Công bằng sao?
Cuộc sống này vốn dĩ đã là không công bằng,
Từ khi bạn cất lên những tiếng khóc đầu tiên, đã là không công bằng.
Bạn thậm chí còn không thể được lựa chọn - thứ dường như đơn giản nhất -: giới tính.
Yêu nhau sao?
Một người con trai lại dám trở mình đi trái với tự nhiên - để yêu một người con trai.
Công bằng sao?
Sẽ không có thứ gì trên đời này mang tên là công bằng – trừ phi chính tay mình phải giành lấy!
Muốn có một người, chỉ cần giành lấy trái tim của anh ta là đủ!
Vật chất, thân xác, dù có chiếm được bao nhiêu phần. Thì kẻ cao tay, lại rút cuộc là kẻ có thể chiếm giữ được trái tim của người ấy. Biến người ấy thành kẻ tự nguyện, dâng tất cả những gì người ấy có. Cho mình.
Can. Cậu rút cuộc là một kẻ ngốc, hay là một kẻ ngốc cao tay?
=============
Tâm sự của Can
Mấy hôm nay, Can không hiểu nổi Tin.
Từ ngày " ăn " mình xong, hắn dường như trở thành một con người khác. Cứ hậm hè hậm hè. Rất khó chịu.
Mình đi đá bóng. Hắn ngồi lỳ trên đài cổ vũ nhìn chòng chọc.
Mình đi ăn với anh No. Hắn gọi điện kêu Kla tới ăn chung.
Mình ôm thằng Good một cái. Hắn bắt mình đi tắm lần.
Mình muốn đi xem phim. Hắn bao cả rạp.
Cứ sáng ra là mở mắt đã thấy hắn đứng trước cửa nhà.
Cứ vừa bước chân ra khỏi cửa lớp là đã thấy hắn đứng chờ.
Ờ thì... cũng vui đi!. Nhưng đến mức đi vệ sinh hắn cũng bắt live cho xem là thế đéo nào?
Thật không thể chịu nổi!
Mình tâm sự với Lemon. Nó lại bảo, vì mới thành " chồng" nên thế là bình thường?
Bình thường sao?
Đã thế nó còn chỉ cho mình cách ăn mặc " câu dẫn" chồng nữa?
Mà... khoan.... khoan... có cái gì đó sai sai ở đây!
Làm sao mà... Lemon nó lại biết Tin là " chồng" mình chứ?
Can nhìn lại mình từ trên xuống dưới, tự nhủ:
- Ngoài thấp hơn cậu ta một chút đi. Nhưng cũng không thể mà vừa nhìn đã biết mình là vợ được nhá!
Ài, mà thôi đi. Chiều nay chẳng phải cậu ta sẽ qua dự kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ sao?
Chắc chắn phải thương lượng lại với cậu ta cái vụ này, lâu lâu, mình cũng muốn làm chồng chứ!
Thế nó mới không thiệt thòi.
Nói rồi, Can mỉm cười sung sướng, bắt đầu cùng Lemon dọn dẹp nhà cửa.
----------
Còn đây, là tâm sự của Tin.
Tức chết, thực sự là tức chết. Một cục nghẹn bứ ở cổ khiến Tin mấy ngày nay khỏi cần ăn gì mà chỉ cần nuốt được cục tức đó xuống dạ dày là đủ no luôn.
Hẹn hò? Fish sao?, Một con cá sao?
Trời ạ!
Đường đường là một đại thiếu gia, người thừa kế - chính thức – duy nhất của dòng họ Metthanat.
Giờ đây, lại cảm thấy vô cùng bối rối.
Tin thực sự không và chưa từng nghĩ tới chuyện một ngày nào đó, Can có thể sẽ thay đổi.
Trước đây, Tin vô cùng tự tin, và tất cả mọi người, cũng đều cho rằng, nếu có: thì người bị đá tới bay mông, chắc chắn phải là Can.
