Face: mặt dày hóa trung khuyển công
Good: ngây ngô vẫn hoàn ngây ngô thụ
Vote chưa? Còm ment chưa?
Chưa thì biến nhóa!!!! dám ăn chùa ở dơ hả.???
Ngữ cảnh fict : là sự tiếp nối của fict ++
Vui lòng đọc lại từ fict (nếu chưa đọc) để tránh khó hiểu.
Thức ăn được đưa ra, Nam thực sự là một người vô cùng khéo léo để có thể gợi chuyện vui vẻ. Trong một chốc lát này, Good dường như quên mất những việc đã xảy ra từ những ngày qua..
Cùng lúc đó, bàn phía ngoài, mấy đứa nhỏm lên nhốn nháo:
- Face, kia chẳng phải là cục bảo bối hụt của mày sao?
- Ờ nhỉ! Kia... kia là thằng nào?
- Ồ hố, đẹp trai hơn mày đó Face!
- Chết con mẹ mày rồi Face ha ha!
Face đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của mấy thằng bạn.... Là Good... còn... kẻ đang ngồi cùng với em ấy... là ai?
Face như hóa đá....
Good... đúng là Good...
Nụ cười ấy, đôi gò má bầu bĩnh ấy...
Trong một phút giây Nam nở nụ cười đưa tay đẩy ly nước về phía Good...
Face gần như không thể giữ được bình tĩnh...
Chai bia đang cầm trên tay rơi tuột xuống dưới đất:
- Xoảng!
Âm thanh khá lớn như vậy, khiến mọi người đều quay lại nhìn. Dĩ nhiên, trong đó có Good. Good vốn ngồi chếch chéo với Face, khi ngoảnh ra, lập tức nhận ra người bên kia...
- Là... P"Face...
Khi hai ánh mắt chạm nhau...Không hiểu sao trái tim Good lại nhói đau như vậy... đã mấy hôm rồi không gặp
... Good thật muốn nở một nụ cười... nhưng... anh ta lại chính là kẻ tồi tệ...
.... Không... Good lặng lẽ cúi mặt xuống.. quay về phía bàn ăn...
Đối diện với thái độ đó của Good, Face lại dường như chết lặng.. chiếu theo bản tính mặt dày của mình, đáng lý ra, Face phải xông tới đó, phải ôm lấy Good mà thể hiện cho kẻ đối diện kia biết Good là của mình... Nhưng... hoàn toàn không...
Hoàn toàn không có bất cứ một phản ứng gì khác....
Face ngồi phịch xuống ghế...
Giá như... Giá như Good có thể xông tới đây mà mắng, mà chửi, mà đánh... Chắc chắn, cảm giác của Face sẽ không tồi tệ như bây giờ...
Good miễn cưỡng mà bước ra khỏi quán...
Từng bước từng bước chân, vừa muốn đi chậm, lại vừa muốn nhanh hơn nữa...
Lướt qua nhau...
h đêm hôm ấy.
Trước cửa nhà Good. Chiếc xe quen thuộc nhất định không chịu rời đi....
Đứng đối diện với bóng dáng quen thuộc, tâm trạng của Good lại thực sự phẳng lặng.
Không vui, không buồn, cũng không sợ hãi.
- Good, anh xin lỗi, là anh không tốt.. anh không cố ý... Good...
- ......
- Em sẽ tha thứ cho anh, đúng không?
- .....
- Hôm đó, hôm đó thực sự là do anh không tự chủ được... Good... anh xin lỗi.. anh xin lỗi...
Thái độ và gương mặt bình thản của Good khiến Face đã mấy lần đưa tay muốn chạm tới, rồi lại phải rụt về...
- Good... anh xin lỗi... không phải vì anh quá yêu em sao?. anh thực sự.. anh thực sự muốn em là của anh... chỉ là một phút bốc đồng thôi.. anh không cố ý...
- .....
- Good... anh phải làm sao? Phải làm sao đây?... được... hay là em đánh anh đi...Anh tuyệt đối sẽ không phản kháng... được chứ?.
- ....
- Em nói gì đi, Good, chỉ cần em nói, nhất định anh sẽ làm... cho anh một cơ hội.. anh xin em đó Good...
- P"Face...
- Good... cuối cùng em cũng chịu mở lời... em... em sẽ tha thứ cho anh, đúng chứ?
- Đừng.. tới tìm.. em nữa....
- .......
- Cám ơn.. anh... vì... đã bầu bạn.. với em.. suốt.. thời gian.. qua... Nhưng.. mọi thứ.. đã là.. quá khứ...
- .... Good.....
- Em.. đã.. quên rồi... Quên cả chuyện... đêm.. hôm đó...
