Tử Kiệt từ ngày cô mất tích khỏi bản đồ của anh tính tình trở nên trầm mặc khó hiểu. Anh không theo đuổi nghệ thuật nữa. Hiện tại anh chuyên chú làm một chủ tịch. Phong cách ăn mặc hay dáng dấp khác nhiều so với hồi trước
Còn Tuấn Khải, khi đã xác định sẽ không làm tổn thương Vương Nguyên. Cậu không đi tìm cô, không làm gì cả. An ổn sống bên cạnh Nguyên, ngày qua ngày lặng im như vậy, làm đúng bổn phận của một người chồng thật sự
Hai còn người, mang những thứ suy nghĩ khác nhau về Hoa Trân, cùng giành cho cô thứ tình cảm chẳng được hồi đáp, đang ở trên cùng một chuyến bay, đến Quảng Châu, với mục đích duy nhất. Hỏi Nam Phong về tin tức của Hoa Trân
Anh là anh trai cô, không thể sau bằng ấy năm, lại chẳng biết gì về tin tức của cô cả
Chuyến bay đáp xuống sân bay Quảng Châu lúc h. Vừa xuống sân bay, Tử Kiệt cùng Tuấn Khải đã nhìn thấy Thiên Tỷ đi có một mình
- Chuyện hợp đồng em đã chuẩn bị hết rồi. Em đã đặt phòng khách sạn. Hai người về đó nghỉ ngơi. Sáng mai đến công ty chúng ta bàn chuyện hợp đồng
- Nhà em đã mua đâu, sao lại ở khách sạn?
- Nếu hai người muốn ngủ chung một phòng thì về đó. Em không cản
Biết gia đình Thiên Tỷ đón thêm một cậu bé về sống chung. Tử Kiệt và Tuấn Khải đều chưa bao giờ gặp được đứa trẻ đó. Nhưng Thiên Tỷ đã nói như vậy, hai người cũng không thể cứ miễn cưỡng mà về đó được, bèn theo Thiên Tỷ về khách sạn
Ngày Hoa Trân đầu tiên làm việc, cũng không có điều gì khác biệt cả. Mọi người chỉ mỉm cười lấy lệ với cô, cô cũng chỉ cúi đầu không nói. Bởi vì cô biết mình vào đây, thực chất cũng không phải do năng lực của bản thân cô mà là do anh cô
Sau khi kiểm tra lại, thấy không có gì sai sót, cô bèn in ra rồi mang vào nộp cho anh trai
Nam Phong nhìn qua một lượt bản kế hoạch của cô rồi đưa cho cô sau đó thông báo cho phòng kế hoạch họp gấp trong phút nữa
Khi cô còn chưa hiểu vấn đề gì xảy ra thì Nam Phong đứng dậy vơ vội chiếc áo vest bên cạnh nói với cô
- In bản kế hoạch này đúng bản rồi mang vào phòng họp cho anh
- Vâng thưa giám đốc
Cô vội vã chạy ra khỏi phòng, in đúng bản, nhanh chóng ghim lại rồi mang vào phòng họp
Phòng họp hiện tại chật kín người, đều đang bàn bạc về kế hoạch sắp tới với PE. Cô ngồi xuống, làm đúng vai trò của một thư ký là dùng máy tính đánh máy toàn bộ nội dung cuộc họp khẩn này
Nam Phong bước vào, nhìn thấy cô chăm chú như vậy cũng không nói gì, chỉ bước đến ghế và ngồi xuống
- Hoa Trân, em đem theo bản kế hoạch tôi cất công chuẩn bị phát cho mọi người đi
Cô thấy hơi khó hiểu. Bản kế hoạch này rõ ràng là cô thức từ đêm hôm qua tới giờ rồi làm, tại sao Nam Phong lại nói là do anh ấy làm?
Biết anh ấy làm việc không thể không có nguyên nhân nên cô vẫn im lặng phát bản thảo cho từng người rồi đưa bản thảo mình in đầu tiên đưa cho Nam Phong
- Mọi người thấy bản kế hoạch này như thế nào?
Được một lúc sau anh mới lên tiếng. Phòng họp lại xôn xao lên, trưởng phòng kế hoạch đứng dậy nói
- Tuy bản kế hoạch này làm rất tỉ mỉ chi tiết, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiêu thiếu gì đó
- Bản kế hoạch này có hơn bản kế hoạch mà các người đã mất một tháng để nghĩ không?
Nam Phong đập bàn một cái làm Hoa Trân có chút giật mình. Nếu anh không phải anh trai cô, giờ có lẽ đã bị doạ cho phát khiếp rồi
- Nói cho mấy người biết, đây không phải bản kế hoạch của tôi. Đây là bản kế hoạch của Hoa Trân, và con bé chỉ mới làm nó từ hôm qua
Cô gật gù. Hoá ra đó là nguyên nhân mà anh trai cô nói bản thảo này là do anh ấy làm. Nếu không làm như vậy, sự nhục nhã từ lúc đầu sẽ khiến họ đánh giá thấp bản kế hoạch này hơn hiện tại
- Tìm ra điểm thiếu đó, một tiếng nữa mang vào cho tôi
Tiếng anh vừa dứt, mọi người trong phòng kế hoạch đã chạy đi hết
Phòng họp chỉ còn lại anh và cô. Cô cười cười nói với anh
- Sao anh lại tin tưởng mà giao nó cho em?
