Đến cuối cùng Thời Lạc vẫn không đi liên hoan với chiến đội, hắn đơn độc trở về căn cứ gọi một phần thức ăn ngoài, vọt vào nhà tắm xong lại đi đến phòng huấn luyện.
Liên hoan còn chưa về, trong phòng huấn luyện không một bóng người, Thời Lạc ngồi xuống trước bàn máy vi tính của mình.
Hoạt động tập thể của chiến đội Thời Lạc đều cảm thấy không có vấn đề gì, hắn ở IAC không có bạn bè, người khác ngược lại không dám cô lập hắn, là Thời Lạc dễ ở chung với đồng đội, chiến đội thương mại thuần khiết, cao tầng cũng không rảnh rỗi thổ lộ tình cảm với tuyển thủ câu lạc bộ, tất cả đều chỉ là tình ở trên mặt.
So với cùng chiến đội nhọc lòng đọ sức, Thời Lạc càng thích tự mình rèn luyện hơn, ngẫu nhiên phiền lòng thì nói chuyện chiếm với người khác, nhưng không phải là người trong chiến đội.
Ví dụ như bây giờ.
Thời Lạc ngồi trước máy tính, mở ra phòng trực tiếp của Ngoã Ngoã.
Bên trong phòng trực tiếp, Ngoã Ngoã mở camera, đang khóc lên khóc xuống than thở lên án Thời Lạc.
"Giết lần! ! !"
"Đánh trận thi đấu khai mạc đầu tiên trước quý, tôi bị giết lần! ! !"
"Chết lần là cái khái niệm gì? Nghĩa là trong trận thi đấu này, toàn bộ hành trình tôi đều chỉ làm một việc! Một việc! ! ! Từ đá tái sinh chạy lên phía trước! ! ! Chạy lên bị trước, bị Evil ầm ầm giết chết, sau đó không ngừng lặp lại quá trình này!"
"Tôi giống như một cái kịch bản gốc luyện thay thấp kém! ! ! Không ngừng sống lại không ngừng tặng đầu không ngừng sống lại không ngừng tặng đầu! ! !"
"Thật sự, lòng tôi đã đóng băng rồi, ôi lòng tôi đau miệng tôi đau..."
Thời Lạc cầm con chuột, ấn mấy lần.
Bên trong màn hình phát sóng trực tiếp, Ngoã Ngoã bụm mặt khóc, nghe đến âm thanh đặc biệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn, quẹt mũi một cái: "Có quà tặng? Cảm ơn ba Thời tặng ba cái mưa sao băng, oa! Ba cái! ! ! Cảm ơn ba Thời tặng quà...Ái không đúng!"
Ngoã Ngoã cả giận nói: "Thời Lạc! ! !"
Thời Lạc nở nụ cười.
Ngoã Ngoã nghiến răng nghiến lợi: "Có người cảm thấy hôm nay em thi đấu với IAC các anh là đang đánh trận giả! ! ! Anh còn tặng quà! ! !"
Thời Lạc mỉm cười, tiện tay tặng thêm cho Ngoã Ngoã năm mưa sao băng giá ba ngàn một cái.
(Tương đương gần triệu một cái :))) )
"Được rồi được rồi, đừng tặng nữa, mời em ăn một bữa là được." Ngoã Ngoã là người đàng hoàng, đau lòng Thời Lạc bị nền tảng phát sóng trực tiếp thu phí khấu trừ thủ tục, không cho tiếp tục tặng quà, nói, "Nếu anh không có chuyện gì hai ta xếp đội một lát? Ôm đùi anh lấy điểm, coi như anh bồi tội cho em."
Thời Lạc không đáp lại, mang quà tặng độ nổi tiếng miễn phí của nền tảng ném một mạch cho Ngoã Ngoã, đóng phát sóng trực tiếp lại mở tài khoản game của mình lên.
Thời Lạc tổ đội với Ngoã Ngoã, hai người ở server trong nước xếp trận.
Ngoã Ngoã gửi qua lời mời mở chat voice, Thời Lạc nhận.
Ngoã Ngoã còn đang ríu ra ríu rít: "Ngày hôm nay bọn anh quá ác độc, quá ác độc, em bị bọn anh chà đạp đến mức không còn chút sức đánh trả nào...."
Hai người đứng vào bản đồ, Thời Lạc nói: "Cố ý."
Ngoã Ngoã khóc chít chít: "Nhìn ra rồi, em đâu có chọc giận anh."
