Fanfict Love By Chance - Tình Cờ Yêu

nếu chết, xin được chết trên tay người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngữ cảnh Fanfict :

Tóm tắt sơ lược các phần trước.

Mẹ Tar và bố P"Tum kết hôn. anh em Tar+ Tum tuy dưới danh nghĩa là anh em nhưng không hề chung dòng máu.

Tar đã từng bị cưỡng hiếp tập thể, nên trái tim rất nhiều vết thương. Tar sang Paris du học. Tum luôn bên canh Tar quan tâm,chăm sóc cho Tar. Hai người đã có tình cảm từ trước đó nhưng không ai dám thổ lộ., Trong tháng hè về lại Băngkok, Do có men say thúc đẩy, người không kìm chế được cảm xúc nên đã bộc lộ với nhau.

Trong fanfict . Mình đã viết về ngữ cảnh người bộc lộ tình cảm và có H lần đầu tiên giữa người.

Trong fanfict . Mình viết câu chuyện tiếp sau đó khi người đang chìm ngập trong hạnh phúc, Tar đang ở Paris sắp kết thúc kỳ học để quay về Bangkok với Tum, thì bi kịch xảy ra.

P/s: Tổng hợp cả chap = xô máu chó+ xô nước mũi. Ngoài ra - chả- có -con -vẹo –gì.

Chống chỉ định với người đau tim và cao huyết áp.

Mình tự đặt tên của mẹ Tar là dì Thara,

Bố Tum là chú Pit.

==========

Tựa fanfict : Trên thế gian này. Có bao nhiêu người, dám yêu một người cùng giới với mình?

Tôi gọi họ là ĐẶC BIỆT.

Một người con trai đến với một người con gái. Cũng có thể là vì tình yêu, nhưng cũng có thể chỉ vì tình dục.

Nhưng một người con trai, đến với một người con trai, lại dường như không thể còn lý do nào khác ngoài từ - Yêu-

Họ phải yêu tới bao nhiêu? Phải yêu tới như thế nào? Để quên mất việc đối phương cũng là con trai như họ?

Họ phải khao khát bao nhiêu? Khao khát tới như thế nào? Để vượt qua ranh giới của hai từ: Giới tính.

==============================

Ngồi bên cạnh nhau, có gọi là gần?

Nửa vòng nhân gian, có gọi là xa?

Xa hay gần... chỉ là khoảng cách giữa hai trái tim. Để đo được khoảng cách ấy, cũng chỉ có một thứ - Tình –

- Tar, Anh yêu em!,

- P"Tum... ngủ ngon!

Lưu luyến rời khỏi màn hình...

Trái tim của Tum và Tar giờ đang nở ra những bông hoa thật ngọt ngào. Như những nụ mật mới được trữ, như một chút đường đang tan trong cánh môi mềm...

Khi người ta đang say đắm, một giọt sương rơi cũng đủ để vẽ lên một cơn mưa, một hạt nắng nhỏ cũng đủ để vẽ lên một cầu vòng...

Tum khép đôi mi lại. Nụ cười trong sáng như pha lê của Tar cất lên... Tum tự hứa với lòng mình.... Sẽ không ai có thể làm tổn thương Tar được nữa... Chìm sâu vào giấc mộng... tưởng như có ai đó khẽ kề bên...

Gió trời lay động....

Một buổi sáng. Khi Tum vừa đi học,

Ba Tum sốt ruột điện thoại cho vợ ( tức mẹ Tar):

- Sáng nay anh cần gửi bản thảo đi gấp mà Laptop lại hỏng đúng lúc này. Em đang ngồi máy tính không?

- Không, anh à, em đang ở ngoài. Việc gấp lắm sao anh?

- Đúng vậy, khách hàng của anh đang chờ, anh đã gửi bản thảo đi tối qua nhưng không hiểu sao họ chưa nhận được, anh cần kiểm tra gấp.

- À, Trên phòng Tum có máy tính đó, anh lên thử xem sao?

Ba Tum vội bước lên phòng,

- Có mật khẩu em ơi!

- Anh thử xem xem ngày tháng năm sinh của nó hoặc em nó xem sao, nếu không anh gọi điện cho con xem?

- Để anh thử!

Mật khẩu sai...

