Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là Fish mình xây dựng
Rất xin lỗi các bạn nào mong chờ H TinCan trong fict này
Vì mình muốn xây dựng nhân vật Fish hoàn chỉnh một chút, đồng thời tách phần phát đường của Tin Can sang một câu chuyện riêng biệt. nên phần H Tincan sẽ chuyển sang Fict .
Còm mèn com men cóm mén con mem giúp tuôi nha~.~
Tuôi mà buồn tuôi lại đéo đẻ được bây giờ ~.~
Ngữ cảnh fict : là sự tiếp nối của fict ++
Vui lòng đọc lại từ fict để tránh khó hiểu.
Trong ngữ cảnh này, là khi Can tới gặp Tin sau khi Tin bị tai nạn
- ---------------
Can bước tới trước giường...
Gục đầu lên bụng Tin... mà khóc...
Bàn tay Can, nắm chặt lấy một vạt áo của Tin... mà khóc...
Trên đời này, có lắm loại người yêu. Nhưng đặc biệt và duy nhất, cũng chỉ có thể là Can của tôi. Vì sao ư? Vì người yêu tôi là người mà khi tôi đau buồn, người ấy không những không an ủi, mà lại ở bên cạnh, khóc to hơn cả tôi.
- ------------------
Tin cứ như thế, mà để cho Can khóc, mà vuốt ve lên mái tóc lòa xòa của Can. Cho tới khi, dường như uất ức của mấy ngày qua đã được trút ra gần hết, thì một góc chăn cũng ướt đẫm.
Tin dùng cánh tay còn lại ấy, nâng mặt Can lên:
- Sao rồi? lại vì tôi đau lòng tới mức này?
Can đưa tay, quệt nước mắt tèm lem, lại nhìn mặt Tin một lượt:
- Tin, tôi đã thật sự rất sợ.
- Sợ?
- Đúng vậy!. Tôi sợ cậu vì câu nói kia, mà sẽ bỏ rơi tôi!
- Đồ ngốc!, làm sao....
Tin chưa kịp nói dứt câu, thì tiếng chuông điện thoại của Can réo vang, một phát chặt đứt không khí ngọt ngào ấy.
Can dường như cũng bị giật mình. Là Lemon sao?
Tin dùng mắt ra hiệu cho Can cứ nghe điện thoại.
- Alo, Lemon?
- P"Can, anh đang ở đâu vậy?
- À... anh...
- Anh quên sao? chiều nay Fish sẽ đem tác phẩm đi dự thi đó!
- À.. Ờ... đúng rồi!
Can như sực nhớ ra, ngước mắt lên nhìn Tin.
- P"Can, anh mau về đi. Em đâu có biết lái xe chứ!
- Nhưng...anh...
- Anh về mau đi, nếu không sẽ trễ cuộc thi mất. Với lại mẹ và cô chú mà biết anh để Fish tới cuộc thi một mình, sẽ giết anh luôn đó!
- Ơ...
- Thế nha!
Lemon vừa cúp máy. Trong lòng Can thực sự ngổn ngang như tơ vò...
Can không thể bỏ mặc Fish được, nhưng cũng không thể nào...
- Cậu cứ về đi. Can.
- Nhưng... Tin..
- Đây là nhà tôi, tôi có thể làm sao được chứ?
- Tin...
Thái độ chần chừ không nỡ của Can, thực sự làm Tin có chút vui vẻ. Nhưng dẫu sao, Tin cũng không muốn Can phải khó xử.
Can thấy thái độ bình thản của Tin. Thì cũng yên tâm hơn phần nào. Đúng thế, cậu ta là ai cơ chứ?, trong nhà y tá người làm đủ cả.., Can bèn đứng dậy:
- Vậy... tôi về trước.. xong cuộc thi, tôi sẽ lại tới tìm cậu?
- Được. Can.
Can lưu luyến, ngó lại tới mấy lần rồi mới rời bước khỏi cửa.
Trong phòng, giờ đây, chỉ còn lại mình Tin.
