Fires Of Winter

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trans : tranngocbicstrong

Edit :Wallace

Con thuyền Viking lớn tiến về từ phía Vịnh Fio giống như con rồng khổng lồ với những mái chèo là đôi cánh, và thả trôi yên ả đến nhà của nó.Những người đàn ông muốn được chúc mừng và làm một cuộc náo động ầm ĩ khi họ đi qua bến tàu của Anselm, nhưng Garrick đã ngăn họ lại.Mặc dù mặt trời lúc nửa đêm lơ lửng như một quả bóng lửa lớn ở phía chân trời, giờ vẫn là nửa đêm, và gần như tất cả mọi người đã ngu ngon rồi.Sẽ có nhiều thời gian vào ngày mai để vui chơi và chào hỏi những người bạn cũ.Nhưng ngay lúc này Garrick muốn về nhà, để ngủ suốt phần còn lại của đêm trên chiếc giường của chính anh.

Những người đàn ông sẽ ở lại qua đêm ở ngôi nhà của Garrick.Buổi sáng họ sẽ trở về nhà mình,tập hợp gia đình của họ lại và quay trở lại bữa tiệc chào mừng của Garrick.Sự kiệt sức đè nặng lên tất cả bọn họ,bởi họ đã phải chiến đấu với một cơn bão chỉ vừa mới chấm dứt vài giờ trước đó.

người đàn ông quyết định ở lại trên thuyền,vì hàng hóa sẽ không được dỡ xuống vào đêm đó.Những người khác đi theo Garrick trên con đường đá chật hẹp,chỉ đem theo những thứ cần thiết với họ.Căn nhà tối và yên tĩnh, bởi vì thời tiết chưa đủ lạnh để ngọn lửa cháy suốt đêm.Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cánh cửa mở, cho họ nhiều ánh sáng đủ để cho họ không bị va đập vào những chiếc bàn và ghế dài đầy ắp đại sảnh.

Garrick đi lên trên cầu thang tối với một chút khó khăn, bởi anh biết rất rõ căn nhà này, anh đã dành một phần tuổi trẻ tuyệt vời của anh ở nơi đây với ông nội của anh.Trên tầng có phòng:phòng của anh, căn phòng rộng của chủ nhân ở một bên cầu thang; phòng may vá nhỏ ở phía bên kia;qua hành lang rộng, là một phòng cho khách đã trang bị sẵn đồ đạc với phòng ngủ lớn; và phòng dành cho Yarmille,quản gia của anh.Ở cuối hành lang, phía sau ngôi nhà là một cánh cửa đi đến những bậc thang bằng đá dẫn ra ngoài.Cánh cửa chủ yếu để đưa không khí tươi mát của mùa hè vào trong, nhưng Garrick hiếm khi ở nhà vào thời gian đó để hưởng thụ nó.

Garrick mở ngay cánh cửa phía ánh sáng của hành lang, sau đó quay trở lại đại sảnh với một vài người đàn ông,bao gồm cả Perrin, để dẫn họ về căn phòng dành cho khách.Những người khác sẽ ngủ ở dưới, trên những chiếc ghế dài trong phòng khách,những chiếc ghế cứng hơn họ thích.

Cuối cùng Garrick đi vào phòng của mình.Nơi đây có chiếc trường kì thấp,theo như tin đưa về từ Orient,là chiếc ghế kiểu ngai vàng anh đã mua ở Hedely sẽ được mang về.Hiện tại, căn phòng lớn đồ đạc rất nghèo nàn, chỉ có duy nhất chiếc giường khổng lồ của anh, một chiếc ghế tựa cao, và một cái rương lớn.Không thảm, ngoại trừ một mảnh da gấu cũ, làm ấm sàn nhà lạnh lẽo, và không có sự trang trí bao phủ những bức tường.Điều này sẽ được sửa chữa ngay khi hàng hóa trên thuyền dỡ xuống, bởi vì Garrick đã ngông cuồng mua cho căn nhà của anh trong nhu cầu mang đến cho những căn phòng ngủ bằng đá lạnh lẽo một vài thứ trông có vẻ thoải mái.

