Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vote+ cmt nhiệt tình vào cho tui
Tỷ lên cmt thấp là bùn á
Này viết đêm qua nửa, sáng nay một nửa.
Không có nhanh được a, nên cả nhà đừng hối, có thời gian em sẽ đẻ.
Nha nha, thưn thưn.
Ngữ cảnh fict :
Là sự tiếp nối của fict
Vui lòng đọc lại các chương về Face Good để tránh khó hiểu.
Bên nhau những ngày tháng đầu tiên...
Tâm sự của Good,
Thế là đã được gần một tháng kể từ ngày mình đồng ý tựa lên vai của Face bên bờ sông nhỏ,
Ngọn cỏ lau phơ phất không còn buồn nữa, mà như đung đưa vui vẻ theo từng nhịp gió...
Tâm hồn mình giờ đây, như thể được nhắm mắt lại, nghe tiếng nhạc du dương bên tai hòa mình vào từng chút rung động của tình yêu...
Thật đẹp...
Không có quần là áo lượt, không có xe hơi, nhà hàng sang trọng,
Không có lời nói mỹ miều, cũng không có vị sắc của tình dục,
Tình yêu đôi khi chỉ nhẹ nhàng như những nụ hôn phớt hồng qua má,
Tình yêu đôi khi cũng chỉ là một bông hoa nhỏ xinh xắn gài lên tay người tình còn vụng về luống cuống kia...
Chậm chạp mà yêu thương,
Chậm chạp mà cảm nhận,
Chậm chạp mà đong đầy thứ tình yêu ngọt ngào đó,rót từng ngụm vào trong tim...
Face... Em... có lẽ... đã là yêu anh mất rồi...
Tiếng lòng của Face,
Thay đổi.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình, sẽ có một ngày thay đổi, nhất lại là thay đổi vì một cục bông mềm mại mang tên em: Good
Nhưng...nếu là vì em...
Anh nguyện ý...
Thay đổi từ một kẻ chỉ nhìn từ đỉnh đầu người khác xuống, giờ đây lại bằng lòng vui vẻ mà cúi xuống, thắt lại chiếc dây giày cho em...
Thay đổi từ một kẻ trước giờ chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, giờ đây lại có thể đỏ mặt vì một cái hôn nhẹ lên má của em...
Thay đổi từ một kẻ trước giờ chỉ nghĩ tình yêu cũng chẳng khác gì một thương vụ, giờ đây lại hằng đêm suy nghĩ một cách chỉnh chu nhất... làm sao để giữ được trái tim em...
Good...
Cục bông mềm mại của anh...
Thương trường biết bao nhiêu giả dối, kề bên em anh lại thấy được sự chân thuần,
Thương trường biết bao nhiêu khổ sở, kề bên em anh lại có được một giấc ngủ an lành...
Good... Cảm ơn em...
Và... anh cũng yêu em... rất nhiều....
Biết nói như thế nào đây nhỉ?
Đã yêu nhau rồi, sợi dây thừng mà cứ ví đó là sợi tơ, lại nói nó mong manh và đẹp lạ,
Đã yêu nhau rồi, ngồi trên chiếc xe đạp cà tàng, lại cứ nói đó là tàu vũ trụ không gian.
Vô lý, ừ thì vô lý!
Tình yêu đôi khi còn ngớ ngẩn tới mức, sau này ngẫm lại rồi, bạn chắc chắn lúc đó mình bị điên.
Cầm tay nhau đi trong mưa ư?
Vặn ngược cái kim đồng hồ để mà ở bên cạnh người kia thêm phút ư?
Chắc chỉ có kẻ dở hơi mới tự dưng khiến nhau bị cảm vì dầm mưa rồi suýt thì vặn gãy luôn cái kim đồng hồ.
Nhưng vô lý thì đã sao?
Dở hơi thì đã sao?
Nếu tuổi trẻ qua đi, chẳng được một lần dở hơi, chẳng được một lần vô lý tới tận cùng. Há chẳng phải sống một đời thiếu sót sao...
Vậy cho nên, dẫu chỉ là một đường cắt ngang nhau, xin hãy cứ cắt đi, cứ sống cho hết mình, đừng cố gắng làm hai đường thẳng song song...
