Một đám tuyển thủ đồng thời gây chuyện, nhân viên của liên minh khu thi đấu Trung Quốc tất nhiên phải đến hỏi một phen, Chu Hoả đã có phòng bị từ trước, đầu tiên nói rõ ràng mười mươi đầu đuôi câu chuyện, thuận tiện giải thích giúp mấy chiến đội khác, tuyển thủ một không làm trái kỷ luật hai không phạm quy định, tại nền tảng công cộng mắng bình phun chỉ là hành vi cá nhân của tuyển thủ, hơn nữa là bị ép phản kích, bản thân không hề làm trái với bất kì quy định nào của liên minh.
Mà phía liên minh vẫn gửi thông báo chính thức đến câu lạc bộ Free, Saint và Dĩ Chiến, yêu cầu các câu lạc bộ điều chỉnh hành vi của tuyển thủ, cấm câu lạc bộ mở rộng thêm ảnh hưởng, khuyên nhủ một phen, yêu cầu tầng quản lý của các câu lạc bộ phối hợp với liên minh, tận lực giữ gìn hình tượng tích cực của tuyển thủ.
Suy cho cùng tuyển thủ cũng không thật sự làm trái kỷ luật, liên minh không thể làm bất cứ hình thức xử phạt nào, chỉ có thể không đau không ngứa bất lực nhắc nhở một chút. Chu Hoả gần đây ở cùng với đám kẻ ác này một thời gian lâu, tính tình cũng nóng nảy, không còn láu cá trước sau như một nữa, lúc trả lời nhân viên chính thức của liên minh rất đúng mực, tổng kết mà nói cái gì nên tuân thủ nhất định sẽ tuân thủ, nhưng cơn giận không nhịn được vẫn sẽ nhất định không nhịn.
Ứng phó tốt liên minh bên này, ấn xuống phím gửi đi, Chu Hoả tinh thần sảng khoái, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình thanh xuân, nhuộm thêm cả một đầu tóc bạc là có thể phun cả nước không ai sánh lại giống như Thời Lạc .
Cùng với mấy nhân viên ở căn cứ mở một cuộc họp nhỏ, Chu Hoả yên lòng bảo mọi người đi nghỉ ngơi, lại nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.
Chu Hoả ra khỏi phòng họp lầu , đi một vòng lầu một không nhìn thấy ai, chỉ đụng được lão Kiều ra ngoài chờ lấy thức ăn ngoài, Chu Hoả hỏi, "Những người khác đâu? Ngủ?"
"Không biết, tôi mới vừa giặt quần áo xong." Lão Kiều vén tay áo, "Đồ ngủ quần lót, không tiện để dì giặt, chất thành cả tuần, mới vừa giặt xong, làm sao thế?"
"Còn làm sao? Mắng bình phun vui vẻ." Chu Hoả sửa lại cổ áo nở nụ cười, "Thật sảng khoái, cảm giác mình trẻ xuống vài tuổi, bọn họ ngủ hay là còn đang chơi đó? Tôi đi thông báo bài cuối cùng một chút, thông báo xong tôi cũng đi ngủ."
"Không biết, lúc tôi chuẩn bị đi giặt quần áo bọn họ còn ở phòng huấn luyện, Thần Hoả với Puppy hình như là mở máy, không biết đang làm gì, Dư Thúy với Thời Lạc ở trên ghế sô pha." Nói đến cái này, lão Kiều cau mày, "Tại sao tôi cảm thấy...Gần đây Dư Thúy với Thời Lạc đều dính cùng một chỗ? Hai người này từ sau khi hoà thuận tại sao còn gần gũi hơn những người khác nữa?"
Trong mắt Chu Hoả loé ra một vệt ý cười bí ẩn, "Quan hệ tốt thôi, tính tình đó của Thời Lạc, lúc hờn Dư Thúy chỉ thiếu chút nữa là ác chiến với Dư Thúy, lúc tốt thì chỉ thiếu chút nữa muốn quấn lấy Dư Thúy bất cứ lúc nào, Đây...Đây chính là thanh xuân."
"À." Lão Kiều không có vấn đề gì lắc đầu một cái, "Lúc ở FS cũng như vậy, Thời Lạc chỉ dính với Dư Thúy."