Nhưng chỉ vài câu nói vô tình của mẹ Can, lại khiến Tin chợt như nhận ra, một cái sự thật vô cùng hiển nhiên: Can – dù nói như thế nào, thì vẫn là con trai!
Lần đầu tiên... Tin cảm thấy lo sợ.... Nỗi lo đó, càng ngày càng rõ ràng... càng ngày càng lấn áp sâu hơn vào trái tim và tâm trí cậu...
Tin sợ... nụ cười ngây ngô ấy, cái miệng ngọt ngào ấy...... liệu có thể... sẽ dành cho một người khác không!
Không!
Không thể!
Những suy nghĩ nhỏ nhoi đó cứ như những chú kiến nhỏ, nhăn nhở mà gặm nhấm, khiến Tin luôn muốn biết, giờ này, Can đang làm gì, ở đâu....
Lần đầu tiên, Tin trốn học - là vì Can. Tin ngồi đó, mồ hôi ướt ròng trên khán đài để theo dõi bóng hình tên ngốc, khiến Pete ngồi bên cạnh cứ tưởng mình bị hoa mắt!
Lần đầu tiên, Tin ăn ngoài vỉa hè- là vì Can. Sự líu ríu nô đùa của Can đối với tên No kia khiến Tin thật muốn đá tên đội trường đó bay xa tám trăm km. Nhưng cũng không thú vị bằng, gọi tên nhóc Kla tới chung vui!
Lần đầu tiên, Tin tắm cho một người – là Can. Dám đương nhiên ôm lấy tên Good kia. Can không cho Tin động tới Good, vậy thì, phải đi tắm tới lần, Tin dùng sức mà chà cái tay đã hư hỏng ôm lấy Good, cho tới khi đỏ lừ thì thôi!
Lần đầu tiên, Tin đi xem một bộ phim ngớ ngẩn – là vì Can. Để tránh cho Can khỏi nhìn thấy những cặp nam – nữ hôn hít nhau trong rạp. Tin bao luôn cả rạp, chỉ có như thế, trong mắt Can. Sẽ chẳng có một ai khác để mà nhìn. Ngoài mình.
Tin đứng trước gương.
Trong thâm niên gần năm làm ở nhà Tin,cô người làm chưa bao giờ thấy Tin đứng trước gương lâu đến như vậy, Lâu lâu, cô lại lấm lét nhìn sang núi quần áo bên cạnh một phát.
Trong lòng là một ngàn lẻ một dấu hỏi chấm??.
Vì sao ư? Dù là có đi dự lễ hội hoàng gia thì Tin cũng chưa bao giờ thèm ngó tới đống quần áo đã được người làm chuẩn bị. Cứ thế là mặc thôi!
Nhưng hôm nay... Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy chứ?
Tin đã thay ra thay vào hàng chục bộ????
Tin liếc thấy thái độ khác lạ của cô người làm. Chỉ nói có một câu:
- Hôm nay, là thứ .
Thứ bảy sao?. Sau khi chiếc xe đẹp nhất của Tin lăn bánh, thì cô người làm vẫn ngơ ngác. Thứ thì sao chứ?
Tin đến sớm. Trên tay là một chiếc áo choàng hàng hiệu, được gói rất cẩn thận và kỹ lưỡng.
Thực sự, đến chính Tin, cũng không hiểu, mình làm những chuyện này, là để làm gì.
Nhưng... dẫu sao, có cãi mã ngoài đẹp một chút, quà xịn một chút, thì vẫn có là tự tin hơn.
Tin sải bước....
Bữa tiệc vào buổi tối. Nhưng khi Tin đến mới chỉ là gần h chiều, chưa thấy chiếc xe nào đỗ ngoài cửa, Tin thở phào nhẹ nhõm, bước chân vào nhà.
LeMon vừa thấy Tin tới, lập tức nhào ra đón:
- P"Tin.... anh tới rồi!
Tin thực sự khoái cô em gái này lắm. Liền vui vẻ mà chào lại:
- Chào Lemon, bữa tiệc ổn chứ?