Cuộc sống không có quá nhiều cơ hội, cũng không bao giờ cho chúng ta một lần nữa, thứ được gọi là tuổi trẻ và thanh xuân.
Hôm nay là sinh nhật Type, Tharn từ sáng đã lo sắp xếp công việc mới trưa đã thò mặt về phòng, ướm hỏi:
- Cậu chọn được chỗ tổ chức sinh nhật chưa?
- Rồi đó, tới quán X đi cho tiện, ở đó vừa có ăn uống lại có phòng hát khá rộng.
- Có nhiều người sao mà cần chỗ rộng?
Type thở dài:
- Ít, nhưng cứ nhân đôi lên mà đặt phòng thôi.
Tharn ra vẻ thông cảm, nhíu nhíu mày:
- Sản phẩm đã lỗi còn kèm theo toàn thứ hàng đính kèm khó tiêu.
- Biết sao được?!
Tharn nghe thấy vậy, bỗng bật cười:
- Tôi đó, thấy cậu giống hệt một con gà mái mẹ!
- Gà mái mẹ? Tharn! Cậu nói lại thử xem?
Type tiến tới, thụi ngay cho Tharn một cái cùi trỏ, Tharn đang thay áo trùm qua đầu không kịp đỡ, đau đến nhăn mặt nhưng vẫn phải phì cười:
- Không đúng sao? Ha ha, thật sự, rất giống đó!
- Tharn, cậu xem có con gà mái mẹ nào có bụng múi chưa? Nếu đã thế, tôi sẽ thử lấy cánh kẹp chết cậu.
Nói rồi Type vòng tay qua cổ Tharn kẹp xuống khiến Tharn ho sặc sụa:
- Type, được rồi, được rồi... à mà... hôm nay có những ai tới vậy?
- Còn ai nữa, thì mấy thằng nhóc ngốc đó.
- Thế thằng Good có tới không?, sao nghe nói, nó còn qua lại với thằng trước đây suýt hiếp nó à?
- Ừm, hôm trước họp đội bóng trước khi vào kỳ học mới thấy thằng đó còn đưa đón nữa,
- Trời? sao nó ngu quá vậy? điếc không sợ súng à?
- Làm sao tôi biết, khỏi nhắc nữa. Tối nay gặp nó cậu sẽ biết, nhìn cái mặt mấy cái thằng con rể của đội bóng là không ưa được một thằng nào!
Type lắc đầu chán nản,
Thân phận bại lộ
Buổi tối, quán X,
Y như rằng,
Type nói chẳng có sai một ly!
Cứ một đứa lại kèm một đứa phát sinh.
Ae kèm Pete
Can kèm Tin
Techno kèm Kla
Good lại nói giữ chỗ chờ chồng.. à nhầm... chờ P"Face của nó tới...
Type quả thật cảm thấy bản thân có đôi chút giống như gà mái mẹ, chán ghét nhìn đàn gà con từng nhóc từng nhóc bị đàn sói tha đi không thương tiếc.
Đã thế, lũ gà con đó còn quay mỏ lại chíp chíp:
- Kla ta là người tốt a!
- Face là người siêu tốt a!
- Tin là nhất đẳng cực đại tốt a!
Thôi thôi, đủ lắm rồi, Type chán tới mức không muốn nói gì nữa, uống liền một ly bia đầy, nếu chúng nó nhất định để người khác ăn, thì làm sao mà Type cản cho được???. Thôi thì mông thằng nào, thằng đấy giữ!.
Ngoài đám trong đội bóng ra, hôm nay, Tharn còn dẫn tới một số người bạn thân của mình, giới thiệu một chút:
- Type thì đã biết mấy người bạn này rồi, để anh giới thiệu một chút nha:
- Đây là Kim, đây là Laz,
- Còn đây là Waio – Type chỉ vào một người con trai khá bảnh bao
Mọi người chào hỏi sơ qua lẫn nhau, Kla không để Techno thất vọng, bắt tay chào hỏi vô cùng lịch thiệp và nhiệt tình.
Tin bị Can huých cho mấy phát mới miễn cưỡng cười một phát như cương thi vừa tỉnh, nhìn thật khủng khiếp.
Type thấy vậy, cũng không thua kém mà tâng bốc bạn mình lên mây xanh:
- Waio còn trẻ nhưng là một người rất có tài đó. Mới bao nhiêu tuổi mà hiện là quản lý của một tập đoàn lớn chuyên về cây xanh và phong thủy đó!
