Ngữ cảnh fict : Các bác đoán thử xem? ( >. của mình:
- Chỗ này!
- Cậu.....
Tin trừng mắt....vì cái củ cải nhỏ của Can, đã dựng thẳng đứng!
Can lập tức ngồi dậy:
- Không phải sao? Cậu cứ để ánh đèn nửa sáng nửa tối như thế! Không phải là cố tình quyến rũ tôi?
- .....!!!???
- Lại nữa, Người cậu đẹp như vậy, lại cứ mặc cái áo ba lỗ kia, cậu xem, đến ti cũng hở hết ra ngoài.
- .....!!!!
Can một bộ biểu tình quả quyết, nhìnTin:
- Thế giờ có quất không?
Tin khẽ đặt quyển sách sang bên cạnh, mỉm cười:
- Cũng được. Nhưng, hết – bao – rồi!
- Hết bao?
- Ừm!
Tin khoanh hai tay trước ngực, cố tình trêu chọc. Xem thử xem hôm nay con mèo lười sẽ làm gì với cái củ cải đã muốn lên ngồng cứng ngắc kia. Vậy mà Can lại cười ha ha:
- Tưởng gì!. hết thì thôi!
- ???
- Cần quái gì bao!
- Ưm....
Can như trèo lên người Tin, đôi môi bám chặt lấy đôi môi lành lạnh của Tin mà hôn tới...
- Đồ ngốc!.
Tin mỉm cười... đáp trả... vòng tay luồn qua khe áo của Can mà vuốt ve một đường dọc sống lưng...
Can cũng liền cảm nhận được, cậu bé của Tin đang cọ sát lên bụng mình, theo từng đường đẩy tay lên xuống mà cứng nóng dần...
- Tuyệt vời...
Không có bao dường như lại thiêu đốt cả hai hơn gấp bội lần... cái cảm giác được trực tiếp khảm sâu trong cơ thể của Can, từng nhịp ra vào như được những vách thịt chạm sâu ép sát...khiến Tin thăng hoa như ngỡ lên mây...... Đến cao trào, thật không nỡ rút ra.... Tin thì thầm lên tai Can vẫn đang thở hổn hển dưới thân mình:
- Can, để tôi bắn trong người cậu...
- Ưm... sướng chết ông rồi... bắn... bắn mẹ đâu thì bắn..
- Ngoan...
Phải nói làm sao đây... trong những khoái cảm của tình yêu, có được cái cung bậc vừa ngốc nghếch vừa hoang dại như Can.. cũng chính là một loại hạnh phúc....
Can mơ màng thiếp đi...
Tin mỉm cười... hôn một chút lên đôi gò má phúng phính ửng hồng của Can..
Luyến tiếc mà rút của mình ra khỏi nơi ấm nóng đó.
Nhẹ nhàng, bế Can dậy..
Từng bước một chậm rãi, thực không muốn làm kẻ đang ủ trong lòng kia một chút nào tỉnh dậy...
Đặt Can nằm tựa lên ngực mình, trong bồn nước ấm đã xả đầy. Tin cứ thế mà ôn nhu, từng chút lại từng chút tẩy rửa.. trong tiếng thở đã đều đều của chú mèo nhỏ...
Ngủ rồi sao...
Thật ngốc...
Và... cũng thật đáng yêu...
Xong xuôi, đem cả hai trở lại giường, đặt Can trong vòng tay của mình...
Tin nhìn sang quyển sách đã rớt xuống đất tự bao giờ. Đôi vành môi lại câu lên một chút: Can.. Đối với tôi mà nói, vẻ thu hút của em, chắc chắn không có một sách vở nào có thể tả nổi...Cũng chỉ có em, có thể khiến tôi, trở lên cuồng dã tới như vậy...
Tôi yêu em..
Càng ngày, lại càng lún sâu...
Càng ngày, càng mê muội....
- Oáp!
Can tỉnh dậy,
Can một đường muốn từ trên giường mà bò xuống dưới đất nhưng... Sao lại mệt thế này cơ chứ!. Thiệt tình. Cả cơ thế cứ thế mà như nhuyễn. Can ngoảnh đầu quay sang bên cạnh:
Không có ai?