- ....
- Vậy... cho nên... coi như... chúng ta... chưa... từng... quen nhau...
- .... Good... đừng...
- Anh... về đi.... Và đừng... bao.. giờ.... Tới.. đây nữa...
Face vội vàng chụp lấy vai người đối diện, ôm chặt vào trong lòng. Good đưa tay, gỡ cánh tay của Face xuống:
- Tạm biệt.... P"Face....
Những lời nói lại như nhẹ bẫng của Good, khiến Face không thể tin nổi vào tai mình...
Còn có cách nào.... Để có thể níu giữ sao?
Cơ thể nhỏ bé đó... dần dần mà rời xa vòng tay của chính mình...
Good lặng lẽ, quay gót... bước vào trong,...
Cánh cổng dần dần khép lại... che đi bóng dáng nhỏ nhoi ấy...
Cũng như xây lên một bức tường lớn.... giữa hai người....
- Good... xin đừng..rời bỏ anh...
Good gục mặt xuống giường...
P"Face.....
Đánh anh sao?.
Mắng anh sao?
Cơ hội sao?
Nếu những điều đó có thể xóa đi toàn bộ những chuyện đã xảy ra...
Nếu những điều đó có thể quay ngược lại thời điểm lúc người trao cho tôi nụ hôn nồng nàn ấy... Và đừng có những chuyện tiếp theo... đừng có mùi hương của dục vọng...Có lẽ... tôi vẫn muốn một lần mà tha thứ cho người...
Nhưng... Thế gian lại không bao giờ có những chuyện giá như...
Cũng lại chẳng có cỗ máy thời gian nào tồn tại... Quá khứ, chính là thứ ngàn đời muốn sửa mà không sửa được... Cho dù chỉ là một giây trước thôi. Chứ đừng nói tới vạn giây hay vạn khắc đã trôi qua....
P"Face... tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy?
Tại sao?.....
Trong cơn mơ đêm đó...
Ôm lấy góc chăn đã ướt mùi nước mắt.
Good vẫn thì thào gợi lên:
P"Face..... Tạm biệt....
Dưới ô cửa kia... thân hình Face ướt đẫm sương đêm...
... Thật đáng sợ...
Giá như con người ta đừng bao giờ quen biết,
Để cũng đừng bao giờ chịu tổn thương,
Giá như con người ta đừng bao giờ phạm phải sai lầm
Để cũng đừng bao giờ thốt lên hai từ hối hận....
Good....
Anh thực sự... là không còn cơ hội sao...
Em.. thực sự... sẽ quên anh sao...
Good... anh sai... sai thực rồi...
Ngước đôi mắt nhìn về ô cửa còn sáng đèn...
Tâm tình của Face giờ đây lại lụi tàn chìm vào bóng tối của màn đêm...
Quá khứ....
Đã từng say đắm
Đã từng điên dại
Hiện tại....
Lướt qua vai nhau
Thành người xa lạ...
Tương lai.....
Đường chỉ tay nói lên số phận của mỗi người.
Nhưng các bạn đừng quên rằng, đường chỉ tay, lại nằm trong chính bàn tay của chúng ta.
Nên như thế nào, sẽ như thế nào.
Là do chính chúng ta tự quyết định.
Đã là nửa tháng trôi qua...
Những gì tưởng chừng như quên đi, lại như chưa quên đi
Những việc tưởng như đã là quá khứ, lại chưa từng là quá khứ...
Tại văn phòng.
Nam nổi tiếng là một người luôn giữ nét điềm tĩnh ôn hòa và cởi mở.
Vậy mà hôm nay, khi Good theo thông lệ bước tới đặt một tách cafe lên bàn, lại thấy đôi mày nam tính nhíu chặt tới muốn dính cả vào nhau. Good rụt rè hỏi:
- Sếp.. có... án.. khó.. sao?
Nam thấy Good, cũng miễn cưỡng mà nở một nụ cười:
- Còn hơn cả án khó nữa!.
- Em... em.. có thể... biết... không?
Lại nói, ban đầu cả văn phòng cứ thấy cậu là lại cười.
Thực ra, nhe răng nhếch mép là cười thôi. Nhưng Good hiểu cả đấy nha!
Có người cười Good vì sao đôi má của cậu cứ bầu bĩnh hồng hồng giống như con gái vậy...
Có người cười Good vì sao lúc nào cũng chậm chậm chậm khiến họ cũng bị chậm lây a...
Còn đối với Nam, Nam rất thiện cảm với con người này. Good tuy chậm một chút, nhưng ở văn phòng luật không cần sự nhanh nhẹn thừa thãi. Good luôn tới sớm, làm việc rất gọn gàng và cẩn thận. Dù chỉ là những việc phụ như sắp xếp hồ sơ, pha café, Photo giấy tờ cho mọi người, dọn dẹp một chút. Nhưng hễ việc gì giao cho cậu, cậu đều cố gắng hoàn thành.
