Đứng giữa bãi phế tích, hắn ngẩn ngơ một hồi.
Mảnh đất quen thuộc, đống phế thải quen thuộc, sự tả tơi quen thuộc, mùi vị quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc —— mà cái duy nhất xa lạ, chính là mình – kẻ đang đứng ở đây, còn quản gia tóc vàng theo phía sau như hình với bóng.
Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ hoài niệm khu số bảy đến như thế. Con người mẹ nó thật sự là một sinh vật không biết tự trọng. Hắn vừa nghĩ vừa rủa, lúc vẫn còn khổ cực giãy giụa ở đây, hắn từng vô số lần muốn chạy khỏi khu số bảy, thoát khỏi khu ổ chuột tản ra mùi thối rữa này —— hoặc chui vào mấy khu trước, hoặc thẳng thắn rời khỏi sao Norton. Mà hiện tại khi đang đứng ở đây, giấc mộng ngày nào của hắn từ một phương diện nào đó mà nói đã trở thành hiện thực. Nhưng lúc này, đối diện khu số bảy, lại khiến hắn sinh ra một cảm giác tinh tế gần với bệnh nhớ nhà.
Tới tận bây giờ hắn vẫn còn chút khó tin, “các con” hắn lại có thể cho phép hắn trở về. Cảm giác không chân thật này làm hắn sững sờ rất lâu trong phế tích, phía sau hắn đậu một phi hành khí cao cấp, động thái của Pride lại tự nhiên như thể họ đang đi picnic trong khu tập trung xử lý phế thải này, tất cả những thứ đó càng làm hắn cảm thấy không chân thật —— hắn trở về, hơn nữa toàn thân còn mặc y phục vô giá, ngồi trên phi hành khí mắc tiền, dẫn theo “con” của hắn.
Hắn chần chừ bước đi, một bước, hai bước —— hắn như được thả ra khỏi g sắt, thoăn thoắt chạy băng băng giữa một đống phế thải.
Gió đánh vào trên mặt, người nam đang lao đi nheo mắt lại. Chính là mùi này, mùi dầu động cơ mang cảm giác kim loại nặng chính là cảm giác này, thân thể hắn vẫn nhớ cách lao đi và tránh né trong bãi phế thải gập ghềnh —— dường như hắn đã về lại quá khứ, ôm đồ ăn vất vả đoạt được, bị truy đuổi vô cùng thảm hại.
Thể lực tới cực hạn, hắn lại không nỡ dừng lại. Cho đến khi bất cẩn suýt bị mấy cái bánh răng làm vấp té, màn phóng băng băng gần như xả nỗi lòng này mới đến được cảnh cuối. Cơ thể mất thăng bằng ngã xuống, tâm tình hắn lại bình lặng đến khó tin —— sau đó hắn được đỡ lấy.
Pride từ phía sau ôm phụ thân vào lòng, cảm thấy nhịp thở lên xuống của người trong ngực, lặng lẽ ôm chặt hơn.
“Phụ thân đại nhân!” Hơi thở của Pride phất trên tóc hắn, dù không quay đầu lại cũng biết, thanh niên tóc vàng vẫn mang gương mặt tươi cười tao nhã. “Xin chú ý dưới chân!”
Hắn run lên một cái, nhấc đầu nhìn nơi mình vừa vấp té, đột ngột nổi lên một cơn ớn lạnh từ trong xương tủy.
Hồi trước, nếu bị ngã sấp trong lúc đang lao đi như vừa rồi, đừng nói sẽ có người hòa nhã kéo mình lại, cũng đừng bàn tới cảm giác đập mặt xuống một đống phế thải sắc nhọn là như thế nào, sơ suất kia càng có khả năng trở thành một sai lầm chí mạng —— kẻ truy đuổi phía sau chắc chắn rất sẵn lòng nói với mình sự thật đó. Bởi vậy, ở khu số bảy, làm sao lao đi giữa đống phế thải sớm đã trở thành bản năng của người nơi này. Tính cảnh giác bị thụt lùi làm hắn cảm thấy kinh hoảng, nhưng khiến hắn sợ hãi nhất chính là, hắn đã bắt đầu sinh ra tính ỷ lại —— vì sao lúc ngã xuống lại bình tĩnh như vậy? Đó còn không phải phản ứng trực giác nhất mà tiềm thức hắn đã làm ra sao? “Họ” tuyệt đối sẽ không để hắn chịu một chút tổn thương nào.
Không giống, đã không còn giống nữa.
Nhìn quang cảnh khu số bảy trước sau như một, hắn đột ngột cảm thấy trong lòng bịt kín một tầng bóng tối.
[alicesland.wordpress]
Hắn cố gắng phân rõ phương hướng, so sánh với đường đi trong ký ức. Khu số bảy vốn là bãi tập trung phế thải, chính phủ tới đây đổ đồ bỏ và đồ hỏng không định kỳ, một lần đổ có thể tạo ra một đồi phế thải. Dân khu số bảy hay lục tìm vài món đồ bỏ trong đống phế thải, sau đó sửa đổi và dùng lại, cứ thế, đồi phế thải cũng sẽ từ từ xói mòn rồi biến mất, đây tựa như một vòng tuần hoàn nhân tạo. Bởi vậy, về tổng quan, khu số bảy nhìn thế nào cũng là thứ tạo thành từ đống phế thải, nhưng chi tiết bên trong lại không ngừng biến đổi, người không quen thuộc thường lạc đường ở khu này.
Dân khu ổ chuột đều có cách kiếm đường theo thói quen của mình, thói quen của hắn là tìm một vật mốc to lớn, phía trước đối diện “ổ” của hắn là một cái đồng hồ hư khổng lồ, rất dễ nhận ra.
Ở đây quẹo trái —— sau đó đi về phía trước —— hướng bên phải ——
“Đứng lại!”
Đang lúc hắn muốn đến gần phế tích có một bức tường, một tiếng quát ngăn cản truyền ra từ sau tường. Một người ló đầu ra từ lỗ hổng bức tường, tóc đỏ chót dựng thẳng rất chói mắt.
“Nơi này là địa bàn bang Huyết Lang! Không phải thành viên, cấm qua lại!” Tóc đỏ hăm dọa nhấc nhấc súng laser trong tay, có lẽ vì thấy hai người ăn mặc không giống dân khu số bảy, nên giọng điệu cũng coi như “hòa nhã”.
Địa bàn bang Huyết Lang? Theo bản năng nhìn phía sau bức tường kia, hắn có chút sửng sốt. Địa bàn là khái niệm giữa bang phái, phương pháp so thực lực trực quan nhất của bang phái khu số bảy chính là so kích thước địa bàn, nếu một bang phái có địa bàn rộng lớn, đồng thời quản lý nó rất tốt dưới sự dòm ngó của bang phái khác, thì thực lực bang phái này là không thể nghi ngờ. Trước khi hắn rời khỏi, nơi này vẫn là một vùng vô chủ, cũng vì vậy mà hắn có thể trú ngụ ở đây. Không ngờ lúc trở về, nơi này đã đổi chủ, hơn nữa còn là bang Huyết Lang…?
“Chào buổi chiều, thưa quý ngài!” Pride bộ dạng quản gia mỉm cười tiến lên, nụ cười và lễ nghi không chỗ bắt bẻ làm tóc đỏ bất giác sinh ra thiện cảm. “Thật xin lỗi đã quấy rầy quý bang, vì kẻ này sơ suất, chưa thấu hiểu tình hình khu số bảy, bởi vậy cũng không thể báo tin đến chào hỏi quý bang, xin vui lòng thứ lỗi!”
“Không, không sao!” Không biết có phải bị Pride ảnh hưởng hay không, tóc đỏ trở nên rất mất tự nhiên hỏi. “Các người muốn tiến vào?”
Pride cười híp mắt gật đầu. “Đúng vậy, xin nhất thiết…”
Tóc đỏ cắt ngang lời Pride, nắm chặt súng trong tay khăng khăng nói. “Thủ lĩnh nói, không cho bất cứ ai tiến vào, các người vẫn cứ trở về thì hơn!”
Một cơn gió thổi qua, thế giới dường như yên tĩnh lại. Tóc đỏ chợt cảm thấy không ổn, chợt cảm thấy thế giới này sao lại im lặng như thế, làm lời của quản gia tóc vàng trước mặt rõ ràng đến quái dị. Pride đứng trong một mảnh vắng lặng, mỉm cười trước sau như một.
“Xin nhất thiết phải để chúng tôi qua!”
Tóc đỏ tránh ra.
Pride không chút bất ngờ, lùi về phía sau người nam áo choàng đen, một lần nữa lại trở thành cái bóng. Người nam kia run lên một cái, cắn môi lách qua lách lại đi vào, cố gắng làm mình không nhìn tới tóc đỏ một bên.
Sau khi hai người đã đi xa, phía sau tường lại nhảy ra một kẻ. Tay gã cũng cầm súng laser, cùng tóc đỏ một trong một ngoài thủ ở chỗ này. Người nọ chạy tới bên cạnh tóc đỏ, đẩy tóc đỏ dường như đang ngớ người một cái, có chút bất mãn và khó hiểu hỏi. “Này! Sao để cho họ đi qua?”
Tóc đỏ từ sau khi hai người rời đi vẫn không hề nhúc nhích, bị người nọ đẩy một cái lại giống như được giải trừ bùa hóa đá nào đó. Tóc đỏ hoảng sợ bắt lấy tay người nọ, gần như thét gào. “Mau, mau báo cho thủ lĩnh —— bọn, bọn chúng….!”