FOG [ Điện cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kì Đa
Chương:
Beta: Sunny
_________________________________
Sau khi chính thức kết thúc thi đấu, nhân viên công tác của Saint mới đi mở một buổi giải thích, lâm thời báo cho mấy bình luận viên và đạo diễn, xin cho bọn họ mấy phút, cho lão A xen vào một chút thời gian tạm biệt.
Bình luận viên và tất cả khán giả đều bất ngờ, tay phải hơi run của lão A cầm micro, mang theo nụ cười bình tĩnh giới thiệu bảy năm qua mình không có nổi bật gì nhưng luôn luôn nỗ lực, cảm ơn toàn bộ nhân viên của Saint đã dốc sức phục vụ mình từ khi còn là đào tạo trẻ, cảm ơn tất cả các đồng đội, cảm ơn Thiên Sứ Kiếm cùng làm bạn mấy năm qua giúp đỡ lẫn nhau, lại chúc các khu thi đấu trong nước được may mắn, hi vọng mọi người có thể đạt được thành tích tốt trong thi đấu thế giới năm nay.
"Rất nhiều người...Có lẽ bởi vì tôi giải nghệ mới biết trong liên minh còn có người như vậy. Tuy rằng tôi không để lại dấu vết gì, nhưng tôi cũng ở trong liên minh hăng hái chiến đấu như tất cả mọi người, không dám thiếu đi một phần nỗ lực nào so với ai khác, bị thiên phú giới hạn, tôi vẫn luôn không được nhiều người biết rõ, cũng đúng, từ trước đến nay trên sân thi đấu chỉ nhìn thành tích, việc tôi có thể làm chỉ gói gọn trong từ không lười biếng, để bản thân mình không thẹn với lòng." Lão A quay đầu lại nhìn về phía đồng đội của mình phất tay một cái, cuối cùng nói, "Vinh dự lấy được quá ít, chỉ trách tôi không đủ năng lực, không có gì oan ức, tôi đã có đủ may mắn, tôi rất vinh hạnh có thể ở cùng sân thi đấu với những người toả sáng lấp lánh này, ở câu lạc bộ có bầu không khí tốt như vậy vui vẻ trải qua bảy năm quan trọng nhất cuộc đời, bắt đầu từ năm ngoái còn được đánh vị trí chính trong đội, cuối cùng tại thi đấu lớn thế này hoàn thành nghi thức giải nghệ, đây đều là nhờ..."
Lão A lau nước mắt, dừng lại nửa phút mới tiếp tục nói, "Nhờ ông chủ của câu lạc bộ tôi, quản lý...Và cả những đồng đội của tôi không hề bỏ tôi, bọn họ đều biết vai phải của tôi rất nhanh sẽ tàn phế, vậy mà vẫn không từ bỏ tôi..."
Lão A quẹt nước mắt, tiếp tục nói, "Bọn họ không bỏ tôi, tôi cũng không thể bỏ chiến đội, nhưng năng lực của tôi có hạn, không dám ở lại gia nhập vào đội huấn luyện viên làm ảnh hưởng mọi người, mà giải nghệ xong tôi vẫn sẽ gia nhập vào đội phối hợp cùng huấn luyện, tận lực báo đáp chiến đội, tôi làm thay thế bổ sung nhiều năm như vậy, thật sự rất hiểu đánh phối hợp, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ các thành viên chơi chính trong đội, các fan cứ yên tâm, cả đời này tôi cũng không rời Saint, Saint cố lên, mọi người cố lên."
Lão A cúi sâu người chào một cái, trả lại micro cho người chủ trì.
Dư Thúy với Thời Lạc ở bên trong sân thi đấu, có thể thấy rất rõ các thành viên, đội huấn luyện viên và cả ông chủ của Saint đều đang đứng dưới đài đợi lão A, chờ lão A đi xuống rồi mọi người ôm nhau một cái thật lâu.
Thời Lạc tận lực nhịn nước mắt, ở rất xa chụp cho bọn họ mấy tấm ảnh.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc, "Lần đầu xem người khác giải nghệ?"
"Xem ở hiện trường thì là lần đầu." Thời Lạc gửi ảnh mình chụp cho Thiên Sứ Kiếm, thấp giọng nói, "Thời gian lão Kiều giải nghệ là quay video, mấy lời nói ra đều là lời khách sáo, không chạm vào tim, cái video đó cũng không tới phút, lúc đó xem chỉ thấy hơi chạnh lòng, không...Trực tiếp thế này."
