“Mỹ… Nhân Ngư…”
Miệng Thiên Tỉ mấp máy rồi tỉnh hẳn, vừa rồi anh lại mơ thấy giấc mơ đó. Giấc mơ bao năm nay anh đều mơ thấy, về người con gái nặc danh mang tên mỹ nhân ngư kia. Đã lâu lắm rồi, anh mới có cảm giác rằng, mình như đang ở gần… Mỹ Nhân Ngư kia?
Đã nhiều lần anh tự mình đến thăm thành phố cảng Thiên Tân giàu có kia, ngay tại cái nơi khi ấy anh rơi xuống dòng nước sâu thẳm. Có người con gái nhỏ nhắn cứu sống anh. Anh bao lần ước mong. Chỉ một lần, một lần thôi, ông trời có thể cho anh gặp người con gái ấy! Nhưng sao cuộc đời tàn nhẫn, cho đến bây giờ, hình bóng người con gái ấy đã ở phương trời xa xôi nào rồi.
Ngở người dậy, để xem nào! Hôm qua thông qua chuyến bay từ Đài Bắc về Bắc Kinh, anh chạy thật nhanh về nơi tổ ấm này. Ngủ một mạch đến bây giờ, phần nào mệt mỏi trong anh đã được giải tỏa. Quản lí cũng đã nhắn tin về lịch trình ngày hôm nay của anh, nếu không có gì thay đổi thì giờ anh sẽ lại tạm biệt nhà cửa để ra Cao Loan giao lưu với fan.
Lắc đầu vận động thân thể một chút, Thiên Tỉ chào đón một mùa hè như bao mùa hè khác. Đó chính là hoạt động trong cái giới giải trí đầy rắp tâm tanh bẩn.
Nhà Hạ Nhược Tâm
Trên chiếc giường trắng tinh được trang trí đơn giản kia, có một cô gái nhỏ nhắn đang ngủ theo tư thế thật thanh thản. Ánh nắng hắt từ tia cửa sổ chói chang vào người cô khiến cô chợt mở mắt. Nhăn đôi mắt ngọc ngà xanh thẳm kia lại, trở người vẫn tư thế ngồi trên chiếc giường. Hạ Nhược Tâm vô thức nhìn sung quanh căn phòng mình như một thói quen.
Mùa hè vẫn còn đấy, cô không cần phải dậy sớm để tự mình làm bữa sáng. Ba cô cả hè này chỉ biền biệt ở công ty để làm một công trình dự án quan trọng, quyết định số phận công việc của ông. Dù thời gian ở bên Hạ Nhược Tâm ít quá, nhưng cô vẫn chưa một lần oán trách ba. Bỗng thấy vật gì đó xoa xoa vào vòng eo nhỏ bé của mình. Hạ Nhược Tâm đưa mắt qua nhìn. Thì ra… Thì ra…
Tên nhóc Hàn Phong, rõ ràng là ngủ ở phòng ba cô cơ mà. Sao cậu ta lại ở trong phòng của cô? Còn ôm hẳn eo của cô mà gục vào ngủ ngon lành nữa. Cái tên này, giờ đâu phải lúc cô và cậu còn là trẻ con nữa, muốn làm gì thì làm, thích gì thì lấy. Dù sao cô và cậu cũng đang ở độ tuổi trưởng thành, cùng phải biết rào cản giwaux phái nữ và nam chứ. Mạnh mẽ đạp Hàn Phòng một cũ khiến cậu ta lăn đùng xuống nền nhà lạnh cóng. Nhờ cú đá trời giáng đó, phần nào giấc ngủ êm đềm của Hàn Phong đã bị phá vỡ. Cậu nhăn nhó về phía kẻ đã đạp mình, lớn tiếng nói:
-Này cái Tiểu Robot kia. Sao mới sáng sớm mà cậu đã hóa thành người không biết thương hoa tiếc ngọc vậy? Nỡ lòng nào hạ thủ với một người đẹp trai như tớ?
-Có mà cậu hóa thành kẻ dê xồm ý. Rõ ràng cậu ngủ ở phòng ba tớ cơ mà? Sao tự dưng lại nhảy sang phòng tớ. Còn dám ôm tớ nữa chứ? Cái tên há sắc này!
