Hơi thở nam tính phả vào khuôn vào khuôn mặt ngố rừng của Thiên Lam đang ngày càng gần. Nó có thể cảm nhận được nàn môi của Lam Thiên đang từ từ đặt nhẹ lên trên môi của nó. Cái chó gì thế này? Hắn... Hắn... Hắn sao có thể làm chuyện này với nó cơ chứ?
Lam Thiên hoàn toàn bị vị ngọt môi nó mà làm mụ hết đầu óc nên không hề biết mình làm cái gì, chạm nhẹ hờ lên nàn môi mềm mại ngọt ngào ấy càng khiến hắn thêm mê dại hơn. Hắn càng muốn chiếm lấy nàn môi mềm mại này, hắn muốn chiếm đoạt cả môi lẫn trái tim, hắn muốn chiếm đoạt cả thể xác lẫn tâm hồn. Hắn quá tham lam, bởi vì hắn là con người, không phải con người tham lam lắm hay sao? Con người chỉ muốn thứ tốt đẹp là của mình, và hắn cũng vậy.
Nguyễn Lam Thiên hắn muốn
Vũ Thiên Lam nó.
Nhưng ý người không bằng ý trời, đúng lúc hắn sắp sửa hôn lên nàn môi của con bé đang khổ sở phía dưới liền có tiếng giấy tờ rơi phịch xuống đất một tiếng vô cùng mạnh khiến cả hai giật mình nhìn ra cửa.
- A!!... Tôi... Tôi...
Cô y tá đưa hai tay che mắt cùng khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua sắp rụng mà quên luôn cả giấy tờ đang vương vãi dưới đất. Trời ơi! Tại sao cô lại tới đây vào giờ này cơ chứ? Biết vậy cô đã ở lại uống cốc nước rồi đi! Bây giờ vào nhìn cái cảnh này mà thân lại FA càng thảm hơn khi thấy cảnh chỉ có trong phim ngôn tình lãng mạn. Cũng chỉ tại cánh cửa chưa khoá chứ bộ! Nó khép hờ hờ, cô đâu để ý nên mới ra như vậy.
Bộp!
Cô y tá một lần nữa đưa hai tay che miệng khi nhìn thấy tên nam thần điện ảnh nào đó bay từ trên giường hạ cánh xuống đất rất chi ngoạn mục. Cô đưa mắt lên nhìn con bé ngồi bật dậy thật nhanh, lùi lại dựa lưng vào dựa vào bức tường phía sau. Tiện tay với chiếc gối gần đó lém thẳng vào người Lam Thiên.
- Tên khốn!
- Cô đi ra ngoài trước đi!
Lam Thiên đưa tay cầm cái gối ra khỏi mặt sau đó liền quay phắt ra nhìn cô y tá vô duyên kia vừa lườm vừa gầm nhẹ đuổi đi. Có nên cảm ơn cô ta không ý nhỉ? Nếu cô ta không đến hắn có lẽ đã... Mà may cô ta đến kịp nếu không hắn sẽ làm cái trò quỷ gì nữa tới cả hắn cũng không biết được.
Cô y tá tội nghiệp lại là dân FA lâu năm bị cảnh tượng "ngôn tình" kia doạ cho một phen đứng ngây ngốc. Trong não vẫn hết công xuất để tưởng tượng thêm các bước tiếp theo của đôi nam nữ chính "ngôn tình" này. Vừa tưởng tượng, mặt càng đỏ như chạy ngoài nắng, càng tưởng tượng lại càng bay bổng tới cảnh đẹp đẽ ấy.
Thiên Lam tức hộc máu khi cái cô y tá kia đứng ngây như ngỗng ị ngoài cửa phòng kia. Nó đang tính cảm ơn cô ta nhưng bắt gặp phải cảnh này thì nó cũng chịu mà thôi. Nhìn cái khuôn mặt đỏ ửng như mặt gà kia, nhìn cái nụ cười gian tà kia mà nó không hận một nhát giết chết cô ta tại chỗ. Vốn là người máu nóng, tay với luôn chiếc gối còn lại thẳng tay lém vào mặt cô y tá kia khiến cô ta giật mình ngước mắt lên nhìn lại nó vừa tức giận vừa xấu hổ. Nó trợn ngược mắt hất mặt về phía cô y tá lớn tiếng.