Thời Lạc nói: "Không liên quan đến cậu."
Ngoã Ngoã vừa vào nghề được một năm, thật không biết giữa Thời Lạc với Dư Thuý có ân oán, mờ mịt nói: "Vậy có thể liên quan tới ai? Kẻ ngu cũng nhìn ra hôm nay anh ghim em."
Thời Lạc mua trang bị sơ cấp: "Vừa nãy bồi tội với cậu, còn chưa được?"
"Được thôi." Ngoã Ngoã thở dài, "Không trách anh, là em cũng sẽ nhằm vào Trị Liệu Sư, em ngày hôm nay đánh giai đoạn đầu quá kém, căn bản không học được một bộ của Dư thần, tài nghệ không bằng anh, tâm phục khẩu phục."
Thời Lạc khựng lại.
Thời Lạc không tiếp tục nói nữa, dẫn theo Ngoã Ngoã đi làm sạch sương mù.
Ngoã Ngoã còn đang ăn năn hối hận: "Ài, đấu pháp giống nhau, nhưng Dư thần thì phát huy đến nước chảy mây trôi, lúc anh ấy dạy em xuất sắc đến mức em muốn ngất xỉu luôn. Thật tình, Dư thần là một Trị Liệu Sư, lại đè lên Tay Đột Kích của bên đối diện đánh, làm em nhìn đến nhiệt huyết sôi trào! Hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tìm các anh thực chiến, cuối cùng lại bị các anh đè bẹp."
Thời Lạc thu một đầu người của bên đối thủ, như trước không lên tiếng.
"Dư thần thật lợi hại, ài, em bỏ qua, không chơi Trị Liệu Sư thích khách đấy đâu, chơi không nổi, em đàng hoàng làm một vú em bảo mẫu thì hơn."
Thời Lạc như mất tập trung nói: "Cậu bây giờ đã rất tốt, không cần học tập kịch bản bày võ của người ta."
Ngoã Ngoã thở dài: "Đội trưởng của em bảo em học, vậy sao có thể không nghe? Đội trưởng bọn em nói, thừa dịp lúc em còn chưa cố định đường lối, có thể thử học con đường khác, em thật sự nghiêm túc học."
"Em vốn rất sợ Dư thần, mà thật ngoài ý muốn, tính tình Dư thần rất tốt, bị em hỏi đông hỏi tây cũng không mất kiên nhẫn, hẳn là nhìn mặt mũi của đội trưởng bọn em." Ngoã Ngoã bất đắc dĩ, "Dư thần là giáo viên tốt, em lại chẳng phải học sinh tốt, thật sự nỗ lực, nhưng vẫn không học được."
Thời Lạc nói: "Quên đi."
"Đội trưởng của bọn em cũng cảm thấy nên thôi, nhưng giám đốc của bọn em còn chưa hết hi vọng, nhất định cứ bắt em phải tiếp tục luyện tập. Thôi, cũng là vì tốt cho em, bảo em học thì em học." Ngoã Ngoã thê thảm hề hề, "Nói đến cái này....Anh Thời, em có thể dùng anh để luyện tập không? Em đến hàng trước đánh, chăm sóc em một chút nha."
Thời Lạc có chút đăm chiêu nghe lời Ngoã Ngoã mới nói vừa nãy, hoàn hồn lại: "Được."
Ban ngày mới ở trên sân thi đấu ngược Ngoã Ngoã, trong lòng Thời Lạc vốn có hơi hơi xấu hổ, vì vậy lúc này Ngoã Ngoã muốn dùng mình luyện tập, Thời Lạc không chút suy nghĩ liền đồng ý, có điều qua mười phút Thời Lạc hối hận rồi.
Nguyên nhân không phải do Thời Lạc, là do Ngoã Ngoã chơi Trị Liệu Sư thích khách thật quá con mẹ nó vô dụng!
Ngoài trừ lúc phát sóng trực tiếp chơi tài khoản phụ, Thời Lạc đã rất lâu không gặp phải Trị Liệu Sư nào vô dụng thế này!
Thời Lạc từ ngày đầu tiên chơi game này đều chưa từng mắng Trị Liệu Sư, mà ngày hôm nay thiếu chút nữa phá giới.
"Cậu đ..." Thời Lạc cắn răng nuốt lại lời định nói vào bụng, "Rất đột tiến....Cậu có thể, hơi hơi phán đoán nhân số của bên đối thủ một chút được không?"