Tin không thèm liếc mắt lấy một cái, chán ghét nhìn ra ngoài cửa, Can tức điên, dẫm một phát thật mạnh lên chân Tin khiến Tin đau đến nổi gân trên trán.
Good nghe thấy công ty cây xanh, reo lên:
- Em.. em... cũng đã từng.. làm việc.. ở một công ty... cây xanh... a...
Waio vô cùng nhã nhặn mà đối Good hỏi:
- Vậy sao? Công ty nào vậy em?
- Là.... công...ty A.
- Công ty A? Thật sao? Sao trên đời lại có sự trùng hợp tới vậy? Anh chính là làm ở công ty A nha!
- Vậy... vậy.. sao...
- Đúng vậy đó!
- Ơ...
Good đang muốn trả lời, thì có tiếng đẩy cửa bước vào, khiến tất cả cùng phải ngoái ra ngoài: là Face, Face mặc một chiếc áo thun bên trong, bên ngoài khoác chiếc sơ mi hờ, mái tóc để lộn xộn rủ xuống trán, phải nói muốn có bao nhiêu lãng tử, đều có bấy nhiêu.
Good chưa kịp mỉm cười, Can cũng chưa kịp chửi.
Bởi từ ngày biết Good qua lại với cái tên Face xấu xa kia, Can hễ gặp là chửi chết nó, không thì cũng phải hằm hè mấy câu cho bõ tức a,
Thế mà kẻ nhào ra, lại là kẻ lạ hoắc - Waio:
- Ôi, Sếp, sếp sao lại tới đây?
Rồi thì không kịp để Face phản ứng gì, Waio vội vàng kéo Face vào giữa đám người còn đang im phắc kia mà bày tỏ mối quan hệ vĩ đại:
- Thật quá trùng hợp nha!. Giới thiệu với mọi người, đây là P"Face, là giám đốc của chuỗi cửa hàng, cũng là cậu chủ của tập đoàn đó nha! Bình thường mời sếp đi ăn bữa cơm cũng khó như hái sao trên trời, vậy mà tự nhiên hôm nay lại...
- Waio!
Waio bị tiếng nói khá lớn của Face làm cho giật mình, vội vàng lúng túng, không biết mình đã nói sai gì, lại vội vàng bổ sung:
- Cậu... cậu chủ... xin lỗi...
- Cậu chủ cái gì chứ?
- Dạ... dạ.. giám đốc, xin lỗi, xin lỗi...
- Cậu đang nói cái quái gì vậy Waio?
- Sếp, sếp... em nói sai chỗ nào a?
- Nếu cậu không ngậm miệng lại, ngày mai, hãy viết đơn từ chức!
- Sếp....
Trong tiếng nhạc nhẹ bỏ dở của màn hình Kara không người hát, Good run rẩy đánh rơi chiếc ly trong tay...
- Xoảng!,
Chiếc ly vỡ vụn... như niềm tin cậu dành cho người nào đó, cũng theo đó mà tan ra,...
Face,... thì ra là như thế....
Thì ra là như thế... mọi thứ đã quá rõ ràng...
Face vội vàng tiến tới nơi góc ghế dài, muốn nắm lấy tay Good
- Bốp!
Good bật dậy, vung tay, tát thật mạnh lên mặt Face, đôi mắt đã sớm như có hơi sương ướt, Good nắm chặt lại bàn tay của mình, hét lên:
- Face, anh... là kẻ... dối trá!
Good lao ra khỏi cửa...
Face cũng lập tức xoay gót chân... đuổi theo...
Không... Good... không...
Anh không thể nào.., không thể nào mất em được, Good....
Trong phòng,
Type và Tharn đang phải hết sức an ủi Waio gần như chết lặng.
Cho đến tận bây giờ Waio vẫn chưa hiểu được mình đã làm sai chuyện gì để mà đứng trước nguy cơ bị đuổi việc a!.
Ae với Pete cũng cảm thấy vô cùng bối rối trước chuyện này,
Can thì lảm nhảm lảm nhảm loạn xị ngậu
Tin thì không dấu nổi vẻ mặt sung sướng mà bất giác mỉm cười khi kẻ khác gặp nạn.