Nhân viên giao thức ăn ngoài đến nhấn chuông cửa, lão Kiều vội vã đi mở cửa, Chu Hoả đi lên lầu tìm mọi người.
Cần đối đáp đều đã đối đáp rồi, Chu Hoả muốn thông báo với mấy tuyển thủ một tiếng, việc này xem như chính thức trôi qua, thế nhưng lúc Chu Hoả đi đến lầu hai vẫn như trước không nghe thấy tiếng người, bên ngoài cửa ký túc xá của từng người đều yên lặng không một tiếng động, Chu Hoả đẩy cửa phòng huấn luyện ra nhìn, đầy đủ người, không có ngoại lệ, tất cả đều ngồi trước máy tính của mình.
Không ai phát sóng trực tiếp, không ai chơi cái khác, đều giống như ngày xưa, tự mình huấn luyện phần mình.
Vốn bị mấy thành viên ảnh hưởng, Chu Hoả vô cùng hài lòng cảm thấy bản thân trở lại thời kỳ phản nghịch đứng tại chỗ, trong nhất thời cổ họng như thắt chặt.
Cũng tại tiếng trước, bình phun trong diễn đàn còn châm chọc khiêu khích những người này, nói bọn họ chơi gái chơi hot girl mạng, ngủ với fan, tuỳ tiện lên sân thi đấu lấy tiền lương, xuống khỏi sân đấu người này còn biết chơi hơn người kia.
Rất nhiều người không hiểu rõ tình huống, bảo sao biết vậy, cũng tin, cảm thấy đám tuyển thủ tuổi tác trung bình vừa qua này cùng lắm chỉ là ỷ vào tài năng trời cho hơn người bình thường một tí, dễ dàng có thể lấy được lương trăm vạn ngàn vạn một năm, chơi game mà còn kiếm được tiền lời, nhàn hạ thoải mái sống qua ngày.
Mấy người Thời Lạc đều bị phun thành quen, cũng phun người khác thành quen, cứng lên thì đám não tàn kia cũng chẳng là cái gì, miệng độc không thua bất cứ ai, không một ai trong đây khổ sở.
Chưa một tuyển thủ nào từng giải thích cho bản thân mình, lương một năm ngàn vạn không dễ cầm như vậy.
Bỏ xuống việc học, cắt đứt đường lui.
Hi sinh thanh xuân, hi sinh sức khoẻ, hi sinh thời gian bên gia đình, hi sinh thời gian yêu đương tốt đẹp nhất.
Quấy rối từ bên ngoài rất nhiều, áp lực thi đấu rất lớn, trong giới cạnh tranh vô cùng ác liệt.
Phải ăn rất nhiều khổ, phải thật nỗ lực, phải muốn thắng hơn bất cứ ai.
Nếu không phải quá muốn thắng, ai sẽ chịu bị giội nước bẩn tắm cũng không sạch, lại tạm thời đè xuống lửa giận trong lòng, dù một hai tiếng cũng không muốn lãng phí thời gian huấn luyện.
Ít nhất người bình thường như Chu Hoả không làm được, bản thân Chu Hoả không đứng trong chuyện, lúc này còn bị tức đến đau gan, hận không thể đại chiến hiệp với bọn nhổ nước bọt.
Mà những tuyển thủ này làm được.
Đã phun đã mắng, đã dành thời gian tán tỉnh, nhìn lại còn thời gian, vẫn muốn huấn luyện thêm một lát.
Dù cho huấn luyện viên đã nói cho nghỉ ngơi, cho dù chỉ là một hai tiếng.
Chu Hoả đứng ở ngoài cửa phòng huấn luyện, bị Thời Lạc dấy lên bệnh trung nhị nóng não cũng bình tĩnh lại, làn đầu tiên cảm thấy một đám kẻ ác trong chiến đội nhà mình còn có đạo đức nghề nghiệp hơn bất cứ một người nào.
Chu Hoả không vào quấy rầy mọi người nói chuyện phía liên minh bên kia đã kết án nữa, chỉ đứng ở ngoài cửa chụp mấy tấm ảnh cho mọi người.