Tin đưa tay lên góc chăn thấm đẫm nước mắt của Can, nắm chặt lấy.
Tin có thực sự rộng lượng đến thế?
Có thực sự là một người bao dung được tất cả chuyện đã xảy ra?.
Không. Fish.
Tôi tuy rằng không phải người tàn nhẫn. Nhưng tuyệt đối tôi cũng phải cho cô biết được rằng. Vị trí của cô, nằm ở đâu.
Dù cho mọi người có thể cho tôi là một kẻ ích kỷ. Nhưng:
Can -chỉ có thể là của tôi. Một -mình -tôi.
Sau khi Pete và Can rời đi.
Tin lập tức cho gọi ông quản gia tới.
- Thưa cậu chủ, cậu cảm thấy sao rồi?
- Ông cho người tới dọn dẹp sạch sẽ căn nhà X cho tôi.
- Căn nhà X?
- Chính nó.
Ông quản gia rất khó hiểu. Khu nhà này khá rộng rãi lại gần trường, ngay khi cậu chủ đỗ đại học, Bà chủ ( mẹ hai của Tin) đã mua tặng nó cho cậu, để nếu mệt mỏi có thể qua đó nghỉ cho tiện. Vì dẫu sao nhà cậu cũng khá xa trường. Nhưng cậu chủ chưa một lần tới ngó qua, sao hôm nay tự dưng lại...
- Có vấn đề gì sao?
- À, không, không, tôi sẽ cho người qua. Khi nào thì cậu chủ cần tới ạ?
- Tối nay.
- Tối nay sao!!!!?????
- Đúng vậy, không những thế. Tôi cũng sẽ chuyển qua đó luôn.
- Cậu chuyển tới đó?. Không được!. Vết thương của cậu...
- Cũng chỉ là dập cái xương tay, không chết được. Cho y tá, một đầu bếp và một người dọn dẹp theo. Bố trí chỗ ở cho họ.
- !!!!!
Khi Ông quản gia bước chân ra khỏi phòng Tin, một mặt thì lập tức sắp xếp. Một mặt thì ai oán:
- Cậu chủ càng ngày càng khó hiểu!
Trong phòng, Tin với tay lấy cái điện thoại.
Lemon đang cùng với Fish sắp xếp một số thứ, thì nhận được một tin nhắn.
Lemon khẽ nhìn sang Fish, rồi nhắn lại một tin:
- Được. P"Tin, em sẽ thử.
Can về tới nhà, trước đây thì bố mẹ ít khi cho cậu lái xe. Nhưng hôm nay lại đặc biệt để lại ở nhà để cậu đưa Fish đi dự thi. Dù trong lòng còn vô cùng lo lắng cho Tin, nhưng cũng không thể vì thế mà làm lỡ việc của Fish được.
----
Chiếc xe dừng trước một hội trường khá lớn, nơi sẽ tổ chức diễn ra cuộc thi.
Lemon là một người khá chu đáo, cô đã chuẩn bị sẵn trong tay một bó hoa lớn.
Liên tục động viên Fish.
Có rất đông thí sinh và người nhà, bạn bè đi theo cổ vũ.
. Nhưng trong mắt Fish giờ đây, không còn có ai khác, ngoài Can.
Hôm nay, cô muốn làm một chuyện, mà suốt tám năm qua, cô luôn giữ ở trong lòng.
Trước khi Fish bước vào khu riêng dành cho thí sinh.
- P"Can...
- Sao vậy Fish?
- Em có thể... có thể... ôm anh một cái? được chứ?
- Ôm anh sao? Fish... ở đây...
Can định từ chối, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Fish, lại hít một hơi, rồi dang tay ra:
Fish nhìn thấy hành động ấy của Can, bẽn lẽn một chút, rồi ôm tới.
Không muốn rời ra vòng tay ấy... một chút nào. P"Can, em có thể chứ?
Lemon thấy như vậy thật không ổn, liền hắng giọng:
- Chị Fish, sắp tới giờ rồi đó!