Chưa tính, bề ngoài rất đáng yêu a. Nam còn đang muốn giới thiệu cô em trời đánh của mình cho cậu nữa.
Nghĩ tới như vậy, Nam cũng liền đem tâm sự gần đây của mình nói ra:
- Mấy hôm nay, anh dính phải vận xui quá!
- Sao... ạ...
- Có một người không hiểu sao lại cứ đòi vào đây làm a.
- Vậy.. năng.. lực.. không tốt... sao?
- Vậy mới thực là khó hiểu! bằng cấp của cậu ta rất - rất hoàn hảo luôn. Nhưng cậu ta học về kinh doanh. Ở đây lại không thiếu kế toán!. Anh đã từ chối tới chục lần rồi mà ngày nào cậu ta cũng gọi tới. Anh thậm chí cũng đã gặp mặt để mà khuyên rồi mà cậu ta nhất định không nghe!. Em biết không Good, với bằng cấp và trình độ ngoại ngữ của cậu ta. Nói ra anh cũng chưa chắc đã bì được. Vậy mà lại muốn tới đây làm một nhân viên quèn.
Nói rồi Nam đưa tay lên, xoa mi tâm. Làm luật sư bao nhiêu năm nay, chỉ thấy người ta tranh giành mà đạp nhau xuống, chứ chưa từng thấy một người đang chạy băng băng trên đường mà tự dưng chống hai tay xuống đất bò từng bước!.
- Có người... lạ... như... vậy... sao?
Nam lắc đầu:
- Anh cũng chịu chết. Ban đầu anh còn tưởng cậu ta có vấn đề về tâm lý. Đến khi tra hồ sơ thì rõ ràng là không phải.
- Vậy.. rồi.. anh.. tính sao?
- Còn tính sao được nữa. Mỗi một ngày cậu ta đều gọi tới nhiều tới mức anh không làm gì được luôn!. Anh đã chặn số rồi cậu ta lại lấy số khác gọi. Thôi thì cứ để cho cậu ta tới!.
- Ồ.. vậy rồi... khi nào.. tới?
- Chiều nay!
Bước ra khỏi cửa phòng.
Good chẩu môi lên một chút.Cảm thán: Haiz... người tính cách lạ lùng Good cũng đã gặp qua nhiều rồi nha. Tin đáng sợ nè, Can tưng tưng nè, P"No ngơ ngơ này...
Nhưng lạ tới như vậy.. thì thật khó hiểu....
Buổi trưa hôm đó,
Người nhân viên mới vào làm lập cập tưởng như lỗ tai bị hỏng, hỏi lại:
- Sao.. sao.. ạ?
- Nhanh, vào kia, thay quần áo ra. Trễ bây giờ!.
- Nhưng mà...
- Lắm mồm quá!. Chiều nay mang thêm mấy bộ quần áo cũ cũ một chút tới đây. Còn nữa, chìa khóa xe máy đâu?
- Ơ...
Sau khi cậu Sếp trẻ đẹp trai đi mất hút. Người nhân viên này cũng không hiểu vì lý do gì mà tự nhiên bị gọi vào phòng, còn bị bắt đổi bộ quần áo cũ của mình nữa.
Quần áo của Sếp thì đẹp thật, nhưng mà thế này mà ra vác cây có phải.. có hơi chút lãng phí không?
Good đang loay hoay xếp lại mấy tấm ảnh vụ án gần đây.. Mặt mày xanh lét nhíu chặt:
- Khiếp quá...
Đây là vụ án tai nạn.. ảnh chụp hiện trường toàn là máu...Good đi tiểu hết hai lần rồi mới dám vào để xếp lại cho đúng thứ tự.
Hổng lẽ sau này mấy vụ này, phải đóng bỉm xong mới dám làm quá!.
Đúng lúc ấy,
- Xin cho hỏi, P"Nam có ở đây không ạ?
- Ôi đẹp trai thế!
- Dạo này văn phòng mình có duyên hút dai ghê gớm à nha!
Thân ảnh vừa bước vào, đã khiến mấy cô nàng ngồi cạnh cửa muốn phi tới. Tiếng xôn xao làm Good tạm thời quên đi mấy tấm ảnh ở trên tay, cũng ngoái ra:
- Shi...t.....!
- kia.... Kia.... Kia.... Kia.... Face... face...