Ba Tum thử ấn ngày tháng năm sinh của Tar...

Đăng nhập thành công.

Màn hình hiện lên ảnh chụp của Tum khoác tay lên vai Tar, đang cười rạng rỡ. Tuy rằng đang gấp nhưng nhìn thấy ảnh này, ông không thể không mỉm cười.

Có thể nói điều ông lo lắng nhất trong cuộc đời mình,chính là việc khi ông đi bước nữa khiến cho mái nhà này không còn hòa thuận, nhưng giờ tình cảm anh em của chúng khiến ông rất yên lòng.

Mail đã được gửi đi, Ông thở phào, đang chuẩn bị gập máy tính lại thì tin nhắn từ Skyper hiện tới:

- Đêm qua em đã ngủ rất ngon,

- P"Tum hôm nay mang máy tính lên trường sao?

Là tin nhắn của Tar. Do Tum để chế độ tự động đăng nhập khi máy khởi động, nên khi bố Tum mở máy thì Tar phía bên kia đại dương đã nhắn tin qua.

Ông mỉm cười: Anh em nhà này cũng quá chứ, còn hỏi thăm nhau thế này?

Di chuột vào khung chát...

......Đôi mắt ông bỗng chốc sững lại... bàn tay vội vã di chuyển con chuột... kéo lên trên... lên trên....

Cả người ông gần như bất động, thẳng tới giữa trưa, Khi đôi mắt gần như trở lên mờ đục. Ông nhắn cho vợ một tin nhắn....

Trong một nhà hàng yên tĩnh, mẹ Tar nức nở:

- Là lỗi của em, là lỗi của em...

- Là lỗi của em đã không quan tâm đến đứa nhỏ... đều là lỗi của em...

Ba Tum nắm chặt lấy tay vợ,

- Thara. Anh biết em đang rất đau lòng, anh cũng đang rất rối. Nhưng chúng ta cần phải thật bình tĩnh để giải quyết chuyện này.

- Dù như thế nào, cũng không thể để đứa nó mắc sai lầm thêm nữa,

- Em sắp xếp công việc đi, em cần phải sớm bay sang Paris

- Chuyện của Tum ở nhà anh sẽ lo.....

Ba ngày sau, Tại Paris.

Tar vui vẻ đứng ở trước cửa phòng, vừa thấy mẹ tới, Tar nhào ra đón:

- Mẹ!!!, sao mẹ sang đây bất ngờ quá vậy!. Tar mừng muốn chết!

- Công ty có đợt công tác. Nhưng mẹ xin sang sớm hơn, mẹ muốn ở lại với con thời gian.

- Vậy sao, mẹ, mẹ có mệt lắm không? Bố và P"Tum vẫn khỏe chứ ạ?

- Cả nhà đều khỏe, nào lại đây, mẹ mang mấy món mà con thích ăn đây...

Tar cười rạng rỡ làm hai cái má lúm thêm sâu., Thara nhìn nụ cười của con mà trong lòng có bao nhiêu sự chua xót...

Buổi tối, tại Bangkok:

- Tum, ba có chuyện muốn nói với con, con ngồi xuống ghế trước đi.

- Có chuyện gì vậy ba?

- Con có điều gì dấu ba không?

- Ba hỏi gì vậy? – Tum đặt tay lên bàn, ngồi đối diện với ba mình.

- Con đã là người trưởng thành. Vậy ba sẽ đối với con như người đàn ông trưởng thành nói chuyện với nhau.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ba, Tum trong lòng dâng lên cảm giác bất ổn:

- Vâng, có chuyện gì vậy ba?

Ba Tum chậm rãi nói:

- Ba đã biết chuyện của con với Tar. Ba không đồng ý chuyện đó, Con có biết mình đang làm gì không? Trên pháp luật, trên danh nghĩa, con là anh em!. Dù không mang chung dòng máu,nhưng như vậy vẫn là loạn luân!

- Ba....

- Ngay cả nếu ba và Thara có ly dị để các con không còn là anh em nữa, nhưng kể cả ba hi sinh hạnh phúc của mình, ba cũng không thể, không thể nào chấp nhận chuyện đứa con trai yêu nhau được, con hiểu không?

- .....

Tum gần như chết lặng, Tum biết, sẽ có ngày này, nhưng Tum thực lòng vẫn mang hi vọng nó sẽ đến chậm một chút....

- Ba, chúng con không định dấu ba, nhưng...

- Dù là như thế nào, ta cũng sẽ không chấp nhận. Tum, con nghe cho rõ đây:. Ta không hiểu Tar đã:" lây " cho con như thế nào. Đó có thể chỉ là vì con gần gũi với Tar nhiều, nên bị nhầm lẫn tình cảm giữa anh em với nhau. Con hãy quen bạn gái đi. Ba đã tìm được đối tượng cho con rồi.

- Không, ba, không đời nào! Tum lắc đầu, nhìn ba:

- Con yêu Tar, chúng con là yêu nhau, Tình cảm này đã quá sâu sắc rồi, con sẽ không quay đầu lại, con sẽ không bao giờ từ bỏ!

- Con muốn chăm sóc cho Tar, ba, xin hãy cho chúng con một cơ hội!

- Ta đã cho con một cơ hội ngày hôm nay và là cơ hội duy nhất. Nếu con không nghe theo lời ba quen cô gái kia và dứt điểm thứ tình cảm sai trái này. Thì đừng bao giờ gọi ta là ba, cũng đừng mang dòng họ của ta nữa. Con hãy suy nghĩ cho kỹ, Bà nội con sẽ chấp nhận chuyện con là gay sao? Rồi gia đình này sẽ sống ra sao nếu như con không lấy được quyền thừa kế?

- Ba! người yêu nhau thì có gì sai?

- Tum, con vẫn không hiểu sao? Hai người yêu nhau thì không có gì sai, nhưng người con trai yêu nhau là trái luân thường! Ta và cả Thara đều không chấp nhận chuyện này.

- Dì Thara?

- Đúng vậy! Ta mong con hiểu. Nếu con còn thực sự coi ta là ba, còn muốn cái gia đình này vẫn còn được gọi là gia đình, con hãy tỉnh táo lại....

Ba Tum đứng dậy, thở dài, quay gót về phòng.

Tum lẳng lặng tựa lưng vào thành ghế.. nước mắt... cứ thế chảy dài... từng giọt lại từng giọt... không thể kìm lại.... Không thể từ bỏ.... không bao giờ từ bỏ... chỉ cần có Tar.... Mình sẽ không bao giờ từ bỏ..... đôi bàn tay khẽ siết... Tar... chờ anh....

Trên thế gian này. Có bao nhiêu người, dám yêu một người cùng giới với mình?

Tôi gọi họ là ĐẶC BIỆT.

Một người con trai đến với một người con gái. Cũng có thể là vì tình yêu, nhưng cũng có thể chỉ vì tình dục.

Nhưng một người con trai, đến với một người con trai, lại dường như không thể còn lý do nào khác ngoài từ - Yêu-

Họ phải yêu tới bao nhiêu? Phải yêu tới như thế nào? Để quên mất việc đối phương cũng là con trai như họ?

Họ phải khao khát bao nhiêu? Khao khát tới như thế nào? Để vượt qua ranh giới của hai từ: Giới tính.

Paris, một đêm dài như ngàn giờ đọng lại... Thara ôm con trai vào lòng, bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc mềm...

- Mẹ biết. Tar, mẹ biết con sẽ đau khổ một thời gian....

Không có tiếng đáp lại. Đôi má lúm đọng lại giờ đây chỉ còn là nước mắt......

Tar.....

- Tar.... con cần phải hiểu rằng muốn tốt cho Tum thì con phải để anh ấy được làm một người bình thường. Có cuộc sống bình thường. Anh ấy không giống con...

- Tar... con nói con thương P"Tum... nếu con thương P"Tum thì con phải hiểu, làm một người mang giới tính như con, là một điều vô cùng khó khăn... Con yêu P"Tum càng nhiều... thì con càng không thể để P"Tum bước vào con đường đó được....

- Dù con có ra sao mẹ vẫn luôn yêu thương con, nhưng con có thể ở bên bất kỳ ai mẹ sẽ không phản đối – trừ Tum.

- Con muốn Tum bị mang tiếng loạn luân,, bị mọi người xa lánh và ghét bỏ sao?

- Con không muốn Tum được sống một cuộc sống hạnh phúc như bao người khác sao? rồi còn tương lai của Tum nữa... Con không có gì để luyến tiếc, nhưng Tum thì khác. Bà nội của Tum nhất định không bao giờ để lại quyền thừa kế nếu Tum là gay... Tum sẽ mất tất cả...

.....Tar không thể bật thốt ra bất kỳ một lời nào.... Thara nhẹ lay cậu:

- ...... Tar.. hứa với mẹ... quên Tum đi... hứa với mẹ... được không?

- ......

Từng câu nói của Thara, mỗi một chữ, một chữ, lại như một nhát dao cứa thêm vào trái tim vốn đã chằng chịt vết thương của Tar, Tar chưa bao giờ nghĩ, tình yêu của mình lại khiến Tum có thể mất đi nhiều như thế... Tar vẫn ngây ngô cho rằng, yêu, đơn giản chỉ cần người yêu nhau và ở bên nhau... thế là đủ....

Giờ đây cậu mới biết được. Hóa ra, yêu và ở bên nhau, là hai câu chuyện riêng biệt!

Nếu sự ra đi của em.... giúp anh có được tất cả......

Nếu tình yêu của em... lại khiến anh mất đi hạnh phúc....

............................. Vậy hãy để tình yêu này, giúp em nói lời chia tay...................

P"Tum... Vì anh... Em nguyện ý rời xa.... Em nguyện ý buông bỏ thứ tình yêu mộng tưởng đó...

Chỉ là một giấc mơ....

Tar, Sẽ ổn thôi.....

Tar, Sẽ ổn thôi......

---------------------------

Mỗi một ngày, Tum đều gần như điên loạn tìm cách liên lạc với Tar. Nhưng ngoài giọng của dì Thara báo Tar vẫn ổn, thì không còn gì khác.

Tum gần như không thể ăn, không thể ngủ, trái tim cậu như rướm ra từng giọt máu, lồng ngực đau nhức, thật khó thở!

Phải đi, Phải đi tìm Tar... Không thể để Tar biến mất như vậy được....

cậu vội vàng... lao ra khỏi cửa phòng....

- Con định đi đâu?

- Ba, con xin ba, đã tuần rồi, con không thể chịu nổi nữa, nếu ba thực sự còn coi con là con thì xin hãy để con đi tìm Tar...

Bốp!, Một cái tát mạnh vang lên, trên mặt Tum hiện rõ ngón tay của Pit. Tum đứng chết lặng giữa nhà....

- Nếu như mày vẫn không chịu hiểu ra, vậy thì tao cũng không cần phải khuyên nhủ mày thêm nữa.Tao cho mày thêm tuần, nếu mày vẫn ngoan cố thì đừng có trách tao!

Nói rồi, ba Tum bước ra ngoài.... Tum đứng chết lặng giữa nhà....

Tách! Tiếng ổ khóa ngoài cửa kéo Tum trở lại với thực tế....

- Trời ơi!!, ba, ba, xin ba mở cửa ra,.....!

Giữa đêm tối... có một bóng hình, ngồi dựa lưng vào cửa... đôi tay ôm chặt lồng ngực....

Đau.... Đau đến mỗi một ngụm thở cũng thực là khó khăn!. Hạnh phúc ư?

Hạnh phúc có phải chỉ là những thứ người ta đem ra để lừa gạt nhau hay không?

Ba.... Con đã làm gì sai? Yêu một người con trai... có gì sai?

Tar ơi.... Tar.... Anh phải làm sao? Anh phải làm sao đây?

-------

Khoảng cách giữa người và người, là địa lý

Khoảng cách giữa hai người yêu nhau, là trái tim

Khoảng cách của địa lý có vĩ độ để đo

Khoảng cách của trái tim là dùng tổn thương để đo

Chỉ đã từng yêu nhau tới chết,

Mới hiểu thế nào là đau thương!

-------

Cùng đêm đó, Paris,

- Tar, tỉnh lại đi con, trời ơi Tar....

- Mau, mau, làm ơn cho xe cứu thương tới địa chỉ X

- Tar, Tar ơi, con sao rồi....nghe mẹ nói không Tar....

Từ khi quyết định xa rời Tum...

Mọi thứ trên đời này, có cũng như không,

Không có Tum, bánh ngọt đến thế nào cũng không còn vị.Gió có lạnh hay không? Nắng có ấm hay không? Hoa có nở hay không, tuyết có rơi hay không..... Màu sắc, chỉ còn lại một bầu trời xám xịt....

Tar không biết P"Tum ạ.... Tar không muốn... không nỡ.... không đành lòng....

Đừng bắt Tar phải xa rời P"Tum..... Chìm sâu trong cơn sốt.... Tar lịm đi lúc nào cũng không hay....

- Mẹ? sao con lại ở đây?

- Ơn trời, con tỉnh rồi....

Thara khóc tới sưng hết mắt.... Con tỉnh là tốt quá rồi. Con không khỏe ở đâu sao không nói để mẹ xin nghỉ ở nhà với con.... Trời ơi.. con.. con xem... con đã hốc hác tới như thế nào rồi...Tar gượng sức:

- Mẹ? xin mẹ... Tar xin mẹ được không?

- Xin mẹ đừng bắt con xa P"tum... con xin mẹ được không? Không phải trước giờ mẹ đều yêu thương con nhất sao? Con không chịu nổi... mẹ.... Con xin mẹ....

Tar không còn đủ sức để ngồi dậy, nằm trên giường bệnh, bàn tay siết lấy tay Thara, ánh mắt ngập nước, nhìn Thara cầu xin...mong chờ...... Không có một bà mẹ nào có thể kìm lòng được....

- Tar... con thực sự yêu P"Tum đến như vậy sao?

- Con yêu... con rất yêu... Mẹ... con xin mẹ, con thực sự xin mẹ....

- .... Được, Tar, mẹ sẽ thử nói chuyện với bố Pit. Giờ con hãy ngủ một giấc đi, con hãy ngủ đi...

Sau khi Tar chìm trong giấc ngủ, Thara bước từng bước thẫn thờ ra ngoài hành lang....

- P"Pit. Tar nhập viện rồi! thằng bé không chịu nổi...

- Em nói bệnh viện gửi hóa đơn vào mail cho anh..

- Không phải chuyện tiền nong, Có thể nào..,

- Không thể nào! Thara, Em và anh cũng đã biết chắc chắn Tar sẽ phải chịu cú sock và chúng ta cũng đã nói rõ ràng với nhau rồi, anh biết là em đau lòng, nhưng Tar ốm vài ngày rồi sẽ khỏi. Em muốn thằng bé đau khổ thời gian hay đau khổ cả đời?

- .....

Thara cúp máy. Bà biết, bà cũng rất hiểu, thật khó khăn cho P"Pit. Hiện tại bây giờ bà nội của Tum vẫn chưa đưa ra bản kế thừa chính thức, Thật sự nếu chuyện này xảy ra.... thì ảnh hưởng là chuyện không thể tránh khỏi... Chỉ tội đứa nhỏ....

Ba Tum luôn kiểm soát tất cả mọi liên lạc của Tum.

Thậm chí còn tới trường xin cho Tum nghỉ học một thời gian..

Mỗi một ngày, Tum mở skyper, đọc lại những đoạn chat ngọt ngào, xem những tấm hình của Tar, nụ cười ấy.. đôi má lúm ấy...

Và cả cái đêm đáng nhớ ấy....

Cái đêm đầu tiên của hai người.....cũng tại chính căn phòng này.....

Làm sao anh quên được ngày mà đôi bờ môi ngọt ngào đó nói ra lời yêu thương anh?

Làm sao anh quên được em đã ngượng ngùng như thế nào, để anh có thể thấy toàn bộ cơ thể ấy?

Đôi chân trắng mịn màng, làn da như lụa, mềm mại, Cần cổ thon dài, yết hầu nhỏ xinh xinh....

Đôi núm vú hồng hồng, đôi đùi thon thẳng, đôi vai mảnh khảnh ấy, chú chim nhỏ khép nép giữa bụi cỏ hoang.... Em đã đau đớn như thế nào,run rẩy từng chút một như thế nào khi anh tiến vào...

Trời ơi!

Anh thật sự không dám tin,...

.Anh thật sự không dám nghĩ tới rằng đó lại có thể là ngày cuối cùng chúng ta ở bên nhau!

Ngày cuối cùng ư?!. Một tuần qua không một ngày nào trôi qua là dễ dàng với anh. Tar...

Ngày cuối cùng?. Đúng vậy, ngày cuối cùng mà Tar liên lạc với mình... Mình đã thấy có mail của ba đăng nhập, nhưng lại không tìm hiểu

... Tar... Tar,...

Tum vội vàng luống cuống lên mail, tìm lại mail của ba, mật khẩu, ba luôn để mật khẩu mọi thứ là ngày ba đón dì Thara về nhà....

Đăng nhập thành công...đang tải mail...

Có mail mới tới... còn chưa đọc....

Dưới phòng khách...Tum chậm rãi ngồi xuống đôi diện ba mình,

- Ba. Con đã suy nghĩ, con đồng ý đính hôn với cô gái kia.

Ba Tum nhìn Tum đầy nghi hoặc:

- Thật sự?

- Con nghĩ rằng ba nói đúng, là con đã nhầm tình cảm của mình với Tar. Chỉ đơn thuần là tình cảm anh em. Trước đây khi ba chưa đưa dì và Tar về, chẳng phải con cũng từng có bạn gái sao?

- Đúng vậy.

Ba Tum thở hắt ra.

- Ba không muốn làm khó con đâu. Nhưng trước mắt con cứ nghỉ học hết tuần này đi, nhân cơ hội ba mời cô gái kia tới nhà luôn, Bà nội con rất thích cô bé đó.

- Vâng, con hiểu. Ba khôi phục lại thẻ của con đi. Nếu đưa bạn gái đi chơi mà không có tiền thì kỳ lắm. Tum cười,

- Con trai của ba thật đã trưởng thành rồi. Được thôi, ngay chiều nay ba sẽ mở lại tài khoản cho con. Cứ xài những gì cần thiết.

Hai ngày sau, tại sân bay:

- Đặt cho tôi vé máy bay sớm nhất đi Paris.

- Vâng......anh chờ một lát

- Dạ của anh đây, của anh là xxxx bath

- Cám ơn!

- Không có gì, P"tum, rất hân hạnh.

Trên một chuyến bay, mỗi người lại có một cảm xúc nhất định. Cảm xúc của Tum bây giờ là sự hoang mang lo lắng tột cùng mà dường như không có một từ nào, một ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết được.

Hóa đơn viện phí!? Tar nhập viện, do kiệt sức?!

Dù là nhắm mắt hay mở mắt, dù là đang đi hay dừng lại, dù là ngay mới sáng nay thôi bố Tum còn hân hoan vì cuộc gặp gỡ của Tum và cô bé kia. Dù là bất kì khoảnh khắc nào, Hình ảnh Tar yếu ớt nằm trên giường bệnh, đều có thể khắc bóp vỡ trái tim anh, chắt ra từng giọt máu!

Trong bệnh viện,

- Vì sao hả mẹ? Con đã yêu P"Tum nhiều như thế....

- Tar, việc anh trai con đính hôn cũng là điều sớm muộn sẽ xảy ra, mẹ đã nói với con rồi không phải sao, Tum không giống con..... có thể là trước đây do con thường bên cạnh Tum, nên mới có sự nhầm lẫn tình cảm của mình....

- Tar... Tar....

- Chị ấy xinh chứ? xinh đẹp,....Mẹ, nếu con là con gái thì tốt rồi đúng không?

- ---

- Tại sao mẹ không sinh con ra là con gái? Tại sao lại như vậy???

- Tar, bình tĩnh lại nào con....

Tar không nghe thấy gì nữa. Ngất lịm. Sáng nay, Thara đã cho Tar biết về việc đính hôn của P"Tum.

Bà nghĩ rằng làm như vậy sẽ sớm khiến Tar quên được, bà vẫn không thể hiểu hết nổi tình cảm của Tar, thực sự.... Đã sâu tới dường nào!

Trên thế gian, có biết bao nhiêu người; nhưng,

Xác suất của một người tìm thấy người mình yêu trên thế gian này, là bao nhiêu phần?

Xác suất của một người tìm thấy người yêu cùng giới trên thế gian này, lại là bao nhiêu phần?

Đã là khó khăn tới chừng ấy để tìm thấy được,Vậy mà tại sao vẫn không cho họ ở bên nhau?

====

Khi Tar tỉnh dậy, trời đã bắt đầu tối. Những bông tuyết rơi đầy bên thềm ngoài cửa....

Thara không có ở đây. Như vậy cũng tốt. Thức dậy sau một giấc mơ dài... thật dài...

Giấc mơ có P"Tum... giấc mơ được cùng nắm tay anh đi tới cuối con đường dài...

Giấc mơ có đôi tay dịu dàng của P"Tum nhẹ vuốt lên mái tóc... Nhưng sao.... Bên cạnh P"tum lúc này... lại là một người con gái.... Không.... Xin đừng... bỏ rơi Tar....

P"Tum...

Tar không thể cho P"Tum lần đầu tiên.... Nhưng Tar vẫn thật vui mừng, vì P"Tum sẽ là người cuối cùng của Tar... Hạnh phúc nhé... P"Tum.....

Vì yêu... mà buông tay.....

Tar cầm lấy con dao gọt hoa quả phía đầu giường,

Mạnh mẽ, xoẹt một đường qua cổ tay, con dao sắc bén nhanh chóng làm những giọt máu tràn đầy ga giường, rơi xuống đất....loang lổ!

Yêu anh....nhiều tới mức....cách duy nhất khiến em quên được anh... chính là không bao giờ còn có thể nhớ nữa...

Yêu anh... nhiều tới mức... cách duy nhất khiến em có thể chấp nhận rời xa anh....chính là bản thân không còn tồn tại nữa!

-.... P"tum.... Tar ước gì.... Nếu chết, có thể chết trong vòng tay của anh....

Đôi mắt đã khép lại, một giọt nước mắt từ từ chảy xuống khuôn mặt yếu ớt.... cánh tay buông thõng... sinh mệnh vốn dĩ đã nhỏ nhoi, bởi vì yêu mà sống, cũng bởi vì yêu mà chết đi....

Khi Thara cầm hộp thức ăn bước vào cửa, Tar chỉ còn lại những hơi thở mỏng manh.

-

- Không!!!!!!!!!!!!!!

Hộp thức ăn rơi xuống đất, vương vãi khắp cửa... Trái tim của một người mẹ, giờ đây như những cánh hoa bắt đầu tàn, rụng xuống, tả tơi....

tiếng trên máy bay, không ăn, không ngủ, chỉ có nỗi đau và sự lo lắng ngập tràn...

Khi Tum tìm tới địa chỉ bệnh viện trên hóa đơn mà Tum đã thấy được, Lúc này đã là h đêm...

Tum gần như là chạy tới khi thấy Thara,

- Dì Thara! Tar đâu?

Thara đang ngồi trên dãy ghế, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt chỉ còn toàn là thương đau...Bà ngẩng lên khi thấy Tum bước tới, khẽ giật mình, thảng thốt:

- Tum?? Tum?? Là con sao? Sao con lại ở đây....

Nhìn đôi mắt Thara sưng đỏ, lại không ở trong phòng giờ này mà là....đang đứng ở cửa phòng cấp cứu?. Phòng cấp cứu? Trời ơi!

- Dì! Mau nói cho con biết...

- Tum, Tum ơi... dì xin lỗi, là dì không tốt! Tar tự tử, nó biết chuyện con đính hôn rồi tự tử!. Tar ơi.... Thara nức nở...

- Đính hôn? Tự tử? Tar!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tum hét lên rồi gần như xông vào trong phòng cấp cứu, các bác sĩ phải gọi bảo vệ tới, dẫn Tum và Thara ra ngoài phòng chờ....

Không! không thể nào!! Không thể nào.... Tar..... Em không thể bỏ anh được, Em không thể nào bỏ anh được, chỉ là giả thôi.... Anh không còn cách nào khác để ra ngoài, anh không còn lựa chọn... Ngoài em ra, anh không cần ai cả!, không một ai... ngoài em.....

Xin em hãy tỉnh lại!, hãy cho anh một cơ hội,... Tar!!!! Chỉ cần em tỉnh lại, anh nguyện bỏ sau lưng cả thế giới này, chỉ để được bên cạnh em.....