-À, ừm
Fish ngượng ngùng mà rời khỏi tay Can...
Trong cuộc thi,
Đề tài lần này hướng tới là " cảm xúc của một bức chân dung"
Khi tới lượt Fish mở tác phẩm của mình,
Cả Can và Lemon ngồi dưới, cùng như hóa đá.
Bức tranh được đặt một cái tựa " sự chờ đợi của tám năm "
Tuy rằng cũng biết là vẽ về Can. Nhưng cả hai cùng nghĩ sẽ là một tác phẩm cười hớn hở nào đó trong số cả chục bức tranh đã được hoàn thiện ở treo đầy phòng vẽ...
Nhưng, đó lại là một bức tranh thật buồn...
Đôi mắt đó... là đôi mắt của Can khi ngồi trên ban công nhà, nhìn xuống dưới cổng...
Đôi mắt đầy sự chờ mong.....
Tiếng nói của Fish cất lên từ trên bục dự thi cắt đứt dòng suy nghĩ:
- Em không biết, anh có nhận ra tình cảm của em hay không?
Nhưng tám năm đã trôi qua, em đã đợi lâu đến nhường nào để có thể trở thành một cô gái tuổi, đủ mạnh mẽ để đứng bên cạnh anh...
Đã tám năm kể từ khi vòng lá nho tươi ấy, được chính đôi bàn tay anh đặt lên trên mái tóc em....
Em cũng không biết rằng... tình yêu này liệu có thể được anh chấp nhận?
Nhưng, em vẫn muốn thử. Vẫn muốn thử một lần... được bày tỏ...
Sự khó khăn lớn nhất của em, là vượt qua được chính bản thân mình... để hôm nay, dám đứng trên đây.... nói với anh một câu rằng: Em, yêu anh.
Anh chưa từng giả tạo, chưa từng lừa dối em bất cứ điều gì, nhưng gần đây, em đã nhận ra rằng, có lẽ thứ tình cảm anh có thể đáp lại em, lại không phải là thứ tình cảm mà em muốn...
Nhưng em vẫn muốn hi vọng rằng, một ngày nào đó, ánh mắt đầy mong chờ trong bức tranh kia... thực sự sẽ là dành cho em....
- Có thể nào không?
Fish bật khóc ngay trên sân khấu.
Những giám khảo cuộc thi cử người tới an ủi, và đưa cô bé về vị trí riêng của thí sinh.
Lemon mắt đã dường như ướt, cô quay sang, nhìn anh trai của mình.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má Can
Có thể chăng?
Vì suốt những ngày qua trong lòng Can chỉ có một hình bóng duy nhất là Tin. Can dường như không thể cảm nhận nổi... bất cứ một thứ tình cảm nào khác...
Trong lòng Can giờ đây... cảm giác buồn bã thật sự không thể nào thoát ra nổi.
Fish. Thật sự, xin lỗi em.
Can cứ thế, ngồi thừ ra trên hàng ghế, bộ não nhỏ bé liên tiếp chịu hết sự dằn vặt này tới dằn vặt khác...
Hình ảnh của Tin nằm trên giường... sắc mặt trắng xanh...
Hình ảnh của Fish bật khóc ngay trên bục dự thi...
Can thực sự cảm thấy lồng ngực mình đau tới khó thở!....
Các bức tranh tiếp theo, tiếp theo nữa... lần lượt được mang ra, trước mắt Can lại dường như chẳng nhìn thấy gì... cho tới khi hội ý để công bố kết quả.
Tin nhắn từ "Tin"
- Can. Tôi cảm thấy... rất đau... đau lắm....
Khó chịu? Một giây, hai giây, chỉ ba giây sau khi đọc được tin nhắn.
Can đứng bật dậy, chạy ra khỏi hội trường.
Con người ta rất lạ kỳ, cũng rất thú vị. Nhiều khi bản thân muốn gì, cần gì, lại không thể tự mình rõ ràng được. Nhưng chỉ những lúc bất cẩn nhất, vô tình nhất, đơn sơ nhất, và mộc mạc nhất, lại có thể sống thực với chính mình, lại có thể, chẳng cần tới suy nghĩ mà cứ thế bước đi.