Kla vội vàng lau một giọt mồ hôi vừa rớt ra bên thái dương, liếc sang Techno, mẹ kiếp, đúng là phải cẩn thận hơn một chút.
Good vừa lao ra tới lề đường,
Face cũng đã đuổi kịp,
Nắm lại tay Good, Face khẩn thiết:
- Good, xin em, nghe anh nói đã,
- Buông tay!
- Good... anh thật sự...
- Là... như vậy sao?
- Good, anh thực sự không có ý định dấu em, anh chỉ là... chỉ là chưa có dịp để nói rõ..
- P"Face...
Good quay người lại, đối diện Face, một giọt nước mắt trên khóe mi, theo đó mà rơi xuống, ướt gò má rồi... Good nói trong nghẹn ngào nức nở:
- P"Face... Em đã tin anh...
- P"Face,... tất cả đã quá rõ ràng rồi... anh.. bị đuổi việc ư?.. Là anh cố tình!. Ngay từ đầu, tất cả đã nằm trong sự..sắp xếp... của anh!
- Good... anh xin lỗi... anh...
- P"Face... em chẳng qua.. đối với anh... chỉ là một con rối thôi sao?
- Không... Good...
- P"Face.... Em đau ở đây! Em đau ở ngay trái tim này!
- ....
- Đau lắm... rất đau... anh.. có biết không? Có biết không? Là em.. đã tin anh!
- ....
Good ôm lấy ngực, cảm giác như không khi bị hút hết, khiến cậu cảm thấy khó thở vô cùng mà muốn khuỵu xuống.
Face vội vàng bao gọn Good vào trong lòng:
- Không, không, Good, nghe anh, nghe anh... Trước đây anh có thể sai lầm, nhưng anh chưa từng muốn lừa dối em, anh đã thay đổi, thực sự đã thay đổi...
- Good, Good, anh xin em đừng, đừng nói nữa, đừng rời xa anh, không...
Face đổi vòng tay, ôm lấy khuôn mặt Good, vội vàng hôn lên những giọt nước mắt vừa lăn xuống kia.
Good cúi mặt, tránh khỏi những nụ hôn đó,
- P"Face... chúng ta... chia tay đi.
Niềm tin đã bị tổn thương đến thế!
Thử hỏi làm sao em có thể tha thứ đây?
Thật đáng nực cười, thật đáng xấu hổ!
Hóa ra... con người ta lại có thể đáng sợ đến mức ấy...đến mức... lừa dối nhau...
Hóa ra... bao nhiêu ngọt ngào từ trước tới nay, đều lại vẫn chỉ là sự viển vông một mình ta thừa nhận!
Không... Face...
Em có thể là yêu anh!
Nhưng em không cho phép tình yêu của mình bị chà đạp!
Đẩy bản thân thoát khỏi vòng tay của Face,
Good quay mặt, muốn chạy thật nhanh ra khỏi con người này, muốn tránh xa cái gốc rễ nguyên nhân làm trái tim siết chặt đau đớn đó,
Không muốn... không muốn....
- Két....
- A!!!!!!!!!
- Không!!!!!!!!!!!!!
Good muốn băng qua đường thật nhanh, cậu không còn nhìn thấy những chiếc xe đang lao tới...
Trong phút chốc tưởng chừng như cả mũi xe kia sẽ lao lên người cậu, thì bóng dáng cao lớn ấy, đã đẩy cậu xoay lại...
Face nằm đó... ngay dưới lòng đường....
Good đã gần như không còn nhớ một chút gì... ngoài... máu....
Anh có thể lừa dối em hàng ngàn điều trong cuộc sống,
Anh cũng có thể làm ra vô vàn hành động xấu xa và sai lầm,
Nhưng...
Điều duy nhất trong cuộc đời này anh không lừa dối em, chính là yêu em
Điều duy nhất trong cuộc đời này, anh không sai lầm, cũng chính là yêu em.
Good...
Vĩnh biệt....
=======
Tâm sự của Can
Từ chuyện này, Can rút ra được hai triết lý mới như sau:
Điều thứ nhất: yêu nhau sẽ làm tăng tỷ lệ tai nạn giao thông. Hết Tin rồi đến Face. Thật đáng sợ!
