Hôm đó là kỉ niệm một tháng yêu nhau.
Trương Đằng trong giờ làm việc cứ một mình cười tủm tỉm, lòng dạ không yên chờ đến buổi tối.
Rốt cuộc cũng tan tầm, tiểu chim sẻ phi nhanh về nhà tắm rửa thơm tho, lên đồ hoành tráng ngoan ngoãn ngồi đợi tình lang đến đón.
giờ. giờ. Vẫn chưa đợi được người. Trương Đằng giận dỗi giậm chân mấy cái lấy điện thoại ra gọi.
Cốt yếu hôm nay cậu muốn ai kia phải chủ động nhớ ngày kỉ niệm, chủ động gọi mời đi ăn, không ngờ chẳng có chút tin tức. Người kia quả thật vô tâm thế sao?
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có hồi đáp.
"Alo. Tiểu Gia Hoả, nhớ anh à?"
Bên cạnh giọng nói ấm áp của Diệp Tuấn Thần là một bầu không khí hết sức náo nhiệt. Có thể phỏng đoán ra được người kia đang ở đâu.
"Anh hay lắm. Anh giỏi lắm. Anh là đồ lãnh cảm giáo chủ. Anh tàn nhẫn vô lương tâm. Tôi ở nhà đợi anh nhưng anh lại chạy đi dự tiệc tùng gì đó. Anh bỏ mặc tôi chết luôn đi." - Trương Đằng vẫy vùng nói một hơi rồi cúp máy.
Mặc kệ chuông điện thoại sau đó liên tiếp reo, mặc kệ tin nhắn đến không ngừng, Trương Đằng ôm gối nằm ngay sofa tức tưởi chìm vào giấc ngủ.
Không biết là đã ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm đi cùng giọng người gọi:
"Tiểu Đằng. Tiểu Đằng. Mở cửa cho anh đi. Em có bị làm sao không? Tiểu Đằng."
Diệp Tuấn Thần ban nãy nghe tiểu bảo bối nói như thật trong điện thoại kêu hắn bỏ mặc y chết đi. Nghe xong đương nhiên hồn vía đảo ngược lập tức chạy về cứu người.
Bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, Trương Đằng lờ mờ nửa tỉnh nửa mê ra mở cửa: "Ai đó?"
Tiểu tình nhân xuất hiện sau cánh cửa, mặt mũi bơ phờ, mắt thì bụp xuống do ngủ trái giấc. Nhưng đối với Diệp Tuấn Thần thì hết thảy thành ra.....
"Cưng à, em khóc sao? Rốt cuộc là chuyện gì?" - hắn vội vàng nhào đến ôm lấy mặt của Trương Đằng.
Tiểu tình nhân lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cũng kịp thời nhớ ra nguyên nhân của cơn thinh nộ ban nãy, cậu vùng người thoát khỏi Diệp Tuấn Thần, hậm hực đi đến sofa.
"Đi đi. Đi mà dự tiệc tùng gì đó của anh. Không cần lo cho tôi" - gương mặt bí xị ngồi phịch xuống ghế.
Người kia cũng ôn nhu ngồi cạnh, cố gắng kéo Trương Đằng vào lòng: "Có chuyện gì thì nói, em như vậy anh rất đau lòng. Nhìn đi, mắt em bụp cả rồi. Thật ra là sao chứ?"
"Đến bây giờ anh còn không biết hôm nay là ngày gì. Nhẫn tâm bỏ tôi ở nhà, không thèm đoái hoài gì tới. Rốt cuộc anh xem tôi là gì đây? Xem mối quan hệ này là gì chứ hả Diệp Sở Khanh." - Trương Đằng vừa nói, vừa nức nở. Kiểu giọng điệu uất nghẹn đáng thương.Diệp Tuấn Thần là doanh nhân, một ngày không biết có bao nhiêu là chuyện, kỉ niệm tháng yêu nhau đối với tâm hồn mỏng manh như Trương Đằng thì thực quan trọng, chứ còn đối với Diệp Tuấn Thần thì đương nhiên không đáng lưu tâm cho lắm. Người ta là nhân vật lớn, lại bận rộn, Tiểu Gia Hoả kia không hiểu cho người ta thì thôi đằng này còn bắt hắn phải tự động ghi nhớ, tự động mời ăn. Diệp Tổng đâu phải con nít.
