Quý Nham Hàn ngày hôm nay xui xẻo đụng vào Dư Thuý nhiều lần, lúc này không hiểu cũng không dám hỏi, nhanh nhẹn gửi bảng trình tự thi đấu cho người ta, thổn thức: "Cái kỳ phản nghịch này đến thật muộn..."
Cứ như vậy, chính Dư Thuý cũng không biết tình huống mất mặt của mình đã lan truyền ra cả giới, một ngày một đêm sau hắn mới nhớ việc mình vì muốn thêm WeChat Thời Lạc mà sửa lại nickname.
Lo lắng đổi lại nickname Thời Lạc ở bên kia sẽ ngỏm đi luôn, Dư Thuý nhẫn nhịn không đổi tên lại.
Tình huống này của Dư Thuý quá mức quỷ dị, bạn bè trong vòng thật không dám mở miệng hỏi, Dư Thuý lại một con đường giải thích cũng không có, chỉ có thể nén giận chịu đựng.
"Ngài mai mở màn chiến đấu, mùa giải mới lại bắt đầu, mọi người lên tinh thần..."
Quản lý chiến đội có việc trở về quê, ông chủ Quý Nham Hàn đã sớm phủi tay mặc kệ câu lạc bộ, Dư Thuý thân là đội trưởng không thể không gánh trách nhiệm, mang tính tượng trưng mở họp động viên mấy đội viên.
Cả ông chủ và quản lý đều không ở đây, các đội viên cũng mất tập trung, cây ngay không sợ chết đứng chơi di động lúc đang mở họp, Dư Thuý vốn cũng chẳng có tâm tình gì, mới vừa bắt đầu mở họp đã không nhịn được, "Hành trình đua ngựa thường quy bắt đầu, chúng ta...Đánh tốt có tiền thưởng, đánh không tốt thì bị phun, có chút chuyện này thôi, tan họp."
"Vầy xong rồi?" Bị tạm thời lôi đến làm lãnh đạo ghi chép hội nghị mới vừa ngồi vững vàng đã nhận được thông báo giải tán, đầu óc mù mờ, hoang mang nói: "Tôi tôi tôi mới vừa viết được hai hàng! Quản lý bảo tôi bữa sau đưa ghi chép hội nghị cho anh ấy, ít như vậy, làm sao được?"
"Có cái gì không được? Chính cậu tự bịa ra." Những việc lừa gạt thế này Dư Thuý rất có kinh nghiệm, hắn đốt điếu thuốc, hàm hồ nói, "Viết nhiều một chút, miễn cho bọn họ nói tôi qua loa. Được rồi, giải tán."
Các đội viên mừng rỡ, dồn dập cầm di động lên vọt khỏi phòng hội nghị.
"Á còn có một việc." Lãnh đạo đuổi tới, nói với mọi người, "Tiền thưởng quý này phát ra, mọi người xem ghi chép chuyển khoản của mình một chút, có vấn đề gì thì báo lại trong một tuần, cực khổ mọi người rồi."
Dư Thuý cầm điện thoại lên nhìn lướt qua sáu số ghi chép chuyển khoản, không để ý lắm, vừa định bỏ di động lại vào túi quần, điên thoại di động rung lên.
【Luo】: [ Có còn thiếu tiền ăn sáng không? ]
Dư Thuý nhíu mày.
Liên tục bận rộn mấy ngày, thiếu chút nữa đã quên mất thiếu niên phản nghịch này.
Vốn nghĩ rằng mình phải tự tìm, không nghĩ tới nhóc phản nghịch còn nhớ chuyện bữa sáng.
Dư Thuý dựa vào bên tường hành lang, tay phải cầm thuốc tay trái đánh chữ: [ Aπk còn nhớ iem? ]
【Luo】: [ ...Đang hỏi nhóc đấy. ]
Khoé miệng Dư Thuý ngậm lấy ý cười, đánh chữ: [ Thiếu, anh muốn cho iem tiền ăn sáng hả >