- Anh biết em làm sẽ có thiếu sót, nhưng chắc chắn tốt hơn so với đám người kia nhiều. Anh quả thực không đoán sai
Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng họp, cô cũng vội vã theo sau
Buổi chiều, sau khi vừa nhận được bản kế hoạch mà anh cảm thấy hoàn hảo nhất thì anh nhận được điện thoại của công ty KRJ
- Tôi là thư ký của Thiên tổng. Tôi muốn gọi hỏi về bản kế hoạch sắp tới
Anh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Về chuyện hợp đồng, thông thường Thiên Tỷ sẽ gọi cho anh để bàn trực tiếp
Dù có chút hoài nghi nhưng anh vẫn trả lời
- Chúng tôi đã hoàn thành xong bản kế hoạch rồi
- Vậy, lịch ký hợp đồng sẽ diễn ra vào sáng mai lúc h tại nhà hàng Thiên Trân. Mong hai công ty sẽ hợp tác thành công
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến anh cũng không hiểu tại sao lại như thế, cũng không thắc mắc gì nhiều
- Sáng mai có buổi ký kết với công ty KRJ. Em chuẩn bị một chút đi. Đi mua chút quần áo mặc
- Gặp Thiên Tỷ thôi mà, cần gì phải khoa trương thế
- Nếu không khoa trương, Thiên Tỷ đã hẹn chúng ta tại nhà rồi, cầm lấy
Anh dúi thẻ vào tay cô rồi cho phép cô nghỉ sớm để cô đi chọn đồ. Anh biết là cô chẳng mang tới đây bộ đồ nào ra hồn cả
Tuấn Khải ngồi uống cà phê trong một quán cà phê mang hơi hướng pháp. Đường phố Quảng Châu có vài phần tấp nập. Anh nhâm nhi tách cà phê, cảm nhận sự phồn oa tấp nập nhưng không ồn ào như ở Bắc Kinh
Bên kia đường, một cô gái vừa mới bước ra khỏi một cửa hàng quần áo nhỏ nhưng lại là của một thương hiệu nổi tiếng. Dáng vẻ hậu đậu cùng vụng về của cô xách đồ. Có lẽ cô ấy đã phải dùng mấy tháng tiền lương để mua đồ trong túi kia
Cô gái ngẩng đầu, anh giật mình nhìn chăm chú cô. Trả vội tiền rồi bước ra khỏi quán, định băng qua đường thì một chiếc xe đi qua
Cô ấy biến mất, dường như chưa bao giờ từng ở đó vậy
Là Hoa Trân, là Hoa Trân sao? Mấy năm không gặp, cô khác đi nhiều quá. Bộ dạng xinh đẹp động lòng người. Dáng vẻ có phần luộm thuộm nhưng lại không lu mờ đi khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô là Hoa Trân, nhưng đã chẳng còn là Hoa Trân mà cậu quen rồi
Rút điện thoại cậu nhanh chóng gọi cho Nam Phong
Đầu dây bên kia vang lên chất giọng trầm lãnh khốc của Nam Phong
- “A lô”
- Hoa Trân đang ở Quảng Châu đúng không?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nói
- “tôi không hiểu cậu nói gì”
- Anh giấu cô ấy ở đâu, mau nói cho tôi
- “Tôi cũng thực sự muốn giấu con bé ở một nơi thật xa nào đó, nhưng tôi không làm được. Tôi đã lật tung cả Quảng Châu lên để tìm con bé. Tôi cũng muốn con bé đến tìm tôi. Nhưng con bé không tìm tôi”
- Anh đừng nói dối nữa. Mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?
- “Cậu là gì của con bé? Cậu tìm con bé làm gì? Hãy tỉnh táo nghĩ lại thân phận của mình hiện tại đi. Cậu đã bước lên lễ đường, công khai chuyện với Vương Nguyên, hứa sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời. Cậu, đã không còn liên quan gì đến con bé nữa rồi”
Từng tiếng tút tút dài, Tuấn Khải dường như tỉnh ngộ ra điều gì đó. Anh nói anh sẽ không làm tổn thương Nguyên nữa, vậy mà khi nhìn thấy dù chỉ là dáng dấp giống cô, anh cũng chạy theo như vậy. Anh, rốt cuộc anh đang làm gì thế không biết
Cô vừa nhìn thấy Tuấn Khải, cậu ta cũng nhìn thấy cô. Tuấn Khải đang ở đây, đang ở Quảng Châu. Cậu ta đang đi tìm cô sao, cậu ta đang đi tìm cô sao? Cậu ta sẽ tìm thấy cô! Cậu ta sẽ tìm thấy cô! Cô phải mau chóng, mau chóng rời khỏi Quảng Châu thôi.
Tiếng chuông điện thoại, cô giật mình nhấc máy, là Nam Phong gọi đến
- “Em đang ở đâu?”
- Em đang ở ngoài đường. Anh, vừa nãy em gặp cậu ta rồi, em gặp Vương Tuấn Khải
Đầu dây bên kia im lặng. Cô mang bộ dạng hoảng hốt, đứng chết lặng ở nơi mà cô cho là an toàn
- “Em bình tĩnh. Việc em cần làm là về nhà ngay lập tức. Nghe anh, mau chóng về nhà đi”
Tiếng anh cũng run run, cô cũng chỉ biết vâng lời, mau chóng chạy một mạch về nhà
Vừa về đến nhà, cô thấy Minh Hàn đang đợi cô với bộ dạng cảm thông. Có lẽ Nam Phong đã gọi cho Minh Hàn và kêu cô tới đây
Minh Hàn bước đến ôm lấy Hoa Trân, vỗ nhẹ vào lưng cô, miệng run run nói
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em yên tâm
Giờ Hoa Trân cũng chỉ còn biết tin tưởng vào sự bảo vệ của Tuấn Khải cùng Minh Hàn mà thôi