- CÚT CHO TÔI!!!
Cô y tá bị nó doạ cho mém hồn bay khỏi xác, vội vàng cúi xuống nhặt đồ lên mà chạy nhanh cách xa phòng bệnh này nhanh nhất có thể. Sau khi cô ta đi khỏi, Lam Thiên cầm chiếc gối đứng lên để nhẹ xuống cuối giường, vừa đặt xuống chiếc gối liền bị cướp và lần nữa đập mạng vào mặt hắn. Hắn đưa tay cầm chiếc gối trên mặt xuống, ngước đôi mắt caffe nhìn thẳng mắt nó.
- Cả anh nữa, cút cho tôi! Đừng bao giờ để tôi thấy mặt anh!
- Tiểu Lam Nhi... Tôi xin lỗi...
- Cút cho tôi!
Nó thẳng tay chỉ ra cửa, đôi mắt đen láy nhìn hắn đầy tức giận chỉ hần không một nhát xé xác hắn.
- Tôi...
- CÚT!!!
Lam Thiên định nói gì thêm nhưng lại thôi, bởi vì nó bị bệnh và hắn cũng có lỗi. Hắn không muốn nó vì chuyện này mà thêm bệnh, hắn để chiếc gối lên cuối giường sau đó quay lưng định dời đi.
Nó ngồi trong phòng nhìn cánh cửa vừa đóng lại, nó chính là bị hắn làm cho tức tới phát khóc. Nó vừa khóc thút thít như đứa trẻ bị bắt nạt vừa vò đầu bứt tai như con điên, thấy các thứ lặt vặt trên chốc tủ cạnh đó ngay cả thuốc bổ mà bác sĩ kê tạm cho cũng bị nó cho bay hết xuống đất.
- Aaaaaaaaaa! Tên khốn nạn, sở khanh!!!!!
Những ai ở gần căn phòng liền bị tiếng hét tiếng chửi bằng tiếng Việt doạ cho hồn bay toán loạn. Họ chỉ nghĩ rằng bệnh nhân phòng này có chuyện gì đó đâu thèm nghĩ xa hơn đâu.
Cô chú Vũ cùng Thiên Hoàng kẹp giữa ngồi đối diện với năm người trẻ tuổi kia. Cô Vũ cùng Song Lam đã kiềm chế được cơn xúc động và giữ bình tĩnh mà cùng mọi người bàn bạc đôi chút.
- Ngày mai, cô chú phải ra thăm Lam Bảo sớm vì cô chú còn công việc rất bận. Các con ra sau cũng được!
Chú Vũ nói xong liền ngước lên nhìn tấm di hình trên ban thờ, có hình của đứa con gái đầu lòng mà chú hết mực cưng chiều yêu thương. Hiện giờ trên ban thờ đã bày lên vài ba món đồ từ hoa quả tới đồ ăn khô bắt mắt trên đó. Mọi người bao gồm cả Thiên Hoàng cũng ngước lên đó mà nhìn.
- Dạ! Cô chú đã nói vậy thì tụi con xin nghe!
Tuấn Khải rời mắt khỏi ban thờ, quay sang cô chú Vũ cũng vừa rời mắt quay lại nhìn.
Vừa hay ngoài cửa có tiếng người, mọi người không ai bảo ai liền quay ra cửa chính nhìn. Người đó vừa bước qua cánh cửa mọi người liền nhận ra đồng thời cũng đứng lên đi ra đón tiếp.
- Nguyễn, Hoàng các cậu về hồi nào vậy?
Cô chú Nguyễn và cô chú Hoàng cười cười không nói gì liền đi tới ban thờ đặt mấy hộp bánh, trái cây xếp lên ban thờ. Họ thắp nhan xong liền quay sang cười cười với mọi người có mặt từ trước sau đó quay sang hai đứa con gái.
- Con về hồi nào sao không bảo chúng ta, thật bất ngờ nha!
- Thì tụi con muốn mọi người bất ngờ mà!
Hai cô nàng cười cười.