Điều thứ hai: người ban đầu tưởng tốt lại hóa ra là người xấu, người xấu tưởng xấu xong lại hóa ra là tốt. Tóm lại là phiền chết đi được!
Từ ngày Face bị thương đó, nghe nói, là tổn thương não bộ. Gia đình Face đã đưa hắn ta...à..P"ấy... sang Mỹ rồi.
Bặt vô âm tín...
Đôi mắt một mí của Good thì dường như sắp sụp xuống tận má rồi.
Mình thương lắm.
Mình thấy sợ nữa. Mình hỏi Tin là: có phải do mình suốt ngày rủa cái tên Face bị té, nên linh nghiệm không?.
Tin lại bảo là thế sao không chuyển qua niệm kim cô cho não mình mọc thêm nhiều nếp nhăn hơn? thế là thế quái nào?
Mình bảo mình cần mang thức ăn tới cho Good. Tin lại bảo ở đó có người mang cơm rồi??. Nhà cậu ta xây bệnh viện chắc mà biết có người mang cơm?
Mình chạm vào mắt Good một cái, Tin lại bảo mắt hắn ta cũng bị đau cần người thổi a!. Có nhử mắt thì có!. Mình còn lạ gì, mắt bé tý như thế, bụi nào mà rơi vào được!. Ơ? Nhưng mà nói mắt Tin mà bé hơn cả hạt bụi thì cũng có vẻ vô lý a!
========
Good: là tĩnh lặng hay dậy sóng trong lòng
P"Face....
Rút cuộc thì... con người ta cần bao nhiêu lâu để quên đi một người?
Một ngày?
Một tuần?
Một tháng?
Bao lâu....
Hay... là cả cuộc đời này?
Như vậy, cũng tốt...
Không gặp nhau nữa, cũng không còn gì để tin hay không tin...
Ba tháng đã trôi qua...
Kể từ ngày Good chết lặng mà ôm Face trong vòng tay của chính mình,
Good không còn nhớ gì nhiều, chỉ nhớ... máu theo những lọn tóc của Face... nhỏ xuống đầy đôi bàn tay run rẩy....
Ngày hôm ấy, người ta đưa Face đi, Good dường như lại bất động, cứ thế, nhìn cánh cửa xe cứu thương đóng lại...
Ba tháng rồi...
Mọi người cần ở bên cũng đã ở bên, cần động viên, cũng đã động viên...
Good cũng không còn quá chậm chạp nữa...
Cậu vùi đầu vào công việc, vùi đầu vào những bài tập, vùi đầu vào những trận bóng mướt mát mồ hôi...
Cậu cố gắng để nhanh hơn, để nhanh hơn nữa...
Vì cậu cho rằng... chỉ cần cậu chậm lại giây, chỉ cần cậu nhàn rỗi một giây...
Hình ảnh đôi bàn tay đẫm máu của người ấy... lại hiện lên...
Từng câu nói nhỏ đứt đoạn ấy... chính là yêu mình ư?... lại vang vọng bên tai...
Trong văn phòng, đảo mắt qua vị trí từng có người bên cạnh, nghĩ tới cái hôm kẻ nào ấy ngẩn ngơ ngắm nhìn mình lim dim đôi mắt tựa ra sau ghế..... đôi môi Good khẽ cong lên một chút...
Nhưng... cảm giác chua xót ngay lập tức lại như dâng đầy lên cổ...
Face...
Tất cả.... Đẹp đẽ như thế... mà lại chỉ là giả dối!
Good khẽ gạt giọt nước mắt nào, vừa hay rớt qua bên má...
Từ cửa phòng Giám đốc bước ra...
Nam khẽ thở dài...
Tình yêu, giữa nam và nữ đã là nhiều trắc trở khó khăn,
Tình yêu, giữa nam và nam,xem ra lại cũng bao nhiêu mệt mỏi...
Mới có mấy tháng, Cậu nhóc Good đã coi như nhanh nhẹn, và trưởng thành hơn nhiều lần.. Tuy nhiên, cái vẻ ngoài cố gắng mạnh mẽ ấy, làm sao che dấu nổi cặp mắt của một luật sư giỏi...
Có lẽ, mình cũng nên làm chút gì đó...
( Good đã cố gắng trở lên nhanh nhẹn hơn, do đó lời thoại của Good sẽ không còn dấu... ở giữa, cám ơn các bạn đã đọc truyện)
Một buổi chiều, sắp tan tầm.
Nam gọi Good ở lại,
Good đẩy cánh cửa bước vào:
- P"Nam, anh gọi em sao?
- Good, ngồi xuống đi.
- Dạ.
Nam ra hiệu cho Good ngồi tới chiếc ghế đối diện mình, sau đó, lôi ra một sấp hồ sơ, để trên bàn:
- Mở ra đi, Good,
- Vâng..
Good vừa mở ra, thoáng chốc đờ đẫn:
- P"Nam.. cái này... có sự nhầm lẫn gì sao?
- Không nhầm lẫn gì cả, hai ngày nữa, tôi có việc đi Mỹ, visa, giấy tờ của cậu, tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
- Đi Mỹ sao?
- Cậu thực sự không muốn gặp lại cậu ta?
- P"Nam...
Nam đặt hai tay xuống bàn, chăm chú nhìn Good, chậm rãi mở lời:
- Thực tế, Anh đã biết về thân thế của Face rất lâu rồi,
- Sao cơ?
- Em còn nhớ không?.Anh đã từng nói với em, anh đã từng gặp cậu ta để khuyên nhủ, thực tế là vì chính bản thân anh quá tò mò, vì sao một người với bằng cấp cao như vậy, lại một mực đòi vào cái văn phòng nhỏ nhoi này làm việc...
- .... P"Nam...
- Là vì em, Good. Cậu ta bất chấp thân phận của mình, gạt bỏ đi hết những thứ mà từ nhỏ cậu ta đã được hưởng thụ, để đến đây, nghe sự sai bảo của những nhân viên còn nhỏ tuổi hơn cả cậu ta. Nghĩ rộng ra một chút, một cậu chủ của tập đoàn cây xanh đá quý A, vốn là người nên như thế nào?.
- .... Như thế nào, sao?
- Ừm, theo em thì nên như thế nào?. Nên chắp tay vái tôi – một kẻ ngang hàng với cậu ta sao?. Nên khẩn thiết lậy lục xin tôi được ngồi kế bên cạnh em sao?
- Nếu cậu ta không yêu em đủ, cậu ta có chịu cắt đi mấy hợp đồng trị giá nhiều triệu bath chỉ vì để dành thời gian tới đây làm lấy đồng lương vừa đủ ăn vài bữa sáng thường ngày của một cậu ấm hay không?. Nếu cậu ta không yêu em đủ, cậu ta liệu có chịu từ một ông chủ người người đưa rước, lại trở về đây pha trà,lau bàn,rót nước cho mấy người từ chị kế toán ngoài kia tới việc dắt xe cho khách hàng không?
- P"Nam...
- Good, đối với một người sinh ra trong gia đình bình thường, đó là điều hiển nhiên - rất đỗi bình thường. Nhưng đối với một người có thân phận như Face, những điều đó, tuyệt đối không phải chuyện em có thể xem nhẹ được!
- ...Em...
- Vậy mà chỉ vì một lời nói dối.. Cậu ta bị thương tới tháng, em cũng không hề muốn tới thăm?.
- ...
- Xem ra... Là anh đã đánh giá cao em rồi, Good.. Em quá vô tình...
- ...Vô tình...sao?
- Em phải hiểu rằng, Một đôi khi không phải chuyện gì cũng có thể nói một lời là có thể rõ ràng sự thật được. Và không phải, bất kỳ lời nói dối nào, cũng là xấu. Hơn thế nữa, cậu ta sinh ra trong một gia đình giàu có, là tội sao?
- Hơn thế nữa!. Em nghe cho kỹ đây, Good: Là cậu ta đã lấy mạng mình ra để đổi cho em!. Em muốn tìm thứ gì trên đời này nữa? Một người dám lấy mạng mình ra để đổi cho em lại không bằng một chuyện cậu ta chỉ tạm thời đang giấu diếm em thôi sao?
- Còn nữa, Cuộc điện thoại đầu tiên của hơn một tháng trước, sau khi cậu ta tỉnh dậy, chính là hỏi về em..
- .....P"Face...
- Suy nghĩ cho kỹ, h sáng chủ nhật. Tôi chờ em ở sân bay.