Thời Lạc nghiêng mắt nhìn Dư Thúy, vẻ mặt Dư Thúy như thường, không có gì thay đổi so với lúc trước.
Thời Lạc hỏi, "Anh thấy qua mấy lần?"
"Rất nhiều, dù sao cũng đánh chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, từ lâu đã đếm không hết." Dư Thúy làm bộ không nhìn thấy Thời Lạc đang lau khóe mắt, nhẹ giọng nói, "Không cần sợ mất mặt, lần đầu anh nhìn đồng đội...Không phải Quý Nham Hàn, từ rất lâu rồi, là một tuyển thủ em hoàn toàn chưa từng nghe tới, cũng là một Tay Đột Kích."
Dư Thúy tiếp tục nói, "Lần đầu tiên anh tận mắt nhìn đồng đội giải nghệ, tuy rằng không khóc...Nhưng anh đổi ID game và ảnh đại diện thành ảnh người đó, chơi game liên tục hơn tiếng, không ăn không uống không ngủ, lúc đó tuổi cũng còn nhỏ, gì đó, dễ xúc động hơn bây giờ rất nhiều."
"Anh..." Thời Lạc cau mày, "Người ta giải nghệ, anh tự ngược làm cái gì?"
"Bởi vì khi đó anh cảm thấy đây là lỗi của anh." Dư Thúy bình tĩnh nhìn Saint vẫn còn ôm nhau phía xa xa, "Cảm thấy năng lực mình chưa đủ, mới khiến cho người đó đánh không nổi nữa, anh không chấp nhận được."
Dư Thúy quay đầu nhìn Thời Lạc, nở nụ cười, "Ai mà không có lịch sử đen tối đúng không?"
"Cái này tính là lịch sử đen tối gì..." Lý do này Thời Lạc cũng không bất ngờ, Thời Lạc nhìn Thiên Sứ Kiếm phía xa, thấp giọng hàm hồ nói, "Trị Liệu Sư mấy anh đều thế này...Vậy nếu như là em thì sao?"
Khán giả trong sân đã lục tục đi ra ngoài, càng lúc càng ồn ào, Dư Thúy không nghe rõ Thời Lạc nói, "Em cái gì?"
Thời Lạc lên tiếng mới cảm thấy kì quái, chần chờ một lát mới tiếp tục nói, "Vậy nếu như là em giải nghệ, anh sẽ làm sao?"
"Thời thần, chuyện năm xưa này cũng không cần phải ăn dấm chua đâu, hơn nữa..." Khóe miệng Dư Thúy cong lên, "Hai chúng ta ai giải nghệ trước còn khó nói phải không?"
Ai giải nghệ trước đúng thật khó nói, cả hai đều không có gì vất vả dẫn đến chấn thương, Dư Thúy tuy rằng lớn hơn Thời Lạc hai tuổi, nhưng vị trí Trị Liệu Sư không ảnh hưởng quá lớn, chủ yếu cần phản ứng và ý thức, Dư Thúy năm nay vừa mới , các trình độ đều đang ở trạng thái đỉnh cao, năng lực nắm chiến cuộc trong tay thậm chí tăng lên từng năm, khả năng thi đấu các loại thật sự không có bất cứ suy giảm nào.
Thời Lạc sau khi chuyển sang vị trí Tay Đột Kích thì tuổi thọ chơi chuyên nghiệp rút ngắn là sự thật không thể chối cãi, nhưng Thời Lạc tuổi trẻ thân thể tốt, năng lực trời phú còn cao hiếm có, cả hai so ra....
Ai giải nghệ trước đúng thật khó nói.
"Đi thôi." Bên trong sân thi đấu ngoại trừ nhóm fan của Saint thì đã rời đi gần hết, Thời Lạc xoa xoa trán, "Đi, đi thôi..."
Dư Thúy gọi điện thoại cho tài xế, đi chậm hai bước, nói với tài xế hai người sắp đi ra mới đuổi tới bên cạnh Thời Lạc, nhẹ nhàng nhéo cổ Thời Lạc một cái, thấp giọng nói, "Năm đó đồng đội của anh giải nghệ, sửa ID hơn tiếng là đổi trở lại ngay, nếu em giải nghệ trước anh...Anh đổi ID game thành em, mãi đến tận khi anh giải nghệ cũng không đổi lại, có được không?"