- Dạ, vâng anh vào đi.
Tin bước vào, thấy bố mẹ Can đang tất bật ở bếp, liền vào, vái tay chào.
Bố mẹ Can đang sắp đồ ăn để chuẩn bị đem ra chiếc bàn ngoài vườn. Mỉm cười chào lại. Thấy Tin có vẻ ngó xung quanh, Lemon cười hí hí một chút rồi kéo Tin lại, thì thầm:
- P"Can đang tắm đấy, mau lên còn kịp!
- ?????.......!!!!!!
Nói rồi, Lemon chạy tung tăng xem chiều rất vui sướng, mau mắn dọn phụ bố mẹ.
Thực sự thì, hừm, cô em gái này.... Hừm...
Tin khẽ lắc đầu, nhưng rồi đôi chân dài cũng mau lẹ mà bước lên lầu.
Can vừa tắm vừa càu nhàu, tiếng nói lớn tới mức Tin vừa bước vào phòng đã nghe thấy:
- Cái gì chứ? Mới đánh đổ có chỗ đó bột, với làm cháy hai cái nồi, mà đã không cho mình nấu nữa!!
- Ui cha, cái tay, đau quá. Mẹ kiếp, bao giờ mới nấu được cái món đó cho tên mắt híp chứ!. Ai da, lại chảy máu rồi.
... Tin khoanh tay, đứng trước cửa phòng tắm,trái tim như có lửa, đập liên hồi, tên ngốc nào đó, vì muốn nấu ăn cho cậu, lại một lần nữa,bị đứt tay.
Quấn tạm cái khăn tắm sơ sài, Can bước ra khỏi cửa.
Tin lập tức ôm chầm lấy, đẩy Can lên giường.
- Ai? Ai?buông buông!
- Đến chồng mà cũng không nhận ra sao? Cậu đúng là một tên ngốc!
- Chồng? ai nha!
Can phản ứng với những tình huống bất ngờ như thế này, quả có hơi chậm..
Đến khi định thần được người tự xưng là chồng mình, thì Tin cũng đã kịp đưa tới môi Can một nụ hôn trải dài
Những sợi tóc còn ướt... nhẹ nhàng nhỏ từng giọt xuống dưới ga giường...
Là Tin...
Can nhắm nghiền mắt lại... đáp trả...
Thực sự. Can cũng rất muốn hôn, rất nhớ thương con người này...
Nhưng... Không hiểu sao cứ ở riêng với cậu ta là cậu ta lại giở thói sàm sỡ:
- Tin!, buông tay cậu ra khỏi cái khăn tắm được rồi đó!
- Được!
Tin một phát vứt thẳng cái khăn tắm ra giữa đất,người Can lập tức trần như nhộng:
- Á! Tin con mẹ cậu, cậu nghe không hiểu tiếng người sao?
- Cậu nói tôi bỏ tay ra khỏi cái khăn tắm, chứ cũng không có nói tôi bỏ tay ra khỏi cậu em của cậu. Nói, có nhớ tôi không?
Tin ghé vào tai Can, vừa nói vừa khẽ day một chút,
- Tin!. cậu....
Tin không đợi Can trả lời, mải miết tranh thủ thời gian mà sờ nắn khắp người Can.
Đưa ngón tay bị đứt của Can lên miệng, mút.
- Dơ lắm đó Tin!
- Lại là vì nấu ăn cho tôi sao? Hửm?
- Ai thèm chứ!. Chỉ là nghịch...
- Tôi đã nghe thấy hết rồi!. Cậu đó, đúng là đáng yêu!
- À... Ừ!, là cho cậu đó!. Cái thứ gì, người khó ưa thì thôi đi, ăn cái món gì cũng khó làm chết!
- Vậy... ăn tạm cậu, được chứ?
- .............!!!!!!!!!