Liên minh bên kia đã xử lý tốt, Chu Hoả vốn muốn báo cho mọi người xong rồi lại dùng weibo chính thức dứt điểm chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, là chính mình quá khuôn phép.
Chu Hoả vào weibo chính thức của Free, đính kèm thêm một tấm ảnh.
[ Mắng bình phun là nghiêm túc, muốn thắng cũng là nghiêm túc. ]
Weibo vừa phát, bình luận trong nháy mắt vượt qua một ngàn, những fan thật lòng thích tuyển thủ Free vô cùng hãnh diện, vốn lo lắng mấy người Free vì phun người mà mất fan cũng không tiếp tục lo sợ không đâu nữa.
Tuyển thủ mình thích nhiều năm như vậy mãi mãi sẽ không khiến người ta thất vọng, nói thô tục độc miệng nhất, đánh thi đấu cũng nghiêm túc nhất, không mâu thuẫn, cũng không cần bọn nhổ nước bọt đến chỉ tay năm ngón.
Một hồi phong ba mấy ngày sau từ từ dẹp loạn, mặc dù tự dưng xui xẻo chọc vào một chuyện tanh tưởi thiếu chút nữa rửa không sạch, mà trải qua trận chiến này, Chu Hoả quản lý chiến đội xem như là hoàn toàn rèn luyện thành công cùng mấy tuyển thủ Free.
Chu Hoả không tiếp tục cố chấp ham mê kinh doanh độ nổi tiếng chiến đội, cũng không tiếp tục kiên trì giữ gìn hình tượng mười phân vẹn mười của tuyển thủ nữa.
"Rất tốt, miễn cho tất cả mọi người đều bó chân bó tay, cũng không phải idol, có thái độ không tốt chỗ nào hay lại làm sao, chúng ta vẫn chính là như vậy, số fan vẫn áp đảo người khác."
Buổi trưa thừa dịp lúc mọi người ăn sáng, Chu Hoả mở họp thả lỏng nói, "Có chúng ta vẽ mẫu thiết kế, những chiến đội khác cũng kiên cường theo, tôi nghe nói trạng thái của ROD bây giờ đã điều chỉnh rất tốt, ngày hôm qua lúc phát sóng trực tiếp còn nói ngóng trông thi đấu playoffs cùng đánh một trận với chúng ta, nhất định rửa sạch nhục nhã."
"Có thể có thể." Puppy lười biếng nói, "Người trẻ tuổi, phải bị phun mấy lần mới có thể rèn luyện ra được tố chất tâm lý, lần này cậu ta bị tấn công mạng, sau này thi đấu lớn sẽ không dễ bị áp lực lớn mà thao tác biến dạng nữa, Này...Lần này chúng ta hoàn toàn là giúp NSN luyện binh, lỗ vốn."
"Nhắc nhở một câu, ROD bằng tuổi cậu, chỉ nhỏ hơn Dư Thúy một tuổi, so với Thời Lạc còn lớn hơn một tuổi đây." Lão Kiều tự nói tự thở dài, "Thảm nhất vẫn là chúng ta, bốn người đang làm tay đánh chính thi đấu, lớn nhất mới chỉ , thế mà tất cả đều đã bách độc bất xâm.
(Bách độc bất xâm: trăm độc không thể xâm nhập, ý nói dù cho đó có là chuyện tồi tệ thế nào thì bản thân cũng không bị ảnh hưởng.)
Thần Hoả cắn một miếng dưa chuột, cũng thở dài, "Thế giới này đều đang làm gì chúng ta thế này..."
"Nói chuyện cẩn thận." Thời Lạc cau mày, "Đừng đau xót mình lại đi trách người khác."
"Cậu xem, nhìn mình xót cho mình cũng bị mắng." Thần Hoả thương tiếc sờ sờ mặt, "Kẻ ác thì không xứng được người khác thương tiếc?"
Dư Thúy từ từ ăn một thìa cháo, "Không xứng."