Anh xin lỗi... Anh đã hứa sẽ bảo vệ em... vậy mà nỗi đau ngày hôm nay em phải chịu... lại chính là do anh đem lại!

............Nếu em không còn nữa... mọi thứ... chỉ là vô nghĩa!

Tum gần như ngã gục xuống hàng ghế dài... lạnh lẽo,

................Cho tới mãi về sau này, Tum vẫn không thể hiểu nổi, mình đã sống qua từng khắc, từng khắc của đêm hôm đó như thế nào!

Trong khi bố của Tum đang vội vã trên đường tới....

Ngoài phòng cấp cứu:

- Cậu bé mất quá nhiều máu, cũng may đang là ở bệnh viện nên chúng tôi đã cấp cứu kịp thời. Nếu là ở nhà hoặc ở nơi khác chuyển đến thì khó có khả năng sống,

- Cám ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!.

- Hiện mới qua cơn nguy kịch, tuy nhiên, cậu ấy rất yếu, ý thức cũng dường như rất mơ hồ, có vẻ như vừa trải qua cú sốc quá lớn, người nhà cần chú ý tinh thần của cậu ấy.

- Vâng, vâng,....

Khi băng ca được đẩy ra, Tum đau xót nhìn gương mặt trắng xanh của Tar, bông băng trắng muốt bao lấy cổ tay mảnh dẻ.... Trong lòng như có hàng vạn mũi kim đâm. Đau nhói....

Không thể mất đi.... Bằng bất cứ giá nào......

Trưa hôm sau.

Ngoài hành lang,

- Nếu anh nhất định không đồng ý vì sợ loạn luân. Em sẽ li dị anh. Chỉ cần chúng ta li dị thì đứa nhỏ không còn là anh em nữa, được chứ?

- Thara, anh...

- Nếu anh cảm thấy không đủ nữa, em sẽ nuôi đứa cho đến khi Tum tốt nghiệp, không cần số tiền thừa kế đó của nhà anh!

- Thara... Thật ra, khi nghe tin Tar tự tử... trên suốt dọc đường đi anh đã suy nghĩ rất nhiều..... Tạm thời,.... Trước mắt cứ để cho chúng ở bên nhau... chuyện của bà nội chúng ta sẽ bàn bạc sau.....Anh... anh nghĩ là... anh thực sự vẫn chưa hiểu hết tình cảm của chúng.... Anh xin lỗi, Thara...

Trong phòng bệnh,

- Đôi lông mi hé dần.... thoát khỏi sự mơ màng....

- Tar..,Tar... em tỉnh rồi sao? Anh đây... P"Tum của em đây... Em nghe tiếng anh nói không?

...Khuôn mặt người yêu thương nhất hiện ra, dần rõ ràng....

Đúng!. điều ước cuối cùng của mình....được chết trong vòng tay của P"Tum... Nếu cảm giác chết là cảm giác như thế này... thì thật sự là không đáng sợ....

Tar cố gắng cất tiếng gọi từ nơi cổ họng bỏng rát khô khốc, môi cậu hé nở một nụ cười...

- P"Tum... Cuối cùng anh cùng tới....

- Tar.... Cuộc đời này, điều khiến anh hạnh phúc nhất và hối hận nhất, cũng chính là em. Anh hối hận vì bản thân đã không thể bảo vệ được em... Tar, Nếu em đã tỉnh lại...xin hãy cho anh thêm một cơ hội, Dù mai kia có ra sao, chỉ cần có em... anh không từ bỏ!

Tum nhẹ nhàng nâng bàn tay mảnh khảnh tới gần miệng, khẽ đặt lên đó một nụ hôn.. Tar... anh yêu em!

==============

Chỉ có kim cương mới rạch được kim cương

Chỉ có ái tình mới thay thế được ái tình

Nhưng đâu đó, vẫn có một thứ ái tình... mà không gì trên thế gian này có thể thay thế và chia lìa được... dù đó có là ranh giới của sinh tử.....

Ngồi bên cạnh nhau, có gọi là gần?

Nửa vòng nhân gian, có gọi là xa?

=======

Các bạn đọc thấy hay thì nhớ vote cho mình nha.

Ủng hộ mình bằng cách chia sẻ cho nhiều người biết.

Xin cảm ơn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio