Sau khi mọi người ra về hết, Hạ Hạo Vân làm xong thủ tục giấy viện. Chỉ còn Thiên Tỉ và Đường Duệ Thần ở lại. Cả hai người cứ như vậy, chẳng ai nói câu nào, chỉ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bị che mờ đôi mắt ấy. Càng ngày, trông cô thật xanh xao. Đương Duệ Thần lúc này mới chịu lên tiếng, giọng lạnh lùng khó thấy:
-Thiên Tỉ, bây giờ cũng đã muộn, Hạ Nhược Tâm đã có tôi lo, cậu có thể về được rồi đấy!
-Không sao, tôi có thể ở đây thêm được.
Thiên Tỉ cũng chỉ hờ hững đáp.
Đường Duệ Thần thấy vậy, liền nói:
-Thiên Tỉ, tôi đây là khuyên cậu thật lòng. Không có ý gì khác. Ai cũng biết cậu là ngôi sao, dưới nhìn người, mà trên thì cũng chẳng có mấy ai. Hạ Nhược Tâm đã có tôi chăm sóc. Cậu chạy show bao ngày, mãi mới có ngày đi học. chi bằng giờ cậu về nghỉ ngơi, mai còn còn có sức đi học, đi show.
-Không cần cậu quan tâm.
Thiên Tỉ lại buông câu nói hờ hững của mình. Anh bình thản bao nhiêu thì Đường Duệ Thần chướng mắt bấy nhiêu. Đã có khi nào anh không lo lắng đến những người xung quanh. Ai ai dù có ghét anh đi chăng nữa thì đây là điều àm họ không thể phủ nhận được. Rằng anh rất tốt bụng. nhưng cái tên trước mặt anh đây thì càng làm anh chướng mắt.
Thiên Tỉ vẫn điềm dạm như vậy, nhưng ai hiểu được lòng anh bằng chính anh? Anh nói rằng tự bản thân mình cô lập ở lớp, nhưng thâm tâm anh ngày càng day dứt. Người con gái ấy vẫn ở trong lòng anh. Nhìn Hạ Nhược Tâm đau đến băng cả mắt, anh cũng đau theo. Nhưng anh nào dám thể hiện ở trong lòng? Chỉ biết nhìn cô trong sự lo lắng.
Lúc sau, đôi bàn tay của Hạ Nhược Tâm khẽ cử động, những cũng đủ cho ánh nhìn chăm chú của Đường Duệ Thần và Thiên Tỉ nhìn thấy. Thiên Tỉ nhanh chóng chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Còn Đường Duệ Thần, anh ngồi một chỗ, giọng lo lắng nói:
-Nhược Tâm, em không sao chứ, có đau ở đâu không?
Hạ Nhược Tâm đưau bàn tay nhỏ nhắn giờ đây đã yếu ớt sờ trên mặt mình. Dừng tay ở dải băng trắng quấn canh mắt. Cô hỏi anh:
-Duệ Thần, mắt em làm sao vậy? Sao lại phải quấn băng?
-Không sao đâu, bác sĩ nói em có một chút vấn đề ở mắt nên phải tạm thời quấn băng quanh mắt. Em đừng gỡ ra nhé. Bác sĩ sẽ tới nhanh thôi!
Nghe xong giọng nói an ủi cửa Duệ Thần, Hạ Nhược Tâm phấn chấn hẳn ra. Lộ ra một nụ cười:
-Vâng!
Không lâu sau, Hạ Hạo Vân cùng Thiên Tỉ, bác sĩ nhanh chóng vào phòng bệnh của Hạ Nhược Tâm. Thấy Đường Duệ Thần đang nắm lấy tay Hạ Nhược Tâm an ủi, Hạ Hạo Vân như được lên tiên cảnh. Vội vàng tiến tời chỗ con gái, nói với Duệ Thần:
-Cảm ơn cháu đã trông con gái bác trong lúc bác đi vắng nhé.
Đường Duệ Thần mỉm cười với bác trai:
-Không có gì đâu bác ạ!
