Cậu nhìn theo bóng dáng cô xa dần mà đột nhiên có chút gì đó kỳ lạ. Cũng không phải là chắc chắn nhưng cậu nhìn thấy bóng dáng mỏng manh ấy như kiểu là sắp tan biến tới nơi, muốn níu giữ mà dường như không còn cơ hội để mà níu giữ. Tâm trạng càng ngày càng trở nên khó chịu
-Anh sao vậy? không khỏe chỗ nào?
Cậu thiếu chút nữa là gạt tay Vuong Nguyên ra rồi. Nhìn thấy gương mặt thanh tú ấy của cô trong dáng hình của Vương Nguyên. Cậu chăm chú nhìn Vương Nguyên rồi ôm chặt lấy cậu ấy, bình ổn lại tâm trạng của bản thân
Vương Tử Kiệt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nhất thời không biết phải làm gì. Cơ thể anh đột nhiên đổ gục xuống, nắm chặt lấy cái lan can, tay ôm bụng một cách khó chịu
Tiểu Hoành với Thiên Tỷ vui vẻ trở ra, thấy tình trạng bất ổn của Tử Kiệt thì nhanh chóng thông báo với mọi người rồi đưa Tử Kiệt tới bệnh viện. vì là chuyện gia đình nên Thiên Tỷ cũng không dám tiết lộ nhiều, sợ có thể ảnh hưởng tới đời tư của anh ấy. Anh ấy giờ đã nổi tiếng rồi nên chuyện bị bệnh này, tốt nhất nên chờ tình trạng sức khỏe của anh ấy xong rồi tính tiếp
Sau một buổi sáng mệt mỏi, cô đánh chiếm bát mì tôm úp một cách ngon lành rồi lên giường đi ngủ, chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh đến nỗi đồ đạc vứt lung tung không thèm dọn dẹp
Tiếng điện thoại reo liên hồi, Nam Hiên đang xem Tv liền cau mày khó chịu. Cậu nhóc gọi to tên cô vài lần mà chẳng có chút động tĩnh gì
Điện thoại reo một hồi rồi tắt, sau đó lại tiếp tục reo lên
Cậu lười biếng nhấc máy. Vừa mới nghe liền bị gọng nói của Mỹ Kỳ làm cậu giật mình
- Chị Hoa Trân, anh Tử Kiệt bị bệnh nan y, sắp không qua khỏi rồi. Chị tới gặp anh ấy lần cuối đi
Cái tình huống này, ha ha, cũng dễ lừa người quá đi
-Cô đừng có mà đùa, sáng nay tôi còn thấy anh ta khỏe mạnh lắm cơ mà, mấy chuyện như cô vừa nói căn bản không có khả năng
Mỹ Kỳ thấy vậy liền khóc thút thít làm toáng lên đòi Hoa Trân phải đến nếu không sẽ đến vác cô đi
Thôi được rồi, cậu thua rồi. Chấp nhận thỏa hiệp
Nam Hiên vào phòng Hoa Trân, bộ dạng bình thản nói với cô
-Có người sắp chết muốn chị đến để nói lời trăn trối
Cô ngáp ngáp vài cái, tinh thần không ổn định vì buồn ngủ, trực tiếp nói với Nam Hiên
-Ai?
-Vương Tử Kiệt
Đôi mắt cô mở to, chăm chú nhìn Nam Hiên, ánh mắt thể hiện sự ngạc nhiên tới không thể ngạc nhiên hơn
-Hôm nay không phải cá tháng tư
-Em biết
-Thế sao em còn lừa chị?
Cậu ngồi xuống giường, tiện tay ném chiếc điện thoại cho cô. Cô mở máy, thấy số của Tử Kiệt lù lù trên màn hình điện thoại
-Mỹ Kỳ khóc lóc làm toáng lên, bất đắc dĩ em mới phải thỏa hiệp đấy
Cô cau mày. Anh chàng Tử Kiệt này chẳng biết lại giở trò gì đây?