Trong khi Good còn ngáo ngơ, thân ảnh đó liền lập tức tiến tới, khẽ lướt qua những tấm ảnh toàn máu me lại chẳng hề hấn gì, khẽ mỉm cười:
- Chào em. Ảnh đẹp đấy!.
- Đẹp... đẹp... sao???
Rồi. Xong.
Phải đến khi P"Nam chính thức kêu Good dọn lấy một chỗ ngồi trong văn phòng, Good mới chính thức xác nhận được rằng:
- Cái kẻ điên rồ mà P"Nam nhắc tới đó, chính là Face!
Trong lòng... tự dưng... lại có chút... hồi hộp...
Cảm giác này là gì kia chứ?. Trái tim hư hỏng lại cứ lộp bộp mà nhảy... Khi Face đối với P"Nam mà nói:
- Em thấy chỗ này vẫn còn rộng, em muốn ngồi ở đây.
- Ở đây sao?
- Đúng vậy!. Chính là ở đây. Bên cạnh " đồng nghiệp" này.
- Ừm.. được rồi, tùy cậu. Tôi còn có chút việc.
Nam thấy Good như người mất hồn, Nam liền gọi:
- Good!?
- Dạ?
- Sao cứ ngây người ra vậy?. Đây là Face, từ hôm nay sẽ bắt đầu làm ở đây. Hai cậu làm quen với nhau nhé!.
Khi bóng Nam đã khuất theo bóng chiếc xe.
Good bối rối tới mức không biết phải làm gì hơn, cứ xếp lên xếp xuống mấy chồng ảnh trước mặt:
- Tại sao... anh... lại... tới đây?
Face ngồi xuống bên cạnh Good, bắt đầu sắp xếp một chút đồ của bản thân lên bàn. Sau đó ra vẻ âu sầu mà đáp"
- Còn không phải do em sao?
- Do... do... tôi?
- Haiz, anh cũng không muốn kể đâu. Nhưng.. vì anh nhớ em quá, làm việc mất tập trung. Bị sảy mất mấy hợp đồng của công ty, nên bị đuổi việc rồi!
- Bị.. đuổi việc.. sao?
Good ngạc nhiên tới độ tròn mắt... Nom đúng là quần áo Face cũ hẳn, nhìn bộ dáng cũng lếch thếch hơn.. Mà.. vừa rồi còn thấy đi xe máy tới, chứ cũng không còn được đi xe hơi xịn nữa nha!. Good hơi hơi cụp mắt xuống:
- Vậy... vậy chứ.. sao.. lại xin việc.. ở đây?
- Good, anh đã nói rồi mà, anh rất nhớ em. Nếu không gặp được em, thì làm ở đâu rồi anh cũng bị đuổi mất thôi!
- Nhưng.. nhưng..
- Anh hứa. sẽ không chạm tới một sợi tóc của em, nếu chưa được em cho phép..
- Nhưng...
- Còn nữa, anh muốn chân chân chính chính dùng thực lực của mình, mà theo đuổi em..
- Theo.. đuổi?
- Đúng vậy. Good. Dù cho anh không thể quay ngược lại được thời gian, dù cho anh không thể biện minh được cho hành động đêm hôm đó.Nhưng, anh có thể thay đổi. Vì em.
- ......
Kể từ ngày đó.
Quả thật là Face không bao giờ tự ý chạm vào Good nữa. Nếu có vô tình lấy hồ sơ mà chạm phải tay Good một chút. Face cũng sẽ xin lỗi.
Good mỗi ngày nhìn thấy Face đi làm trên chiếc xe cà tàng và mấy bộ quần áo nhàu nát, thực thương tâm.
Cậu còn nhân lúc đem café cho mấy chị kế toán, mà dòm trộm bảng lương của Face. Thấp quá!. Không hiểu sao, P"Nam lại trả lương cho Face thấp đến như vậy a!.
Thật sự.. có chút thương xót mà!
Dẫu gì.. cũng là tại mình là P"Face mất việc..
Face vừa đi lo ít hồ sơ về, thấy Good nhắm mắt lim dim ngả ra sau ghế, lại tưởng là Good đang ngủ, thấy máy lạnh để nhiệt độ khá thấp. Face liền cởi chiếc áo khoác ngoài, choàng lên người Good.
- A...
Good đang mơ màng suy nghĩ, bị chút ấm áp từ hơi áo khoác choàng phủ lên người, khẽ giật mình,. Cả hai nhìn nhau. Bối rối...
Phút giây đó, hai gương mặt chỉ cách nhau chưa tới một gang tay...
Cảnh xuân này có thể khiến hai trái tim lập tức nở hoa nếu như không có một giọng heo nái ở đâu vang lên tru tréo:
- Mẹ cái lũ chóa này!!!!!!!!!!