"Chuyện huấn luyện là lão Kiều quản lý, huấn luyện viên là chuyên nghiệp, đội phân tích dữ liệu cho các cậu cũng là chuyên nghiệp, những thứ này tôi không xen vào được nên không nói, tóm lại NSN khó đánh thứ hai ở thi đấu thường quy cũng không hiểu ra sao lại thắng dễ dàng, tiếp theo là Saint, không biết mấy ngày nữa, số liệu phân tích mùa giải này của Saint có lẽ cũng sẽ đưa cho các cậu, trước mắt Thiên Sứ Kiếm vẫn là Trị Liệu vú em đứng đầu, đấu pháp của bọn họ thật ra khắc với chúng ta, nên nhắm vào thì nhắm vào, nên bổ túc bản thân thì bổ túc bản thân, tôi không biết nhiều thứ nên không nói nhiều." Chu Hoả cầm sổ ghi chép viết viết vẽ vẽ, "Phương diện kinh doanh chiến đội không cần mọi người bận tâm, chỉ nói một chuyện, hỏi ý kiến của mọi người."
Chu Hoả đặt sổ ghi chép xuống, nhìn mọi người, "Thánh Kiếm."
"Cái chiến đội quỷ này không biết lên cơn điên gì, cứ nhìn chòng chọc chúng ta không tha, tính ra tôi đã ở weibo chính thức mắng bọn họ hai lần, thật sự kết thù, muốn yên ổn sống cùng nhau đã không có khả năng từ lâu." Chu Hoả dò hỏi mọi người, "Tôi muốn hỏi mấy cựu tuyển thủ Thánh Kiếm các cậu một chút, nếu như tôi muốn làm lung lay tâm thái của bọn họ, có thể làm được không?"
Lão Kiều bất ngờ liếc mắt nhìn Chu Hoả, "Ghê gớm nha, cậu đây là bị mấy đứa này lây bệnh?"
"Là bị lây bệnh, cũng thật sự chịu cái chiến đội này phá đủ lắm rồi, một nửa một nửa thôi." Chu Hoả hỏi, "Dù sao bọn họ thi đấu tôi không cần phiên dịch cũng có thể xem hiểu, chúng ta cũng trèo tường xem diễn đàn của bọn họ, chiến đội của bọn họ không thể không có lúc thất bại, tôi sẽ lợi dụng lúc bọn họ té ngã trào phúng vài câu, hữu dụng không?"
Dư Thúy lắc đầu, "Vô dụng."
Puppy nói theo, "Không thể, một là khác biệt văn hóa, bọn họ thật sự lạc quan hơn, hơn nữa châm ngôn kinh doanh của bọn họ không giống chúng ta, cho dù có tuyển thủ nào đó trạng thái bị lạnh, rất nhanh sẽ bị đổi đi ngay lập tức, không hề có ảnh hưởng gì đối với toàn thể bọn họ."
"Bọn họ nhắm vào chúng ta cũng không có gì kỳ lạ." Thần Hoả vừa nhai dưa chuột vừa nhìn Dư Thúy, "Dư Thúy không gia hạn hợp đồng, chỉ chuyện này đã hoàn toàn đắc tội với bọn họ, tôi với Puppy lại cùng về nước, nợ này chắc là cũng bị tính xuống đầu Dư Thúy, cao tầng của bọn họ đều thù rất dai."
Chu Hoả cau mày nói, "Là chỉ cao tầng buồn nôn? Tuyển thủ cũng buồn nôn, lần trước giết liên tiếp Thiên Sứ Kiếm với Ngoã Ngoã có còn nhớ không? Tuyển thủ của bọn họ còn đem chuyện giết liên tiếp Trị Liệu Sư trong khu thi đấu của chúng ta phát lên Twitter diễu võ dương oai, cái thứ gì."
"Chuyện này tôi biết." Thời Lạc cắn một miếng bánh quẩy, "Chờ lấy được tiêu chuẩn đi thi đấu thế giới, nếu có thể đụng vào bọn họ, tôi chắc chắn sẽ cùng mấy tuyển thủ đó đánh xoá nick chiến."
Đôi mắt Dư Thúy hơi sáng lên, chếch mắt nhìn về phía Thời Lạc, nở nụ cười.
Thần Hoả hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn trên dưới Thời Lạc, "Evil, chúng ta thật sự không đến nỗi chơi lớn như vậy."
Thời Lạc ăn xong lau miệng, "Tự mình tôi cược, anh không cần tham gia."