Can gần như ngay lập tức gọi lại cho Tin:
- Can. –
- Tin, Cậu khó chịu ở đâu? Cậu đang ở đâu chứ?
- Can, tới địa chỉ này, với tôi, được chứ?
Tiếng Tin có vẻ như rất mệt mỏi. Can luống cuống tới không thể nào mà khởi động nổi chiếc xe. Bèn lao ra đường, bắt ngay một chiếc taxi vừa muốn ngang qua.
Có thể không mệt mỏi sao?
Có thể không đau đớn sao?
Đáng lẽ, mình không nên bỏ lại cậu ấy một mình như vậy?
Cậu ấy đang bị thương... Lại... là do mình!
Can!. Chết tiệt! mày đang làm gì cơ chứ?!
-------------
Tin mệt mỏi, là sự thực.
Vừa mới di chuyển từ bệnh viện về. Lại phải di chuyển một quãng đường khá xa tới khu nhà này.
Dù cho những vết trầy trên cơ thể có thể không phải là quá đau, nhưng nhưng đoạn xương gãy ở cánh tay phải, liên tục khiến Tin phải chau mày.
Không sao. Chỉ cần có được cậu. Tôi chấp nhận.
Can, vì cậu, chỉ vì cậu mà tôi gạt cả đi lòng tự trọng trước giờ không thèm đếm xỉa tới những món quà của bà dì ghẻ kia, để đến ở trong khu nhà này.
So với những vết thương trên cơ thể tôi, có phải chăng, cậu chính là nguyên nhân khiến tôi thực sự phải bận tâm, phải đau lòng?
Tin nằm ngay trên chiếc ghế dài ngoài phòng khách. Cậu không phải không muốn nằm giường, mà thực sự, ở đây, sẽ " tiện " hơn.
Tin nhắm mắt.... Miệng khẽ mỉm cười.
------
Can tới địa chỉ X, lại cứ nghĩ nó là một cái bệnh viện nào đó, không ngờ lại là một khu nhà, mà.... ở đây lại ngay gần trường...
Mặc kệ, kể cả là khu biệt thự cao cấp hay là cái chuồng bò,
Mặc kệ, kể cả là gần trường hay mọc trên ngọn cây,
Can cứ phải vào cái đã.. vì....Tin đang ở trong đó....
Can gần như là chạy vào...
Vừa vào tới phòng khách,đã thấy Tin nằm ở đó, trên chiếc ghế dài, đôi mắt khẽ nhắm.
Sự xúc động giờ đây cũng không kém một chút nào so với buổi trưa nay khi gặp lại Tin cả.
Can ngồi xuống một phần dư của chiếc ghế, nhẹ nhàng, kéo chiếc chăn đang đắp hờ lên cao một chút.
- Tin, tôi tới rồi đây....
- Ưm...
Tin không trả lời, chỉ khẽ cựa mình,
Nhìn đôi mắt lim dim của Tin. Can thực sự cảm thấy ấm áp hơn biết bao nhiêu.
Thì ra là thế!
Được ở bên cạnh người mình thương yêu, lại là cảm giác hạnh phúc tới như vậy!
Ngon hơn bất kỳ một thứ mỹ vị nào trong đời này!
Tin. Cậu thực sự, sẽ không bao giờ rời bỏ tôi, đúng không?
Tôi, cũng sẽ như vậy!
Tình yêu thật diệu kỳ phải không?
Nó thậm chí còn khiến một kẻ ngốc như Can lại đĩnh đạc hơn biết bao nhiêu, bao nhiêu lần một tạ sách chính trị quật vào đầu.
Nó thậm chí còn khiến cho một kẻ tưởng như chẳng bao giờ lớn như Can giờ đây lại nở ra được một nụ cười ân cần khiến bất cứ kẻ si tình nào, như Tin chẳng hạn, cũng phải ngạc nhiên đến mở mắt ra:
- Can, là cậu sao?
- Tin.. ngủ thêm một lát.
- Ừm..
- Tôi sẽ không đi đâu cả.. thực sự....
----------------
Trong khi đó.
Tác phẩm của Fish giành được đồng giải nhất.
Thực sự đó không phải là tác phẩm được đánh giá quá cao về chất lượng. Nhưng về mặt cảm xúc theo tiêu chí của cuộc thi thì những câu bộc lộ chân thành và những giọt nước mắt của Fish đã khiến ban giám khảo thay đổi quyết định, đưa tác phẩm của Fish và một tác phẩm nữa, cùng được thứ hạng cao nhất của cuộc thi.
Fish ôm bó hoa trong tay, hồi hộp bước xuống dưới.
Lemon nhào tới, tặng Fish một bó hoa thật to, tươi cười liên tục chúc mừng.
Đảo mắt xung quanh không thấy Can,
Fish khẽ cúi đầu.
Lemon cố tình làm như không biết. Tới khi ra tới chỗ để xe, mới bất đắc dĩ:
- Fish,P"Can.. có việc đột xuất, chúng ta... bắt xe về... được chứ?
- Lemon...
Fish bắt đầu nghẹn ngào:
- Có phải, những lời thổ lộ của chị.. khiến...
- Fish,không có đâu...
Fish bắt lấy cánh tay của Lemon, khẩn thiết:
- Chị biết Lemon ạ. Chị cảm nhận được rằng... trái tim P"Can đã có người mà anh ấy yêu.... Nhưng.... Chị... thực sự... thực sự...
- Fish,em rất tiếc...
- Mai là ngày cuối cùng, chị ở lại đây rồi. Nếu thực sự chị phải từ bỏ...
Trước những giọt nước mắt lại chực rơi của Fish.
Lemon quyết định, nghe theo tin nhắn của Tin.
- Fish, Chị có thực sự muốn biết bí mật của P"Can không?
- Có thể sao?
- Vậy, chị đi theo em!
------------------
Khi nghe thấy những tiếng bước chân ngoài cổng,
Tin như chậm rãi mở mắt, cựa mình, rồi khẽ nhíu mày:
- Ai, đau quá.
- Đau sao? Tin? Có cần gọi y tá không?
- Can, cậu ngốc quá!. Bị thương đương nhiên là đau rồi, nhưng đâu phải hở chút là gọi y tá?
- Vậy... tôi xoa giúp cậu?
Liếc thấy thoáng bóng người đã dừng trước cửa, Tin cầm lấy tay Can:
- Được, nhưng trước hết, tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Về Fish.
- Về Fish sao?
- Đúng vậy. Can, nói cho tôi biết, giữa tôi và Fish, người mà cậu yêu...
- Là cậu đó. Tin.
Can ngay lập tức trả lời.
- Tôi chỉ coi Fish giống như Lemon thôi. Cảm giác của tôi, tôi biết.Ngoại trừ cậu ra, tôi thực sự chưa từng nhớ ai như thế, cũng chưa từng khóc vì ai cả. Tôi biết, Fish rất tốt. Nhưng em gái là em gái, người yêu là người yêu.
- Tôi chưa từng bao giờ đem Fish ra để mà so với cậu hết. Vì căn bản. Trái tim của tôi. Chỉ đập thật mạnh, duy nhất khi ở bên cậu thôi. Tin.
- Dù cho tôi nói có hơi loằng ngoằng, khó hiểu, cậu biết đấy, tôi không giỏi văn lắm...Nhưng nhất định cậu phải tin tôi.. người mà tôi yêu. Duy nhất, chỉ có một mình cậu thôi!
Tin nghi hoặc:
- Thật sự? không có chút rung động gì với Fish sao?
Can lắc đầu chối chết:
- Thực sự không có!
- Chứng minh cho tôi thấy?
- Chứng minh?
- Hôn tôi? Được chứ?
- Hôn cậu?.... Được!