"Cậu m...Từ từ đi, không được sao?"
"Tôi c...Bãi cỏ, đi đến bãi cỏ phía tây có nghe không? ! Đi đi! ! ! Không nghe thấy hả? ! ! !"
Hai người xếp đội đôi ba tiếng, xếp hạng tài khoản chính của Thời Lạc từ hạng nhất server trong nước dùng phong thái đỉnh cao nhanh chóng vọt xuống hạng .
Đánh xong một trận cuối, Thời Lạc mở ra giao diện top xếp hạng server trong nước, nhìn hạng của mình thật lâu không nói nên lời.
Thời Lạc không muốn chửi đổng, hắn đốt điếu thuốc.
Ngoã Ngoã cẩn thận từng li từng tí: "Anh Thời? Chúng ta còn...Còn đánh không?"
Thời Lạc thở ra một miệng khói thuốc, sau một lúc nói: "Cậu biết tôi vì giữ vững hạng một server, mỗi tuần tôi phải đánh bao nhiêu trận để dành điểm cao không?"
"Hạng của tôi đã liên tục vững vàng bốn tháng, chỉ cần ngày hôm nay không sao, lại giữ nửa tháng nữa là tôi có thể phá kỷ lục..."
Thời Lạc bắt đầu hoài nghi cái con người đàng hoàng Ngoã Ngoã này: "Cậu đang diễn kịch với tôi?"
Ngoã Ngoã khóc không ra nước mắt: "Em tình nguyện là em diễn kịch với anh, nhưng em thật sự vô dụng, anh hút thuốc trước, xin bớt giận xin bớt giận."
Thời Lạc ngậm thuốc lá lắc đầu: "Không không không, cậu tìm Cố đội trưởng luyện tập với cậu đi, tôi không chơi với cậu."
Ngoã Ngoã u sầu đứt ruột: "Anh ấy đã sớm không giúp em nữa, em Trị Liệu Sư thích khách này, lại đuổi lui thêm một Tay Đột Kích."
Thời Lạc nói: "Xem cậu là một trong số ít những bạn bè của tôi, thật tâm khuyên cậu, buông tha đi."
"Em cũng cảm thấy, Trị Liệu Sư thích khách có thể gặp không thể cầu, em không muốn nỗ lực...Ấy!" Ngoã Ngoã đột nhiên nhớ tới gì đó, "Anh Thời, trước khi chuyển chức, không phải anh là Trị Liệu Sư thích khách hả?"
Thời Lạc hít một hơi thuốc lá, hàm hồ ừ một tiếng.
"Thiên phú khó có như vậy! Lúc đó sao anh lại chuyển chức! Thật lãng phí quá! ! !" Ngoã Ngoã suy tư chốc lát, lại nói, "Có điều anh chơi Tay Đột Kích cũng rất đỉnh cao, không thể nói lãng phí được, nhưng mà không khéo Trị Liệu Sư vốn rất ít, Trị Liệu Sư thích khách lại càng hiếm thấy hơn, cái này cũng quá đáng tiếc."
Thời Lạc lui khỏi bản đồ: "Không có gì đáng tiếc."
Ngoã Ngoã vẫn cảm thấy nhức nhối: "Thật sự là được yêu thích đến không còn sợ hãi nữa....Tóm lại là làm sao lại chuyển chức? A a a a a a a đáng tiếc chết thôi."
Thời Lạc không để ý tới Ngoã Ngoã, hút xong một điếu thuốc chuẩn bị tắt máy tính, không biết làm sao Ngoã Ngoã bên kia vẫn còn quỷ gào truy hỏi không để yên, Thời Lạc bật cười: "Tôi còn không cảm thấy đáng tiếc, cậu thay tôi đau lòng cái gì?"
"Thì là cảm thấy lãng phí a a a..." Ngoã Ngoã đấm ngực dậm chân, "Nếu anh không chuyển chức chắc chắc sẽ không chuyển đội, vậy bây giờ vị trí Trị Liệu Sư chính thức của NSN là anh rồi, em làm dự bị cho anh cũng không tồi! Em cam tâm tình nguyện xách giày cho đại ca a a a..."
Thời Lạc cười nhạo.
Ngoã Ngoã đột nhiên bị câu lên lòng hiếu kỳ: "Nói một chút đi mà, lúc đó là tại sao?"
Thời Lạc lại đốt thêm một điếu thuốc.
"Bởi vì..."