Nói gì thì nói. Dù tân hôn có đau. Nhưng không phải là không có sướng. Can cũng thích mê đi được ấy chứ!. Bàn tay cũng chẳng ngại ngần mà luồn xuống dưới lớp áo của Tin.
- Chồng mình body đẹp quá!!!!!!!!!!!!
- Can, cậu vừa nói sao?
- À,.... nói... nói không... sao... ưm....
Khi hơi thở cả hai như đang gấp gáp dần lên, mặt Can cũng dần đỏ ửng...
Thì nghe tiếng bước chân đang chạy lên phòng Can...
Cả hai nhìn nhau, không nói một lời. Can vội vã nhặt đại bộ quần áo ở tủ gần đó, mặc lên người. Tin cũng lập tức đứng dậy, chỉnh lại cạp quần.
- Hụp...
Cánh cửa được đẩy ra, một cô bé vô cùng mũm mĩm lập tức xuất hiện:
- P"Can...........................!!!!!!!!!!!
Cô bé không để ý tới Tin đang đứng gần đó, nhào tới, gần như nhảy lên giường, một đường ôm chầm lấy Can.
- .............!!!!!!!!!!
Trong phút chốc, Can gần như á khẩu, còn Tin hai bàn tay bỗng nắm chặt. Đôi mắt nhìn chằm chặp vào thân hình ú nu kia.
Lemon cũng nhanh chóng xuất hiện, cô nàng tỏ ra khá hối lỗi:
- Em có ngăn chị Fish, nhưng không kịp!
Can lén nhìn Tin rồi từ từ gỡ cánh tay của Fish ra khỏi người mình:
- Fish... à...
- P"Can... người ta nhớ anh muốn chết đó biết hông?
- À... Ừm,...
Nhìn thấy đôi mắt Tin đã bắt đầu đỏ dần lên, Lemon vội vàng xông lên giường, gỡ Fish ra, kéo xuống nhà:
- Đi thôi chị, bố mẹ em nhớ chị lắm đó!
- Ơ... Lemon... Lemon... P"Can vậy... em xuống trước nhé!
Lemon một đường kéo Fish xuống dưới nhà. Can ngay lập tức ngửi thấy mùi dấm và mùi thuốc súng. Co giò, chạy theo Lemon.
Suốt cả bữa ăn.Sau khi giới thiệu sơ cho mọi người biết nhau, Fish lập tức kéo ghế ngồi kè kè bên cạnh Can. Can bị kẹp ở giữa Fish và Tin.
Cứ mỗi khi Fish gắp một miếng thức ăn vào bát Can, Là tự dưng chân Can lại vô tình bị Tin xéo lên một phát.
Tuy Tin đã từng trải qua rất nhiều bữa tiệc cần tới sự giả tạo, những nụ cười nhạt nhẽo trên môi và một thái độ điềm tĩnh nhất có thể. Nhưng cứ nhìn con cá béo ú í kia như muốn dán cả lên người Can.
Tin thực sự không thể chịu nổi.!
- A.. P"Can... há miệng ra nào...
- Ơ... Fish...anh tự ăn được.
Đồ ăn ngon, mà thực sự Can chưa từng trải qua một bữa tiệc nào thê thảm tới cỡ này!
Một bên là một con cá heo
Một bên là một đống thuốc nổ.
Thật con mẹ nó quá sợ đi!. Xểnh ra một phát là bị nổ tan xác!
Đến khi Fish đưa tay lên, lau miệng cho Can:
- Anh vẫn đáng yêu như xưa ấy! Em thích lắm cơ á! Hi hi
- Xoảng!
Một cốc nước " vô tình" trượt từ trên tay Tin xuống. Nhìn sắc mặt Tin tím bầm lại, cả nhà đều hoảng hốt:
- Tin, cháu không sao chứ?
- Dạ... dạ... cháu không sao.
Cố gặng lấy lại nụ cười bình tĩnh, nhưng trong lòng Tin thật sự muốn chiên xù con cá béo kia ngay lập tức.:
- Fish này, anh thấy chỗ em ngồi có vẻ chật hay sao vậy?