- Mấy đứa thay đổi hết rồi, lớn hết rồi làm mọi mẹ không nhận ra. Đẹp gái xinh trai quá cơ!
Cô Hoàng quay sang nhìn năm người trẻ tuổi cười dịu dàng. Cô chăm chú quan sát từng người, từng người một. Bọn họ mỗi người một vẻ đẹp, giống như những bông hoa lộng lẫy khác nhau. Nhưng có chung một điểm là đều trưởng thành cả rồi.
- Mấy mà chúng ta được nhìn thấy mấy đứa chúng nó mặc hỷ phúc cơ chứ!
Cô Nguyễn nói bông đùa với năm đứa trẻ tuổi sau đó quay sang cô Vũ nụ cười trên môi cô từ từ dừng lại. Nhìn ánh mắt đượm buồn của người bạn thân, cô hiểu được, hiểu được chứ sao lại không. Nếu con bé còn sống nhất định không khí cũng khác hẳn.
- Mà chúng ta vào thăm Vũ bá nào!
Chú Nguyễn thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng phá tan. Mọi người đồng tình cùng đi vào phòng của ông Vũ hỏi thăm vài lời. Mặc dù ông Vũ không thể nhìn cũng không thể nói nhưng bọn họ vẫn chân tình hỏi thăm. Còn chịu khó kể về tình hình công việc của bản thân với ông.
Thiên Lam trong bộ đồ đen thường ngày đứng ở cửa đưa tay mở cửa nhưng không thể nào mở nổi liền phát hiện ra cánh cửa đã bị khoá trong. Nó ngoan cố giật cửa thật mạnh nhưng vẫn không được, tức giận đạp mạnh cái uỳnh vô cánh cửa. Khốn kiếp! Cái tên Nguyễn Lam Thiên kia tại sao lại chốt cửa cơ chứ! Hắn là tên chết bằm, chết dí, chết dẫm. Tính chốt cửa nó là xong hay sao? Đừng có mơ!!!
Nó nhìn quanh liền phát hiện ra cánh cửa sổ, một ý tưởng táo bạo liền nảy ra trong đầu nó. Bước vội tới cánh cửa mà bật tung cánh cửa, cơn gió sáng sớm lùa vào khiến nó khoan khoái và tỉnh táo. Liền đưa mắt nhìn xuống dưới, đây là tầng ba không cao cũng chẳng thấp, lại không hề có cây cối để làm chỗ bám. Ngước nhìn cái rèm cửa được buộc gọn hai bên, không nghĩ nhiều liền đưa tay giật mạnh khiến nó rơi đè lên người khiến nó ngồi bẹt xuống đất. Nhanh chóng đứng dậy, dùng thứ gì đó rạch làm ra bốn phần bằng nhau, tổng cộng được tám đoạn. Nó hoàn toàn kiên nhẫn buộc chặt tám đoạn với nhau và dòng dần xuống dưới. Lại thêm vấn đề khung cửa, nó liền tìm thứ gì đó vặn từng con ốc cho tới khi khung cửa lỏng liền gỡ ra để xuống dưới dựa vào bức tường cạnh đó. Kiểm tra lại sự trắc chắn đầu nối ở chân giường một chút, nó bắt đầu chèo lên bệ cánh cửa, đưa tay tóm lấy dây thòng lọng...
Lam Thiên bước chầm chậm trên dãy hành lang, trên tay cầm túi đựng đồ ăn còn nóng do chính tay hắn xuống bếp từ sáng sớm. Một con người mê ngủ nướng như hắn cũng phải dậy thật sớm để mua đồ tươi ngon ngoài chợ về chế biến cho cô người tình bé nhỏ, mặc dù cô người tình này hoàn toàn không nghiêng về hắn cho dù là phương diện của một người bạn. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh thể xác hắn cũng cảm thấy đủ rồi. Đưa tay vào túi quần rút ra chiếc chìa khoá, lạch cạch tra vào ổ từ từ mở ra. Cánh cửa vừa được mở ra liền cảm nhận được luồn gió mát lạnh từ ngoài cánh cửa sổ khiến hắn giật mình cùng với linh tính không hay. Hắn nhìn quanh căn phòng nhưng không thấy bóng người, vội đặt đồ ăn lên chốc tủ chạy hẳn vào trong tìm người thậm trí xông vào phòng vệ sinh. Hắn lao ra cánh cửa sổ mới thấy khung cửa không cánh mà bay, còn thấy giây thòng lọng thò lò ra ngoài. Đưa tay cầm giây thòng lọng, hắn nhìn theo đầu chốt cho tới khi đầu thả liền thấy chiếc dây không đung đưa trong gió. Rạng đông bắt đầu ửng vàng chính thức đón chào ngày mới.