Không có Tin?
Chớp chớp mắt, dụi một cái thật mạnh:
Là ở phòng mình!. Haiz, sao kỳ lạ tới như vậy?
Rõ ràng đêm qua hai đứa còn... " ấy" nhau ở căn nhà X cơ mà?
Thôi mặc kệ đi. Miễn sao không phải là ngủ ngoài đường là được.
Còn bây giờ?
Cảm giác đầu tiên chính là gì?
Là đói bụng a!
Đánh răng rửa mặt chải đầu là cái thứ chi chi?
Ở bẩn thì có thể không chết. Sự thực chính là như vậy!
Nhưng đói bụng thì có thể chết người thật đấy!
Can bỏ qua công đoạn tới nhà tắm,
Quen nẻo mà đi như bay xuống cầu thang vào bếp.
- Ọe!.
Vừa vào tới cửa bếp, Một mùi hăng lập tức xông tới. Khiến Can lại phải đảo chân phi ngược vào nhà tắm dưới lầu:
- Ọe!.... Ọe...
- Ôi mẹ ơi... ọe...
Buồn... buồn... nôn...
Trong bụng vừa đói tới cồn cào lại vừa buồn nôn.
Khiến mặt Can một phen hóa xanh lét....
Không ổn,
Chắc chắn là trời phạt cái tội ở dơ.
Can liền soi vào gương tính rửa mặt luôn...Vừa ngẩng đầu lên:
- R...âu... Râu!???
- Sao mình... mình.. già.. già..
- - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaa~~
Trời ơi? ~!
Có quỷ....!.
Mẹ Can và Lemon nghe tiếng hét thất thanh, liền chạy vào nhà tắm.
Thấy Can quay khuôn mặt xanh lét ra, liền hỏi:
- Con/ anh làm sao vậy?
- Người... người.... già.... Già... già...
Can lắp bắp, lấy tay chỉ về phía hai người:
- Già... già...
Nửa ngày cũng không ra được một câu.
Liền ngay sau đó, có một người thanh niên chừng hơn tuổi cũng tiến tới đặt tay lên vai Lemon hỏi:
- P" Can. Anh bị sao vậy?
Can lại càng lắp bắp:
- Anh.. anh ta... là... ai?
- Em sao? Em chẳng phải là Tep. chồng của Lemon sao?
- ..What the... xỉu!
Can thiếu chút là đập đầu vào bồn rửa nếu không được Tep xông vào đỡ kịp thời.
Sau khi xoa dầu bấm huyệt quạt mát một hồi như chăm sóc người già vừa trúng gió. Can mới có vẻ sống lại.
Đưa tay lên sờ sờ bộ râu kiến trên mép của mình, Can lại đưa chân tới, dí mắt nhìn vào cuốn lịch treo trên tường. Con số rõ to trên tờ lịch như nhảy múa trước mắt Can:
- !
Con mẹ nó!. Can gần như gào lên:
- Không thể nào!. Ngủ qua một đêm thành người tối cổ!
Lemon chép miệng, nhìn sang Tep đang tròn mắt ngơ ngác, nói:
- P"Tep. Anh không cần để ý tới anh ấy đâu. Lâu lâu não anh ấy lại ngưng hoạt động để bảo trì vậy đó.
- À.. ờm...
Trong khi Can vẫn chưa thể hết bàng hoàng! Không thể nào tin nổi!
Không thể nào là sự thật!
Ai?
Ai?
Ai có thể chứng minh Can không bị điên chứ?
Can liền bâu lấy tay Lemon: Cho anh gặp Tin! Mau mau mau!
- Anh bị cái gì vậy P"Can?
Nói rồi. Lemon vẫn là rút điện thoại, vừa gọi cho Tin thì Can giật luôn máy:
- Tin!.
- Can? Sao vậy?
- May quá!