Thời Lạc phiền muộn: "Lúc đó có thông báo chính thức, tự mình điều tra đi."
Ngoã Ngoã sốt ruột nói: "Anh trực tiếp nói với em đi, em vào nghề quá muộn, rất nhiều chuyện trước kia đều không biết."
Thời Lạc nói: "Tuyên bố chính thức..."
Thời Lạc nhớ lại chuyện đã qua, chậm rãi nói: "Bởi vì lý giải của bản thân tuyển thủ Evil đối với trò chơi đã mâu thuẫn với mục tiêu vị trí Trị Liệu Sư, tiếp tục thêm nữa chỉ dằn vặt lẫn nhau, cho nên..."
Ngoã Ngoã thử dò xét nói: "Chờ chút, em dùng ngôn ngữ phiên dịch thẳng ra ha, ý này chính là....Evil chơi Trị Liệu Sư rất tức giận, quyết định bỏ chữa bệnh theo vũ lực, đúng không?"
Thời Lạc nói: "Thật ra cậu có thể nói càng trắng ra hơn một chút."
Ngoã Ngoã phiên dịch lần nữa: "Cút về với mẹ đi Trị Liệu Sư, ông đây không làm vú em."
Thời Lạc đồng ý.
"Trâu bò, real trâu bò." Ngoã Ngoã chậm rãi vỗ tay, thật tâm thật lòng thở dài nói, "Thật ra một quãng thời gian em từng có suy nghĩ này, chỉ là đến bây giờ cũng không dám thật sự làm thế."
Thời Lạc nở nụ cười, tiếp tục nói: "....Dưới sự bàn bạc đầy đủ và hữu nghị giữa tầng quản lý chi nhánh FOG câu lạc bộ NSN với tuyển thủ Evil, câu lạc bộ và tuyển thủ nhất chí quyết định, tuyển thủ Evil từ ngày hôm nay chuyển sang vị trí Tay Đột Kích."
"Bởi vì trước mắt vị trí Tay Đột Kích đội một NSN đã đầy, đối với vấn đề sau này của tuyển thủ Evil, câu lạc bộ căn cứ theo ý nguyện cá nhân của tuyển thủ, tiến hành bước an bài kế tiếp."
Thời Lạc ngậm thuốc lá: "Trên đây."
Ngoã Ngoã vừa nói chuyện với Thời Lạc vừa mở ra website official khu thi đấu liên minh FOG Trung Quốc, nhập ID game của Thời Lạc tìm kiếm thông báo liên quan tới hắn hai năm trước, lúc này rốt cục cũng tìm được.
Thời Lạc lúc đó tuy là người mới, nhưng đã là tuyển thủ nửa minh tinh, thông báo chuyển vị trí năm đó được liên minh làm rất chính thức, còn được dán poster riêng biệt.
Trong poster Thời Lạc đứng thẳng phía sau hai nhân vật game, đứng trong bóng tối cầm lá chắn ánh sáng photon là nhân vật Trị Liệu Sư Thời Lạc chơi lúc trước, đứng dưới trụ đèn cầm súng tiểu liên là nhân vật Tay Đột Kích Thời Lạc mới thiết lập.
Ngoã Ngoã chần chờ nói: "Tuy rằng em đã có thể hiểu tình huống anh chơi Trị Liệu Sư sẽ cuống lên, nhưng lúc đó anh cũng đâu biết mình chuyển sang Tay Đột Kích vẫn có thể đạt đỉnh cao, cứ như vậy tuỳ tiện chuyển....Đây cũng thật quá ngốc...Ừm."
Thời Lạc thay Ngoã Ngoã nói: "Quá ngu ngốc."
Thời Lạc hít một hơi thuốc lá: "Tôi lúc đó đúng thật là tên ngu ngốc, thế nhưng nguyên nhân chuyển vị trí không phải cái này."
Trong nháy mắt Ngoã Ngoã còn hiếu kỳ hơn: "Vậy rốt cuộc là tại sao?"
Thời Lạc dập tắt tàn thuốc: "Không nói cho cậu, tôi đi." Thời Lạc dứt lời liền tắt máy tính, đi ngủ.
Thời Lạc nói đi là đi, fan trong phòng trực tiếp của Ngoã Ngoã đang nghe hai người nói chuyện đến hăng say, Ngoã Ngoã sợ mình không cẩn thận nói nhầm theo nhịp điệu của Thời Lạc, luống cuống tay chân đóng phát sóng trực tiếp.