Không có những tia sáng từ hành lang chiếu sáng căn phòng.Garrick đã theo cách của anh đi đến cánh cửa lớn phía đối diện, cánh cửa mở về phía một ban công đá nhỏ.Ánh mắt anh bắt gặp một quang cảnh hùng vĩ.Vịnh Fio nằm xa phía dưới trong sự chói lọi mở ảo.Phía tây là đại dương xanh sâu thẳm; máu tím đậm và xám của những đỉnh núi trải ra ở phía đông.Nhưng điều làm choàng váng nhất trong tất cả là quả cầu lửa màu cam của mặt trời, treo thấp ở phía chân trởi.

Garrick đứng lại một chút trước khi anh lại cảm thấy sự kiệt quệ của cơ thể.Để cánh cửa ban công mở, nó làm cho căn phòng tràn đầy ánh sáng,anh đi qua căn phòng để đóng cửa trước khi quay trở về giường mình.Ở đó, trên bộ lông chồn trắng trải rộng mà mẹ anh làm từ số lống anh mang về cho bà,là hình dáng nhỏ bé của một cô gái đang nằm co mình lại thành một quả bóng,trông rất nhỏ bé ở giữa chiếc giường lớn.

Garrick dừng lại giữa đường.Mái tóc đen dài của cô thả tung ra trên bộ lông chồn trắng và dấu đi khuôn mặt cô.Hình dáng cô không rõ, được bao phủ trong một chiếc váy ngủ bằng len với kích cỡ hơi lớn,vì vậy anh không thể đoán được tuổi của sinh vật đang ngủ này.

Tuy nhiên anh không tò mò, chỉ tức giận bởi vì chiếc giường của anh không sẵn sàng để anh dùng khi mà anh rất thèm muốn sự thoải mái của nó.Anh quay đi và hùng dũng đi ra khỏi phòng.Anh đi thẳng đến phòng của Yarmille,đi vào mà không gõ cửa và thô bạo lắc người phụ nữ khỏi giấc ngủ của bà.

“Bà thức dậy đi!”

Yarmille mở đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm vào dáng người cao lớn đang hiện lên lờ mờ ở phía trên chiếc giường nhỏ của bà. Gương mặt anh ở trong bóng tối, nhưng ngay lập tức bà đã biết đó là anh.”Garrick!Cậu đã quay trở về rồi!”

“Rõ ràng là vậy,”Anh trả lời cộc lốc, sự tức giận không thể nhầm lẫm được trong giọng nói của anh.”Và nhận thấy bà đã đi quá quyền hạn của mình!”

“Tôi – Cậu đang nói về cái gì vậy?”Bà phẫn nộ hỏi, kéo chiếc khăn thêu phủ giường lên trên cổ của mình.”Cậu buộc tội sai cho tôi.”

Đôi lông mày của Garrick hẹp lại.”Bởi cái quyền nào mà bà cho phép một vị khách ở trong phòng tôi khi căn phòng vẫn còn trống ?”

“Một vị khách ư?” Mất một lúc trước khi bà làm xong việc kết nối lại, và sau đó bà cười một cách êm ái.”Không, cô ấy không phải là một vị khách.”

Garrick cố gắng để không đánh mất tất cả sự kiên nhẫn.”Hãy giải thích đi ,Yarmille, và làm nó thật vắn tắt thôi.Người phụ nữ đó là ai?”

“Cô ấy là của cậu.Mẹ cậu đã nói tôi phải giữ cô ấy, như thế nên tôi không thể sắp xếp cô ấy ở với những người phụ nữ khác.Và tôi biết rằng khi cậu trở về, căn phòng dành cho khách sẽ được sắp xếp để sử dụng.Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ để tâm quá mức nếu cô ấy chia sẻ căn phòng của cậu.”

Garrick cứng người lại trong thất vọng.”Đầu tiên, tôi không để tâm!”Anh nói cay nghiệt, không chú ý đến người nghe anh lúc này.”Thứ , bà nói vậy có nghĩa là gì, cô ấy là của tôi?”

Yarmille không quen nhìn thấy Garrick tức giận.Bà phải nhớ rằng gần đây anh không thích phụ nữ, và sắp xếp cho cô gái ở một nơi nào đó khác.

“Cha cậu đã tấn công một hòn đảo nhỏ của nước Anh mùa hè này và quay trở về với tù nhân.Cô gái này là một trong số họ và cha cậu đã trao cô ta cho cậu.Cô ấy là con gái của một quý ngài,và đã nghĩ cô ấy sẽ trở thành cô dâu của cậu.”

“Cô dâu của tôi!”anh nổ tung.

“Đó chỉ là điều mà cô ấy và người của cô ấy đã nghĩ,Garrick,”Yarmille nhanh chóng thêm vào.”Anselm đã lừa họ, và làm cho cuộc tấn công đi đến dễ dàng hơn.Đó là một câu chuyện dài mà tôi chắc chắn Anselm sẽ vui thích kể lại cho cậu.”

“Cái gì không ổn với cô gái mà Hugh lại không giữ cô ấy?”Garrick hỏi, biết rằng anh trai anh luôn luôn giữ sự chọn lựa những phụ nữ cho anh ấy ngay lập tức và rằng Anselm không giữ lâu những người trẻ và xinh đẹp.

“Cô gái này là một con cáo xấu xa.Cậu chắc phải là người bị cha cậu ghét bỏ bởi ông ấy đã để cậu chịu trách nhiệm với một món quà như vậy.Cô ấy là một chiến binh,Tôi đã xác nhận, và rất khát máu.”

Không nghi ngờ gì cô ấy cũng sẽ có sự cứng rắn ở trong đôi mắt, và điều này giải thích vì sao Hugh không muốn cô ấy.Tại sao cha anh lại muốn trao một cô gái như vậy cho anh?

Garrick thở dài, cố gắng hơn nữa để suy nghĩ.”Cô ấy đang ngủ,bởi vì bà có lẽ sẽ dời cô ấy ngay bây giờ, nhưng ngày hôm sau, bà sẽ phải chuyển cô ấy đến ở một nơi khác, tôi không quan tâm nó ở đâu.”

“Cô ấy sẽ cố gắng chạy trốn,Garrick.Tôi không thể đưa cô ấy đến khu ở của những cô gái trong khi họ làm việc của mình.Nó quá là dễ với cô ấy để trốn đi từ đấy.”

“Thor phù hộ tôi,ôi phụ nữ! Tôi nói tôi không quan tâm bà làm cái gì với cô ấy, nhưng cô ấy không thể ở trong phòng của tôi!”

Cùng với điều đó, Garrick quay trở lại phòng của mình.

Làn gió hơi lạnh đã làm rối mái tóc trên má của Brenna và khiến cô tỉnh dậy.Cô chớp mắt ngái ngủ thấy ánh sáng mặt trời tràn đầy khắp căn phòng và rên rỉ.Đã sáng rồi ư? Có vẻ như chỉ mới một vài giờ trôi qua từ khi cô được cởi trói và cảnh báo không được rời khỏi phòng. Cô cho rằng một người canh giữ canh gác ở phía ngoài cánh cửa, nhưng nó không quan trọng.Bây giờ cô vẫn chưa sẵn sàng để bỏ đi.Cơ thể cô vẫn còn đau nhức do sự giam hãm lâu, và cô biết cô không ở trong tình thế để can đảm không biết đến điều đó. Cô cần phải làm cho mình khỏe lại, và sau đó xem xét những cách trốn thoát nào mở ra cho cô.Sẽ thật là ngu ngốc bỏ đi mà không biết tí gì về mảnh đất này.