- Thằng chủ đâu!!!!!!!. Gọi hồn nó về đây cho bà!!!!!!!!!!
Người đàn bà trung niên mặt thì cũng không đến nỗi nhưng cái mồm thì vô cùng man rợ, liên tục chửi bới những tiếng vô cùng khó nghe.
Cô bé tiếp tân vội vàng chạy ra, nhưng không sao cản được bà cô kia:
- P"Nam hiện tại không có đây, xin bà bình tĩnh một chút!
- Ái dà? Trốn? để tao xem trốn đến đâu? Không đòi được chồng về cho bà! Bà bắt luôn cả thằng Sếp mày về hầu hạ!
- P"Nam thực sự không có đây. Chị thấy em,có được hay không?
Người đàn bà nhìn thấy Face bước tới..nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Bỗng nhiên thu lại cái mồm heo nái. Lập tức xà dẹo bám lấy tay Face:
- Được nha!
- Vậy... mời chị vào trong này nói chuyện...
Chẳng biết hai người nói chuyện gì,
Nhưng, Good là Good không thích rồi đấy!. Không thích kể từ khi người đàn bà kia tự tiện mà khoác vào tay Face, không thích cho tới khi Face đích thân tiễn người đàn bà kia về, lại còn cười nữa.Xấu chết.
Một chút ý tứ của Good. Làm sao qua nổi đôi mắt đầy thủ đoạn của Face.
Còn chưa hết nha.
Cũng chỉ là tiếp một cái bà khách hàng. Có cái gì mà để P"Nam khen lấy khen để. Nói rằng vụ đó khá là khó vì tính tình thân chủ không được ổn định lắm. Cái gì mà không ổn định. Thấy trai đẹp là tươm tướp tươm tướp. Rõ là bệnh thần kinh!.
Thế mà còn chưa hết nha.
Mấy hôm nay rồi, P"Nam cứ gọi Face vào phòng riêng bàn chuyện suốt thôi.
Hai người có vẻ hợp ý nhau lắm. Mấy lần mình bưng café vào. Khi thì thấy cười nói rôm rả. Khi lại thấy cả hai cùng trầm tư nghiên cứu một vụ nào đó.
Thực không vừa mắt!.
P"Nam chẳng phải nói hắn có vấn đề về tâm lý sao?. Sao tự nhiên hắn mới tới làm có gần hai tháng mà đã đổi ý vậy? Sao tự dưng lại thân nhau quá vậy?. Suốt ngày khen hắn giỏi!.
Nhưng mà công nhận.. hắn giỏi thật nga!
Nghe mấy chị trong văn phòng nói, từ ngày có hắn vào, mấy vụ gần đây suôn sẻ hẳn ra.
Còn nghe nói, tuy hắn không chuyên ngành pháp luật, nhưng lách luật sao lại siêu như vậy a?.
Chả thế mà hôm nay, thắng được vụ kiện lớn. Hắn cũng không thiếu công lao.
P"Nam rất vui vẻ, cười tới nở hoa khắp mặt, bèn mời cả văn phòng đi ăn.
Trong nhà hàng.
Hôm nay là ăn lẩu băng chuyền nha.
Lâu lắm rồi Good mới được đi ăn đó. Là Buffe đó!
Can với Good là khoái cái này nhất nà!
Ăn vi vu thoải mái tới sập tiệm mới thôi đó!
Trả tiền có một lần và ăn cứ gọi là no căng nha!
Nhưng.. hôm nay Buffe có vị chua...
Mấy cô gái trong văn phòng cứ quây chặt lấy hắn.
Cũng có cái gì đẹp đâu...
Gương mặt thật thiếu đánh!.
Còn nữa... cái chị kế toán kia... làm gì lại bám vào tay hắn rồi...
P"Nam vừa bước tới. Dẫn theo một cô gái vô cùng xinh đẹp.Tay vòng qua eo người con gái mà giới thiệu:
- Giới thiệu với mọi người, đây là Miss. Bạn gái của tôi.
- Oa!!!!!! Nha nha.
- Sếp dấu kỹ quá nha!
Cả bọn con gái ồ lên.
Good chẳng quan tâm Chị Mít đó có đẹp cỡ nào.
Chỉ không hiểu vì sao mà mấy người con gái xung quanh Face lại cứ như không có xương thế kia?
Bình thường các chị ấy mà cãi nhau, chẳng hăng hái như boxing vậy. Vậy mà bây giờ cứ cà dẹo, cà dẹo..
Good túm lấy cái chai rượu vừa chạy qua trước mặt mình.
Mở nắp.. tu một hơi..
Mẹ kiếp... cay.. cay quá... khụ khụ...
