Từ hôm trở về từ chuyến đi nghỉ dưỡng, Trương Đằng rất lạ. Cậu ta suốt ngày mỉm cười một mình, xa lánh hội bà tám, chỉ khư khư làm việc rồi thỉnh thoảng lại nhắn tin.
Đúng. Tiểu Đằng đang yêu.
Cậu đang trong mối quan hệ thầm kín với Diệp Tuấn Thần, triệt để hưởng thụ cảm giác được cưng chiều nâng niu trong tay hắn. Lần đầu trái tim biết rung động, dù là với một nam nhân nhưng ai quan tâm chứ? Miễn cậu hạnh phúc là được rồi.
Những ngày tháng tuyệt vời.
Thế còn Diệp Tuấn Thần? Cơ bản thì hắn cũng có chút tình cảm với Tiểu Đằng, không hoàn toàn là muốn vui chơi qua đường rồi vứt bỏ. Nhưng nếu nói hắn nguyện ý dừng chân ở lại bên cạnh hoàng tử nhỏ này mãi mãi thì chưa. Nói khó nghe một chút, Trương Đằng bây giờ đang được xem là tiểu sủng vật bậc nhất của Diệp Tuấn Thần. Chỉ bấy nhiêu thôi.
Sủng vật? Có thể thay đổi. Đau lòng hơn ư? Còn có thể hoán đổi.
Nhưng người trong cuộc thì làm gì biết tình đời oan trái. Lần đầu biết yêu, cảm xúc đã giết chết hết lý trí tồn tại trong bộ não nhỏ bé của Trương Đằng, dìm cậu xuống nơi sâu nhất của ngục thất ái tình. Khiến cho bản thân cam tâm đánh đổi.
Cố Hải thì đầu lừa trước giờ, mỗi chuyện của Bạch Lạc Nhân là hắn nhảy đổng lên thôi chứ còn của người khác là bỏ ngoài tai hết.
Nhưng cũng còn may, Bạch Lạc Nhân tinh ý, cậu phát hiện mối quan hệ bí mật này từ hôm đi nghỉ dưỡng cho đến nay. Cậu luôn âm thầm quan sát Trương Đằng. Vốn từ đầu Bạch Lạc Nhân không có thiện cảm mấy với Diệp Tuấn Thần, nên cậu đặc biệt quan ngại về tên cáo già họ Diệp, không biết hắn là thật lòng hay giả dối?
Trương Đằng đối với Hải Nhân tựa như huynh đệ, thằng nhóc công tử bột từ nhỏ đã được bảo bọc, chưa nếm trải mùi đời, đương nhiên khiến người ta lo lắng. Cố Hải còn nhận uỷ thác 'dạy dỗ' cho Tiểu Đằng nên người, không những hắn không dạy mà còn để cậu lọt vào tay con sói già kia thì thật là khó ăn nói với ông chủ Trương. Bởi thế nên Bạch Lạc Nhân mới nhọc lòng.
Một hôm cùng nhau ăn trưa, Bạch Lạc Nhân dò hỏi: "Tiểu Đằng. Dạo này sao cậu không sang nhà chúng tôi chơi? Có bạn sao?"
"A... Em... Em không rãnh. Tan sở xong còn nhiều việc để làm nên em đi về nhà luôn." - thằng nhóc ấp a ấp úng.
Cố Hải đang nhai nhóp nhép xen vào: "Gần đây công ty đâu có gì đặc biệt. Công việc chảy đều. Đến tôi còn sắp xếp được thời gian đưa Nhân Tử đi câu cá mỗi Chủ Nhật. Trợ lý như cậu thì bận rộn cái gì?"
Trương Đằng liếc qua liếc lại một lúc mới cười nói: "Em tham gia thêm vài khoá học để cập nhật thêm kiến thức đó mà. Nên lúc ở nhà cũng phải ôn luyện nhiều lắm. Hihi."
"Vậy sao hôm trước tôi và Nhân Tử đứng dưới nhà gọi cậu xuống lấy cá tươi cậu lại không thèm xuống? Gọi cho cậu thì điện thoại làm sao đó cứ nghe sột soạt, đi ra ngoài à?" - Cố Hải không những đần mà còn không biết phân biệt âm thanh nữa.
