FOG [ Điện cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Chương:
Beta: Sunny
–
Chung kết kết thúc, thật hiếm thấy, toàn bộ khu thi đấu đều hài lòng.
Fan NSN sau khi nhìn thấy NSN thua hai ván cũng nhìn ra chênh lệch giữa hai chiến đội, đến ván thứ ba đã điều chỉnh xong tâm tình. NSN lấy được vé vào thi đấu thế giới, chung kết thắng hay thua cũng không ảnh hưởng tới hành trình mùa giải này của bọn họ, từ đầu khiêm tốn tổng kết kinh nghiệm dạy dỗ cho các đội viên trước chưa chắc không phải chuyện tốt. Fan dựa theo chủ nghĩa thua không thiệt thắng được lời nghênh đón Free thi đấu, không ngờ thu hoạch được một trận thi đấu đặc sắc nhất mùa giải này, hoàn toàn là niềm vui bất ngờ. Hiếm thấy nhất chính là đến ván thứ ba NSN vẫn không có chút khiếp sợ nào, Ngoã Ngoã xem như hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc của mình, NSN căn bản không sợ đối thủ đánh bại chiến thuật tác chiến chính diện mình am hiểu nhất, một đường đi đến cuối cùng, dù bại vẫn vinh quang.
Fan Free càng không cần phải nói, câu lạc bộ vừa thành lập năm đầu tiên đã giành được quán quân khu thi đấu, cái này là phá kỷ lục của bản thân rồi. Có quán quân, bốn thành viên người này so với người kia lại càng mạnh hơn, tuyển thủ huyền thoại một lần nữa tạo ra huyền thoại, các fan có chung vinh dự, thao tác toả sáng của các tuyển thủ Free trong ván thứ ba được các fan cắt ra điên cuồng tải lên các trang mạng, càng ngày càng có lòng tin đối với Free ở thi đấu thế giới hơn.
Ở sân thi đấu bên này, quy trình sau chung kết kéo dài tới tiếng, nhận thưởng, phỏng vấn, tuyên bố sau chung kết...Làm xong toàn bộ mấy tuyển thủ đã đói đến mức bụng dán vào lưng.
Hoàn tất xong tất cả quy trình của chiến đội, chỉ có Dư Thúy thân là đội trưởng còn phải nhận một cuộc phỏng vấn riêng, nhân viên đi tới bên chiến đội Free cười khách sáo nói với Dư Thúy, "Whisper chờ thêm một lát, bọn tôi còn phút phỏng vấn riêng nữa, mấy hãng truyền thông còn đặc biệt đến đây vì cậu, cực khổ thêm một lát."
Dư Thúy bình thường không thích lộ diện làm bất kì hoạt động gì, truyền thông chỉ có thể giữ người lại sau giải thi đấu, trình tự thường lệ, Chu Hoả đồng ý liên tục, bảo những người khác vào phòng nghỉ chờ trước. Chu Hoả thấy Thời Lạc hơi ngẩn người, nói: "Hạ đường huyết? Có quả hạch, bánh quy, có muốn không? Chịu thêm một chút nữa thôi, Dư Thúy xong việc là chúng ta đi ngay."
Dư Thúy lấy huy chương trên cổ ra, cả áo khoác đồng phục đội cũng đưa cho Chu Hoả, dang hai tay ra để nhân viên cài mic lên người, nghe vậy quay đầu lại nhìn Thời Lạc, "Chóng mặt? Còn chịu được không?"
Toàn bộ nhân viên trong khu phỏng vấn nghe vậy cùng dồn dập nhìn về phía Thời Lạc.
Trong chốc lát Thời Lạc trở thành tâm điểm trong sân, tim Thời Lạc đập nhanh hơn mấy lần, dùng ánh mắt ra hiệu Dư Thúy đừng phô trương quá, lắc đầu một cái: "Không chóng mặt, không có chuyện gì."
Dư Thúy sửa lại mic ở cổ áo: "Còn chịu được thì đừng đến phòng nghỉ, chờ anh một lát."
Puppy ở kế bên huýt sao, kéo Thần Hoả đi về hướng phòng nghỉ. Chu Hoả nhịn cười, đưa huy chương với áo khoác của Dư Thúy cho Thời Lạc cầm, mình cũng đi vào phòng nghỉ.
Thần Hoả không hiểu gì quay đầu lại nhìn, vừa đi vừa phun tào với lão Kiều: "Dư Thúy giở thói xấu gì đây? Mình đi phỏng vấn còn phải tìm một người ở kế bên ôm áo? Cậu ta coi mình là học sinh cấp ba hả? Chơi bóng rổ bảo bạn gái ôm áo khoác?"
Giọng Thần Hoả quá lớn, còn chưa dứt lời các fan ở lại chụp ảnh mọi người ngồi cách đó không xa cười vang một trận. Thời Lạc quay đầu lại tàn nhẫn trừng mắt liếc Thần Hoả một cái, tai hơi ửng đỏ, mà vẫn cầm áo khoác cho Dư Thúy, thành thật dựa vào tường bên cạnh khu phỏng vấn chờ.