"Em không ghen." Ý muốn chiếm hữu của Thời Lạc đối với Dư Thúy quá mạnh, chính Thời Lạc cũng không nói rõ được mình có ghen hay không, vừa nãy không có ý gì khác, chỉ là bị lão A giải nghệ lây nhiễm, "Nhìn bọn họ, trong lòng không dễ chịu..."
"Anh hiểu." Dư Thúy nhẹ giọng nói, "Người ta giải nghệ, chúng ta mới biết mùa giải này Saint phải gánh áp lực rất lớn để vượt qua, không phải qua chiến đội nào cũng thuận buồm xuôi gió."
Thời Lạc gật đầu, "Là ý này....Về nhà thôi."
Kế hoạch của hai người vốn là ở bên ngoài hẹn hò cả ngày, xem thi đấu xong lại đi ăn cơm xem phim gì đó, lúc này không còn tâm trạng nhớ đến chuyện đó nữa, Thời Lạc nghĩ đến trận thi đấu cuối cùng vừa nãy, càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng, cảm thấy mấy đồng đội người này so với người kia càng đáng yêu hơn, căn cứ nhà mình thật mẹ nó ấm áp, đầu bếp bên ngoài dù có mấy sao cũng không bằng dì nấu cơm nhà mình.
Có điều, lo lắng dạ dày quý giá của Dư Thúy đói bụng sẽ đau, trước khi về đến nhà Thời Lạc bảo tài xế dừng ở quán cháo gần đó, tự mình đi xuống mua cho Dư Thúy một phần cháo nóng.
Dư Thúy từ từ thổi cháo, nhắc nhở, "Thời thần, lúc nãy em mua cháo, hình như bị chụp lại."
Thời Lạc đóng cửa xe, "Thích chụp thì chụp."
Thời Lạc vốn cho là mình ở hiện trường xem giải nghệ đã bị ảnh hưởng kì quái nhất từ lúc sinh ra tới giờ, không nghĩ tới về đến căn cứ, còn chưa vào cửa đã nghe thấy lão Kiều gào khóc thảm thiết.
"Ôi? Cậu cậu...Đến giờ cơm lại về?" Chu Hoả đang ở lầu một, bất ngờ nhìn Dư Thúy Thời Lạc, tức giận không hiểu nổi, "Vất vả mãi mới có cơ hội hẹn hò, hai cậu là ai? Tiết kiệm tiền sống như thế? Còn về nhà ăn?"
Thời Lạc xoa nhẹ lỗ tai, cau mày, "Lão Kiều bị sao thế?"
"Từ lúc xem thi đấu, nghi thức giải nghệ đến phỏng vấn sau thi đấu của người ta..." Chu Hoả đau đầu, "Tự mình nhập tâm rồi cảm động không chịu được, chân tình hơn cả Saint người ta, khóc từ đầu đến cuối."
Chưa tới giờ ăn cơm tối, Dư Thúy với Thời Lạc lên lầu thay quần áo, thuận tiện liếc mắt nhìn lão Kiều đang lặng lẽ rơi lệ trong phòng huấn luyện.
Trong phòng huấn luyện, hai người Thần Hoả lão Kiều xem lại video giải nghệ của lão A, hai mắt lão Kiều đỏ chót, không khỏi lau khóe mắt, nghẹn ngào, "Đây mới là giải nghệ viên mãn, đây mới là kết cục viên mãn! Có đồng đội ở bên cạnh, thua thi đấu cũng rất vinh quang..."
"Lão A coi như không có thành tích thì làm sao? Người ta có đồng đội! Có Thiên Sứ Kiếm! Cái này đáng giá! Tôi cũng là Tay Đột Kích, tôi hiểu! Cảm giác được Trị Liệu Sư của mình liều mạng bảo vệ rất ấm áp!" Thần Hoả dựa vào đệm ôm của Thời Lạc, cầm hộp giấy của Thời Lạc rút ra một tờ đưa cho lão Kiều, hối tiếc bi thương phụ hoạ, "Tôi thì sao? Tương lai nếu thao tác của tôi không được nữa phải giải nghệ, ai sẽ hóa thành thiên sứ bảo vệ tôi? Tôi có thể hi vọng vào ai? Dư Thúy sao? Tra nam này có thể cho tôi dựa vào hả? !"