Cô gọi điện cho Tiểu Hoành xác nhận lại thông tin cho chắc chắn mới dám vác xác của mình và Nam Hiên tới bệnh viện
Thực ra cái sự việc nó không đến nỗi nghiêm trọng. Sáng nay Tử Kiệt đã cảm thấy khó chịu rồi, cố quay cho xong chương trình rồi không chịu được nữa ngã gục ra đấy. Bác sĩ nói là viêm ruột thừa. Ca phẫu thuật diễn ra rất nhanh thế nên lúc này Vương Tử Kiệt có thể nói chuyên cười đùa được rồi. Nhưng anh ta không muốn nói chuyện với Thiên Tỷ và Tiểu Hoành, càng không muốn nói chuyện với đứa em gái Mỹ Kỳ mà muốn nói chuyện với cô
Mỹ Kỳ vừa nãy làm toáng lên để làm cho sự việc trở nên nghiêm trọng mong cô nhanh chóng tới thôi chứ thực ra chẳng có gì. Em trai cô cũng không phải dạng dễ lừa nhưng vì Mỹ Kỳ la hét nên đành thỏa hiệp thôi
Nhưng anh ta gặp cô làm gì nhỉ? Điều này khiến cô trở nên tò mò
Vừa đến bệnh viện, cô đã được điều động vào phòng bệnh của Vương Tử Kiệt. Trong phòng có cô và Tử Kiệt. Mặc dù nói anh ta bị bệnh liệt giường nhưng cũng không thể nói là sẽ không có chuyện gì xảy ra
Vậy nên trên khuôn mặt cô mang vài tia cảnh giác
-Em ngồi đi, không cần phải nhìn anh như thế, anh biết anh đẹp trai mà
Đúng là hai anh em, cách nói năng cũng có nhiều điểm quá giống nhau
-Gặp tôi có chuyện gì, hay là sắp chết, muốn nhờ tôi viết di chúc?
Cô ngồi xuống, khuôn mặt vẫn với vẻ cảnh giác cao độ, cứ như là kiểu Tử Kiệt chỉ cần có vài điểm động chạm tới cô là cô sẽ cho anh ta lật giường không thương tiếc
Anh ta nhìn cô, trên đôi mắt hiện lên vài phần bi thương. Cô chưa nhìn thấy anh ta như vậy bao giờ nên có phần hơi rùng mình
-Em đã bao giờ nghĩ đến việc Tuấn Khải thực sự thích em chưa
Hoa Trân bụp miệng, cười càng lúc càng lớn
-Anh nghĩ gì mà lại có khả năng ấy chứ. No no no
Cô xua xua tay nhìn anh. Tử Kiệt vỗ vỗ tay cô
-Tại sao em chắc chắn là khả năng đó sẽ không xảy ra? Tuấn Khải là vì việc của mẹ mới có ta nghĩ lệch lạc về phụ nữ sau đó nhầm lẫn giới tính bản thân, em nghĩ khả năng đó có thể xảy ra không?
Cô nghĩ nghĩ một hồi, khả năng đó đúng là cao thật
-Anh vì việc của mẹ mới trở nên thế này, còn Tuấn Khải, suy nghĩ của nó đã đẩy nó về vấn đề ngộ nhận bản thân mất rồi
Tử Kiệt muốn uống nước nên cô giúp anh ta. Anh ta nhìn cô rồi cười
-Em có thích anh không?
-Không
Cô thản nhiên nhìn anh ta rồi đưa cốc nước cho anh ta
-Thế em có dám chắc khi Tuấn Khải hỏi em câu nói đó, em sẽ dứt khoát trả lời như vậy không?
Bàn tay cô ngưng lại giữa không trung, mất vài giây để định thần lại rồi mới quay đầu
-Tôi có việc, phải về rồi
-Đứng lại đó. Em thì có việc gì chứ?