Phỏng vấn còn chưa bắt đầu, các fan Free ở phía xa không ngừng chụp ảnh Thời Lạc, luôn nhỏ giọng thầm thì cười cái gì đó, Thời Lạc nghe không rõ.
Thời Lạc đeo huy chương của Dư Thúy lên cổ, mang hai huy chương, vắt áo khoác Dư Thúy qua cánh tay, tay còn lại mở điện thoại ra nhìn.
Thời Lạc vốn định đăng một cái weibo, mà các fan cách quá gần, sợ năng lực soi tìm kinh khủng của các fan, Thời Lạc nghĩ nghĩ, vẫn không mở weibo ra.
Đánh xong thi đấu là phỏng vấn ngay, Thời Lạc mặc dù không hạ đường huyết nhưng mà vẫn thấy hơi mệt, dựa vào tường nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe Dư Thúy nhận phỏng vấn cách đó không xa đang khéo léo tránh né bẫy phỏng vấn, đối đáp trôi chảy.
Hầu hết các phóng viên rất ôn hoà, hỏi mấy vấn đề cơ bản đều theo một khuôn có thể ứng phó được.
"Năm nay là năm đầu tiên Free thành lập, lấy được thành tích tốt như vậy, xin hỏi cảm xúc của Whisper hiện tại thế nào?"
Dư Thúy nói: "Không phụ lòng cố gắng mùa giải này, rất vui, rất hài lòng."
"Trạng thái Free ngày hôm nay tốt bất ngờ, thao tác của tất cả thành viên đều không có sai sót gì, cậu đánh giá các đồng hội hôm nay phát huy thế nào?"
Dư Thúy nói: "Phát huy bình thường."
Cũng có phóng viên đặt vấn đều rất xảo quyệt, chuyên đào hố bắt Dư Thúy phải nhảy.
"Trước khi bắt đầu thi đấu, mọi người đặt kỳ vọng rất cao vào hai đội, NSN sau khi thắng bán kết sĩ khí cũng vô cùng lớn, nhiều người cho rằng chung kết ngày hôm nay phải ác chiến đến ván, không ngờ Free có thể thoái mái - với NSN. Đối với kết quả này, xin hỏi Whisper có gì đặc biệt muốn nói với các thành viên NSN không?"
Dư Thúy nói: "Trở về cùng nhau ăn cơm."
Thời Lạc nhắm hai mắt, nghe vậy không nhịn được bật cười, các fan ở phía xa thấy phóng viên kia im lặng, cũng nở nụ cười.
Kết thúc thi đấu Dư Thúy nói với Thời Lạc một câu không liên quan đến trận đấu trong micro đã được phát ra, các phóng viên đương nhiên không thể bỏ qua.
"Sau khi thi đấu xong cậu nói với tuyển thủ Evil, người khác có, em cũng có? Là nói đến huy chương sao?"
Cách đó không xa, Thời Lạc một mình đeo huy chương của hai người, tự dưng bị ống kính chụp ảnh. Kết thúc thi đấu dám nói trong micro, lúc này Thời Lạc không cần phải che giấu, không tránh không né, tuỳ tiện để người khác chụp.
Trong khu phỏng vấn, Dư Thúy bình tĩnh nói: "Không phải."
Thời Lạc đột nhiên mở to mắt.
Đôi mắt phóng viên cũng mở to, bất ngờ hỏi: "Vậy là ý chỉ cái gì? !"
Dư Thúy nói: "Lúc trước tôi đồng ý với bạn nhỏ một chuyện, thật ra còn chưa hoàn thành, cho nên tạm thời không nói."
Cổ họng Thời Lạc hơi nghẹn ngào, đột nhiên hiểu rõ tại sao Dư Thúy muốn giữ mình lại không cho mình về sau đài.
Các fan hưng phấn nhỏ giọng gào thét, tim Thời Lạc đập rất nhanh, vô số ống kính đang chụp Thời Lạc, Thời Lạc cố hết sức kiểm soát biểu cảm. Dư Thúy từ trước đến giờ làm phỏng vấn kín kẽ không một lỗ hổng, phóng viên đặt câu hỏi cũng không nghĩ tới Dư Thúy có thể phối hợp như vậy, vẻ mặt như nhặt được bảo bối, vội vã quay chụp không ngừng.
Tất cả mọi người cho là ngày hôm nay Dư Thúy cầm được quán quân tâm tình tốt mới phối hợp như vậy, không ngờ đây mới chỉ là cú nổ đầu tiên.
Phóng viên vừa mới hỏi lại vội vã nói tiếp: "Mọi người đều biết, bởi vì chút chuyện trước đó, tuyển thủ Evil với cậu từng có bất hoà, bây giờ có thể không hề xa cách, là bởi vì hiểu lầm đã được tháo gỡ có phải không?"
Dư Thúy nói: "Giữa bọn tôi xưa nay chưa từng có hiểu lầm."
Phóng viên khiếp sợ đầy mặt, thoát khỏi kịch bản trực tiếp hỏi: "Không có hiểu lầm...A...Vậy...Cụ thể là vấn đề gì thế?"