Thiên Tỉ anh lặng người đứng ở đó, Đường Duệ Thần hắn làm được cái gì mà được ba cô khen. Chỉ ngồi một chỗ an ủi mấy câu có khi cho anh vào còn hay hơn. Cô vừa tỉnh, anh liền chạy ra la liệt tìm bác sĩ. Mong sao cô được khám nhanh nhất có thể. Nay sự báo đáp ấy còn chẳng thể đến bên anh. Anh sự thực rất thất vọng, hóa ra trên đời này, sự bất công ai ai cũng phải trải qua.
Thiên Tỉ lặng lẽ đi về phía hành lang bệnh viện, chiếc cổng bệnh viện đón anh ra ngoài. giờ đêm mùa đông ở thành phố Bắc Kinh, tuyết rơi lạnh thấu xương. Nhưng lúc này anh lại thấy trái tim mình lạnh hơn gấp bội.
Hạ Nhược Tâm, cô là thứ mà anh chẳng thể nào với tới! Biết bao giờ anh mới biết yêu cô? Khi nào anh mới giỏi yêu cô như Đường Duệ Thần.
Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu
Có lẽ do hôm qua ở dưới tuyết lâu quá nên Thiên Tỉ ốm thật. Người anh nóng ran như đổ lửa. Giữa cái thời tiết màu đông này, vừa nóng vừa lạnh quả là cái cảm giác khiến cho ta khó chịu. Thiên Tỉ anh lại không thấy thế, anh cảm thấy trận ốm này sẽ rửa trôi tất cả những khúc mắc trong lòng anh từ trước đến giờ. Anh mong rằng, mình sẽ lại một lần nữa trở về bên Hạ Nhược Tâm. Dù không làm người cô thích thì cũng là một người bạn đúng nghĩa.
Còn với Hạ Hạo Vân, hôm nay quả là một ngày buồn với ông và cả người vợ ngoại quốc Trần Khánh An (Tên tiếng trung, tên thật: Anne) kèm theo cả Hạ Nhược Tâm. Sau khi kiểm tra toàn diện. bác sĩ nhẹ nhàng hỏi Hạ Nhược Tâm một câu:
-Gần đây, hay vài tháng trước cháu có nhỏ dung dịch nào đó vào mắt không? Nếu có thì đó là loại gì? Mua ở đâu?
Hạ Nhược Tâm nghe thấy, nhưng mắt thì vẫn quấn băng:
-Vài tháng trước cháu bị đau mắt, bạn cháu tốt bụng có đưa cho một lọ thuốc nhỏ mắt. bảo rất là công dụng, cháu dùng và thấy mắt mình ngày càng tốt ra. Bạn ấy còn nói rằng nếu dùng thường xuyên thì mắt sẽ sáng hơn, không cần phải đeo kính nữa.
Bác sĩ lại hỏi tiếp:
-Vậy cháu còn giữ lọ thuốc đó không? Lọ thước đó tên là gì?
Hạ Nhược Tâm trả lời tiếp:
-Lọ thước đo không có nhãn hiệu, chỉ có nước bên trong lọ thôi ạ. Cháu vẫn còn một ít ở nhà.
Bác sĩ lại quay ra chỗ của Hạ Họa Vân, ý bảo ông hãy về nhà mang lọ thước đó đến đây để bệnh viện xét nghiệm. Trần Khánh Anh thấy tình hình như vậy, liền khẽ thu thỉ vào tai con gái:
-Nhược Nhược, ai là người đã đưa cho con lọ thuốc đó? Tên là gì? Sống ở đâu?
Hạ Nhược Tâm xưa nay tin ba mẹ mình nhất, chưa từng nói dối điều gì cả, liền nói hết mọi thứ liên quan đến Lạc Đình cho mẹ mình nghe. Nghe xong, Trần Khánh Anh chỉ biết lắc đầu, thở dài rồi nói:
-Nhược Nhược, con tin người quá đôi khi bị họ dắt mũi đấy!
Đúng lúc này thì Đường Duệ Thần đi vào thăm Hạ Nhược Tâm, thấy Trần Khánh Anh, anh lế phép chào:
-Cháu chào bác, cháu tới thăm Nhược Nhược.
Trần Khánh An mỉm cười rặng rỡ khi thấy Đường Duệ Thần. Trong bà chợt nghĩ: “Con rể của mình đây rồi.” Nửa đêm hôm qua, bà vội bay tới Bắc Kinh, dù chuyến bay có mệt mỏi ra sao thì con gái bà vẫn là nhất. Khi ấy bà lo gần chết vì sợ chồng mình chăm sóc con gái không tốt. Nhưng khi vào bệnh viện thì thấy cậu thanh niên này đang ở bên chăm sóc con gái mình. Con gái cười tươi, còn cha con bé thì ở bên cạnh cũng cười, nhìn hai đứa. Mãi về sau khi hỏi, thì Đường Duệ Thần nhẹ nhàng nói: “Cháu là người yêu của Hạ Nhược Tâm thưa bác.”
Ăn nói lễ phép, thái độ từ tốn, không hênh hoàng bốc phép như thằng nhóc Hàn Phong ở Thiên Tân. Trong lòng Trần Khánh An vui lắm. Vậy là người con rể của bà sau bao lâu nay đã tìm kiếm được. Cái ông chồng kia chắc cũng thích thằng nhóc lắm. Cứ cười suốt.
Nhớ lúc Duệ Thần ra ngoài một lúc, sau đó trở về là một túi hoa quả sạch. Thằng bé tự mình đi rửa hoa quả, xong rồi ngồi vào chỗ của mình. Tay bổ từng trái táo ra, trái đầu tiên dành cho bệnh nhân Hạ Nhược Tâm, trái tiếp theo là cho Hạ Hạo Vân. Còn lại là cho Trần Khánh An. Chỉ là hành động nhỏ nhoi thế thôi, nhưng cũng đủ làm cho bà mát lòng rồi.
Thằng bé hôm nay lại đến với một chiếc cặp lồng, khi bà hỏi thì thằng bé nói đó alf canh gà hầm nhân sâm, rất bổ cho người bệnh. Khiếp! Thằng bé còn chu đáo đến nỗi thế cơ mà. Hạ Nhược Tâm thấy Đường Duệ Thần, tâm trạng cũng vui vẻ hơn lần nào:
-Chào anh!
Duệ Thần mỉm cười chào lại, rồi lấy bát đũa ra cho Hạ Nhược Tâm. Bón cho cô từng thìa. Hạ Nhược Tâm làm vẻ mãn nguyện lắm, nhưng rồi Hạ Nhược Tâm lại hỏi Duệ Thần:
-Anh Duệ Thần, bao giờ em mới được bỏ chiếc băng này ra, từ hôm qua đến giờ em khó chịu lắm!
Hạ Nhược Tâm đau, Đường Duệ Thần cũng đau. Cô khó chịu thì anh cũng khó chịu. Sau khi hỏi y tá, mọi người đồng ý rồi. Anh bón nốt cho Hạ Nhược Tâm bát gà hầm rồi mới dùng ngón tay thon dài của mình chạm vào chiếc băng, khẽ gỡ nó ra. Nhưng có điều, sau khi cởi chiếc băng trắng ra, Hạ Nhược Tâm cứ nghĩ mình sẽ thấy được bầu trời Bắc Kinh ngày tuyết. Nhưng dù có mở chiếc khăn ra thì trước mặt Hạ Nhược Tâm là cả một mảng tối tăm.
Đôi mắt xanh long lanh như mặt nước biển này giờ đã là một màu xám đục. Hạ Nhược Tâm quơ quơ tay lên không trung, nụ cười đã tắt. Duệ Thần thấy vậy liền hỏi:
-Sao vậy em?
Hạ Nhược Tâm run sợ:
-Duệ Thần, mẹ, con không thấy gì cả. Sao thấy mắt mình tối đen như mực vậy?