Lúc này, mặt Trương Đằng nóng đỏ lên, thật ra khi đó cậu đang chơi trò công chúa hoàng tử với Diệp Tuấn Thần. Đúng lúc đang sắp cao trào thì Cố Hải gọi đến, Tiểu Đằng bé nhỏ đang tận hưởng khoái cảm định bụng mặc kệ luôn nhưng người kia lại chủ động bắt máy thay cậu, ép cậu trả lời, còn hắn thì kịch liệt ra vào nơi hậu huyệt ẩm ướt, hại cậu một câu nói cũng không xong chỉ biết ôm miệng chịu đựng.Bạch Lạc Nhân thoáng nhìn đã biết có khả nghi, nên chủ động không hỏi tới tránh gây khó xử: "Ừ thôi cậu ráng lên. Hôm nào rãnh buổi tối ra ngoài uống vài chai. Lâu rồi không đi."
"Cái gì? Cậu tập thói ăn chơi ở đâu thế? Tôi quả thật không nhìn ra gần đây cậu lại phát sinh thêm sở thích ra ngoài nhậu nhẹt đó." - Cố Phát Điên.
Bạch Lạc Nhân thúc thúc vào eo hắn ngụ ý khoan hẳn náo. Nhưng hắn thì hiểu cái gì gọi là 'ám hiệu' chứ: "Đừng động chạm gì ở đây, tôi là muốn làm rõ đấy. Cậu nói nhanh lên, ai bày cho cậu cái thói xấu đó? Cậu lén tôi qua lại với ai?"
Quá mệt mỏi, Bạch Lạc Nhân đứng lên rời khỏi. Đây là cách tốt nhất chấm dứt tình cảnh hiện tại. Cố Hải đuổi theo, bỏ lại Trương Đằng ngơ ngác không hiểu gì.
Đại khái Tiểu Đằng cũng không quan tâm, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tuấn Thần, chưa đầy tiếng chuông đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Alo. Cưng à, tìm anh có chuyện gì?"
"Ban nãy Nhân ca hỏi em gần đây tại sao không đến nhà chơi. Có phải nghi ngờ em rồi không? Nếu mà anh ấy thật sự hỏi tới em có thể kể cho anh ấy nghe chứ?" - Trương Đằng lo lắng hỏi.
Diệp Tuấn Thần suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng trả lời: "Em muốn nói cũng được. Nhưng ngoài Cố Tổng và Bạch Tổng ra thì tốt nhất đừng nên cho người ngoài biết. Bé cưng cũng nên nghĩ một chút cho anh chứ? Em đồng ý không?"
"Ừm. Em biết rồi." - Tiểu Đằng tươi cười cúp máy.
Cậu hiểu, Diệp Tuấn Thần là ông chủ lớn, nếu bị đồn đại lung tung là đồng tính thì có ảnh hưởng nhiều đến việc hợp tác với các đối tác. Yêu nhau nên cậu giữ gìn cho hắn, cậu rất ngoan mà. Sau khi nghe người yêu nói rằng có thể chia sẻ với hai vị đại ca thì Tiểu Đằng ngại ngùng gì nữa?
Móc điện thoại ra nhắn tin luôn khỏi cần đợi hỏi: "Nhân ca anh đoán đúng rồi. Gần đây em có biểu hiện lạ, chính là em đang yêu. Em cùng Thần ca có quan hệ. Em đang rất hạnh phúc, anh có mừng cho em không?"
Vốn dĩ Bạch Lạc Nhân muốn nói rất nhiều điều với Trương Đằng, nhưng đọc thấy dòng chữ "em đang rất hạnh phúc" đột nhiên tâm tư cậu khựng lại. Liệu có nên không? Nói cho cậu nghe những mặt trái của ái tình ngay lúc này phải chăng là đi ngược với tinh thần của cậu? Đắn đo thừ người ra đến khi bị Cố Hải vồ tới truy hỏi tiếp chuyện ban nãy.
"Tôi hỏi cậu từ nãy đến giờ tại sao không trả lời tôi?" - lượn là lượn lờ trước bàn làm việc suốt.
Bạch Lạc Nhân quăng điện thoại đến trước mặt hắn: "Tự mình xem đi."