Cô đứng lại, cố gắng giữ cho mình sự bình tĩnh
-Mẹ của anh sau khi mang Thiên Tỷ về đã ở lại biệt viện. Lời hứa tuổi mới yêu đương ấy thực ra Tuấn Khải đã sớm không muốn thực hiện rồi. Tuấn Khải vì một lần lầm lỡ mà nhìn nhận sai bản thân. Anh yêu em, nhưng anh không muốn nhìn thấy em trai anh như vậy
-Thế còn Vương Nguyên thì sao? Anh đã bao giờ nghĩ cho em ấy chưa? Phải, tôi yêu cậu ta, nhưng tôi sai rồi. Tôi biết mình sai rồi nên không muốn ai vì sai lầm của tôi mà trở nên đau khổ cả. Còn một tháng nữa thôi, tôi xin anh còn một tháng nữa thôi, làm ơn hãy giữ bí mật cho tôi. Tiểu Nguyên, em ấy đã khổ lắm rồi
-Nhưng em không nghĩ rằng như vậy sẽ làm em đau khổ, cả Tuấn Khải cũng sẽ không vui sao?
-Việc của cậu ta, tôi không quan tâm nữa. Còn việc tôi đau khổ, xin anh đừng có quản
Tử Kiệt thở dài nhìn dáng người cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy chứ? Đẩy người con gái anh yêu về phía của em trai anh, vậy mà cô ấy từ chối anh thì thôi đi, lại còn từ chối cả em trai anh?
Anh thật không thể hiểu cô nữa rồi, sao lại có người ngốc như thế cơ chứ?
Nam Hiên đang bị Mỹ Kỳ bám lấy, cô vừa mới bước ra, cậu liền dứt khoát bỏ tay của Mỹ Kỳ ra mà chạy đến bên cô, chỉ thấy cô lặng lẽ bước đi, gương mặt buồn ảm đạm, một câu cũng không nói trực tiếp đi lướt qua Thiên Tỷ cùng Lưu Chí Hoành, thậm chí còn không đợi cậu
Tiểu Hoành đang vui vẻ cười đùa cũng bị sắc mặt của cô làm cho kinh hãi một hồi mới ngước mắt lên nhìn Thiên Tỷ
-Chị ấy sao vậy anh?
Mặc dù nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Thiên Tỷ cũng vui lây vài phần, ấy thế mà Chí Hoành vừa hỏi, niềm vui đấy liền tắt ngúm
-Em bớt quan tâm chị ta một chút
Nói xong liền bước đi, khuôn mặt lạnh như băng, cảm giác chỉ cần chọc vào là núi lửa phun trào vậy
Quá đáng sợ
Sau khi về nhà, cô không ăn uống gì mà trực tiếp lên phòng trùm chăn kín mít, thậm chí chốt cửa lại không cho Nam Hiên vào
Còn mấy ngày nữa là cậu phải về mà cứ tình trạng như thế này thì làm sao mà cậu an tâm cho được chứ?
Nam Hiên gọi điện cho Nam Phong. Nghe cậu kể sơ qua tình hình anh cũng biết là có chuyện rồi. Anh bèn bảo Nam Hiên cứ ở lại với cô một thời gian, anh sẽ giúp cậu xin phép nhà trường
Ngay sau đó, anh liền gọi cho tên Tử Kiệt thối. Hắn chỉ cười cười đùa cợt
-Trùng hợp thật đấy, tôi cũng định gọi cho ông
Sau đó hắn đem toàn bộ câu chuyện cho anh nghe
Nam Phong lúc này cũng đơ luôn rồi
Loại tình huống này cũng có khả năng xảy ra sao? Thế này thì cũng khó giải quyết quá đi mất thôi. Nếu không phải công việc ngập đầu ngập cổ, anh đã phi ngay tới bên cạnh em gái mình rồi
Nam Hiên mấy lần mua cháo mang lên phòng cho cô, đều bị cô cự tuyệt để chứng tỏ mình còn sống. Cậu cũng hết cách. Tính cô rõ ràng rất ương bướng, đã làm cái gì là làm cho tới cùng. Ngày trước khi cô muốn thi vào Học viện hí kịch thượng Hải, đó là lần đầu tiên cậu thấy cô nhịn ăn và phản ứng kịch liệt như vậy. Vậy lý do lần này cô nhịn ăn là gì, cậu hoàn toàn không nghĩ ra
Nhưng cứ để như thế này cũng không ổn. Cậu phá khoá vào phòng cô, thấy cô cứ trùm chăn lại, cả người co dúm lại như sắp khóc mà không thể khóc được
Nhìn cảnh tượng này cậu lại cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc cậu nên làm gì để tốt cho cô đây?