Puppy đầy mặt tê dại nhìn thấy Dư Thúy với Thời Lạc, buông xuôi tay, "Hơn một tiếng rồi, hai người này bị chiến đội người ta cảm động, đặc biệt là lão Kiều, không thoát ra được."
Thời Lạc mặt không cảm xúc gõ cửa phòng huấn luyện.
Lão Kiều quay đầu thấy là người trong nhà, không cảm thấy mất mặt, ấn chiếu lại video, vừa xem video vừa nghẹn ngào, đột nhiên quay đầu lại nhìn Dư Thúy một cái, xúc động chuyện cũ, rơi nước mắt, "Lúc tôi giải nghệ, bên cạnh không có Trị Liệu Sư, cũng không có đồng đội, cái gì cũng không có..."
Thần Hoả liếc mắt nhìn Dư Thúy mang biểu cảm tự nhiên, cũng chất vấn, "Dư Thúy cậu có tim không? Lúc thi đấu camera quay cậu, mắt cậu cũng không đỏ chút nào! Cậu còn không bằng Thời Lạc đây! Cậu nhìn Thiên Sứ Kiếm người ta, rồi cậu nhìn lại cậu xem!"
Dư Thúy không hiểu sao bị mắng, "Thời Lạc lần đầu tiên xem người khác giải nghệ bị ảnh hưởng, tôi thấy qua rất nhiều...Tôi với lão A cũng không quen biết, phản ứng không lớn là rất kỳ lạ?"
Lão Kiều trách cứ liếc mắt nhìn Dư Thúy, tiếp tục chảy nước mắt.
"Cậu đúng là không có trái tim." Thần Hoả lạnh lùng nói, "Nếu là tôi, cậu có liều mạng bảo vệ tôi như vậy không? ! Cậu có chiến đấu quên mình nhào tới trước mặt tôi không?"
Dư Thúy: "...."
Dư Thúy bị Thần Hoả hỏi đến nổi da gà, nghiêm túc hỏi lại, "Tôi nhào tới trước mặt cậu...Cậu là muốn chết phải không?"
Lão Kiều đang khóc lại thấy hơi buồn cười, bất đắc dĩ không biết làm sao, chỉ có thể cầm giấy qua lau mặt.
Puppy lạnh lẽo nói, "Có thể lý trí một chút không, nhìn thẳng vào tình đồng đội lạnh lẽo của chiến đội chúng ta một chút, đừng có nằm mơ? Chúng ta không đi con đường ôn nhu."
Thần Hoả nắm vai lão Kiều, vừa vỗ vai lão Kiều vừa thổn thức, "Các cậu không có trái tim."
"Nếu cậu muốn giấc mơ này, vậy nói trước với cậu." Dư Thúy ngồi xuống, lười biếng nói, "Sẽ không nhào tới trước mặt cậu, thậm chí có khả năng trong lúc cậu sắp thu một giọt máu cuối cùng trong sự nghiệp...Theo thói quen cướp đầu người của cậu."
"Phụt." Lão Kiều rốt cục không nhịn được nữa, "Đầu người cuối cùng còn bị cướp..."
Dư Thúy liếc măt nhìn lão Kiều, chậm rãi nói, "Tôi là người như thế, không phải cậu biết từ lâu rồi sao."
Thời Lạc hậu tri hậu giác, mới hiểu được Dư Thúy, Thần Hoả , Puppy là đang đùa lão Kiều, để lão Kiều không canh cánh trong lòng chuyện nghi thức giải nghệ qua loa của mình nữa.
Quả nhiên, bị cướp cái đầu người cuối cùng không hiểu sao chọc trúng chỗ cười của lão Kiều, tâm trạng bị cắt ngang, khóc cũng không khóc nổi, cuối cùng đóng video giải nghệ của lão A người ta lại, bản thân bất đắc dĩ nói, "Cũng rất tốt...Lão A quá thương cảm, tôi không chắc có thể chịu được, âm thầm giải nghệ cũng rất tốt."
Lão Kiều rất nhanh đã điều chỉnh xong trạng thái, đứng dậy thúc giục, "Ăn cơm ăn cơm, cơm nước xong huấn luyện, chúng ta cũng phải đánh bán kết, trước đó vài ngày Saint đánh không giữ lại chút nào, người ta không nói, nhưng thật ra là luyện binh cho chúng ta, đừng phụ tâm ý của người ta, thi đấu thế giới phải đánh thật tốt."