Can nhủ thầm – vẫn là cái giọng lạnh lùng khó ưa. Như thế này chắc hẳn không thể nhầm được. Can hít một hơi, lấy ra giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng, hỏi:
- Tin. Tôi hỏi cậu một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!. Cậu phải thành khẩn trả lời cho tôi biết!
- Chuyện gì? Nghiêm trọng tới cỡ nào?
- Năm nay là năm bao nhiêu?
- ....???!!!
- Bao nhiêu?
- Can?. Tôi đang có cuộc họp rất quan trọng! Không có thời gian đùa...
- Con mẹ nó tôi hỏi cậu năm nay là năm nào?
Đầu dây bên này. Tin trắng xám mặt. Giữa cuộc họp cổ đông đang vô cùng căng thẳng, thấy Lemon gọi tới cũng cố gắng mà bắt máy.ai dè...
Không thể thất thố trước bao nhiêu con mắt. Tin đành nín lại cục lửa trong lòng. Rặn ra, rành rọt từng con số:
- ---
Xong rồi!
Xong hẳn rồi!
Can quăng điện thoại, ngồi phịch xuống ghế.
Thế này thì chết!
Chết chắc!
Quá thiệt thòi!.
Chỉ một đêm làm tình quên đeo bao. Mà già đi hẳn tuổi!
Con mẹ nó thế là cái lý nào?
Lemon nhìn biểu tình mặt Can lúc trắng lúc xanh, không đành lòng mà hỏi:
- Anh rút cuộc bị sao vậy?
- Anh bị điên đấy!
- Hả?
- À.. không..
Can hít một hơi. Tạm nhìn vào khuôn mặt đã thành gái già sắp của cô em " bé bỏng". Liền hỏi:
- Em năm nay bao nhiêu tuổi?
- Sao cơ?
- À... khoan.. anh không hỏi câu đó nữa.
Can cố gắng vận hết nội công thâm hậu trong não ra, chỉ tay về phía Tep đang gọt trái cây:
- Người kia.. à.. Tep. Tên Tép đó.. là... chồng em?
- Anh bị gì vậy. Chính anh và ba đã dắt tay em trao cho P"Tep trong ngày cưới. giờ lại còn hỏi lại?
- WTF???
Thôi được rồi. Can lại hít vào một hơi. Hỏi tiếp:
- Hôm nay vì sao anh lại ở đây?
- Là vì cái thai, tối qua em có nói với anh rồi mà?
- Cái... cái... thai... thai... thai...
- Đúng vậy. Em mang thai được tháng rồi. Mẹ rất vui mừng nên tổ chức bữa tiệc gia đình. P"Tin hôm nay bận nên sẽ đến trễ.
Can tự dưng cười vang nhà:
- Ha ha ha! may quá! Lại tưởng là mình chứ?!!!
Can thở phào nhẹ nhõm.Định mệnh suýt thì quên đeo bao có lần vừa già đi tuổi vừa có thai!. Nếu thực combo này xảy ra Can chắc chắn sẽ tuyệt thực!
Lemon lắc đầu khó hiểu.
Mẹ Can dường như đã xong việc trong bếp, nhường lại cho Tep bày biện. Liền tiến tới dặn dò cô con gái:
- Lemon, con sắp làm mẹ rồi đấy!. Con ăn uống đi đứng đều phải cẩn thận một chút!
- Dạ con biết!
- Còn nữa, định kỳ phải đi kiểm tra thường xuyên. Nghe không?
Lemon chưa kịp trả lời, Tep đã từ trong bếp đi ra, mang theo một con gà nướng mật ong vô cùng thơm ngon. Đặt lên bàn:
- Ọe!
- Mang đi... đi... Ọe..
Nhưng tiếng nôn khan đó, lại không phải là của Lemon. Mà chính xác là của Can a!
Cả nhà há hốc mồm. Mẹ Can lắc đầu:
- Cái thằng nhỏ này, ăn uống không biết giữ mồm giữ miệng.
Can tức chết!.
Cả bữa ăn toàn món ngon mà không hiểu sao hôm nay Can lại không thể nuốt được một chút nào vào trong miệng!