-Chị, rốt cuộc anh ta đã nói những gì?
-Không có gì. Chị hơi mệt, em ra ngoài trước đi
-Thế mấy hôm nay sao chị không ăn?
-Không muốn ăn, giảm cân
Giọng nói của cô mang vài phần kỳ lạ. Nam Hiên bực dọc
-Chị nên biết giữ sức khỏe cho bản thân, đừng vì mấy chuyên vớ vẩn mà đau đầu phiền não
Tiếng cửa phòng đóng cái rầm, nước mắt của cô cũng theo đó mà chảy ra càng ngày càng nhiều
Tiếng chuông điện thoại reo ing ỏi, cô mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, nhấc chiếc điện thoại một cách khó nhọc lên
-"buổi ra mắt phim của chị sắp tới mà chị không đăng video tuyên truyền hay sao?"
-Không thích, không đăng
-"Chị sao thế, giọng chị có vẻ hơi khác?"
-Không liên quan đến cậu
-"Anh trai tôi đã nói gì với chị?"
Cô không nói gì, chỉ trực tiếp cúp máy. Vương Tuấn Khải ngẩn ngơ nhìn điện thoại một hồi, cũng không biết nên làm gì. Một lúc lâu sau mới buông điện thoại xuống
Hoa Trân cuối cùng cũng chịu xuống giường, ánh mắt mệt mỏi đảo khắp phòng, cuối cùng vẫn không tìm được đồ mình muốn, đành phải lết xác xuống dưới nhà
Rót cho mình ly nước, thân thể của cô không tự chủ được mà ngã xuống, chiếc ly theo đó cũng rơi xuống sàn tạo thành âm thanh thanh Thuý
Nam Hiên giật bắn người, vội vàng chạy xuống dưới nhà thì đã phát hiện chị mình đang bất tỉnh, xung quanh có vài mảnh thủy tinh nhỏ thì không ngừng sốt sắng. Cẩn thận bế cô lên, ôm cô vào lòng, cảm giác được hơi thở yếu ớt của cô, Nam hiên mới an tâm được vài phần
Phòng bệnh, cô đang được truyền nước. Trên khuôn mặt xinh đẹp cùng với chân tay bị cứa bởi thủy tinh đã được băng bó lại, chỉ có điều cô vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói, kiệt sức do suy dinh dưỡng và lo lắng quá độ
Tên Vương Tử Kiệt chết tiệt!!!
Cậu chạy sang phòng Tử Kiệt, chỉ thấy anh đang ung dung nhàn hạ tự sướng, còn có người gọt hoa quả cho ăn. Nhìn thấy chị mình nằm thoi thóp phía bên kia, trong lòng Nam Hiên lại dâng lên ham muốn đánh cho tên kia một trận, nhưng cậu làm được gì? Một yên thư sinh yếu ớt như cậu làm được gì chứ? Còn chẳng bảo vệ nổi chị gái của mình, sao có thể đánh lại hắn
Tiếng mở cửa khiến cậu giật bắn mình. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Vương Nguyên đang mỉm cười nhìn mình, còn có Mỹ Kỳ đang nắm tay cậu ấy
-Anh Tử Kiệt muốn gặp em kìa
Cậu nhìn Vương Nguyên bước đi mà trong lòng ngạc nhiên. Nhìn vào trong phòng bệnh, chỉ thấy một bầu không khí căng thẳng tới tột độ. Cậu đóng cửa rồi nhanh chóng bước vào trong, chỉ thấy Thiên Tỷ, chí hoành cùng Tử Kiệt nằm đó
-Hoa Trân có làm sao không?