Phòng huấn luyện chiến đội NSN, đội trưởng Cố Càn đứng dậy rót nước, Ngoã Ngoã bỏ tai nghe xuống thuận miệng hỏi một câu: "Đội trưởng, năm đó lúc Thời thần ở đội chúng ta, tại sao đột nhiên chuyển sang Tay Đột Kích?"
Bước chân Cố Càn dừng lại, nghiêng đầu nhìn người vẫn luôn đứng bên cửa sổ chơi di động: "Cậu ta làm hại."
Ngoã Ngoã trợn mắt ngoác mồm: "Dư thần?"
Ngoã Ngoã ngẫm nghĩ: "Không đúng, lúc đó không phải Dư thần đã đi đến khu thi đấu ở Châu Âu rồi sao? Làm sao có thể..."
"Cũng bởi vì không ở trong đội." Cố Càn bình tĩnh, "Lúc đó khu thi đấu của chúng ta hẹn đội ở Châu Âu thi đấu luyện tập, trùng hợp bọn tôi thi đấu với đội Dư Thuý vừa vào, Thời Lạc là Trị Liệu Sư của tôi. Đánh ba trận thua ba trận, toàn bộ hành trình Thời Lạc đều bị nhắm vào, đến trận cuối cùng...Thời Lạc hình như ngoại trừ lúc ván game vừa bắt đầu, vẫn luôn không thể tái sinh."
Ngoã Ngoã sợ hãi: "Đây không phải so với em hôm nay còn thảm hơn hả? !"
"Cậu ngày hôm nay tính là cái gì." Cố Càn nói, "Năm đó đội Châu Âu giẫm lên đá tái sinh ngược bọn tôi, sống lại liền giết, cố ý để Trị Liệu Sư của bọn họ tới giết người, là cậu ta, Dư Thuý."
"Trận cuối cùng lúc đó bọn tôi đã muốn nhảy khỏi bản đồ, thật sự đánh không lại, lãng phí thời gian cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ có Thời Lạc vẫn luôn không ngừng nhảy vào, một mình đi bên trong bản đồ, chết rồi lại đứng lên, đứng lên lại chết...
Nhân vật trong game FOG sau khi bị thương sẽ để lại vết thương trên người, còn lưu lại vết máu, cho dù trong game đã tái sinh, vết thương và vết máu trên người nhân vật cũng sẽ không biến mất, không ngừng bị đánh không ngừng bị giết, lúc sau tái sinh..."
Ngoã Ngoã tưởng tượng đến cái hình ảnh kia, gian nan hỏi: "Chết....bao nhiêu lần?"
" lần." Cố Càn nhìn Dư Thuý còn đang chơi di động, "Đúng không?"
Dư Thuý vẫn nhìn điện thoại, nghe vậy ừ một tiếng.
Trận game năm đó, nhân vật của Thời Lạc toàn thân đều là vết thương, nửa khuôn mặt đều thấm đẫm máu, hoàn toàn biến đổi.
Ngoã Ngoã khó nhọc nói: "...Anh ấy lúc đó mới bị anh bán, Dư thần, bên trong nhiệt huyết tràn đầy, anh chắc chắn phải làm nhân vật phản diện."
Dư Thuý xuất thần chốc lát, nở nụ cười, lầm bầm lầu bầu: "Không ở bên trong nhiệt huyết tràn đầy, tôi cũng đã sớm là nhân vật phản diện."
"Đúng." Cố Càn nói, "Trong ấn tượng của tôi, giới thể thao điện tử trong nước cùng chung mối thù nhổ nước bọt chỉ có hai lần. Lần đầu tiên là bởi vì Dư Thuý mang đội chuyển sang Châu Âu, lần thứ hai bởi vì Thời Lạc trong ba tháng bị bán hai lần."
"Cả diễn đàn đều nhất trí đồng tâm hiệp lực nhằm vào, làm video di ảnh bôi đen phát ra khắp nơi...Còn kém việc cùng thuê sát thủ đến Châu Âu phế tay Dư Thúy."
Cố Càn yên lặng tổng kết: "Người đầu tiên thống nhất được tất cả bình phun thể thao điện tử, Whisper, Dư Thúy."
Dư Thuý mỉm cười: "Vinh dự."
Ngoã Ngoã lúng túng nhìn Dư Thuý, không dám trêu chọc, tự mình tiếp tục đi xếp trận game.