Thấy Good ho sặc sụa. Mấy bà chị kia lại còn chêm vào:
- Ý, cậu bé, đó là rượu đó, không phải nước ép trái cây đâu...
Face lập tức đứng dậy, nhờ P"Nam xích qua rồi kéo cái ghế ngồi lại gần Good:
- Em có sao không?
Face rót một ly nước, để kề lên miệng của Good. Good bèn gạt tay ra:
- Không... không cần..
Sau đó, nhắm mắt nhắm mũi, tu một hơi nữa...
Quá con mẹ nó thoải mái rồi....
Phê....
Chỉ một lát, Good đã bị hơi rượu đốt cho lử đử muốn ói.
Face thuận thế, dìu Good vào trong nhà vệ sinh.
Good ói tới xanh hết cả mặt.
Gần như muốn xỉu luôn..
Mệt.. mệt.. quá... hai chân Good không đứng vững...
Nhìn cục bông mềm mại nhúng dấm đang say mèm
Thực sự là rèn sức chịu đựng mà!
Face cố gắng liếm liếm lấy đôi môi khô khốc, nuốt vào trong lòng một chuỗi thèm thuồng.
Thực là... không dám giở trò nữa!
Cái cảnh trắng đêm không ngủ nổi,
Đau khổ tới từng tế bào khi Good quay lưng khuất sau cánh cổng đêm ấy...
Face không dám thử nữa, cũng không dám liều nữa...
Cố gắng chịu đựng. Dồn máu ngược từ chỗ nào đó lên lại não
Niệm chú lần để kiềm chế... không được ăn, không được ăn, không được ăn, không được ăn!!!!!!!!!
Face lập tức đi rửa mặt.
Sau đó, dìu Good tới chào sơ mọi người rồi gọi cho tài xế.
Trên xe,
Người tài xế đã theo Face lâu lắm rồi, cũng chẳng còn phân biệt là bạn bè hay người làm nữa, bèn hỏi:
- Sếp, vì cậu ta mà sếp thành cái gì rồi?
- Cậu mau lái xe đi,
- Tôi thật không hiểu đó!. Để cho ông bà chủ biết sếp tới đó làm nhân viên chắc chắn ông bà tức chết!
- Cậu thì biết cái gì?
- Vâng vâng, tôi không biết cái gì. Ban ngày cậu đi làm ở cái văn phòng đó, ban đêm về làm việc của công ty, hôm nào cũng thâu đêm. Cậu sút bao nhiêu ký rồi?
- Được rồi, được rồi..
Chẳng muốn tranh cãi thêm, Face giờ đây chỉ một mực lo cho cục bông mềm đang ngả trên vai mình mà ngủ say sưa...
- Face.. anh là... đồ tồi....
- Hửm?
Nghe thấy tiếng nói nhỏ của cục bông, Face khẽ cúi xuống một chút:
- Anh.. anh.. nói.. ợ.. theo.. đuổi.. tôi...
- ....
- Ợ... mà... gái... gái.. bu... anh... lại... không...
- ...
- Anh...
Đôi môi mềm nhiễm một tầng men nhỏ, đỏ mọng...
Face thì thầm:
- Good. Là anh đang theo đuổi em...
- Đúng.. đuổi.. đuổi.. a..
- Vậy.. anh hôn em một cái, được không?
- Ưm.. hôn...hôn...
Face khẽ kéo người Good lại.
Đặt xuống một nụ hôn...
Mềm quá...
Tham lam mà mút lấy từng cánh hoa kia...
Không muốn buông ra, một chút nào....
Người tài xế chép miệng một phát.
Kẻ say thì không buồn ói.
Mà kẻ xem hôn nhau lai vờ trym này, sắp muốn ói đầy xe rồi.
Đúng là con mẹ nó trên đời lại có ngày, thấy Sếp của mình đi xin phép để được hôn một cái!.
Lắc đầu. Quay gọng kính xe.
Chuyện nhà Căng Tin.
- Tin, tôi nói cậu nghe. Tôi không yên tâm một tý nào. Dạo này Good lại chơi chung với cái thằng cha Face đó rồi.
- Rồi sao?
- Còn sao nữa? Tôi phản đối!.
- ......
- Cậu nói nhìn đã biết tên đó giàu, tôi đã nói mà Good cứ không tin!. Tôi tức lắm, tôi quyết tâm phải đi tìm chính nghĩa!.
Tin lắc đầu, chẳng buồn trả lời. Can vẫn không chịu thôi, liền năn nỉ:
- Tin, cậu thông minh như vậy, có cách nào để Good nhận rõ bộ mặt thật của tên Face đó không?
- Cầu tình tôi?
- Được rồi, được rồi, là tôi cầu tình cậu!