-Giờ anh phải hỏi bản thân mới đúng? Anh nói gì với chị gái tôi để chị ấy thành ra như vậy hả? Anh làm gì chị ấy rồi?
-Làm gì cô ấy? Có khả năng sao? Nếu vậy cô ấy sẽ tới đập anh chưa không phải là nằm lỳ như thế đâu
Nam Hiên thấy anh nói cũng có lý, thế nên cũng không cãi cố nữa. Tử Kiệt thấy vậy liền thở dài
-Thực ra chuyện này anh cũng không muốn nói cho em biết đâu nhưng nếu em đã muốn biết, thôi thì cũng cho em biết vậy. Nhưng mà đừng có vì cái chuyện này mà làm hỏng thế giới quan của em là được
Trong phòng bệnh của cô, các y tá đang lượn qua lượn lại, thi thoảng họ xem chai truyền nước của cô một chút rồi lại đi, không để ý quá nhiều đến cô. Chỉ biết rằng cô ấy khá giống với nữ minh tinh mới nổi hiện nay, còn có cái tên khá giống cô ấy nữa, ngoài ra thì với khuôn mặt phờ phạc ấy của cô bọn họ cũng không thể nhận ra được
Nhưng Vương Tuấn Khải vừa bước vào phòng, mọi thứ liền ngay lập tức trở thành sự thật. Tin đồn yêu đương của họ nay đã được công khai, không có gì lạ nếu Vương Tuấn Khải bước vào phòng bệnh của cô cả
Cũng có nhiều người yêu thích Vương Tuấn Khải nên tỏ ra ghét với ra mặt. Một nữ diễn viên chỉ theo học chuyên ngành biên kịch dựa hơi đàn em để được nổi tiếng
Nhưng nhìn thấy Tuấn Khải như vậy, họ cảm thấy có tia bi thương, không phải là diễn xuất, mà là cảm xúc thật thì họ liền cảm thấy hai người yêu nhau cũng không vấn đề gì cả
Cậu không hiểu tại sao trong lòng cậu đột nhiên có một loại cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ đối với cô. Thân thể yếu ớt nhợt nhạt ấy làm cho cậu chỉ muốn ôm cô vào lòng. Thực sự là chưa bao giờ cậu sợ mất đi một người nào đó như thế cả. Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi
Cậu nắm chặt lấy tay cô, trong đôi mắt hằn lên một tia đau đớn, nước mắt cứ như vậy mà chảy ra, không một chút gượng ép, cứ thế tự nhiên như vậy. Các y tá bên ngoài chỉ nghe được phảng phất câu nói
-Hoa trân, em mau tỉnh lại đi
Cho đến tận giờ phút này, chẳng ai có thể hoài nghi được tình cảm của cậu với Hoa Trân khi một cô y tá chụp bức ảnh đăng lên weibo của mình
"Tình như cái bình. Ủng hộ cặp đôi này, yêu thương quá đi TiêuHoaTrân TFBOYS-VươngTuấnKhải"
Dòng trạng thái nhanh chóng nhận được sự theo dõi của mọi người, vô số fan của cả hai đều vào bình luận
[Oà, nhìn như phim vậy á, ghen tỵ với cô quá đi, được nhìn thấy nam thần với nữ thần kìa]
[Ôi, Tiểu Trân nhà tôi bị bệnh kìa. Mong với sự chăm sóc của Đại ca thì cô ấy sẽ mau chóng bình phục]
[Ban đầu tôi cũng không thích cặp này đâu bởi vì Hoa Trân cứ như kiểu dựa hơi đàn em để tạo scandal nổi tiếng ý. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này tôi đột nhiên cảm thấy họ đẹp đôi dễ sợ ý. Yêu thương. Tôi ship cặp này rồi đấy]
