay phim sau đó các cô quay về và bắt đầu sự nghiệp. Không phải phim holiwood rất thu hút khán giả hay sao? Học ở đây quả thực không tệ.