- Chết tiệt!
Cả bệnh viện một lần nữa như phát điên khi bệnh nhân phòng số (lại) trốn viện. Mọi người tự hỏi đó có phải là bệnh nhân bị bệnh nặng hay không nữa, nếu bị bệnh đâu có sức trốn viện còn hơn là người lực sĩ đâu cơ chứ. Phiền thật! Phiền thật!
Đứng trong góc nhìn chiếc xe hơi trắng bị biến dạng mui xe lao như điên khỏi bệnh viện. Nó đắc ý cười hắc hắc xong liền chạy nhanh theo hướng còn lại, hướng nghĩa trang thành phố. Nó chạy thật nhanh, thật nhanh cho dù sức lực của nó đã đổ dồn cho việc trốn thoát. Đang chạy thục mạng, nó liền đâm sầm vào ai đó khiến ngã bật ngửa ra sau khiến nó ê ẩm cả người.
Vừa bước vào nghĩa trang thành phố, TFBOYS và Song Lam vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy ông lão kì dị y như ăn mày hay bang chủ cái bang ăn mày nào đó trong mấy bộ phim cổ trang trên ti vi. Điều kì lạ là ông ta ngồi khoanh tròn trên lấm mồ của tấm bia mang tên Vũ Thiên Lam?! Cả năm người nhanh chóng bước đến trong trang phục đen từ trên xuống dưới, đi tới đứng trước ngôi mộ căm phẫn nhìn ông lão kỳ dị.
- Các ngươi tới trễ quá đấy!
Ông lão nhăn nhăn nhở nhở nhe răng như răng chó luộc nhìn năm người trẻ tuổi đang căm phẫn nhìn ông. Ông lão không quan tâm mà đảo mắt nhìn từng người từng người một trước mặt mình đặc biệt là... Vương Nguyên.
- Ông có thể xuống không?
Tuấn Khải cố kìm nén mà rít từng từ từng ngữ qua kẽ răng. Cậu chỉ hận không thể một cước cho ông lão dị kia bay xuống đất, ông lão đó nghĩ mình lớn tuổi mà muốn làm gì thì làm hay sao?
- Ta già rồi, ta mệt cần chỗ ngồi nghỉ. Chàng trai có biết tuổi già yếu ớt thế nào hay không?
Ông lão kì dị ngước nhìn Tuấn Khải tỉnh bơ hỏi lại càng khiến cậu cùng các người còn lại khó chịu hơn.
- Ông có thể ngồi chỗ khác, nói thẳng ra là có thể tìm nơi khác ngồi!
Thiên Tỉ lạnh lùng nhìn ông lão dị kia. Ánh mắt hổ phách một phần lạnh chín phần muốn đạp ông lão bay khỏi Trùng Khánh thậm trí là Trung Quốc.
- Lúc đầu ta cũng không muốn, nhưng khi nghe trong này có tiếng khóc nên ta ghé vào xem thử!
- Nhưng ông không nhất thiết ngồi như vậy!
Bảo Lam vốn nóng tính từ nhỏ, chỉ cần cái gì không ưng ý hay vừa mắt liền có thể nổi giông bão. Ông lão này thật là đáng ghét, ngồi đâu không ngồi đi ngồi lên mộ của bạn cô. Thật là tức chết!
- Hai cô không nhận ra ta hay sao?
Ông lão không thèm để ý tới tiểu vũ trụ đang nổi khùng liền quay sang Song Lam đang đứng bên cạnh Vương Nguyên. Chà! Hết con bạn rồi tới hai đứa này cứ phải để ông hỏi mới nhận ra, ông nổi tiếng như vậy mà. Thật là vô phép tắc! Vô phép tắc!
- Ông là...
- Là ta!
Không để Nhi Lam nói hết ông lão dị liền gật gật đầu đưa tay vuốt vuốt râu ở cằm. Song Lam nhìn nhau rồi nhìn ông lão trước mặt liền nghĩ tới ông lão lúc trước báo điều không lành mà các cô không tin cho là nhảm nhí. Nhưng ông xuất hiện ở đây là ý gì?
- Cháu không cần biết ông là ai, chỉ cần biết ông xuống ngay cho cháu!
Vương Nguyên im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Giọng điệu thập phần tức giận chỉ là đang cố kiềm chế để không xông vào đạp ông lão dị dạng kia một cước cắm đầu xuống đất tạ tội với người bị ông ta ngồi lên.
Bốp!
- A!
- Vô lễ!
Ông lão tức giận không kém thẳng cây gậy trúc đập thẳng vào đầu Vương Nguyên khiến cậu ôm đầu nhăn mặt nhìn ông như muốn thiêu sống. Mấy người còn lại hoảng hốt nhìn cậu sau đó quay ra đồng tâm hiệp lực muốn nướng chín lão bằng tia lửa từ mắt.
- Mà khoan, ông nói nghe thấy tiếng khóc?
Nhi Lam trợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi ông lão, trong lồng ngực sắp bị tim đập cho vỡ nát do điều gì cô cũng không rõ.
- Phải! Là của cô bé này!
Ông lão cần gậy trúc gõ vài cái lên tấm bia mộ phát ra tiếng. Ông mặc kệ ánh mắt muốn giết người của cậu trai trẻ vừa bỏ đôi tay từ trên đầu xuống. Ông thầm cười trong lòng khi thấy bộ dạng khó ưa của cậu trai trẻ trước mặt mình đây.
- Tại sao?
Ông lão lại liếc mắt nhìn sang người vừa lạnh giọng. Bắt gặp đôi hổ phách lạnh nhưng đang gợn sóng của cậu trai trước mặt. Ông lão cũng chỉ biết thở dài một hơi.
- Vì các cậu!
Năm người trẻ tuổi đều chăm chú nhìn ông lão dị vẫn ngoan cố ngồi ngay ngắn trên lấm mồ, đặc biệt là ba chàng trai. Họ kinh ngạc khi nghe ông lão nói nó khóc vì các cậu.
- Từ lúc ba cậu thay đổi, nó khóc rất là nhiều. Các cậu chính là những người khiến nó bận tâm tới đau khổ. Các cậu đau một nó đau ba!
- Ông nói nhảm sao?
- Còn nữa, cậu và cả cậu...
Ông lão không thèm để ý tới thái độ khinh thường của Tuấn Khải mà thẳng tay chỉ gậy trúc vào cậu và Thiên Tỉ khiến cả hai ngây ngốc nhìn ông.
- Hai cậu chính là có duyên nhưng không phận với nó. Tình cảm của các cậu chỉ là mơ hồ...
- Ông nói nhảm!
Thiên Tỉ chặn luôn câu nói của lão dị trước mặt. Mơ hồ? Buồn cười ghê! Mơ hồ mà sâu sắc tới tận ba năm. Ông lão này phải chăng là người xuất gia lên nói tầm bậy hay chăng. Cậu là người của thời đại không tin vào vài ba lời vớ vẩn mà trở lên mê tín.
- Tin hay không tuỳ các cậu, thời gian sẽ trả lời cho tất cả. Ta khuyên các cậu, người các cậu nợ duyên chính là người bên cạnh các cậu, thân thiết với các cậu!
Theo ánh mắt lão dị, Tuấn Khải, Thiên Tỉ nhìn theo liền đụng phải Song Lam cũng vừa quay mặt đi. Các cậu thực sự không biết phải làm sao với hai người họ. Nói họ là fan cũng đúng, nói họ là em gái không sai, nói họ là người quan trọng cũng phải. Tình cảm của họ không phải quá rõ hay sao? Chẳng phải là giành cho cái người đã ngủ được giấc ngủ vĩnh hằng ba năm nay hay sao? Nhưng sao trái tim các cậu khẽ đau nhói khi các cậu suy nghĩ về điều này? Nhẹ nhàng nhưng thấu tâm can, đến nhanh đi cũng nhanh. Chuyện này là sao?
Vương Tuấn Khải, cậu quá nhẫn tâm khi gạt bỏ cảm xúc mong mang này.
Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu quá vô cảm khi gạt bỏ suy nghĩ mông lung này.
Cả hai cậu phải chăng không chấp nhận được cảm xúc, suy nghĩ mới mẻ này?
Nhi Lam và Bảo Lam không ai bảo ai cùng quay mặt đi trốn tránh ánh nhìn của hai người bọn họ. Có ai biết rằng họ vui thế nào khi nghe câu nói đó từ ông lão kì dị này. Có ai biết rằng họ phải thất vọng khi nghĩ rằng đó chỉ là hư cấu, chỉ là ảo mộng. Không ai biết cả, cả hai biết bản thân mình là kẻ đến sau vĩnh viễn chỉ là người tới sau có tranh giành đố kị cũng vĩnh viễn như vậy.
Hoàng Nhi Lam, cô vĩnh viễn là kẻ ngốc không biết đấu tranh.
Nguyễn Bảo Lam, cô mãi mãi là kẻ khờ không biết chiến đấu.
Cả hai cô, một ngốc một khờ chờ đợi trong sự hi vọng rồi lại chính mình tuyệt vọng.
Bốn người họ có khi nào nghĩ xa hơn một chút hay không? Hay vẫn dán chặt suy nghĩ lên con người đã chết từ ba năm trước?
Hai kẻ chờ đợi, hai người đợi chờ.
Nghịch nghịch đảo đảo.
Đau thương chưa rứt thương đau vẫn còn.
- Còn cậu!
Vương Nguyên trừng mắt nhìn ông lão đáng nguyền rủa dùng gậy trúc chỉ thẳng mặt cậu.
- Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải biết nắm bắt cơ hội trước khi quá muộn!
- Cháu không đủ thông minh để hiểu những điều ông lải nhải... Ai da... Ông có biết thế nào là đau hay không?
Vương Nguyên ôm đầu khi chiếc gậy trúc giáng vào đầu cậu gậy thứ hai thậm trí mạnh hơn gậy trước. Quả thực là đau tới ứa nước mắt luôn. Cậu tự hỏi ông lão trước mặt có phải ông già hay không nữa mà tại sao lại đánh cậu thâm như vậy chứ?
- Cậu tin hay không tin thì cũng phải tin. Dù muốn hay không cậu cũng phải tin điều ta nói. Không còn thời gian nữa đâu, cho nên cố nắm bắt lấy thời cơ để rồi không phải hối hận. Ta nói thật đấy! Vương Nguyên duyên phận của ngươi vẫn còn nhưng không phải tận cùng của một kiếp. Mệnh tình của cậu chưa chấm dứt nhưng không phải kéo dài tới một đời người. Hãy nhớ, phải biết trân trọng những gì mình đang có, nếu có can đảm thì đừng buông tay nếu không người đau khổ không chỉ mình cậu!
Nói xong một câu dài loằng ngoằng ông lão đứng lên rồi nhảy cái phịch xuống đất, đưa tay phủi phủi chỉnh tề bộ đồ ăn mày của mình rồi luồn qua năm người trẻ tuổi đứng như trời trồng kia hưởng cổng nghĩa trang mà đi mất. Coi như nhiệm vụ của ông tới đây đã hoàn thành, chuyện còn lại thì phụ vào bọn trẻ ông không thể giúp gì thêm.
Từng câu nói thấm dần vào não bộ Vương Nguyên nhưng không thể nào khiến cậu hiểu được hàm ý trong câu nói đó. Cái gì mà không còn thời gian, cái gì mà duyên phận của cậu rồi cả mệnh tình của cậu? Dõ lời của ông ta dõ nhảm, nhảm hết sức nhưng tại sao cậu lại để tâm tới câu nói đó của lão ta?
Năm người, năm suy nghĩ khác nhau.
Năm người, năm cảm xúc khác nhau.
Năm người, chung một điểm...
Là... Cả đêm thức trắng...