"Anh thật sự không nhớ ra. Thôi coi như anh sai quấy, em nói cho anh biết là ngày gì, anh sẽ bù đắp cho em. Lần sau nhất định không tái phạm. Được chưa cưng à?" - hắn đưa tay nựng nựng gò má phiến hồng vì tức giận của tiểu tình nhân, hắn đối đãi với Trương Đằng quả thật là đã tốt nhất từ trước đến giờ rồi.
Cậu trai bướng bỉnh vẫn chưa chịu thôi: "Muộn rồi, hết thảy đều muộn." - đột nhiên chuyển sang trạng thái ưu sầu, đôi mắt dần ngấn nước - "Em biết mình không đủ tốt để anh lưu tâm đến. Diệp Tổng là người trên vạn người, địa vị cao quý. Anh không chỉ thuộc về em, anh thuộc về cả thế giới này. Em mong rằng sau khi anh xong việc ở cả thế giới, xin anh đừng quên mất em đi."
Đau lòng chết Diệp Tuấn Thần rồi !!!
Thật ra nếu nói Trương Đằng lần đầu biết yêu chắc không ai tin. Lời lẽ cùng hành động của cậu ấy đê mê chết người. Mỗi động thái đều có khả năng làm cho Diệp Tuấn Thần điên đảo, không thể phân tâm đi đâu được, chỉ nhìn mỗi đối phương thôi đã đủ loá mắt rồi. Cũng vì thế mà không ít lần cãi vã, họ Diệp vẫn kiên trì làm hoà nhằm bảo toàn vật quý trong tay. Riết rồi thành quen, riết rồi có tình cảm lúc nào không rõ. Mà có tình cảm thì có đó, nhưng bắt Diệp Tuấn Thần phải lĩnh hội hết được mấy trò trẻ con của Trương Đằng thì đương nhiên chưa đủ.
"Cưng của anh. Yêu của anh.... Anh xin em đừng nói những lời này anh đau lòng lắm. Lần này anh đã làm sai việc gì em hãy nói cho anh nghe, anh cam đoan không bao giờ để việc đó xảy ra nữa. Một lần thôi, nói cho anh nghe lần này thôi. Được không?" - ôm chầm lấy tình nhân xoa xoa tấm lưng, thỏ thẻ vào lỗ tai cậu.
Trương Đằng cũng biết tiến thoái lắm, thấy nam nhân cưng chiều mình như thế cũng bắt đầu thả lỏng: "Em hỏi anh, chúng ta bắt đầu yêu nhau khi nào?"
"Là ở Hy Lạp. Kì nghỉ đông của tập đoàn Hải Nhân. Anh tình cờ giúp đỡ em rồi đêm đó em đến chổ anh....." - kể chiến tích thì đàn ông nhớ rất rõ.
"Đến đó được rồi." - Trương Đằng ngăn lại kịp thời - "Vậy từ đó đến nay là bao lâu?"
"Vừa vặn một tháng" - Diệp Tuấn Thần chính xác trả lời.
Trương Đằng tròn xoe mắt nhìn: "Vậy thì sao?"
Diệp Tuấn Thần cũng mắt tròn xoe nhìn đáp trả: "Thì sao?"
"Hôm nay là kỉ niệm tròn tháng chúng ta yêu nhau đấy đồ ngốc nhà anh." - Trương Đằng tức chết vì độ ngốc của nam nhân, quát lên một cậu rồi bỏ ra ban công.Diệp Tuấn Thần đỡ trán - 'Không phải chỉ có con nít tròn tháng tuổi mới chúc mừng hay sao? Yêu nhau ngày cũng có thể à?' - đầu óc doanh nhân đó giờ chưa từng để ý đến những sự việc vặt vãnh này. Trước kia có qua lại với rất nhiều mỹ nam nhưng chỉ là vui chơi qua đường, không danh không phận, nên bọn họ cũng rất biết điều không nên làm phiền Diệp Tổng nếu còn muốn nhận được trợ cấp. Nhưng Trương Đằng khác, cậu đâu cần tiền của ai kia, quen nhau vì tình yêu nên hiển nhiên phải tiểu tiết hơn nhiều.