- Không phải đâu, P"Tin. Em là vì thích P"Can nên mới ngồi gần vậy đó!
- ..........!!!!!!!!
Mẹ Fish lập tức đỡ lời cho cô con gái của mình:
- Fish, mẹ thấy con ngồi xa Can ra một chút đi, con gái con đứa thế sao?
- Có sao đâu mẹ? Ngay từ nhỏ chẳng phải đã nói lớn lên sẽ lấy P"Can sao?. Con ngồi gần anh ấy có gì mà sai?
- Xem con đó!. Anh chị thông cảm nhé. Thực ra Fish cũng không xấu tính đâu, chỉ là hơi bạo dạn một chút.
Mẹ Can thấy vậy chêm ngay vào:
- Con gái vậy mới tốt đó!. Tôi là thấy hai đứa rất được đó!. hay là, hai đứa thử tìm hiểu nhau xem?. Can cũng chưa có bạn gái nữa!
- Vậy sao? Hai bên gia đình....
- Ai nói P"Can chưa có bạn gái?
Lemon thấy mặt Tin đã chuyển sang màu xanh luôn rồi, vội vàng giải nguy:
- Đó là do bố mẹ chưa biết thôi!.
- Con nói sao cơ!
Fish vội vàng hớn hở:
- Vậy thì càng tốt!. chị rất thích trò đập chậu cướp hoa này!. P"Can vừa dễ thương, vừa đáng yêu, không có bạn gái mới lạ đó!
- ..............!!!!!!!!!!
Trước phát ngôn của Fish, cả nhà shock tới hóa đá.
Tin thật sự.... thật sự... uất..... tới.... mức.....
Không thể làm người lịch sự được nữa!
Khi thấy Tin sắp đứng bật dậy, Lemon ngồi bên cạnh, khẽ kéo tay Tin. Tin thoáng chốc giật mình, ngồi xuống.
Can thấy mặt Tin như vậy, trong lòng thầm đếm xem mình có thể sống thêm được mấy ngày nữa!
Bữa ăn cứ thế kéo dài tới khi kết thúc. Mỗi người trong lòng, lại là một cảm xúc khác nhau. Nhưng chắc chắn, trong lòng Tin, là không vui vẻ gì.
Bố của Fish lên tiếng:
- Hôm nay đến cũng là có chuyện muốn nhờ tới anh chị.
- Anh em cả, có gì mà khách sáo!
- Chả là, mấy hôm nữa dưới quê có chút việc, gia đình tôi phải về quê. Nhưng Fish lại sắp có kỳ thi vẽ ở hội thi XX. Nên sẽ phải ở lại thành phố khoảng tuần. Nên hỏi thử anh chị, nếu cho Fish ở lại đây...
- Được! trời ơi, đều coi như con cháu trong nhà, có gì mà ngại phiền chứ!
- Vậy thì tốt quá...
Tin + Can + Lemon đồng loạt như gào lên trong khi Fish vui vẻ ra mặt:
- Ở lại đây?!
- Đúng vậy đúng vậy, và thêm nữa nè, P"Can. Em muốn anh làm người mẫu trong tác phẩm dự thi của em!
- Dự thi? Người mẫu? – Can há hốc mồm!
- Đúng vậy, do đó, anh đi đâu, cũng phải mang em theo nha!
- ............!!!!!!!!!!!!!
Bình tĩnh. Tin. mày phải thật bình tĩnh. Sử dụng trí thông minh của mày đi, nào.
Bình tĩnh, bình tĩnh,nếu mày thực sự lao tới vả cho con cá béo kia phát liền, thì thực sự mày sẽ mất điểm toàn tập trước " bố mẹ vợ ".