Cô dậy và đóng cả cánh cửa lại, bịt kín căn phòng trong bóng tối lần nữa, sau đó lê bước trở lại trong chiếc giường.Cô hầu như đã trôi lại vào giấc ngủ khi cô nghe thấy một giọng nói giận dữ vang lên.Một lúc sau, cánh của mở ra và một người đàn ông trẻ cao lớn bước vào trong căn phòng.

Brenna cảnh giác ngay lập tức, mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều dấy lên với mối nguy hiểm.Cô không di chuyển, nhưng thận trọng quan sát tên Viking qua nửa đôi mắt nhắm lại, chuẩn bị để lao đến thanh kiếm của hắn nếu chỉ cần nó lộ ra.

Tên lạ mặt không nhìn về hướng cô hay di chuyển đến phía trước chiếc giường,nhưng lại đi đến chiếc ghế đối diện bức tường và bắt đầu cởi quần áo của hắn với một thái độ tức giận, hung dữ.Đầu tiên là thanh kiếm, sau đó là một con dao ngắn, tiếp đó chiếc áo chẽn không tay bị ném lên chiếc ghế ngồi.Tiếp sau đó một bên chân đưa lên và bàn chân đặt trên ghế để cởi dây chiếc nịt tất da và tháo chiếc ủng da mềm ra.

Brenna nhìn chăm chú vào nét mặt của người đàn ông với đôi mắt có vẻ gần như chiếm hữu.Người đàn ông thú vị này có vẻ như là cô chưa bao giờ trông thấy trước đây.Mái tóc quăn vàng, gợn sóng dài buông xuống xung quanh đôi bờ vài rộng khác thường.Chiếc mũi dài và thẳng,chiếc cằm nhẵn và vững chắc.Đôi cánh tay trần nổi lên những cơ bắp mạnh mẽ, như tấm lưng và bộ ngực rộng,cơ bắp nổi và căng lên với mỗi chuyển động.Những sợi xoăn vàng bao phủ quanh bộ ngực, kết thúc nơi chiếc bụng căng,phẳng.Cặp mông rắn chắc, bắp đùi thon nhỏ.Toàn bộ cơ thể đã nói lên sức mạnh và quyền lực.Nó thật tuyệt vời, bị làm hỏng chỉ bởi một vài vết sẹo nhỏ trên phần thân dưới.Cơ thể như vậy là một vũ khí nguy hiểm cho bản thân.Brenna cảm thấy một cảm giác lạ và chưa từng biết đến chảy xuyên qua trong cô.

Người đàn ông bắt đầu mở quần của anh ta, và Brenna cứng lại.Một phần trong cô muốn quan sát phần còn lại của cơ thể tuyệt đẹp này, nhưng bên phần thực tế của Brenna biết rằng có thể không tốt từ điều này.May thay, người đàn ông liếc nhanh về phía chiếc giường và thay đổi sự chú ý của anh ta.Brenna nín thở.Cô chưa từng nghĩ về sự có mặt của tên Viking này ở đây có nghĩa là gì.Tại sao anh ta đến đây và làm như thể chuẩn bị để đi ngủ ở phía bên kia giường cô.Cô không căn nhắc rằng đó có thể là Garrick Haardrad.

Người đàn ông quay lại ngay như thể bối rối, và nhìn chằm chằm vào cánh cửa ban công.Sau đó anh ta đi đến và mở nó lần nữa.Sau đó anh ta tới gần cánh cửa khác,đồng thời đóng chặt chúng lại, và quay trở lại chiếc giường.

Brenna không giả vờ đang ngủ lâu hơn nữa, bởi vì cô có một cảm giác anh ta biết cô đã thức dậy.Cô lăn về phía cuối giường, bởi đó là nơi ở trong góc với một phía đối diện với bức tường, và cô cần một con đường để bỏ chạy.Cô thu mình lại tại đó, bím tóc dài của cô buông xuống chiếc áo ngủ bằng len, cơ thể cô căng lên.