Can ghé sát khuôn mặt của mình xuống gần Tin, Đôi bàn tay cẩn thận ôm lấy khuôn mặt và mái tóc của Tin,
Đặt xuống đôi môi của Tin... một nụ hôn...
- Cạch,
Tiếng đồ vật rơi xuống ở ngoài cửa, khiến Can muốn nhổm dậy.
Tin đưa cánh tay trái của mình lên, khẽ ghì chặt Can xuống. Sự ngọt ngào lập tức được chiếc lưỡi Tin đưa vào sâu bên trong khoang miệng, khiến Can như quên tất cả mọi thứ khác trên đời này....
Gần một tuần chìm trong đau đớn và khổ sở,
Hàng trăm tích tắc của trời đất chìm trong mệt mỏi và u ám...
Màu xanh của đại dương dần xuất hiện trên mảnh đất khô cằn của cả hai trái tim đã bị đốt cho khô héo.
Chỉ là một nụ hôn.
Lại có thể khiến con người ta bay bổng đến như vậy!
Nhưng, cũng chỉ là một nụ hôn,
Lại có thể khiến con người ta như vừa chết đi!
---------------
Lemon và Fish vừa tới trước cửa phòng khách, đã thấy Can ngồi bên cạnh Tin, ánh mắt họ trao nhau đầy âu yếm ra sao...
Những lời nói vô tư của Can khiến trái tim Fish đã nghẹn đắng ra sao...
Và một nụ hôn của hai người ấy, khiến Fish hoàn toàn mất đi tất cả hi vọng...
- Cạch.
Đôi tay run rẩy không thể cầm nổi khiến bức tranh rơi xuống ngay trước cửa nhà.
Lemon nhanh nhẹn nhặt bức tranh lên, đuổi theo....
Fish vừa cố sức vừa chạy, vừa khóc....
Thế là hết! Hết thật sự....
P"Can....
Đời này, ước muốn được làm công chúa của hoàng tử nho ngày ấy...
Mãi mãi... không bao giờ... có thể đến được nữa....
Nhưng... tại sao? Người mà anh yêu... lại cũng là một người con trai cơ chứ?
Thật sự, không thể tin nổi... người trong lòng Can... vậy mà lại là một người con trai!
Fish đứng như bất động trong phòng tranh, ngắm mãi những nụ cười của Can được treo đầy phòng...
Cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời. Lemon không cảm thấy quá đỗi vui vẻ khi thấy hai người con trai hôn nhau.
Gom lại tất cả những bức tranh ấy.
Fish mỉm cười trong khi gương mặt nhòe nhoẹt những dấu nước mắt:
- Lemon. Gửi lời chúc của chị, tới P"Can. Hãy ôm anh ấy một cái, thật chặt. thay cho chị.
- Chị Fish?
- Chị sẽ bắt xe về trang trại, ngay bây giờ...
- Chị về với cô chú sao?
- Lemon. Sau này em sẽ hiểu.
Đối diện với nỗi đau, mỗi người lại có một cách thể hiện.
Người âm thầm ôm ngực chịu dày vò.
Kẻ khóc như đứa trẻ, kẻ hát như người điên.
Kẻ say cho quên hết sự đời,
Cũng có kẻ đi tìm nơi trốn tránh...
Nhưng, trên tất cả -gia đình – là nơi đầu tiên và cũng là nơi cuối cùng, người ta sẽ nghĩ đến, khi đau thương hành hạ trái tim mình.
--------------------------
Sáng hôm sau,
Tại khu nhà X.
Can thức dậy với tràn ngập hạnh phúc trong lòng...
Thực sự, cảm giác hóa giải được nỗi đau là một cảm giác vô cùng vui vẻ, khiến cho mỗi một ngụm không khí đều trở lên có hương vị riêng tư.....
Nhưng, có thực sự là những chuỗi ngày vui vẻ với Can hay không, còn phải dựa vào kẻ đang nằm bên cạnh....
-----------------//---------
Giới thiệu fict :
Là câu chuyện một chú ngỗng vụng về phải cố hết sức chăm sóc " bệnh nhân"