- Sao tôi chưa thấy được thiện chí của cậu?
Can làu bàu:
- Muốn hôn thì nói đại ra đi, còn thiện với chả chí!
Nói rồi, ghé mặt Tin mà làm cái chóc. Tin nói: lại quên sao.. hôn mà không có....Ưm...
Can nhảy bổ lên người Tin... hôn dúi dụi lên miệng Tin khiến Tin nhăn như ăn ớt:
- Buông, buông. Hôn cái kiểu gì vậy?
- Sao bảo thích có lưỡi mà? Ông liếm cho nhãi đầy mặt luôn!
- ......!!!! Thôi thôi. Được rồi được rồi!!!Tôi sợ cậu quá!
- Thế giờ sao?
- Nói cho cậu nghe, quần áo và xe cộ là các thứ hàng ngày cần trưng ra,lại đơn giản, thật dễ làm giả. Nhưng một người bận rộn thường không có thói quen sống ở nhiều chỗ khác nhau. Cho nên. Ngay bây giờ, nhắn cho con rùa đó hãy nói với tên Face kia. Lập tức dẫn tới chỗ hắn ở.
- Ồ!!!
Can gật gù. Thế là Good nhận được một cái tin.
Tâm sự của Good.
Mấy ngày nay,
Tâm tình của Good vui hơn hẳn nha.
Cũng không biết vì thời tiết mấy hôm nay đẹp.
Hay là vì sao ta?
Không có lẽ là vì, Face dạo này không để các cô gái chạm vào người nữa.
Dần dần, mình cũng không còn ghét Face một chút nào.
Mình cũng bắt đầu đồng ý cho Face chạm lên tóc mình....
Hôm trước, mình bị dao dọc giấy xén vô tay, chảy máu, chỉ có thế thôi mà Face vứt cả đống hồ sơ đang gấp mà băng bó giúp mình.
Lại nữa, có một hôm trời mưa to lắm, Face đã che ô cho mình suốt cho tới khi mình bắt được xe bus để về nhà nha.
Còn nhiều, nhiều lắm.
Face đã tới cửa hàng ngày xưa hai đứa từng làm chung, mua về cho mình chậu cây mà mình thích nhất này
Đêm hôm ấy, mình ăn phải đồ lạ bị dị ứng, bố mẹ thì đi công tác mất. Face đã ở bên cạnh mình cả đêm ở bệnh viện nha.
Thực sự.. thì Face cũng không có quá xấu đâu!
Nhưng có vẻ, dạo này Face gầy đi nhiều., Face nói, còn lo chuyện gia đình nữa, thế cho nên hôm nay. Sau khi nhận được tin nhắn của Can. Mình bèn tới xin phép P"Nam cho mình và P"Face nghỉ.
Mình thực sự, muốn cho anh ấy một bất ngờ nha!
Mình muốn tới chỗ anh ở, và nấu một bữa thật ngon!.
Dẫu sao thì.. thì... anh ấy cũng là người đang theo đuổi mình mà...
Vừa thấy bóng xe máy quen thuộc, Good nhảy ra:
- P"Face!
- Chào em, Good, đêm qua ngủ ngon chứ?
- Anh.... xem, có gì... nè?
Face vui vẻ mà gỡ mũ bảo hiểm ra, lại nhìn trên hai tay Good mấy túi đồ lỉnh kỉnh.
- Ồ, có gì vậy?
- Em... muốn.. nấu... cho anh...
- Nấu cho anh sao?
Face có vẻ hơi ngạc nhiên:
- Ở văn phòng sao mà nấu được a?
- Em...đã.. xin phép.. P"Nam rồi... Về phòng.. anh..nấu.. a
- Phòng anh?
- Đúng a...
- Khi nào?
- Bây... giờ...
- Bây giờ?
Khóe miệng khẽ giật. Face cũng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này...
Thực sự luống cuống:
- Hay là để trưa đi?
- Không... không.. được!
- Sao vậy?
- Can.. Can nói.. phải bất ngờ... nha! Đi liền... nha!
- Nhưng...
Không để cho Face nói hết câu, Cục bông nhỏ của chúng ta đã leo lên xe ngồi.
Toi rồi...toi rồi.
- Sao.. sao.. vậy..
- À.. ờ....
- Em... nấu... ngon.. không.. dở đâu...
- Ừ ngon, anh biết mà....
Chưa bao giờ Face thấy cái yên xe lại gây nóng mông như lúc này. Tính kế, tính kế mau.
Không thể nào đem Good tới căn biệt thự đó rồi nói đó là nhà của một kẻ nghèo tới suýt vô gia cư được!
Được rồi,... đã thế thì cũng phải liều thôi!.