Dư Thúy nói: "Vấn đề của tôi, lúc mới quen Evil không đủ quyền khống chế nghề nghiệp của mình, không thể thực hiện cam kết đã từng hứa với tuyển thủ Evil."
Đôi môi Thời Lạc hơi rung động, muốn trở lại hậu đài, mà hai chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, Thời Lạc kéo mũ áo khoác rộng trùm lên đầu mình, che đi nửa khuôn mặt.
Lại có phóng viên hỏi: "Cho nên lời hứa ban đầu là gì?"
Dư Thúy nói: "Ký em ấy cả đời."
Các fan bên ngoài sân vốn không muốn làm ảnh hưởng đến phỏng vấn của liên minh, mà lúc này không khống chế nổi nữa, tiếng hét hưng phấn càng lúc càng lớn.
Các phóng viên cũng rất hưng phấn, mỗi tội thời gian phỏng vấn sắp hết, nhân viên công tác cũng ra hiệu có thể kết thúc, một phóng viên vẫn chưa đặt câu hỏi nào tranh thủ thời gian nói, "Nửa tháng trước ở trên mạng có nghe nói Whisper đang nói chuyện yêu đương, xin hỏi chuyện này có thật không?"
Đã hoàn toàn không liên quan đến thi đấu, nhân viên phía liên minh đúng lúc ngăn lại: "Thật ngại quá, tuyển thủ chỉ trả lời những vấn đề liên quan đến thi đấu."
Vẻ mặt Dư Thúy như thường: "Là thật."
Lần này không riêng gì các fan, các phóng viên cũng không nhịn được, vội vã muốn hỏi tới cùng, không biết sao thời gian phỏng vấn lại hết rồi, nhân viên của Free tiến lên dẫn Dư Thúy về hậu đài, Dư Thúy cứ như không biết mình vừa ném ra một quả bom nguyên tử, thoải mái đứng dậy, đi đến cầm lấy áo khoác trên cánh tay Thời Lạc, xoa nhẹ gáy Thời Lạc một cái, hai người cùng nhau đi về hậu đài.
Thời Lạc cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài.
Đến lúc này, Thời Lạc mới hoàn toàn hiểu rõ câu "Người khác có, em cũng sẽ có" của Dư Thúy là có ý gì.
Thời Lạc căn bản không nhịn được tới lúc về căn cứ, lúc đi ngang qua phòng nghỉ trống rỗng của NSN Thời Lạc hơi khàn giọng nói: "Tôi có chút việc riêng muốn nói với Whisper, các anh đi trước đi."
Dẫn đội Free chưa kịp phản ứng lại, Thời Lạc đã kéo Dư Thúy vào phòng nghỉ của NSN, đóng cửa khóa trái, tiện tay tắt đèn, nhìn lướt qua phòng nghỉ cũng không thấy có đèn camera, sau đó đẩy Dư Thúy đến bên tường.
Thời Lạc không thể nhịn được mà hôn lên môi Dư Thúy, giọng hơi khàn nói: "...Anh, anh không muốn sống nữa?"
Dư Thúy bị Thời Lạc đẩy lên tường, nở nụ cười, trở tay mò đến bên hông tắt mic trên người.
Bên trong phòng nghỉ tối đen một mảnh, Thời Lạc không thấy rõ mặt Dư Thúy, chỉ có thể cảm giác được hơi thở của Dư Thúy quét vào mặt mình, nghe thấy Dư Thúy thì thầm nói, "Nếu như không phải nghĩ em không muốn công khai, anh còn có thể không muốn sống hơn."
Thời Lạc nghẹn lời, chưa kịp nói chuyện, Thời Lạc cảm thấy Dư Thúy hơi cử động, sau đó nhẹ giọng nói, "Lúc trước hâm mộ ROD thắng thi đấu sẽ quang minh chính đại cầu hôn bạn gái, đúng không?"
Dư Thúy thấp giọng nói: "Anh cũng có thể."
"Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, kịch bản những tuyển thủ trên sân thi đấu có thể chơi, anh cũng có thể."
"Thành tích của anh còn mạnh hơn bọn họ, kịch bản anh có thể chơi cũng càng nhiều hơn."
"Anh đánh thi đấu tốt như vậy, những việc thế này...Tại sao anh không thể cho bạn trai nhỏ thử trải nghiệm?"
"Thời thần...Người khác có cái gì, anh đều muốn cho em."
Thời Lạc tựa đầu lên bả vai Dư Thúy, hai tay siết chặt quần áo Dư Thúy, nơi cổ họng nghẹn ngào khó khăn cử động.
Dư Thúy nhẹ nhàng ôm lấy Thời Lạc, tay dịu dàng vỗ lưng Thời Lạc, một lát sau nở nụ cười: "Thời thần...Nắm chặt như thế, em là muốn xé quần áo của anh? Tuy rằng đánh thi đấu xong có kỳ nghỉ, nhưng mà ở chỗ này cũng không thích hợp lắm đúng không?"
Thời Lạc cứng lại, hơi thả lỏng tay ra một tí.
Dư Thúy ôm trọn Thời Lạc vào lòng, nói thầm ở bên tai Thời Lạc: "Về căn cứ...Quần áo của anh tuỳ em xé."