Tối hôm đó bạn có ca học thêm toán, nhưng bạn lại chưa ăn gì từ chiều giờ nên đâm ra bụng dạ cứ nháo nhào lên.
Không được, chắc lại đau dạ dày rồi đây, bạn nhẫn nhịn bấm bụng chịu tới khi tan học mới chạy ra hiệu thuốc tây gần trường.
Đứng quầy hôm đó là một anh dược sĩ có dáng người rất cao, bờ vai rộng khoác ngoài là chiếc blouse trắng, và quan trọng hơn anh ấy rất đẹp trai. Vừa thấy bạn mặt mày nhăn nhó chạy vào anh đã hỏi ngay:
"Em sao vậy, đau dạ dày à?"
"Dạ, anh lấy giúp em vài liều giảm đau nhé, em cám ơn!"
Bạn đau đến ù cả tai vậy mà còn nghĩ đến chuyện trễ ca học tối.
Anh xếp gọn thuốc vào một túi cho bạn. Đưa vội tiền, bạn chẳng cần lấy tiền thừa mà chạy đi, nhưng chưa kịp đã ngã vật ra giữa sàn. Khi lí trí sắp bị cơn đau xâm chiếm, bạn chợt thấy hình ảnh chàng dược sĩ mặc áo blouse trắng ấy tất tả chạy tới không ngừng lay bạn, còn nói gì đó nhưng bạn không nghe nổi, tâm trí hoàn toàn chìm vào cơn mê.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, bạn thấy mình nằm trên chiếc giường trải grap trắng toát, xung quanh là những người xa lạ mặc cùng một loại đồng phục Pijama xanh nhạt, còn có vài vị y tá bác sĩ ở đó. Và bạn nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Mẹ bạn sau một đêm chăm sóc đã xuống nhà ăn mua chút gì đó, giờ chỉ có mình bạn. Đang ngồi nhìn vẩn vơ thì bác sĩ đi tới:
"Cháu bị viêm dạ dày cấp tính đấy, nghiêm trọng như vậy còn không chịu đi khám. Nếu hôm qua cậu dược sĩ đó không đưa cháu tới bệnh viện kịp thời chắc đã nguy hiểm đến tính mạng rồi!"
Bây giờ bạn mới ngớ ra, thì ra lúc ngất đi là anh trai đó đã cứu bạn, thật là...người gì đâu tốt bụng thế không biết.
"Cậu ấy gửi cháu một tờ giấy!", bác sĩ rút trong túi áo ra đưa cho bạn. Bạn chăm chú nhìn. Nét chữ ấy quả như người, thanh thoát nhẹ nhàng như vậy, khác hẳn với tưởng tượng của bạn về những người làm nghề này.
Trong lá thư nhỏ anh viết cho bạn:"Em ngốc nhỉ, đến bản thân cũng chẳng lo nổi, nếu anh không ở đấy có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Anh biết cũng sắp thi học kì rồi, việc học đối với các em là nhất nhưng dù sao cũng phải chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa như hôm nay nữa. Nghe rõ chưa?"
Lá thư sau đó đa phần là dặn dò, cũng có rầy la một chút nhưng sao bạn lại thấy thật ấm áp. Một dược sĩ tận tâm với khách hàng như vậy trên đời không phải rất hiếm sao? Và cái tên cuối thư ấy, nó khiến bạn nhớ mãi, nhớ tới tận ngày xuất viện, như một thói quen mà cách ngày lại tới gặp chàng dược sĩ ấy - vị ân nhân của bạn.
"Kim Seokjin".