Good chết lặng,
Đôi mắt vẫn không rời khỏi xấp hồ sơ trước mặt...,hai bàn tay bối rối giờ đây đan chặt lấy nhau.... P"Face...
Từng lời nói của Nam như đâm xuyên thủng cái màng hơi nước mong manh mà Good đã cố tạo ra cho mình trong suốt ba tháng qua...
Good muốn quên đi, nhưng có thực là đã quên được?
Good muốn quên đi, nhưng.. càng quên lại càng nhớ thêm...
P"Face...
Anh là vì cứu mạng em... Đúng vậy...
Những việc anh làm.. hiển nhiên.. tất cả... lại là vì em...
Giữa đêm, Tiếng chuông điện thoại reo vang. Nam nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình, thầm nhủ: Good, Em quả thực không làm tôi thất vọng.
- Alo
- P"Nam. Em muốn ứng lương.
- Ứng lương?
- Đúng. Đổi vé cho em, sáng ngày mai em muốn bay sang Mỹ. chuyến sớm nhất.
- Được. Để tôi đi cùng em.
Từ Bangkok tới NewYork hết gần trọn một ngày.
Sáng hôm sau.
Bệnh viện X.
Không phụ danh nền y tế tiên tiến nhất thế giới,
Các vết thương trên cơ thể Face đã gần như không còn dấu vết,
Chỉ có não bộ là vẫn cần phải theo dõi thêm một thời gian.
Nguồn dinh dưỡng cho trái tim của Face thực sự không lúc nào muốn nguội lạnh chính là nhờ vào vài tấm ảnh chụp của Nam thỉnh thoảng lại gửi cho.
Thực sự... Face cũng chưa đủ khẳng định, Good liệu có thể tha thứ cho cậu hay không?
Hàng ngày, nhìn vào chiếc điện thoại... Face chưa một lần đủ dũng khí để nhấc máy...
Face sợ... Sợ tới mức mà không dám bấm một phím nào...
Sợ rằng... lời chia tay ấy.. sẽ một lần nữa lại vang lên..
Xé nát trái tim cậu ra làm trăm mảnh...
Đau đớn đến như thế...
Thực sự không cách nào trải qua nổi...
Cậu không dám thử, không dám, không thể thử...
Cục bông mềm mại ấy...
Cậu thà là để tự mình huyễn hoặc rằng, vẫn còn có hi vọng..
Còn hơn... còn hơn... là thực sự mất đi...
Face đứng đối diện với ô cửa sổ, khẽ nhìn ra những chiếc lá khô bay đầy ngoài trời...
Tiếng bước chân... như đi... như chạy...
Face vừa kịp ngoảnh lại...
Một vòng tay nức nở xiết chặt tại eo...
Nhìn xuống: mái tóc này...
- Good... là em sao?
Không có tiếng trả lời, Good dùng sức mà cọ đầu lên ngực Face..
Face đảo mắt nhìn ra cửa. Nam đứng đó, khẽ mỉm cười, gật đầu.
Face như không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra...
Nhỏ giọng, đáp lại cục bông gòn mềm mại trong lòng:
- Chào em, anh có thể làm quen với em được chứ?
- Không cần làm quen. Yêu nhau luôn đi, được chứ?
- Em vừa nói gì, Good?
- Em nói: Làm người yêu em, P"Face.
- Good... vậy.. anh hôn em... được chứ?
Không đợi cho Face dứt lời,
Good đã nhào lên,choàng tay qua cổ Face, đặt lên đôi môi đó một nụ hôn bỏng cháy...
Môi chạm môi rồi
Mút lấy cánh hoa mềm
Áp chặt ngực lên nhau
Lắng nghe từng nhịp tim đập
Đời này có bao nhiêu lần được điên cuồng?
Đời này có bao nhiêu lần được dại khờ?
Xin yêu thương biến hai ta, hòa làm một....
Nam tỏa sáng rạng rỡ làm một chiếc bóng đèn hạnh phúc,
Làn da ngăm đen bây giờ như được tắm trắng siêu tốc, trên đôi môi màu mật nở ra một nụ cười mãn nguyện.
Tình yêu ư?
Giới tính ư?
Chẳng phải, chỉ là vô tình yêu một người cùng giới thôi sao?
==========================//========================