"Cái gì đây?" - ngó ngó vào đọc một hồi - "Hai người này quen nhau à? Thì liên quan gì đến việc cậu ra ngoài ăn chơi?"
Bạch Chán Ghét nhìn hắn: "Cái kiểu dửng dưng của cậu thì biết gì. Tôi muốn tìm cơ hội hẹn Tiểu Đằng ra ngoài nói chuyện riêng, ở nhà nhìn bản mặt của cậu thì ai mà tâm sự cho nổi."
Cố Hải suy nghĩ một lát: "Vậy hai người ở nhà đi. Tôi ra ngoài tránh mặt một lúc là được thôi."
"Ừ. Cậu cứ thử đi đi." - Bạch Lạc Nhân buộc miệng cũng thốt ra câu này.Cố Hải vừa nghe thấy mắt lập tức mắt nhìn thẳng vào người kia, khoé miệng dần dần nhếch lên lộ ra nụ cười thoã mãn: "Bảo bối, cậu ghen à?"
Người nào đó hơi lúng túng một vài giây nhưng liền khôi phục lại trạng thái cứng rắn: "Ai bảo cậu tôi ghen? Nhưng bây giờ cũng không cần đi nữa. Tiểu Đằng đã chủ động nhắn tin nói như vậy thì chúng ta cứ hỏi thẳng cậu ấy là xong."
"Mà họ quen nhau cậu quan tâm làm gì? Không lẽ..." - mặt mũi Cố Hải đanh lại - "Cậu âm thầm tơ tưởng đến tên Diệp Tuấn Thần?"
"Cậu có bệnh suy nghĩ lệch lạc à? Tôi lo cho Tiểu Đằng bị gạt hay không, cậu lại suy ra tôi tơ tưởng đến tên họ Diệp. Sau khi kết hôn tôi mới phát hiện cậu mắc phải rất nhiều chứng bệnh kì quái." - nói rồi xua xua tay - "Cậu đi ra đi tôi còn làm việc"
Trương Đằng và một số nhân viên thấy Cố Tổng từ phòng Bạch Tổng đi ra trạng thái không mấy vui vẻ liền thầm nghĩ:
'Chắc là bàn bạc chuyện làm ăn thất bại.'
'Cũng có thể là bất đồng quan điểm'
'Nghe nói ở Tân Cương sắp có dự án, vuột khỏi tay ư? Chúng ta có bị giảm biên chế không?'
Làm sao họ ngờ được Tổng Tài đức cao vọng trọng của bọn họ thật ra là mắc bệnh suy nghĩ lệch lạc chọc giận ai đó rồi bị đuổi cổ ra khỏi phòng.
Thật là quá bi đát đi.
Buổi tối hôm đó, Bạch Lạc Nhân cùng Trương Đằng ra ngoài ăn cơm. Tiết mục uống rượu chuyển sang dùng bửa tối. Nguyên nhân cũng bởi vì người mắc bệnh lệch lạc cứ vùng vằn mãi bảo rằng đi ăn cơm thì được chứ còn vào quán bar thì không. Nên cuối cùng Bạch Lạc Nhân cũng phải chiều theo để bảo vệ lỗ tai của mình khỏi màn lãi nhãi thần công của hắn.
"Cậu ăn nhiều vào, gần đây tôi thấy sắc mặt cậu không tốt." - Bạch Lạc Nhân gắp một miếng thịt vào chén Trương Đằng.
Tiểu tử ham ăn đang ngoạm một mồm thức ăn hí hửng khoe khoang: "Nhưng tinh thần em rất tốt a~"
"Cậu và hắn tốt chứ?" - Bạch Lạc Nhân hỏi.
"Ừm. Rất tốt." - dứt khoát gật đầu.
"Diệp Tuấn Thần, hắn yêu cậu?" - Bạch Lạc Nhân chần chừ một chút nhưng vẫn hỏi.
Tiểu Đằng nhăn mặt: "Ừm... Có thể."
Có thể? Giới trẻ ngày nay yêu đương lạ kì, Bạch Lạc Nhân không hiểu nổi: "Cậu chưa biết hắn có yêu mình không đã bắt đầu?"
"Em không thấy điều đó có gì quan trọng. Quan trọng là em đang rất vui. Cuộc sống cứ vui vẻ là được rồi. Anh không thấy vậy sao?"
Triết lý của Trương Đằng có vẻ hơi bốc đồng, hơi trẻ con, nhưng đó quả thật là những giá trị căn bản của cuộc sống.
Nếu bỏ qua vật chất, mưu lợi, địa vị, danh vọng, thì yêu thương không phải chỉ cần vui vẻ là được ư? Trương Đằng không quan tâm bất kì điều gì, cậu hồn nhiên đón nhận nó, như một đứa trẻ lần đầu bắt gặp vị ngọt của kẹo và mãi mê ăn. Đợi đến khi bị đau răng, đứa bé sẽ biết tự ngăn mình không được ăn nữa."Cậu có sợ không?" - Bạch Lạc Nhân hơi bất ngờ trước sự vô lo ấy.
"Sợ gì chứ?"
"Sợ rằng người đó không thật lòng, sẽ làm cậu đau khổ?"
Tiểu Đằng nhún vai: "Em chưa từng biết đau khổ là thế nào. Nếu có thể thử một lần cũng hay." - nói xong cậu cười hì hì.
Bạch Lạc Nhân không hỏi nữa, chỉ biết cậu thanh niên này rất khác người. Chắc do được bảo bọc từ nhỏ, không biết chuyện tình yêu, chưa nếm trãi bất cứ đắng cay nào, bây giờ kêu y cảnh giác, y cũng không biết phải cảnh giác cái gì!!! Thôi thì Bạch Lạc Nhân sẽ ở phía sau hổ trợ, nếu một ngày nào đó Trương Đằng vấp ngã, bên cạnh vẫn còn có Bạch Lạc Nhân và Cố Hải sẵn sàng bảo vệ y.
"Tiểu Đằng. Nếu như có lúc nào đó cậu cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, hãy đến tìm tôi. Đừng vội đi tìm bác sĩ, có biết chưa?" - lời nói này không giống nói với huynh đệ, mà giống nói với tiểu hài tử nhiều hơn.
Trương Đằng nhanh nhẹ đồng ý: "Ừ. Em biết rồi." - đưa đũa gắp lia lịa - "Anh không ăn em ăn hết đó nha."
Buổi tối đang cùng nhau xem tivi, Cố Hải nhận ra tâm tình Bạch Lạc Nhân hơi kì lạ, suốt buổi thần trí cứ để ở đâu đó, cơ bản không chú tâm lên tiết mục đang phát sóng.
Cố Hải đưa tay choàng qua vai đối phương: "Cậu bị làm sao vậy?"
Bạch Lạc Nhân thở dài một cái: "Tiểu Đằng thật sự còn rất ngây thơ, không biết tên kia có dụng ý gì."
"Cặp bồ thôi mà, dụng ý gì khác được? Dĩ nhiên là yêu đương, cùng nhau vui vẻ, thi thoảng thì lôi nhau lên giường." - Cố Ăn Chơi phát biểu.
Hay quá ha. Nói một câu liền lộ bản chất sở khanh đểu giả ngày xưa ra hết.
Bạch Lạc Nhân không thèm nói với hắn, im lặng suy nghĩ một mình. Thật ra lời Trương Đằng nói không sai, quan trọng là hiện tại y cảm thấy hạnh phúc. Chẳng phải Bạch Lạc Nhân cũng trải qua quãng thời gian ấy ư? Thế tại sao lại bất an như vậy?
Cố Hải nhéo má cậu một cái: "Bảo bối, cậu cảm thấy lo lắng bởi vì đối tượng ở đây không phải ai khác mà lại là Diệp Tuấn Thần. Cậu không tin tưởng tên này, đúng chứ?"
Rốt cuộc cũng chịu nghiêm chỉnh rồi. Bạch Lạc Nhân lúc này mới bắt đầu trao đổi.
"Vậy cậu cũng có suy nghĩ như tôi? Cảm thấy Diệp Tuấn Thần không ổn?"
Cố Hải vỗ vỗ nhẹ nhàng vào vai Bạch Lạc Nhân: "Trọng điểm ở đây không phải tôi hay cậu cảm thấy hắn thế nào, mà Tiểu Đằng cảm thấy ra sao? Cậu ta hạnh phúc thì chính là Diệp Tuấn Thần rất ổn. Thế thôi."