Chu Hoả đầy mặt mờ mịt, nhìn lão Kiều kế bên mình, "Xoá nick chiến là cái gì?"
"Tiếng lóng." Lão Kiều nở nụ cười, "Vừa nghe là thấy từ mấy quán internet đi ra..."
Lão Kiều thả cái thìa xuống, giải thích cho Chu Hoả, "Xoá nick chiến, một số người ngày trước cũng chơi, bởi vì các loại thâm cừu đại hận trong game, là cái kiểu hoàn toàn không thể hoà giải đấy, có người sẽ hẹn một trận sinh tử, thắng không sao, thua sẽ phải xoá tài khoản."
"Bồi dưỡng một cái tài khoản không dễ dàng, nạp tiền mua skin hết bao nhiêu chưa nói, rất nhiều skin đều không xuất bản nữa, bây giờ có tiền cũng không mua được, còn có thành tích chiến đấu từng mùa từng mùa của mình, đều là huy chương vững chắc." Lão Kiều nhìn về phía Thời Lạc, "Giá trị tài khoản của tuyển thủ chuyên nghiệp càng khỏi phải nói, tính phần tiền, bọn họ nạp tiền không thể đếm hết, đập tiền cho vợ nhỏ của mình đều nhắm mắt đập, mỗi lần mỗi lần nạp tiền tính theo vạn còn thiếu, không nói cái này, nhưng ký ức tình cảm thì sao?"
"Tài khoản cá nhân lưu lại những lần bọn họ thêm bạn tốt, còn có mỗi câu lịch sử trò chuyện trong game, bạn tốt của bọn họ cơ bản đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, có không ít người đã giải nghệ, tất cả ghi chép trong game đều trở về trống rỗng, vậy chẳng phải không có cái gì kỷ niệm? Còn có ghi chép mỗi một trận thi đấu, tương lai giải nghệ mở ra nhìn, đây chính là giang sơn mình đã đặt xuống." Lão Kiều nhớ lại thời gian trước khi mình giải nghệ, cảm thán, "Mấy tháng trước lúc mới vừa xây dựng đội, phía liên minh chăm sóc đặc biệt đến Dư Thúy như vậy, trợ giúp gì cũng đồng ý cho, Dư Thúy đều không cần, chỉ mở miệng một lần với phía liên minh, đó là muốn tìm lại tài khoản năm đó bọn tôi đã xoá bỏ, cậu cho là tại sao?"
Chu Hoả cứng ngắc tại chỗ, nhìn về phía Thời Lạc, cười gượng, "Vậy...Đúng thật không cần chơi lớn như thế."
"Không có vấn đề gì, trước kia đã muốn cược một lần, chỉ là lúc đó..." Thời Lạc dừng lại, không tiếp tục nói.
Chu Hoả chưa phản ứng kịp, tò mò hỏi, "Lúc trước muốn cược với ai?"
Ánh mắt Dư Thúy hơi động, nhìn về phía Thời Lạc, "Chắc là tôi."
Thời Lạc nhìn hai bên một chút, không lên tiếng, chấp nhận.
Thần Hoả cười vỗ bàn, "Không nói tôi cũng quên mất, Trị Liệu Sư đầu tiên bị giết liên tiếp trong khu thi đấu chúng ta là Lạc Lạc, ài không phải tôi đổ thêm dầu vào lửa, thật sự, Thời Lạc, năm đó trước khi chuyển vị trí cậu nên cược với Dư Thúy một lần, hai cậu ai xoá nick tôi cũng vui vẻ hết!"
Dư Thúy bình tĩnh nhìn Thời Lạc, "...Tại sao không cược?"
Thời Lạc liếc mắt nhìn Dư Thúy, im lặng chốc lát mới hàm hồ nói, "Lúc đó hai chúng ta đều là tài khoản mới, xoá cũng không thú vị."
Trong lòng Dư Thúy biết đây không phải đáp án, kiêng kỵ mấy người khác trên bàn, không tiếp tục hỏi đến cùng, nói xong chuyện chính từng người rời đi, Thời Lạc một mình lên sân thượng hút thuốc, Dư Thúy đi theo.