Không được, không được.... ok! Tin lập tức phát biểu:
- Dạ, thưa cô chú, gia đình cháu có vài căn phòng nhỏ hiện bỏ trống rất gần với địa điểm XX. Cháu thấy tốt hơn hết là nên để em Fish tới đó, chuyên tâm vào tác phẩm thì tốt hơn. Với lại Fish, anh thật sự không thấy Can phù hợp với vai trò người mẫu đâu!
- Đúng đó, đúng đó, thà vẽ củ khoai còn hơn vẽ P"Can.- Fish! – Lemon chêm vào.
Bố mẹ của Fish cũng thực mong con mình chọn được địa điểm gần hơn. Dẫu sao ở đây cũng hơi xa:
- Vậy sao? Tình cờ quá ha, Fish, con thấy sao?
Đáp lại ánh mắt chờ mong của Tin và Lemon, Fish bĩu môi:
- Ở đó có lái xe riêng không? em còn muốn P"Can đưa em đi thăm khắp nơi nữa kìa.
Tin khẳng khái:
- Có!, có lái xe riêng!
- Ở đó có yên tĩnh như khu này không?
- Có, ngay ngày mai sẽ yên tĩnh hết!
- Ở đó có nhiều món ngon như dì nấu không?
- Có! em muốn ăn loại gì đều có!
- Hey, P"Tin, mà sao anh chu đáo quá vậy?
- À..vì... à... vì lần trước tới trại nho nhà em được cô chú tiếp đãi nhiệt tình, nên anh nghĩ là nên đáp trả chút gì đó.
Trước sự hào phóng của Tin, cả gia đình đều vô cùng bất ngờ, bố Fish vô cùng hào hứng:
- Fish, điều kiện tốt như vậy, hay là con chuyển tới chỗ đó!
Tin nghĩ rằng mình thắng chắc. Đang định thở phào. Cuối cùng cũng tách được con cá béo này ra khỏi Can.Thì Fish bỗng dội cho một gáo nước lạnh:
- Chỗ đó cái gì cũng có hết!. Nhưng không có P"Can, Nên con chắc chắn là không đi!
- ...............!!!!!!!!!!
Tin ngồi thừ ra ghế. Nhìn con cá béo cố bám lấy Can. Can vội vàng dịch ghế sang phía Tin.
Trời đất ạ!. Tôi vậy mà thua một con cá!
-----------------
- Chia tay sao? Can?
- Đúng vậy!. Chia tay đi Tin
- Vì sao chứ?
- Tôi là con trai mà!, đâu thể vì cậu chọc lần mà biết thành con gái được.
- Cậu?........ dám?
- Sao lại không dám... tôi vẫn thích yêu con gái hơn là yêu cậu nha!!!!!
- ..............!!!!!!
- Nào Fish, nào, lại đây, P"Can hôn một cái nào...
- Không!. Khốn kiếp!!!!!!!!!!!!!
Tin giật mình, tỉnh dậy. Lau mồ hôi đã vã ra như mưa.
Mẹ kiếp!. Can!
Đêm đó, Tin không ngủ tiếp được
Trong lòng là hàng ngàn hàng ngàn nỗi lo sợ. Giờ này, Can đã ngủ sâu giấc chưa?
Cũng may là còn có Lemon, đã hứa như đinh đóng cột chắc chắn Fish sẽ ngủ cùng Lemon. Nên Tin cũng tạm yên tâm
Nhưng làm sao đảm bảo được con cá béo đó nửa đêm không mò sang chỗ Can chứ!
Trời ạ!. Can!
Nỗi lo lắng của những ngày qua dần dần lại quay lại. Sợ hãi... Tin thực sự sợ hãi....
Mất đi Can sao?.... Không thể được... Không thể được!
Con người ấy, trái tim ấy, chỉ có thể thuộc về một mình tôi!
Can!. Tôi chắc chắn, dù cậu muốn hay không, đều phải yêu tôi – một thằng con trai!. Cậu đừng hòng quay đầu lại! muốn thẳng ư? không thể!
Hai bàn tay Tin xiết chặt đến tê.