[Anh Tuấn Khải với chị Hoa Trân yêu nhau là quá hợp luôn. Mặc dù Hoa Trân hơn Tuấn Khải một tuổi nhưng nhìn họ vẫn đẹp đôi mà, thậm chí Hoa Trân nhìn còn trẻ hơn Tuấn Khải ý]
[Phim giả tình thật kìa]
[Cặp đôi này đẹp quá đi]
[Cho tôi hỏi họ đang đóng phim à, sao nhìn cảnh này cứ như trong phim ấy, đẹp đôi quá đi]
[Không có đâu, Hoa Trân bị thiếu dinh dưỡng nên phải nhập viện]
[Ôi thương nữ thần của tôi quá đi, anh phải tẩm bổ cho chị ấy nhé TFBOYS-VươngTuấnKhải]
Sự việc lùm xùm trên mạng xã hội đến tai mấy báo đài lớn nhanh đến chóng mặt. Vài phút sau, sự kiểm soát của bài viết đã không còn đếm trên đầu ngón tay được nữa. Cả Tử Kiệt cũng thấy vô cùng phiền não, day day trán
-Cái vấn đề này rắc rối thật đấy. Nam Hiên à, cái chuyện này để anh trai em giải quyết được rồi, em không cần phải làm gì cả đâu, giữ bí mật được rồi
-Em giúp được gì em sẽ giúp, tuyệt đối không cản trở mọi người đâu
Tin tức lan nhanh đến chóng mặt. Nhiều người từ đầu không thích Hoa Trân cho lắm cũng dần dần trở thành fan shipper của hai người. Độ nổi tiếng của Hoa Trân cũng nhờ vậy mà nhanh đến chóng mặt
Vẫn không ít người tỏ thái độ không tôn trọng với cô. Vương Tử Kiệt liền vào cmt
[Em dâu tôi vô cùng tốt, chúng nó chỉ là yêu nhau thật lòng chứ Hoa Trân không phải dựa hơi Tuấn Khải để nổi tiếng, Hoa Trân con bé trái lại lại muốn bình lặng mà sống chứ không muốn nổi như cồn]
Từ cái chuyện chỉ là mấy fan ồn nhau đồn đoán này nọ, nay đến người trong cuộc cũng đã lên tiếng bảo vệ Hoa Trân thì cái tin tức đó lại dậy sóng một lần nữa
Trong cái không khí ồn ào đấy thì trong phòng bệnh của Hoa Trân lại là một khoảng yên bình đến lạ
Tiếng chuông điện thoại reo, là quản lý gọi cho cậu, kêu cậu giải quyết cái vụ lùm xùm ban nãy
Cậu mở điện thoại, tin tức lan tràn khắp nơi. Cậu chỉ vào cmt một cách yêu chiều
[Hoa Trân đang bị bệnh, mọi người đừng làm phiền tới cô ấy. Làm ơn đến khi cô ấy tỉnh lại, tin tức này sẽ bị lắng xuống]
Lần này thì mọi người cũng câm nín luôn rồi
Cậu nhìn cô một lần nữa rồi bước ra ngoài, dặn dò y tá rồi bước đến phòng Tử Kiệt
Nam Hiên lúc này cũng đứng dậy về nhà chuẩn bị ít đồ cho Hoa Trân, vừa bước ra khỏi phòng liền gặp ngay cảnh tượng hãi hùng
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải nhìn nhau, trên mặt không có một tia biểu tình gì đặc biệt nhưng thực chất cậu lại có cảm giác một thứ gì đó rất là đáng sợ
Mỹ Kỳ kéo kéo tay Nam Hiên, lén la lén lút, thì thầm to nhỏ với Nam Hiên
-Anh vương Tuấn Khải bắt cá hai tay. Một tay là anh trai em, một tay là chị gái anh
Nam Hiên bày ra vẻ mặt ta đây đã biết rồi nói
-Nhiều lúc chuyện của người lớn, con nít không biết được đâu
Mỹ Kỳ dậm chân
-Anh làm như anh lớn lắm ý
Thấy Nam Hiên không những không phản ứng lại mà ung dung bước đi, Mỹ Kỳ tức phát điên lên được, nhưng không hiểu sao lại có chút gì đó ấm áp
Nam Hiên cuối cùng cũng không cáu gắt với cô nữa rồi