Sau sự việc lần này Diệp Tuấn Thần rút ra được kết luận: Phải ghi vào lịch điện tử ngay, mỗi tháng mỗi báo, chứ nếu không lại không yên với ai đó.
Cuối cùng chính bản thân hắn cũng phải đi ra ban công ôm người nhận lỗi. Buổi tối sương đêm lạnh như vậy, một mình tiểu gia hoả ở ngoài đó suy cho cùng cũng là đang hành hạ tâm can Diệp Tổng.
"Yêu của anh. Anh biết lỗi của mình rồi. Do công việc quá bận rộn đã không lưu tâm đến ngày kỉ niệm của chúng ta. Trăm ngàn sai trái đều do anh. Em bỏ qua cho anh một lần, tuyệt đối không có lần sau" - Diệo Tuấn Thần ôm tình nhân từ đằng sau, nhẹ nhàng hôn lên má cậu.
Trương Đằng chỉ im lặng không nói gì, qua vài giây lại dùng mũi hít hít mấy cái, như thể đàn khóc không thành tiếng. Lại một chiêu thức quá cao siêu mà người mới biết yêu lần đầu không tài nào nắm bắt được. Trương Đằng.... Là thiên phú sao?
Diệp Tuấn Thần vì cử chỉ đó lại càng khẩn trương hơn: "Bảo bối đừng khóc, em khóc anh sẽ rất khó chịu. Em cũng nên hiểu là từ trước đến giờ anh không hề nghiêm túc mối quan hệ nào cả, cho nên đồng nghĩa với việc chưa từng tiếp xúc qua loại chuyện này. Bây giờ có em rồi, anh sẽ từ từ học làm quen. Hiểu cho anh nhé cưng."
Lời giải thích này vừa hợp lý, lại vừa làm người khác hả dạ nữa. Diệp Tuấn Thần thầm mắng bản thân không hiểu vì sao hắn có thể nói ra được những lời như thế. Quá giới hạn mặt mũi của hắn rồi. Nhưng biết làm sao được! Giai nhân vui lòng thì Trượng phu mới tận hứng chứ !
Trương Đằng bây giờ mới ngoảnh đầu lại một chút: "Anh nói thật không?"
"Hoàn toàn là thật."
"Vậy anh có nhớ sai lầm của hôm nay không?
"Khắc cốt ghi tâm"
Người tình nhỏ dần dần xoay cả thân thể qua ôm lấy hắn, cọ cọ mũi vào lồng ngực hắn: "Em xin lỗi, chỉ vì em yêu anh, em quá nhạy cảm đã làm anh phiền lòng. Ban nãy anh có hẹn với ai vậy? Phải chăng là chuyện quan trọng? Bây giờ có cần quay lại không?"
Nằng nặc kéo người về bây giờ về rồi lại bảo đi. Đúng là khó nắm bắt quá.
"Chỉ là với đối tác thông thường. Không đáng bận tâm. Tiểu Đằng của anh mới là quan trọng nhất." - vừa nói vừa dụng tay xoa lưng cho cậu. - "ngoài này rất lạnh, vào trong đi em."Trương Đằng lắc lắc chiếc đầu nhỏ: "Không, em muốn ôm anh."
Diệp Tuấn Thần cười một nụ cười cưng chiều: "Vậy cứ ôm nhau mà đi vào."
Hai người họ ôm nhau đến chổ sofa thì ngã xuống. Diệp Tuấn Thần đặt Trương Đằng dưới thân, hướng môi cậu đáp xuống một nụ hôn ngọt ngào. Lúc đầu lưỡi giao triền, Trương Đằng lúc nào cũng phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ nhẹ, hệt như thiếu nữ đang tràn ngập thanh xuân tận hưởng tình ái nồng đượm. Chính điểm này đã làm Diệp Tuấn Thần say mê. Mỗi lần hôn là mỗi lần có phản ứng, hắn không thể kiềm chế bản thân, nghe tiếng rên rỉ của Trương Đằng lại tự động muốn làm đến cùng.
"Bảo bối, anh muốn em." - khó khăn dứt đôi môi ra nói một câu rồi lại tiếp tục mút liếm.
"Ưm... Nhưng ... Ưm... Em đã đặt nhà hàng." - trả lời cũng ráng phát ra tiếng kêu.
Diệp Tuấn Thần cơ hồ thấy hơi lạ, liền ngừng vụ hôn hít lại hỏi: "Nhà hàng? Em muốn thay đổi chổ làm tình à? Nhà hàng cũng thú vị đó."
Trương Đằng đánh vào ngực hắn: "Đầu óc anh có thể bớt đen tối không? Kỉ niệm tháng thì phải cùng nhau dùng cơm rồi tặng quả lẫn nhau chứ. Em đã đặt nhà hàng Pháp nổi tiếng ở khu X rồi, chúng ta đi thôi kẻo họ đóng cửa."
Nói rồi Trương Đằng dứt khoát ngồi dậy, đẩy tên sắc lang kia ra, chạy vào nhà tắm chỉnh trang y phục.
Mười phút sau trở ra: "Em xong rồi, chúng ta..."
Chưa gì đã bị người vồ lấy hôn tới tấp: "Em thật quyến rũ" - cơ bản là bộ dạng nào của tình nhân lúc này đều có thể kích thích cơn hoả dục của Diệp Tuấn Thần.
Trương Đằng cố gắng tránh né: "Này anh... Ưm... Đừng mà... Đợi tối về, em... Ưm.. Em chiều anh hết."
Dây dưa một lúc Diệp Tuấn Thần mới không tình nguyên buông ra: "Là em nói đấy. Đừng hối hận."
Hai người di chuyển đến nhà hàng Pháp mà Trương Đằng đã đặt trước. Nhà hàng này gần khu căn hộ của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân. Mục đích là dùng cơm tối kỉ niệm tháng yêu nhau nên Trương Đằng đã đặt phòng riêng, nhìn ra khung cảnh sân vườn thơ mộng.
"Anh thấy thế nào?" - Trương Đằng nhìn ngắm xung quanh rất thích thú.
"Anh thấy em thật đẹp." - trả lời rất liên quan.
"Anh lại nói gì vậy chứ?" - Tiểu tình nhân lại còn đỏ mặt cười với hắn.
"Chúng ta có thể ăn nhanh rồi về được không?" - vật kia đã cương cứng đến đau rồi.
Trương Đằng không biết xấu hổ hỏi: "Anh muốn em đến vậy sao?"
Giờ khắc này còn đi hỏi những vấn đề nhạy cảm, khẳng định là muốn kích thích người ta thêm đây."Em nghĩ thử xem?" - Diệp Đáng Thương.
"Vậy.... Em có thể giúp anh"
Cái gì? Vừa nói cái gì đó? Giúp? Là sao giúp? - Diệp Tuấn Thần chưa thôi suy nghĩ đã thấy Trương Đằng sụp người xuống bàn ăn. Lại nhìn ở phía dưới mình, vật thể lạ đang di chuyển về hướng bên đây. Phút chốc bàn tay ai đó đã sờ đến phân thân nóng hổi kia, dù vẫn còn cách một lớp vải nhưng có thẻ cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của nó.
"Em.... Em....." - Diệp Tuấn Thần ăn chơi không phải ít, nhưng gặp trường hợp táo bạo như thế này thì hắn chưa. Không lẽ trạch nam khi yêu còn điên cuồng hơn cả call boy chuyên nghiệp?
Thật sự những chuyện này chưa ai dạy Trương Đằng. Trong đầu cậu cũng chưa từng có ý nghĩ phải bày ra trò này, trò kia để mê hoặc tình lang. Chỉ là bản năng mách bảo thế nào cậu làm thế đấy. Yêu người này, dành hết ưu ái cho người này, tự động hóc môn sinh lý sẽ điều khiển ta làm ra những việc không tưởng.
"Anh khó chịu, em giúp anh giải toả, yên nào." - cậu kéo khoá quần, vạch quần lót, thứ vĩ đại bật ra - "Anh xem, con trai anh đã lớn thế này, có phải rất đau không?" - nói rồi trực tiếp ngậm vào.
"Aaaaaaa." - Diệp Tuấn Thần bị một luồng điện chạy ngang rần rần cả người đến độ phải kêu lên thành tiếng.
Trương Đằng chậm rãi thưởng thức tính khí của người yêu. Hôn nó, liếm nó, mút nó, yêu thích, nhiệt tình, thật sự động tác không thể nào kích tình hơn. Vừa liếm, cậu vừa giơ đôi mắt tròn xoe nhìn lên nam nhân phía trên, tựa như con mèo nhỏ đang tận tình hầu hạ chủ nhân. Diệp Tuấn Thần đắm say quan sát, hẵn sợ nếu hắn nhìn lâu thêm một chút, chắc chắn sẽ bắn đầy ra mặt cậu mất. Khoái cảm kịch liệt này chỉ có Trương Đằng có thể cho hắn.
"Bảo bối. Em là của anh, mãi mãi phải là của anh." - Diệp Tuấn Thần thất kinh hồn vía chìm đắm trong dục vọng thốt ra những lời ân ái.
Tiểu Đằng nghe thấy liền mỉm cười một cái, sau đó tiếp tục ngậm trọn tính khí vào trong miệng, nhấp ra nhấp vào liên hồi làm Diệp Tuấn Thần trở tay không kịp,
"Aaa..aaa... Em làm gì vậy?.... Aaaa nhanh quá, anh bắn ra mất... Aaa"
"Anh cứ cho em hết đi." - Trương Đằng càng ra sức hoạt động hơn.
Tầm giây sau, Diệo Tuấn Thần đạt đến cao trào không còn cầm cự được nữa, phóng tất cả vào miệng Trương Đằng.
Gắt gao đưa tay nắm lấy đầu người bên dưới, yêu thương nói: "Em đó. Đúng là có khả năng làm chết anh."
Tiểu Đằng tủm tỉm cười: "Hì. Anh có cần đi nhà vệ sinh lau sạch một chút không?"
"Ừm cũng được, em trở về chổ đi."
Nói rồi Diệp Tuấn Thần đứng dậy rời đi. Trương Đằng cũng bỏ trở lại ghế của mình, chỉnh đốn trang phục một chút.
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Không phải của mình.
À. Là của Diệp Tuấn Thần để ở trên bàn.
Tiểu tình nhân đương nhiên tò mò, đưa mắt sang nhìn thấy tên người gọi đến hiện lên màn hình là "Johny"
Đắn đo không biết có nên bắt điện thoại hay không thì tiếng chuông cũng ngừng lại. Cũng tốt. Không nên quá tự tiện, sẽ khiến người ta chán ghét.
Nhưng chưa thôi suy nghĩ, điện thoại lại reo.
Từng hồi chuông như xoáy sâu vào tính tò mò của Trương Đằng, đến cuối cùng cậu chịu đựng không nổi đã bắt điện thoại lên.
Chưa kịp nói gì đã nghe đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trong trẻo, mang một chút khí chất lẳng lơ: "Diệp Tổng. Tự dưng sao lại bỏ về giữa chừng làm mọi người đợi đến mất cả hứng luôn. Tiểu mỹ nam lần này là do chúng tôi đặc biệt tuyển chọn, chắc chắn sẽ làm hài lòng ngài đó.... Về kĩ thuật làm ấm giường phải nói là....."
Điện thoại được lấy ra khỏi tai, đặt nhẹ nhàng xuống vị trí ban đầu.
Sau khi Diệp Tuấn Thần trở lại thì trong phòng đã không có người. Còn đang ngơ ngác không biết người yêu bỏ đi đâu thì nhìn về phía chiếc điện thoại còn đang sáng đèn.
Chết.