Đúng. Lời Cố Hải nói đúng. Lý lẽ của Trương Đằng cũng không sai. Bạch Lạc Nhân hiểu hết chứ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yêu. Xuất phát từ tâm tư muốn bảo vệ Trương Đằng khiến cho Bạch Lạc Nhân tiến thoái lưỡng nan không biết làm thế nào cho đúng. Phiền chết đi được.
Ding dong.
Chưa thôi dòng suy nghĩ thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hai người nhìn nhau một cái ngụ ý giờ này ai còn đến? Trương Đằng?
Bạch Lạc Nhân suy luận ra kết quả này trước tiên, tối như vậy còn đến chắc chắn có chuyện rồi, cậu lập tức đi ra mở cửa.
"Nhân ca. Anh... Em thật ngại quá giờ này còn làm phiền. Anh có thể cho em mượn được không? Ngày mai em trả lại cho anh." - Tiểu Đằng quần áo ướt nhẹp, tay chân run rẩy đứng trước cửa nhà.
"Người cậu ướt cả rồi, vào nhà đi hẳn nói." - Bạch Lạc Nhân có chút lo lắng.
"Không, không phiền anh. Em chỉ cần mượn tiền rồi đi, ban nãy em không cẩn thận làm rơi mất ví. Giờ không có tiền đi taxi về nhà, trời lại mưa lớn quá. Anh cho em mượn đi." - thân thể Trương Đằng càng lúc càng run.
Bạch Lạc Nhân nói vọng vào trong nhà: "Đại Hải, lấy cho tôi ví tiền và chiếc khăn lớn." - rồi bước đến quan sát tên tiểu tử ướt sũng kia: "Cậu làm gì ở khu này mà không đi xe? Nhà cậu thuê gần công ty mà."
"Lúc nãy... Ưm.. Bạn em chở em đến, em có chút việc ở gần đây." - giọng đã run nay còn thêm ấp a ấp úng.
Cố Hải lúc này cầm khăn và ví đi tới: "Mắc mưa à? Mau lau khô người đi." - di chuyển sang phía Bạch Lạc Nhân: "Ví cậu để ở đâu? Tôi không tìm ra nên lấy tạm ví tôi."
Bạch Lạc Nhân móc đưa cho Trương Đằng: "Cầm lấy. Nhanh chóng về nhà sưởi ấm."
Tiểu Đằng nhanh chóng nhận lấy tiền: "Cám ơn Nhân ca, Hải ca. Em về trước đây."
Nói rồi bóng người nhanh chóng rời đi.
"Nhìn dáng vẻ cậu ta dường như không đơn giản là mắc mưa mượn tiền đi xe về" - Cố Hải chắc mẫm.
Bạch Lạc Nhân đóng cửa trở vào, lên giường nằm mà đầu óc quay cuồng không thôi.
"Đại Hải. Nếu lỡ Tiểu Đằng bị tên kia hại..."
"Thì cậu ta sẽ biết tự bảo vệ mình khỏi những người đến sau."
Cố Hải ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng, xoa xoa an ủi tâm tình của cậu. Thật ra thì Cố Hải hiểu ái nhân của mình là người ngoài lạnh trong nóng. Nếu đã coi ai là bạn bè thì sẽ moi hết ruột gan ra mà lo nghĩ cho họ.
Không hẳn Cố Hải vô tâm với chuyện của Trương Đằng, chẳng qua y thấy tình hình hiện tại chưa phải lúc để cuống lên, mọi việc còn chưa ngã ngũ thì cứ để nó chảy xuôi theo ý định của người trong cuộc. Đến lúc cần đỡ hẳn đỡ.
Qua hôm sau, Trương Đằng không đi làm. Lý do là gì thì không ai biết. Nhưng Cố Hải và Bạch Lạc Nhân có thể đoán ra được phần nào là vì trận mưa hôm qua, nên hẹn nhau cuối giờ làm sang thăm tiểu tử ấy. Cố Hải còn đặc biệt ghé tiệm bán heo sữa quay mà Trương Đằng thích mua một phần lớn cho y.
Nhưng bấm chuông hoài không thấy ai mở cửa.