Hễ nhìn thấy chút dầu mỡ là muốn ói.
Cuối cùng đành phải ăn chút hoa quả trừ cơm.
Mà gọi là chút thì có hơi lố không?
Chỉ có hai ký cam với một trái bưởi thôi.
Có gì mà to tát?
Mẹ nói để mua cho Lemon vì nó thèm chua!
Nó thèm chua thì mặc kệ nó chứ!
Nói mới nhớ!
Tin thối tha hôm nay bận tới tối mới đón mình được.
Khi gặp cậu ta, nhất định mình sẽ chửi chết!
Vì sao?
Vì một lần quên đeo bao mất năm tuổi thọ!
Mẹ nó chứ!
Can lầm rầm chửi. Ơ sao... mà lại buồn ngủ thế này...
Can lim dim đôi mắt... nói thế nào, thì cứ phải ngủ xong đã. Chửi tính sau!
Thế mà mới h chiều.
Công ty Tep lại có việc đột suất.
Ba Can cũng chưa có về kịp.
Mẹ Can nhất định lôi Can dậy chở Lemon đi khám thai định kỳ vì bà còn bận nấu nướng cho một bữa tối thịnh soạn nữa.
Ấy vậy mà Can vừa đứng dậy, lập tức trước mặt như tối sầm lại, hai chân run rẩy:
- Phịch!
Can gần như " rơi" xuống giường... Hoa hết mắt..
Con bà nó chứ!
Mới già đi có tuổi mà chân đã run mắt đã mờ thế này!
Bao nhiêu chứ? Can vỗ ngực: mới có !
Khoan...
Ngực...
Ngực...
Can sờ tay lên lại cái chỗ vừa vỗ qua..
Có vẻ... cơ ngực nảy nở hơn hẳn!
Cũng chưa được như trái chanh. Nhưng ít ra cũng bằng quả sơ ri rồi!
Có thế chứ!
Can vững vàng tự tin đứng lên dậm chân phát liền. Ưỡn ngực, tiến tới trước cửa ngoắc Lemon:
- Lét gâu!
Lemon đi đôi dép bệt, vừa bước ra khỏi cửa chính. Lập tức thân ảnh Can đổ cái rụp. Lemon hốt hoảng, đỡ lấy người Can:
- P"Can!
- Ơ?
Đang trong phòng máy lạnh phà phà, ánh nắng gắt lúc h chiều soi thẳng vào mặt làm Can lại được một phen hoa mắt nữa. Chết tiệt!.
Can tỏ vẻ hơi hơi có lỗi với bà bầu phía sau. Liền cố gắng đứng dậy ra mở cửa xe làm hòa, mặt nhăn nhó:
- Anh bị trượt chân...
- Anh đó! Không biết là em mang thai hay anh mang thai đây!
Lemon nói rồi cũng chui lên xe.
Phòng khám.
Trong khi chờ kết quả xét nghiệm. Vị bác sĩ là nữ tuổi khoảng trung niên quay sang mỉm cười đối diện với Lemon:
- Cậu kia là chồng em sao?
- À, dạ không, là anh trai em!
- Ồ vậy sao? Vậy mà nhìn cậu ấy mặt tái xanh vã hết cả mồ hôi thế kia. Tôi lại còn tưởng là chồng!
Lemon quay sang, nhìn Can vừa ngồi vừa tựa nửa mặt lên tường. Hỏi:
- Anh bị cái gì vậy?
- Anh... đói!
- ....!!!
- Cả trưa ăn toàn bưởi với cam. Giờ đói...!
Vị bác sĩ bất giác phì buồn cười. Mất một lúc mới miễn cưỡng thôi ho khù khụ. Vào việc chính, hỏi Lemon:
- Hai người có dùng biện pháp tránh thai nào trước đó không?
- Dạ, có dùng bao, nhưng có một lần quên...
- Một lần quên? Ai nha. Cái này là may mắn quá rồi!
Can bĩu môi, thầm nhủ: tên Tép đó cũng khỏe quá chứ gì?
- Giáng long chịch phát chửa!? Hứ!. thứ trâu bò thì có!
À mà khoan.. quên có lần sao?
Can bỗng dưng cứ thế mà dỏng tai lên nghe ngóng, mặc kệ cái bụng đang rột roạt kêu gào. Bác sĩ tiếp tục hỏi Lemon:
- Biểu hiện như thế nào?
- Dạ ban đầu là buồn nôn. Sau đó thấy mệt mỏi, lúc nào cũng thèm ngủ, có vẻ bị choáng nữa. Sau đó mới đi khám ạ!
Nhột a nhột!.
Can bỗng dưng cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.. Một lớp gai ốc bắt đầu dựng đứng từ chân lên đỉnh đầu: buồn nôn? Mệt mỏi? thèm ngủ?.Cái thèm ngủ này không tính vì lúc nào mà mình chả thèm... nhưng... bị choáng a. hiếm khi nào mình bị choáng a!
Bất giác, Can sờ tay lên bụng. Chen mồm vào:
- Bác sĩ? Có khi nào... có khi nào... đàn ông cũng có thể mang thai không?
Vị bác sĩ bị lời nói to giật do dọa mình. Sau đó, đẩy gọng kính, khó hiểu nhìn Lemon:
- Anh trai em có khi nào xem tivi không?
- À, dạ... vâng...
Lemon xấu hổ sắp chết, bèn kéo tai Can một đường xin lỗi bác sĩ:
- Chúng em xin phép ra ngoài chờ, khi nào có kết quả bác sĩ gọi em vào sau ạ!
Can bị túm tới đỏ tai, liền kêu gào thảm thiết. Lemon kéo Can tận ra tới hành lang mới chất vấn:
- P"Can! Cả ngày hôm nay anh bị cái gì vậy?
- A. Lemon đại ca, xin nhẹ tay!
Lemon vừa thả tai Can ra, Can liền xuýt xoa:
- Anh biết, hỏi như thế hơi vô lý. Nhưng..
- Đúng là quá vô lý!. Đàn ông mang thai bây giờ bình thường, là hợp pháp!. Có cái gì đâu mà anh phải hỏi thế?
- Sao.... Sao???
- Tuy là cách đây năm y học đã tiến bộ để đàn ông cũng có thể mang thai rồi. Nhưng xác suất vẫn là rất ít đi! Anh cũng không may mắn tới cỡ đó đâu!
- ....!!!
Lần đầu tiên Can bị cạn lời. Cổ họng đóng đá. Răng cũng lập cập tới va vào nhau...
Vừa đói, vừa choáng, vừa sốc. thức dậy sau một đêm hoang đường... lại còn... lại còn.... Tới giờ này thì bộ não nhỏ hoàn toàn không thể chịu nổi nữa: A!
Một đường té xỉu!
Trong cơn mơ màng,
Can thấy dường như có đôi môi mềm chạm lên trán cậu,
Còn nữa, tiếng rì rầm của vị bác sĩ khi nãy, làm cậu giật nảy người:
Chúc mừng cậu!
Cậu đã trúng thưởng!
Giải thưởng là một bảo bảo nhỏ mềm đáng yêu a!
Can thật muốn tỉnh. Nghe tới đây, lại ngất thêm lần nữa..
Trong mông lung, cậu thấy một thân hình ấm áp siết chặt mình vào lòng,
Cảm giác cả người được nâng dậy... như bay lên...
Vòng tay ấm áp... hơi thở gần kề...
Là Tin sao?
Con mẹ nó!
Là tên chết bằm chơi cái trò giáng long chịch phát chửa với ta!
Ai thèm quay số trúng thưởng với hắn chứ!
Can muốn kêu lên. Mà cổ họng lại không thể kêu thành tiếng...
Chết tiệt.. ông đây... ông đây... ưm... hình như.. kẻ đó đang hôn mình...
Thôi thế thì mặc kệ... cứ vậy mà để người kia ôm lấy...