____________
Sáng hôm sau,
Trong lớp,
Thực sự vẻ mặt của Tin hàng ngày đã rất tệ rồi, không ai muốn đến gần. Nhưng hôm nay, thì trông như khủng bố. Tin bước qua tới đâu, làm không khí ở đó đầy một mảnh u ám.
Pete tới gần mà thực sự còn không dám chào, chỉ lặng lẽ ngồi kế bên.
Tin nhắn tới từ: tên ngốc
- Tin, trưa nay tôi không đi ăn với cậu được. nha. nha. Đừng giận nha.
Tin siết cái điện thoại.
- Rầm!
Tin giơ chân, đạp thẳng vào cái bàn đằng trước, làm chiếc bàn đổ lăn xuống đất.
Cả lớp im phăng phắc, không một tiếng ho he.
Dám chắc nếu đứa nào nhỡ có ngứa mũi muốn ắt xì. Thì khi gặp diêm vương có thể trả lời lý do mình chết – là vì ắt xì độc có một cái!
Thấy tâm tình Tin không tốt, tới khi hết giờ, Pete quay sang, hỏi:
- Hôm nay Ae cũng bận, cậu có muốn đi ăn chung với mình không?
Nhìn Pete lúc nào cũng quan tâm tới mình, Tin chép miệng:
- Được. dẫu sao cũng đang có chuyện muốn hỏi cậu.
Hai người rảo bước tới chỗ để xe.
Khi đi ngang qua chiếc hồ nhỏ ở trường.Bỗng nhiên Tin thấy một bóng dáng quen thuộc đứng đó: Fish!. Là con cá béo chết tiệt đó!
Tin tiến tới, Pete không hiểu gì cả,đứng tại chỗ, quan sát
Nhận thấy người quen, Fish cũng chủ động tiến tới:
- Chào, P"Tin!
- Fish, em chờ ai ở đây sao?
Fish làm bộ dáng e thẹn":
- Em chờ P"Can đó, P"Tin thấy em mặc như vậy liệu P"Can có thích không?
- Hai người định đi đâu sao?
- Đi ăn chứ đi đâu nữa, P"Tin. Hôm nay, là ngày đầu tiên hẹn hò nha?!
- Hẹn hò?
Đôi vai của Tin như run lên: hẹn hò sao?. Can.Cậu chết chắc!
Tin không nói thêm một lời nào, lập tức bước qua Fish, vô tình, vai chạm vào vai cô nàng...
Fish đang đứng ngay gần hồ, lại đứng trên một bụi cỏ trơn, bị chạm phải, trượt chân, ngã ùm xuống!
- Cứu!... Cứu!!
- Ặc... cứu... P"tin... giúp em....
Hồ không sâu nhưng thực tế thì Fish lại không biết bơi!
Cô nàng mũm mĩm cố nâng người lên khỏi mặt nước khiến các sinh viên quanh đó đều đến rồi chỉ chỏ, phá lên cười.
Tin làm ngơ – đáng đời – cũng không phải là do tôi đẩy, định bước đi, nhưng ngay sau đó, một âm thanh làm Tin dừng bước:
- Ùm!
Can lao xuống nước trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Cố kéo Fish lên.
Trước đây, do tên là Fish nên Fish đã từng bị bạn bè xô xuống nước, tai nạn đó khiến cô nàng không những suýt chết mà còn bị ám ảnh. Khi Can đưa Fish lên bờ, Cô nàng gần như sợ tới ngất lịm.
Can không màng mọi người xung quanh- trong đó có cả Tin., một đường ôm chặt Fish vào trong lòng.
Hành động này khiến Tin như phát điên:
- Can!. tránh xa ra! Ai cho cậu ôm cô ta!
Tin nhào xuống, gỡ tay Can ra khỏi người Fish, nhưng Can không những không buông, mà càng ôm chặt Fish hơn!
Đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Tin. Can hét lên:
- Tin! Cậu là đồ tồi, đồ xấu xa!.
