Đây là chương đặc biệt kể về quá khứ của hai người...
Ngày mà Ani và bà chuyển tới Bussan, bà của cô quả thực rất bận vì phải chuyển nhà mới, phải sắp xếp đồ đạc, lau dọn bụi bặm đến mức bà đã bảo con bé rằng:
"Con đem hộ bà túi bánh gạo màu đỏ sang nhà bên cạnh để biếu hộ bà rồi đi sang đấy mà tìm người chơi..."
Nini ngoan lắm. Con bé rất nghe lời bà nên đã đem túi bánh sang nhà bên cạnh. Nhón chân nên bấm chuông. Một lúc sau một người phụ nữ tầm hơn ba mươi nhưng gương mặt vẫn toát lên vẻ vui tươi, tràn đầy sức sống. Cô cúi xuống nhìn con bé rồi mỉm cười:
- Con là???
- Con chào cô. Con tên là Kang Ani, vừa chuyển đến nhà bên cạnh. Bà con bảo con đem bánh gạo sang biếu cô.
Người phụ nữ đó nhìn vào con bé ấy rồi dắt nó vào nhà. Nó đáng yêu quá trời với gương mặt bầu bĩnh và đôi mắt trong. Nếu như có thể, cô muốn bắt nó về mà nuôi.
- Con có uống gì không?
- Nhà cô có sữa chuối không cô?
- Có, đợi cô một lát.
Mẹ của Kook vừa vào nhà lấy sữa chuối thì mấy cái hộp nhựa trên kệ sắt rơi xuống nên lúi húi nhặt mà quên mất con bé. Ani cứ ngồi đợi ở ngoài nhà lắc lắc hai cái chân nhỏ trông rất ngộ. Vừa lúc đấy Kook đi học về. Nhìn đứa bé tầm tầm tuổi mình có trong nhà Kook còn tưởng là có trộm nhưng nhìn trên bàn có thấy tuí bánh gạo là vui như tết, lòng mừng phấp phới rồi. Cơ mà con bé đó đáng yêu quá, bạn nhỏ nhà ta không khỏi xiêu lòng nha.
- Này, từ đâu đến đấy? - Jungkook hất hất cái cằm lên hỏi.
- Jeju.
Ây da, con nhỏ này kiệm lời ghê. Nó khiến cho người muốn cũng thành lười hỏi theo. Đã vậy, Kook cũng kiệm lời theo nó.
- Tên? Tuổi?
- Ani. tuổi.
Ố là lá, vậy là cũng có một con bé ít tuổi hơn Kook để tiện cho sai bảo rồi. Cậu mừng thầm (AD: Vậy mới nói, đời không như là mơ.)
- Vậy gọi là oppa đi. Đây tuổi từ năm ngoái rồi.
- Ừ, em trai nói chị có việc gì không? - Cô bé hách dịch nói lại.
Một lúc sau, hai đứa lại tranh giành cái máy bay giấy. Kook cao hơn nên giành được trước, nhưng mà chẳng ai chịu ai nên cô cũng cứ chạy đòi theo.
"Này, em ngốc vừa thôi. Cứ chạy theo anh quài zậy hả? Không mệt à? Đã nói là anh sẽ không bao giờ đồng ý cái lời đề nghị ấy của em đâu. Hay là em gọi "oppa" đi. Rồi oppa sẽ đưa cho em. "
CHÁT. Nó đã oánh cậu rồi bỏ ra chiếc ghế ngồi kèm theo câu chửi: "Đồ mặt dày."
Jeon Jungkook cũng chưa từng muốn ai gọi mình là "oppa" cả. Trừ cô bé ấy - Kang Ani.
Vừa lúc đấy, mẹ ra, nhìn thấy con trai chỉ nói một câu rồi cười:
- Con trai về rồi đấy à?
Thấy mẹ của cậu bé kia ra, liền bù lu bù loa lên khóc:
- Cô ơi, anh Kook đánh cháu...
"JEON JUNGKOOK, CON LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ???"
Tối đó, mẹ Kook nổi cơn thịnh nộ, đến bố về cũng nhận được một tràng beep:
- Ông xem con ông kia kìa. Mới tí tuổi đã biết bắt nạt con gái nhà người ta.
Vậy là buổi tối, cả hai cùng chung cơn tức, bắt Kook sang đứng trước cửa, chỉ khi nào Nini "tha thứ" mới được về. Chờ mãi, chờ mãi, Ani mới ra mở cửa cho:
- Nini là tốt nhất. Nini tha lỗi cho Kook nha. - Kookie van nài.
- Gọi chị đi rồi chị tha cho.
- KHÔNG ĐỜI NÀO. NẰM MƠ ĐI. - Kook hét lên.
- Vậy vào nhà ngủ để nằm mơ đây. Bye cưng. Sáng mai gặp lại. - Cô bé toan bước vào nhà rồi cậu bé lại đứng kì kèo.
- Chị ơi, chị tha cho em. Đợi đến sáng mai thì em chết cóng rồi còn đâu mà gặp chị.
Chỉ chờ có vậy, Ani bật cười. Người đâu mà ngây thơ quá trời, cô quay lại nhìn Kook đưa ngón tay nên móc nghéo:
- Xí xóa nhé.
- Ừ xí xóa.
Hai người làm bạn với nhau như thế đấy!!