Kính coong...kính coong...
-Vâng? Ai đấy ạ?
Nhỏ lết thân ra khỏi giường, kẻ nào điên quá vậy, mới sáng sớm mà lại vào ngày chủ nhật thế này lại làm phiền. Bực quá mà! Mắt nhắm mắt mở, Nhỏ mở cánh cửa ra cố căng mắt nhìn xem là kẻ nào. Còn chưa kịp định thần thì người bên ngoài đã chạy ùa vào trong.
-Này mấy người làm cái trò quái gì vậy hả? Tự dưng x...Ngớ người là các cậu hả? Sáng sớm thế này sao lại đến đây? Mà làm sao các cậu biết tớ ở chỗ này?
-Tiểu Băng a~ cho bọn mình ở nhờ hết hôm nay được không? Chú Hổ lại nổi cơn thịnh bộ rồi. Tớ sợ lắm. Mặt Nguyên tái đi, rùng mình
-Các cậu vừa thực hiện cái "phi vụ" gì mà để chú ấy giận hả? Kể rõ tớ nghe!
-Thực ra là thế này,.... Bla...blo...blo...bla.... Và cuối cùng khiến chú ấy nổi khùng. Báo cáo, hết! Khải nghiêm tức kể lại đầu đuôi câu chuyện
-Vậy là tại Nguyên trêu cậu, trong lúc đó vì không có gì chống lại cậu cầm gấu của Tỉ ném Nguyên, rồi hai người ném qua ném lại sau đó thì Tỉ bắt gặp, rượt cả hai chạy rồi va vào chú Hổ, làm chú ấy trượt tay rơi mất cái bình chú ấy thích. Vậy chung quy tất cả tại Nguyên mà ra, cậu nên đi xin lỗi thay vì chạy trốn như vậy. Nhỏ đến cạnh Nguyên cốc vào đầu cậu một cú đau điếng
-Đau quá~ Tiểu Băng a...Ôm đầu Các người quá đáng lắm, lúc nào cũng gõ đầu tớ thôi, cái đồ xấu xa mà.
-Được rồi! Được rồi! Đừng có làm ồn nữa. Bây giờ các cậu muốn ở lại đây đến hết hôm nay? Cũng được nhưng hôm nay tớ bận rồi, các cậu ở lại trong nhà cho tớ nhé! Chiều tớ mới về.
-Cũng được! Bọn tớ sẽ giữ nhà cho cậu, cậu cứ đi đi! Tỉ cười hiền, xua tay
-Trước hết tớ phải thay đô đã, ở nhà cấm có sờ nó lung tung tớ đánh à.
Nhỏ dặn đo xong xuôi trở vào phòng vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại, TF đã lập tức gọi điện cho Tiểu Tuyết:
-A nhô! Tiểu Tuyết, bên cậu sao rồi? Cậu ấy đã cho phép bọn tớ ở lại!.... Đến chiều tối Tiểu Băng mới về.... Tốt vậy sang đây ngay nha! Nguyên nhanh nhảu thông báo tình hình
Chưa đây phút sau, tát cả đã tập hợp đông đủ tại nhà Nhỏ và bắt đầu "phi vụ đặc biệt".
-Hàn Tuyết, cậu sang bên kia phụ trách khu ẩm thực. Nội thất tớ sẽ lo liệu, còn hai tên kia cho chúng tự biên tự diễn kịch bản. Bắt đầu thôi! Tỉ bắt đầu phân chia công việc, bắt tay vào làm ngay tức khắc.
Nhưng..... h sau:
-Aaaaaa... Nồi thịt hầm của tớ! Cháy đen rồi a...Tiếng hét thất thanh của Tiểu Tuyết vang lên
-Aaaaaaa.... N-nến đổ vào giấy gián rồi! Cháy! Cháy rồi! Lần này đến lượt Nguyên
-Để anh giúp!
Khải chạy nhanh đến kéo lấy rèm cửa cố gắng dập lửa nhưng ai ngờ lửa bén luôn vào rèm cháy lại càng lớn hơn. Trong lúc hốt hoảng, Nguyên và Tuyết chạy toán loạn lên và vào nhau làm vỡ bao nhiêu đồ trong nhà. Kết quả, Tỉ lấy được bình cứu hoả dập tắt đám lửa nhưng nhà Nhỏ bây giờ lại trở thành bãi chiến trường, đồ vỡ la liệt, tường cháy xém đen từng mảng, bếp thì nồng mặc mùi khét sàn nhà rải đầy rác với rau.... Loạn loạn hết cả.
-Kiểu này chết chắc rồi! Tỉ ôm đầu, ngồi thụp xuống đất
-Tiểu Băng chiều mới về mà, chúng ta có thể sửa được. Yosh! Lau dọn thôi! Nguyên hào hứng chạy vào phòng tắm lôi đủ thứ chất tẩy rửa ra, hoà lại với nhau rồi chia cho mỗi người một ít. Tưởng rằng cố gắng lau thì sẽ sạch không ngờ càng làm thì lại càng bẩn hơn. Đang hì hục lau chùi...
-Các cậu đang làm gì vậy hả?! Nhỏ vừa về đã thấy cảnh tượng không hay đập vào mắt, cố nén giận hỏi
-Các cậu đang làm cái quái gì vậy?Cáu...nén giận
-C..c...cái này! B..bọn tớ... Đang lau lại nhà giúp cậu. Hàn Tuyết lắp bắp
-Vậy a, trong vui nhỉ? Mà sao càng lau càng đen thế? Nhỏ cười nhẹ, cả người tỏa ra sát khí, mặt đen dần
-Cái đó.... Chắc tại khái dẻ lau này dính bẩn ấy mà. Khải cười cười, cầm dẻ lau quăng nhanh vào thùng rác
-Các cậu bị mù hả? Bộ thấy vậy mà vẫn lau được sao? Tớ nhớ là nhà tớ chưa bao giờ có nó. RỐT CỤC CÁC CẬU ĐÃ LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY? KÉO ĐẾN NHÀ TỚ RỒI PHÁ PHÁCH TANH BÀNH RA THẾ ĐẤY HẢ? BAO GIỜ CÁC CẬU MỚI ĐỂ CHO TỚ SỐNG YÊN ĐÂY, BÂY GIỜ TỚ MỚI HIỂU TẠI SAO CHÚ HỔ LẠI MẮNG CÁC CẨU RỒI ĐẤY! Ra khỏi nhà tớ. NGAY LẬP TỨC!
Nhỏ quát lớn, mở cửa đuổi TF ra ngoài. Căn nha này là nơi mà mẹ Nhỏ và Nhỏ đã từng sống trong lúc mẹ sang đây mở chi nhánh mới. Chỉ một thời gai ngắn thôi, nhưng dù sao đây cũng là nơi có những khoảnh khắc hạnh phúc nhất với người mẹ thân yêu. Nhỏ đã cố gắng giữ gìn nó vậy mà họ lại....
Suốt một tuần sau đó vì công việc Nhỏ không thể đến trường, TF rất hối hận, muốn gặp Nhỏ để giải thích mát lần nào đến cũng không thấy Nhỏ ở nhà, thất vọng đành lủi thủi quay về.
Sáng thứ hai của tuần tiếp, TF ủ rũ leo lên xe đến công ty.
-Mấu đứa út rũ quá, có chuyện gì nói anh nghe. Một nhân viên make up thấy TF không còn cười đùa như trước, thấy lai mới hỏi
-Không có gì đâu! Anh cứ làm đi. Tỉ trả lời, thở dài thườn thượt
-Không nói cũng biết mấy cậu đang thất tình rồi. Lại cái cô bé người Việt chứ gì nữa. Một năm trước vì cô bé đó mấy cậu cũng ủ rũ hết mấy tháng còn gì. Khổ nhỉ.
-Anh đừng có nói linh tinh. Có tình đâu mà thất chứ. Chẳng qua là... Tuần trước ngay ngày nghỉ ấy, là ngày sinh nhật cô ấy, bọn em với Hàn Tuyết định sẽ đến nhà cô ấy tổ chức tiệc mừng. Trước đó em nghe được cô ấy có việc ra ngoài vào ngày hôm đó nên mới dựng chuyện chú Hổ mắng nên chạy sang ở nhờ. Sau khi Hàn Tuyết lấy được địa chỉ nhà thì thôn em bất đầu kế hoạch và sau đó phá tan tành nhà cô ấy. Kết quả bị đuổi ra khỏi nhà và không có cơ hội giải thích. Khải ôm mặt kể lại mọi chuyện, hối hận lắm khi tin và giao cho Nguyên chịu tránh nhiệm phần đèn nến
-Oaaaa...hahahahahahaha.... Anh chưa thấy ai đần như các cậu đấy. Thảo nào đến giờ người ta chưa có nhận ra.
-Anh...
-Có thật là mọi chuyện như thế không?
TF bất giác quay người, là Nhỏ. Nhỏ đến đây làm gì?
-.....Thất thần
-Nhìn tớ làm gì? Trả lời đi!
-Là thật. Bọn tớ không có cố ý đâu. Chỉ muốn tổ chức sinh nhật thật đặc biệt cho Tiểu Băng thôi!
-Các cậu là đồ ngốc mà! Tại sao lại không nói hả? Cũng chỉ tại các cậu mà đến giờ tớ vẫn chưa tìm được chỗ ở mới này! Đồ đáng ghét!
Nhỏ cười, TF lại ngẩn ngơ nhìn Nhỏ. Xin lỗi vì tất cả, to hiểu lầm các cậu rồi.