Cả hai bọn họ đông cứng lại khi ánh mắt họ gặp nhau và bị khóa lại trong một lúc lâu.Brenna cảm thấy như thể bị thôi miên bởi đôi mặt có màu như hồ nước, với ánh sáng, một sự pha trộn dịu dàng của cả hai màu xanh lá và xanh lục.Bực mình, cô nhận thấy cô đã nín thở, và thở ra.

“Ta nghĩ cô đã chơi một trò lừa gạt, cô gái.”Giọng nói anh ta trầm, không tức giận mà cũng không nhẹ nhàng.”Cô có vẻ như không phải là một con cáo hoang dạ kiên quyết để trốn thoát,nhưng là một đứa trẻ hoảng sợ - mặc dù có lẽ gian xảo, bởi trò chơi của cô đã đưa cô một căn phòng thoải mái.”

Cô liều lĩnh cười.”Sợ hãi ư?Bởi ngươi hả, tên Viking?Sự miêu tả đầu tiên của ngươi là chính xác.”

“Cô vẫn còn ở đây,”anh chỉ ra.

“Chỉ bởi vì ta bị trói vào chiếc giường này cho đến tối qua,”Cô đáp.

Một nụ cười căng thăng hình thành trên đôi môi anh.”Đó là một câu chuyện thích hợp, nhưng nó có thể dễ dàng chứng minh là giả.”

Đôi mắt nâu sẫm của Brenna hẹp lại.Cô không quen bị buộc tội là nói dối.Như một con mèo, cô nhảy khỏi giường và đối mặt với anh ta,bước về một bên và tay chống nạnh.bg-ssp-{height:px}

“Hãy hiểu điều này, Viking!”cô dữ dội nói, nhìn vào anh với đôi mắt sẫm, bình tĩnh.”Tôi là Brenna Carmarham và tôi không nói dối.Đó không phải là cách tôi nói, khi mà tôi có thể chắc chắn là giờ tôi sẽ không ở đây !”

Một tia sáng léo lên sự thích thú trong đôi mắt của Garrick trong khi anh quan sát người đẹp kiêu hãnh này.Anh lờ đi điều ngụ ý trong lời nói của cô, và giữ chúng như một lời đe dọa suông.

”Từ khi Yarmille có vẻ như thất bại để biết làm gì với cô, may mắn rằng ta đến để giữ cô trong tay,”anh nhẹ nhàng đáp.

“Sao lại như thế được?”cô hỏi, một bên lông mày nhướn lên.Trước khi anh có thể trả lời cô đã thêm vào với vẻ nghi ngờ,”Anh là ai,Viking?”

”Chủ nhân của cô, bởi vì ta đã được báo là vậy.”

Brenna thở hổn hển.”Không, tôi sẽ không là của anh!”

Garrick nhún vai.Đây không phải là một nô lệ dễ bảo anh đã được ban cho:nhưng ít nhất là rõ ràng.

“Cô có ít sự lựa chọn trong chuyện này.”

“Tôi – nói – không!”Brenna chầm chậm quát lên, toàn bộ con người cô chống đối lại ý tưởng đó.Đôi mắt cô léo lên phản ánh ra bên ngoài cơn thinh nộ của cô.”Không bao giờ!”

Sự thiếu kiên nhẫn đến trong giọng nói của anh.”Ta sẽ không tranh luận vấn đề này.”

Cô ngạc nhiên bởi anh khi cô ngạo mạn đáp lại,”Tôi cũng sẽ không.”

Garrick cười khinh miệt chính anh.Không bao giờ anh có một nô lệ như người này.Quả thật với mái tóc đen nhánh lộng lẫy, gần như ánh lên sang trọng , như thể làn da trắng kem – và một gương mặt đó là một ảo ảnh.Anh gần như bị cám đỗ để kiểm tra cô nhiều hơn nữa, để xem xét cái gì nằm dưới chiếc váy ngủ không vừa vặn kia.