Vừa nói, Hạ Nhược Tâm liền ném cho cái tên mà cô gọi là “Háo Sắc” kia ăn trọn một cái gối to đùng. Mặt cô thì đỏ ửng lên vì xấu hổ. Hàn Phong, cái tên này quả thực rất háo sắc.
Mặt Hàn Phong ánh lên một nụ cười có phải hay chăng nên nói là một tên yêu dâu xanh thật. Cậu bật người dậy rồi tiến thẳng tới chỗ Hạ Nhược Tâm đang xấu hổ ngồi trên giường kia. Từ từ khắc nào đã ở ngay sát cô. Hiện tại còn đang mặt đối mặt nữa. Khung cảnh quá ư là thân mật. Những người không hiểu truyện sẽ nghĩ thế nào đây.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Nhược Tâm, Hàn Phòng rút ra một thứ gì đó rồi luồn qua tay Hạ Nhược Tâm. Còn Hạ Nhược Tâm, hiện nay cô như còn robot hết điện nhắm tịt mắt lại kia. Mỗi tội, mặt cô vẫn còn đỏ bừng.
-Mở mắt ra đi Tiểu Robot ngốc của tớ ạ.
Như một chú Robot được nhận lệnh và nghe lời theo. Hạ Nhược Tâm mở mắt, nhìn vào đôi tay mà Hàn Phong vừa động vào của mình. Ánh mắt cô như sáng hẳn lên. Trước mặt cô, một thứ gì đó sáng lấp lánh nổi lên, mà nói không nhầm thì đó chính là chiếc lắc tay giá cắt cổ mà cô đã ao ước ở khu trung tâm thương mại ngày hôm qua. Không để Hạ Nhược Tâm bình tĩnh nổi trước vẻ mặt vui mừng kia nữa, Hàn Phong lên tiếng:
-Chiếc lắc tay này chính là quà mà tớ muốn tặng cậu ngày hôm qua đó. Chẳng qua bị một chút chuyện đường đột của Vương Nguyên mà không thể tặng cậu ngày lúc đó được. Coi như tớ xin lỗi cậu chuyện lúc này luôn.
Hạ Nhược Tâm xem ra đã giữ nổi bình tĩnh.
-Oa! Quả thực rất cảm ơn cậu! Đúng là bạn tốt của tớ. Nhưng cậu lấy tiền đâu ra mà mua cho tớ món quà quý trên cả quý giá này vậy? Hơi nghi à nha.
Ánh mắt đăm chiều của Hạ Nhược Tâm hướng về phía Hàn Phong, xem ra cô có rất nhiêu câu hỏi dành cho cậu đây. Hàn Phong vẫn nở nụ cười ấy, gần như không thể nhìn ra cậu ta nói dối bao nhiêu phần.
-Này Nhược Nhược hoàng hậu của tớ! Có phải hay không cậu quên tớ là ái mà còn nghĩ tớ là một thằng ăn trộm? Ba tớ là chủ tịch tập đoàn Hàn thị, mẹ thì là giám đốc thẩm mĩ viện nổi tiếng. Tiền tiêu vặt của tớ có khi còn nhiều hơn lương ba cậu cơ mà. Với một chiếc lắc tay nhỏ như vật, cậu nghĩ tớ mua mà có khi tiếc tiền?
Nghe Hàn Phong nói vậy, Hạ Nhược Tâm mới chực nhớ ra. Trong suốt mấy năm ở cái thành phố Bắc Kinh phồn vinh này, dường như cô đã quên hẳn còn người, gia thế của người bạn Hàn Phong này. Cậu ta sống trong nhung lụa ngày từ khi mới lọt lòng cơ mà. Nếu so đo nhà cô với nhà cậu thì nhà cô chỉ có nước đi làm osin cho nhà người ta thôi.
Dù sao thì cô cũng phải cảm ơn người bạn Hàn Phong này, quả là một người bạn tâm lí hết mực mà.
Vậy là ngày thứ hai, Hàn Phong tặng cho Hạ Nhược Tâm một chiếc lắc tay xinh xắn đấy. Món quà mà mãi sau này, kể cả khi mặc chiếc váy trắng tinh để bước lên lễ đường với người mình yêu, cô vẫn không quên đeo nó. Chiếc lắc tay, món quà thể hiện tình bạn đáng trân trọng giữa cô và cậu.