Mùi thức ăn thơm quá.. sao lại không chút khó chịu a... thanh nhẹ... thơm ư thơm....
Can vừa hé mắt đã thấy khuôn mặt của kẻ kia.
Tin tiến tới bên giường, đỡ Can dậy:
- Cậu đã vất vả rồi!
- Còn không sao?
- Được được, là cậu vất vả, là cậu thiệt thòi. Nào, ngồi dậy, ăn một chút cháo đi. Tôi đã dặn đầu bếp không cho dầu mỡ gì, rất thanh đạm, sẽ không buồn nôn nữa..
Can chẳng cần quái gì Tin phải đút nhá. Đưa tô lên húp soạt mấy hơi là hết sạch. Ôm cái bụng tròn no căng.
Phải nói là, cứ có ăn no cái là não lại hoạt động tốt ngay. Can lập tức như sực nhớ ra điều gì.
Vẻ mặt hốt hoảng quay sang Tin:
- Cậu.. cậu.. thanh đạm.,.. không buồn ói... ý cậu.. là là gì?
Tin tươi cười, rời hẳn ghế, ngồi lên giường, nhìn vào mắt Can:
- Cậu đoán xem?
- Đoán?
Thôi xong rồi, xong thật rồi! Giờ này thì còn đoán cái con mẹ gì nữa?
Nhìn cái vẻ mặt kia của Tin là đời Can đã biết xong thật rồi!.
Can lại chuẩn bị muốn ngất. Tin liền ôm chặt lấy:
- Bảo bối của anh. Cuối cùng, anh cũng chờ được đến ngày này!
Can lắc đầu, khóc không ra nước mắt:
- Tiêu rồi. Càn tà lốp thế là sắp sanh ra một trái dưa non rồi!
Nghe lời bác sĩ nói,
Đàn ông mang thai là cực kỳ nguy hiểm. Cổ tử cung tạm thời rất yếu, không thể so với phụ nữ được.
Thế nên Tin đã thu xếp thuê hẳn một chuyên gia tài chính đến để tạm thời trông coi những việc trong công ty.
Còn việc chăm sóc Can. Lại chính là bản thân Tin tự làm.
Sau đây là chuyên mục bữa tối do Tin nấu.
Quen nhau hơn mười năm rồi. Hôm nay Can mới được dịp vắt chân lên để chứng kiến cảnh Tin đại gia thò tay xuống bếp. Can sung sướng biết bao nhiêu thì khi dọn bàn ăn lên, lại muốn chết bấy nhiêu:
- Tin... đây... đây là cái gì?
- Là trứng chiên.
- Trứng chiên? Sao lại màu đen vậy?
- Bị dính vào chảo!
- Tại sao lại dính vào chảo?
- Thì quên cho dầu!
- !!!!!!!!!????
Ngày hôm nay, Tin có cuộc họp quan trọng. Không thể không đi. Nhìn Can cứ lật đà lật đật. Tin thực sự khó an trong lòng.
Cuộc họp mới diễn ra được một lúc, mà Tin đã nhắn về tới cái tin:
- Can. giai đoạn đầu rất là quan trọng!
- Đã biết!
- Can. Không được ăn bậy bạ!
- Đã biết!
- Can. Muốn đi đâu thì chờ tôi về,
- Đã biết!
Tin cảm thấy vô cùng kỳ quái. hôm nay cứ nhắn tin là ngay lập tức Can lại trả lời "đã biết " Ánh mắt lóe lên chút sáng. Tin nhắn tiếp:
- Tối nay tôi muốn chịch cậu.
- Đã biết!
- Cậu dám chơi tôi?
- Đã biết!
- Cậu có biết hậu quả của việc này là gì không?
- Đã biết!
- .............!!!!
Can quá thông con mẹ nó minh luôn!
Tin cứ đi đâu là lại nhắn tin dặn dò. Can đặt luôn chế độ trả lời tự động, chỉ có mỗi hai từ: đã biết:
Thế rồi mặc kệ giời đất, chân trước Tin thò ra khỏi cửa. Chân sau Can cũng đã nhảy ra ngoài.
Bỗng dưng bị mất đi năm tuổi thọ, thì cũng phải đi ra phố để mà thưởng thức đồ ngon cảnh đẹp chứ! Mấy khi Tin đã rời đi lâu như vậy chứ!
Can chọn ngay một quán đồ nướng gần nhà. Gọi hẳn một một con gà nướng to chà bá lửa. Thơm phức a!
Mồm đang nhai nhồm nhoàm cái chân gà,. Can nhăn mặt:
- Gà gì đâu mà dai như vậy? Không lẽ con gà này cũng bị già đi tuổi sao? Nhai hoài mà không được một miếng!
Vừa quăng cái chân gà ra khỏi miệng. Đã thấy bóng Tin ở đâu chồm tới.
Quái lạ? hay điện thoại bị hư a?
Can sửng sốt nhìn thân hình trước mặt: mồ hôi nhễ nhại!.
Can đang nghĩ là mình sắp tiêu rồi. Ấy thế mà Tin lại trộm liếc xuống bụng Can một cái rồi không nhanh không chậm mà đưa tay lên vuốt mái tóc Can:
- Đồ ngốc, đi ra đường lại không đội mũ! Nắng như vậy!
Can đứng ngốc lăng. Không thể tin nổi những lời Tin vừa nói. Đây.. đây là... Tin Methanat bạn trai cậu sao?
- Không phải cậu muốn ăn sao? Còn đứng? đứng nhiều không tốt đâu!
- A... phải... a...
Can vừa ngồi xuống, nhếch một bên môi lên, nở nụ cười méo xệch:
- Tin...
- Hửm? để tôi tách thịt cho cậu..
Tin không ngẩng lên, xắn tay áo, đưa tay xuống tách thịt nơi đùi gà. Can lại há hốc mồm:
- Cậu... cậu.. cũng có thai sao?
- Nói nhảm gì đó? Hừ!
- Nhưng.. không giống cậu một chút nào a!
- Sao không giống?
- Đáng lý...
- Là vì bảo bảo của chúng ta!
- Vậy... vậy sao?
- Ăn đi, nào, há miệng
- Ưm....
- Á!. Can! Buông tay!
- Hử??? ưm..
- Đau! Mẹ kiếp! cậu làm cái gì vậy?
Tin không thể hiểu nổi. cái tên chết bằm đang nằm ngủ bên cạnh mình lại dở chứng gì, nhai sắp rách cái áo của cậu, tiếp tới là cầm luôn bắp tay cậu mà ngoạm nữa.Tin suýt xoa giằng tay mình ra khỏi miệng Can:
- Dậy đi!
Can đang mơ màng được gặm một cái đùi gà ngon lành. Tự dưng lại bị giật ra khỏi miệng, hoảng hốt tỉnh dậy:
- Gà đâu? Sao không cho bảo bảo ăn nữa vậy?
- Bảo bảo?
Tin chìa cánh tay hằn rõ vết cắn tới rớm máu ra trước mặt Can:
- Cậu gọi cái này là bảo bảo sao?
- Hả?
Can sờ xuống dưới bụng mình, hỏi Tin:
- Không phải tôi có bảo bảo của chúng ta sao?
Tin nhíu mày:
- Can. Cậu biết năm nay là năm bao nhiêu không?
- a!
- Đúng rồi!. trừ đi năm!. Mau. Dậy thôi!
Tin lắc đầu ôm cánh tay rớm máu vào trong nhà vệ sinh,
Còn ngốc ngốc Can vẫn đang ngồi trên giường ngẩn ngơ. Phải một lúc lâu sau mới hiểu ra. Liền đập tay cái bộp xuống giường:
Mẹ kiếp!
Tất cả chỉ là giấc mơ!
Can nhìn về phía nhà vệ sinh:
- Tin, Sau này nhất định không để cậu " ở trần" mà vào được!
- Suýt thì có thai!
//
Đọc xong chửa? xong rồi thì lội ngược lên vote với cmt cho ta vui cái tinh thần tý đuê J))