Brenna thận trọng quan sát anh khi anh ngồi xuống chiếc giường và luồn những ngón tay dài qua mái tóc quăn của anh.Như vậy đây là Garrick Haardrad, người đàn ông cô cho rằng sẽ kết hôn,người đàn ông hiện giờ cho rằng anh ta là chủ của cô.Anh ta nói ngôn ngữ của cô, nó làm cô ngạc nhiên.Nhưng trong trường hợp này , dường như mẹ anh ta chắc hẳn đã dạy anh ta.

Cô đã hy vọng rằng anh ta không quay trở lại sớm như vậy, và cô có thời gian để đánh giá tình trạng của cô trước tiên.Cô không biết lên sợ người đàn ông này hay không.Anh ta xem như rõ ràng đang vui thích, và cô nhận thấy bản thân cô gần như mong muốn rằng đuổi những thứ khác biệt đi, rằng cô ở đây như là một cô dâu của anh , không phải một nô lệ.Anselm đã hủy hoại điều đó, và cô có lẽ căm thù ông ta nhiều hơn tất cả bởi điều đó.

“Anh có ý gì, anh sẽ giữ tôi trong tay ư?”Cô hỏi.

“Ta không chịu được việc vật sở hữu vô dụng.Những nô lệ của ta tìm cách để họ được giữ lại bằng cách này hay cách khác, hoặc ta sẽ quyết định số phận của họ.”

Giọng nói của anh ta thực sự lạnh lùng, kết hợp với lời nói vô tình,làm cô lạnh hết sống lưng.”Anh sẽ cố gắng để bán tôi ư ?”

“Cố gắng?Ý của cô là ta không có quyền.”

“Anh không có!”cô nói cáu kỉnh, tức tối bởi sự nhẫn tâm của anh.”Tôi đã nói với anh, tôi sẽ không phải vật sở hữu.”

“Odin giúp ta!”Garrick cầu khẩn trong bực tức, sau đó quay một con mắt dữ dội về cô.”Cô sẽ phải dừng lại, cô gái, để ta không bị cám dỗ chứng minh vấn đề này!”

Cô bắt đầu hỏi là bằng cách nào, nhưng nhanh chóng quyết định rằng cô không muốn biết.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng từ lúc anh ta có vẻ không có yêu cầu nào với cô cho đến lúc này, cô có thể để bỏ qua vấn để lúc này.

“Tốt thôi, Garrick Haardrad ,”cô kết luận lại vấn đề.

Anh nhìn cô nghi ngờ,không chắc chắn rằng liệu cô nhượng bộ bởi lời hăm dọa của anh, hay bởi cô là của anh.Nếu anh không quá kiệt sức, anh sẽ không để thái độ ngạo mạn của cô đi xa thế này.Người nô lệ này chắn chắn sẽ rất cần được dạy bảo.Anh nhận ra, anh có thể tận hưởng những nỗ lực này.Điều này khiến anh ngạc nhiên.Đã rất lâu rồi từ lúc anh cảm thấy có một sự hấp dẫn ngay lập tức đến từ bất cứ người phụ nữ nào.Anh tự hỏi liệu có phải bởi vì sắc đẹp của cô hay sự thách thức kiêu ngạo hấp dẫn anh nhất.Bây giờ anh lại mong anh không hoàn toàn kiệt sức như vậy.Nhưng không thành vấn đề.Anh có thể chờ.Cô sẽ ở đây khi anh đã sẵn sàng với cô.

“Cô có thể tiếp tục lại giấc ngủ của mình, cô gái,”anh mệt mỏi nói.”Chúng ta có thể thảo luận về vị trí của cô vào sáng mai.”

Cô quay ánh mắt thất vọng về phía ban công.”Giờ đã sáng rối.”

“Không, giờ mới là nửa đêm, cô gái, và ta thực sự cần được ngủ.”

”Tôi không mù,Viking,”cô cáu gắt đáp.”Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mặt trời .”