Cậu ghen tới mức này sao? Cậu dám đẩy Fish xuống dưới hồ?! Nếu Fish mà có chuyện gì!, Tôi sẽ tính sổ với cậu, dù cậu có là Tin Methanat!
- ............!!
- Cút ra!
Can hất tay của Tin ra khỏi người mình, trước sự sững sờ của Tin,
Can cố gắng dìu Fish tới phòng y tế...
Khi Fish được chăm sóc.
Can mặc nguyên bộ quần áo ướt đẫm......mà ngửa mặt lên....
Nước... trong hốc mắt Can... cứ như thế... mà bất giác... lại chảy ra...
Tại sao? Trước đây... thích chửi cậu ta như vậy... mà bây giờ... lại thấy không vui....
Tin...
Đó có thực sự là tình yêu?
------------------
Thất bại ư?
Bao nhiêu người dám nói mình chưa từng gặp thất bại?
Đắng cay ư?
Bao nhiêu người dám nói đã cả một đời sống vui vẻ?
Ích kỷ ư?
Bao nhiêu người dám nói mình có đủ lòng vị tha?
Không đâu!. Trái tim con người kỳ quặc lắm. Bộ não của con người cũng thế. Lý trí và trái tim thực chất luôn luôn dành một góc để cất chứa sự ích kỷ và nhỏ nhen.
Chỉ là, cách con người ta thể hiện ra, khác nhau như thế nào mà thôi!
Kẻ đem chuyện bị đố kỵ ra mà luôn miệng nói bỏ qua, có khi lại chính là kẻ chẳng bao giờ có thể bỏ qua được.
Kẻ nói rằng sẽ giã đối thủ ra chấm mắm tép ăn, có khi lại chính là kẻ giơ tay ra đỡ đối thủ khi họ vấp té.
Tuy nhiên, có một điểm chung.
Người luôn luôn thành công, khi vấp phải sự thất bại. Thường sẽ đau đớn hơn gấp nhiều lần, kẻ thất bại thường xuyên.
Tin chính là một điển hình như vậy.
Thông minh, giàu có, đẹp trai. Tin chính là tượng đài mà mọi chàng trai đều muốn trở thành, mọi cô gái đều muốn hướng tới.
Muốn Tin nhỏ một giọt nước mắt cho một ai đó, có lẽ là điều khá viển vông!
-----
Bây giờ - lần đầu tiên, Tin thực sự khóc – Là vì - Can.
Tin không để ý sự có mặt của Pete, không nghe thấy những gì Pete nói nữa....
Điên cuồng ngồi lên xe....
Điên cuồng lái xe....
Điên cuồng để nghe gió tạt vào mặt...
Những giọt nước mắt vì gió mà không thể nào chảy xuôi được.... Vẽ ra những đường nhòe nhoẹt trên gương mặt của Tin....
Là Can... cậu vì bảo vệ một đứa con gái mà không ngại trở mặt với tôi sao?
Là Can... người mà Tin methannat này yêu tới điên cuồng sao?
Là Can.... Nụ cười đó của cậu, có thể nào? Có thể nào? Chỉ dành cho một mình tôi hay không?
Can... cậu đã hứa, nguyện ý ở bên tôi một đời này!
Can... lại cũng chính là cậu hôm nay mở miệng nói tính sổ với tôi sao?
Can... Cậu không tin tôi?
Can....
Yêu sao?
Hận sao?
Can!
- Rầm!!!!!!!!!!!
Nước mắt làm mờ đi những cảnh vật trong tầm nhìn....
Trái tim đau nhói của Tin đã khiến đôi bàn tay run rẩy...
Không tránh kịp....!
Can? Tôi đã thua như thế sao?!
Một lát sau. Chỉ còn lại tiếng hú inh ỏi của chiếc xe cứu thương.
====
Hết fict
Fict có hay không đéo biết:)))
Ngược hay ngọt đéo biết:)))
Kệ mẹ quý vị lót dép, chụy đi ăn cơm.