Mẩm tính một lúc...
Xe một mạch mà đổi hướng.
Người tài xế dạo này do sếp suốt ngày đi xe máy mà rảnh tới mức ngủ trương bụng lên.
Nhân tiện, còn đem vài cô em xinh đẹp về ấp đêm qua,
Thế nên phải tới khi Face gọi tới khàn cả giọng, mới vác nguyên cái bụng phệ và cái quần đùi ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa.
- A? Sếp? sao lại..
- Sếp cái con khỉ., tôi có để quên chìa khóa thôi mà gọi tới khàn cả giọng.
- Chìa khóa?
Rồi mặc kệ kẻ tội nghiệp kia còn gãi đầu, gãi tai. Face liền đỡ lấy túi đồ trên tay Good, niềm nở:
- Vào đi, vào đi Good.
- Vâng..
Good khẽ đánh giá một chút:
Đúng thật sự chẳng phải là khu cao cấp gì!
Một lần nữa, Good dám khẳng định: Lời của Tin, thực không đáng tin!
Trong khi Good đang tìm chỗ để ngồi xuống, thì Face cũng đã kịp bắt thằng bạn mặc tạm cái áo rồi tống cổ nó ra ngoài " đi ăn sáng".
Kẻ tội nghiệp kia tự nhiên vừa ngủ dậy, mặc độc có cái quần đùi với cái áo ba lỗ còn chưa kịp đánh răng rửa mặt gì đã bị chiếm nhà rồi cho ra ngoài đường. Nhưng ai bảo, đó là sếp mà.
Chỉ có điều chắc phải đi ăn sáng tới sáng mai quá!
Lắc đầu. Bỏ đi
Suýt thì chết!
Cũng may là nhớ ra là thằng bạn tài xế của mình đang sửa nhà, nên thuê ra đây ở tạm một thời gian.
Hôm trước nó có nói qua địa chỉ. May là cái đầu thông minh này còn nhớ ra được...
Vừa ăn xong mấy món mà Good nấu,
Face vội vàng tìm cách nhổ Good đi khỏi ngay, nếu không, chưa chắc là xong chuyện.
Tới tận khi cả hai đã ngồi canh một bờ sông nhỏ.
Face mới thở phào được!
Face ơi là Face!
Face của ngày hôm qua đâu rồi?
Sao tự dưng thấy mình tội nghiệp quá mà, lại vì một chuyện như thế mà lo tới tim cũng muốn rơi ra ngoài.!
Thấy Face vã hết cả mồ hôi. Good liền đưa tay lên, lau lấy:
- P"Face, anh.... nóng sao?
- Ờ... ờ... nóng, nóng...
- P"Face...
Good bỗng dưng hơi cúi mặt xuống, hai bàn tay vân vê vào nhau:
- Thật ra... em....chuyện.. ngày xưa.. em... đã.. tha thứ...
- Sao cơ? Em nói thật sao?
- Đúng.. vậy.. hôm nay.. em tới... nhà.. anh cứ... lo lắng...luống cuống... tới.. vã mồ...hôi...Có phải... phải...
- À, ờ... Ờ..! Đúng đúng... là do ở bên cạnh em, anh sợ mình không kiềm chế được!. Anh sợ em hiểu lầm, anh sợ em nghĩ anh sẽ có ý đồ xấu...
- Thật.. ra... em.. không còn.. sợ anh... nữa...
- ....
- Anh.. vẫn còn... theo... đuổi.. em... chứ?
Thính đã thả tới mồm rồi còn không đớp mồi thì có mà hàng hỏng!
Trong lòng Face đã sướng tới muốn bắn pháo hoa luôn rồi chứ còn gì nữa.
Thế cho nên, lập tức mà đưa tay đỡ lấy cằm Good:
- Good, em... sẽ cho anh một cơ hội chứ?
- Ừm...
Face kéo Good lại tựa lên vai mình....
Cẩn thận mà kẹp hai chân lại với nhau...
Nếu để Good biết, chỉ vì một tiếng ừm nhỏ của cục bông, mà thằng em nhỏ đã dựng lều biểu tình....
Có lẽ...
À mà thôi.. dù tôi có là kẻ mặt dày đi, dù tôi có bao nhiêu là tâm cơ,
Thì cũng không muốn sống lại cái khoảng thời gian bị Good quay lưng kia nữa đâu...
Sợ lắm...
Đúng vậy,
Đôi khi dùng bao nhiêu thủ đoạn, lại không có được thứ mà mình mong muốn..
Thế mà, chân thành một chút. Niềm vui tới khi nào, chính chúng ta còn không biết nữa....
//
hết fict .
fict sẽ test cho KlaTechno hoặc Bumnic.