Anh đã mất đi ý định tranh cãi.Anh lật mặt sau bộ lông chồn lại và nằm dưới nó.”Chúng tôi ở xa về phía Bắc.Mùa hè của chúng tôi không có ban đêm như cô đã biết, còn mùa đông không có ban ngày.”

Bây giờ cô nhớ lại những bài học với Wyndham.Ông đã nói với cô rằng mặt trời không bao giờ lặn trong suốt mùa hè ở nơi đây, mọc lên chỉ một vài giờ trong suốt mùa đông, và chỉ một lúc chứ không phải là tất cả.Lúc đó cô đã nghĩa rằng ông chỉ bịa chuyện để làm cho những bài học của cô thú vị hơn.

Cô nhìn Garrick trên giường, mắt anh đã đóng lại.”Tôi sẽ ngủ tiếp ở đâu?”

Anh không mở mắt để trả lời.”Trước đó ta chưa bao giờ chia sẻ chiếc giường của mình,nhưng ta cho rằng ta có thể làm một ngoại lệ.”

“Sự rộng lượng của anh không được hoan nghênh!”cô cãi lại.”Tôi sẽ không ngủ với anh.”

“Theo ý cô thôi, cô gái.Dù vậy, ta sẽ cược rằng sàn nhà không phải là sự yêu thích của cô đâu.”

Cô quay lại nguyền rủa trên đôi môi của cô và bắt đầu tiến về phía cửa.Giọng nói của anh cất lên dừng cô lại trước khi cô đi đến cánh cửa.

“Cô không có sự cho phép của ta để rời khỏi căn phòng này, quý cô Brenna!”

Cô quay ngoắt lưng lại đối mặt với anh, mắt cô mở to nguy hiểm.”Sự cho phép của anh ư?Tôi không hỏi nó!”

Anh nâng mình dậy trên một khủyu tay.”Không, nhưng từ nay về sau cô sẽ phải như vậy.”

“Anh là tên đần đồn không thể chịu đựng được!”Cô gắt lên giận dữ.”Không có một lời nào tôi nói vào được trong cái đầu ngu ngốc của anh phải không?Tôi sẽ không nói làm gì bởi – “

“Hãy dừng cái chuyện ngớ ngẩn của cô lại, cô gái!”anh ra lệnh.”Loki chắc phải đang cười vào số phận đã đưa cô đến cho ta.Cô đã hiểu sai rồi nếu cô nghĩ rằng ta muốn chia sẻ chiếc giường của ta với cô, nhưng ta có thể thấy không có cách nào khác vào tối nay nếu ta nhận được bất cứ giấc ngủ nào.”

Cô bỏ qua lời xúc phạm.”Anh không có căn phòng nào khác trong căn nhà này ư?”

“Có, nhưng chúng đã được dùng.Căn nhà của ta đầy những người đàn ông, cô gái – những người quay trở về cùng với ta.Ta chắc chắn rằng họ sẽ không nghĩa rằng cô tình cờ gặp họ trong bóng tối đâu,nhưng tiếng hét của cô sẽ không thêm vào giấc ngủ của ta đâu.”

“Tiếng thét của những người đàn ông, không phải của tôi.”Cô đáp.

Anh lớn tiếng thở dài.”Cô đánh giá quá cao bản thân mình rôi, cô gái.Giờ hay cho ta sự yên tĩnh và đi đến chiếc giường đi.

Cô nén lại sự trả đũa khác và chầm chậm đến gần chiếc giường .Nó quyến rũ hơn là sàn nhà, cô thừa nhận với chính bản thân.Cô trườn về phía trên chiếc giường và nằm bên cạnh bức tường, tốt nhất là cách xa foot khỏi tên Viking.Thực vậy, anh ta nằm dưới bộ lông chồn rộng, và cô ở phía trên, như là một bức vách giữa họ.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng thở đều đều và sâu của anh.Giấc ngủ cứ lẩn tránh khỏi cô một lúc lâu sau đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio