Forever Blue

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Họ gặp may. Tommy Parker bé nhỏ ra trả lời cửa và để họ vào nhà.

Lucy biết từ cái nhìn trong đôi mắt của Matt Parker là ông ta sẽ thậm chí không mở cả cái màn cửa ra để nói chuyện với họ cơ. Nhưng bây giờ họ đã ở đây, trong căn phòng khách bé tí của ông ta rồi.

Cô nhìn quanh. Đồ đạc đã cũ mòn, nhưng sạch sẽ. Trên thực tế, toàn bộ ngôi nhà trông như được gìn giữ tốt. Tấm thảm sợi thô màu cam xưa cũ mới được làm sạch và những bề mặt của những cái bàn trong cùng cũng sạch sẽ không có bụi và không lộn xộn.

Cô có thể nghe thấy những âm thanh của bữa tối Chủ Nhật đang được nấu từ hành lang ngắn dẫn đến nhà bếp. Những dụng cụ khua trong những cái nồi, cái tô, và những cái đĩa đang lách cách trong khi một cái bàn đang được bày biện. Mùi thơm phức của hành chiên bay vào trong phòng khách.

Blue đi sâu hơn vào trong phòng và tắt cái TV đang được bật.

“Travis nói với tôi là bây giờ ông ta đang xử lý vụ này.” Đôi mắt Parker chuyển từ Lucy sang Blue và sau đó quay ngược lại. Ông ta rõ ràng đang nhớ lại trận đánh nhau bên ngoài trạm bán ga. Mũi ông ta vẫn bị sưng phồng, và ông ta chạm vào nó một cách thận trọng. “McCoy không được chào đón trong nhà tôi.”

“Chúng tôi chỉ muốn hỏi ông một vài câu hỏi thôi,” Lucy nói một cách dễ chịu. “Ông không có lý do gì để muốn che dấu sự thật khỏi chúng tôi, phải không, Matt?”

Đôi mắt ông ta vụt quay lại phía Blue. “Tất nhiên là không.” Ông ta hơi cựa quậy trong chiếc ghế tựa cũ rích. “Nhưng tôi đã trả lời tất cả những câu hỏi này rồi. Bản tường trình của tôi đang ở sở cảnh sát rồi. Tại sao các người không chỉ lấy một bản sao của nó, thay vì lại làm phiền tôi nữa?”

“Well, chúng tôi đã có một bản sao tờ tường trình của ông,” Lucy nói, cẩn thận giữ giọng cô lý lẽ và điềm tĩnh. “Tuy nhiên, chúng tôi có thêm một câu hỏi hoặc là hai, bởi vì Blue không ở đâu gần đường Gate’s Hill vào thời gian mà ông cho là đã nhìn thấy anh ấy ở đó với Gerry.”

Parker đứng lên. “Cô đang nói tôi là một kẻ nói dối à?”

“Không” Lucy nhìn chăm chú một cách điềm tĩnh vào ông ta. “Ông quá thông minh để tự đưa mình vào một tình thế mà ông sẽ phải khai man trước tòa. Ông biết sự trừng phạt cho tội đó có thể là một hình phạt nặng với một thời gian trong tù.” Cô lắc đầu. “Không, ông chỉ nhầm lẫn về độ chính xác của những gì ông đã nhìn thấy. Ông hẳn là đã nhìn thấy ai đó khác – không phải là Blue. Tôi muốn ông dành ít thời gian tối nay để nghĩ về nó, bởi vì nó sẽ thật là một sự hổ thẹn nếu như lời khai của ông sẽ đưa một người đàn ông vô tội vào tù, không phải vậy sao?”

Cô quay đi, hướng ra phía cửa, và từ khóe mắt của mình cô thấy một cái bóng trong hành lang, gần nhà bếp. Đó là vợ Matt, Darlene, nhưng bà ấy biến mất trước khi Lucy thậm chí có thể nói lời chào.

“Hãy cho tôi biết nếu ông nghĩ ra bất cứ điều gì mới,” Lucy nói với Parker. Cô mở cánh cửa phía trước và Blue theo cô ra ngoài.

Cô có thể cảm thấy Parker – hay có lẽ là Darlene – đang nhìn họ khi họ đi xuống đường và đến chiếc xe tải của cô.

“Em đã làm tốt,” Blue nói với cô khi họ vào trong xe tải. “Em chỉ nói đủ để làm cho cảm giác tội lỗi dấy lên – miễn là Parker có lương tâm.”

“Cảm ơn anh,” Lucy vào số chiếc xe tải và hướng ngược lại đường chính. “Anh cũng đã làm tốt.”

“Anh chỉ đứng đó thôi mà.”

“Chính xác.” Cô liếc nhìn anh, không thể giấu một nụ cười. “Anh không ném ông ta vào tường và đe dọa sẽ xé cổ họng ông ta ra. Em biết điều đó là những gì anh muốn làm.”

Môi anh giật giật hướng lên trong một nụ cười đáp lại. “Anh đang bị thương và bực bội vì em có thể nghĩ ra một điều như thế, Yankee.”

“Em sai à?”

Nụ cười mỉm của anh trở thành một nụ cười toe toét. Nó thay đổi khuôn mặt anh, làm cho anh trông trẻ hơn – và đẹp trai làm cô gần như đờ đẫn. “Không, thưa cô.”

Lucy bật cười. Nhưng khi mắt họ gặp nhau, có điều gì đó lóe lên, thứ gì đó nóng chảy, thứ gì đó nóng bỏng và linh động và thỏa mãn với những tiếng vang rung động trong đêm qua. Rồi anh dừng lại trước, Blue là người đầu tiên quay đi.

Lucy chuyển sự chú ý của cô quay lại con đường, cố gắng không để tâm. Nhưng cô không thể ngăn mình cảm thấy thất vọng. Và cô biết với một sự chính xác cực kỳ đáng sợ những gì cô muốn, chính xác những gì cô cần.

Cô cần Blue McCoy ở bên cô trong suốt phần đời còn lại của cô.

Không đời nào điều đó xảy ra. Nhưng có lẽ nếu cô làm đúng, cô sẽ lại có Blue bên cạnh cô đêm nay. Đó là một sự thay thế thảm hại cho những gì cô thực sự muốn, nhưng nó là tất cả những gì cô có thể hy vọng đến.

Ngoại trừ là Blue vẫn rõ ràng không thoải mái với lời giải thích mơ hồ về mối quan hệ của họ. Họ là bạn, hay họ là tình nhân? Anh dường như không hiểu được rằng họ có thể là cả hai. Anh dường như không nhận ra rằng những người tình tốt nhất luôn luôn cũng là những người bạn tốt nhất.

Nếu như cô có đủ thời gian, cô có thể sắp đặt với anh một cách thẳng thắn. Nhưng thời gian không ở phía cô.

Lucy nhìn lại Blue, gượng cười. “Đi nào, McCoy. Hãy đi gõ cửa vài ngôi nhà gần đường Gate’s Hill trước bữa trưa. Hãy lắc thị trấn này lên. Có lẽ điều gì đó thú vị sẽ rơi ra chăng.”

Bữa tối đã xong. Những chiếc đĩa đã được rửa sạch.

Lucy đi ra ngoài hiên nhà để nhìn lên bầu trời đêm và hít thở không khí trong lành.

Blue biết là anh không nên theo cô ra ngoài đó. Anh đã tự nói với bản thân ít nhất cả trăm lần trong suốt bữa tối và chắc hẳn cả nghìn lần trong suốt quá trình của ngày hôm nay rằng tình dục không thể là một phần thông thường trong mối quan hệ của anh với Lucy. Anh tôn trọng cô quá nhiều để sử dụng cô theo cách đó. Không may là, điều đấy cũng không ngăn được anh khỏi muốn cô. Và anh muốn. Anh muốn cô khốn khổ đến mức đau đớn. Nhưng anh đã sống qua nỗi đau trước đây rồi. Anh vẫn có thể làm lại nó lần nữa.

Họ nói chuyện về cuộc điều tra sau bữa tối, điểm đi điểm lại cùng những sự thật lần nữa rồi lần nữa, cố gắng để tìm ra bất cứ điều gì mà họ đang bỏ lỡ, tìm kiếm một loại chỉ dẫn.

Họ không biết thêm được gì từ vô số lần gõ cửa và hỏi thăm những người sống gần nơi Gerry đã bị giết. Họ cũng không biết thêm được gì từ Jenny Lee, không từ Matt Parker.

Nó thật thất vọng như quỷ ý.

Blue nhấc điện thoại lên và thử gọi lại căn cứ hải quân ở California lần nữa. Nhưng Alpha Squad vẫn ở ngoài căn cứ và sĩ quan từ phòng Nội bộ vẫn trả lời tất cả các cuộc gọi. Blue cố gắng đè nén cảm giác thất vọng đang lớn dần lên trong anh. Anh thực sự cần một vài sự giúp đỡ, anh đang ở đây, chỉ một mình.

Không hoàn toàn là một mình – anh có Lucy Tait ở bên anh.

Mong muốn một cách tuyệt vọng để được thấy nụ cười quen thuộc, ấm áp của cô, Blue đẩy cánh cửa và bước ra ngoài hiên nhà. Anh đang ra ngoài này để chúc cô ngủ ngon. Chỉ để chúc cô ngủ ngon thôi.

Cô đang ngồi trên những bậc thang, nhìn lên những vì sao. Cô nhìn lại khi cô nghe thấy tiếng cửa mở và mỉm cười. Blue cảm thấy tốt hơn đồng thời với tệ đi. Trời đất ơi, anh lại muốn làm tình với cô đêm nay.

Nhưng anh không thể cho phép mình làm thế. Đó không phải là điều đúng đắn.

Anh ngồi xuống, gần cô một cách nguy hiểm – trên những bậc thang thay vì trên chiếc xích đu phía bên kia hiên nhà – dù cho anh biết những tia lửa sẽ lóe lên. Nhưng anh là một chuyên gia về chất nổ. Anh đã từng xử lý những chất không ổn định rồi. Anh có thể ngồi đây, gần đủ để hít thở trong mùi hương tươi mát, sạch sẽ của Lucy, và anh vẫn có thể tìm được sức mạnh để đứng lên và bước xa khỏi cô. Anh biết là anh có thể.

“Pleiades,” (một trong những chòm sao trong kim ngưu tinh, gồm vài trăm sao hợp thành, trong đó có sáu hoặc bảy sao nhìn thấy rất rõ bằng mắt thường) cô nói, chỉ lên những vì sao. “Nó là chòm sao ưa thích của em. Nó là –“

“Nó là một đám những vì sao nhỏ li ti,” Blue nói. “Anh biết chòm sao đó.”

Lucy nhìn anh. “Đừng nói với em là các SEAL được đào tạo thiên văn học nhé.”

“Tàu không gian vũ trụ,” anh sửa lại. “Trong trường hợp bọn anh cần phải chạy trốn trong một nhiệm vụ giải cứu lên một hành tinh nào đó trong dải thiên hà Andromeda.”

Cô nhìn anh và phá lên cười. Anh yêu âm thanh tiếng cười của cô. Anh phải chiến đấu để không với tay ra và đẩy một lọn tóc của cô vào sau tai cô.

“Anh có biết là anh nói những điều như thế nghiêm túc đến mức em đã gần như tin anh đấy,” cô bảo anh.

“Alpha Squad đã được huấn luyện để lái tàu con thoi,” anh nói. “Bọn anh chỉ chưa có cơ hội thôi, nhưng nếu cần, bọn anh đã sẵn sàng.”

“Anh nói về nó một cách rất tự nhiên,” Lucy nói, hơi quay người trên những bậc thang để cô có thể nhìn vào mặt anh. “Cứ như hàng trăm, chắc hẳn là hàng nghìn giờ huấn luyện chẳng có ý nghĩa gì.”

Cô đã thay chiếc quần jean sang chiếc quần sóc khi họ về đến nhà và Blue không thể ngăn mắt mình chu du dọc theo đôi chân dài mượt mà của cô. Mới đêm qua anh đã chạy bàn tay anh và miệng anh qua từng inch của đôi chân gợi tình xinh đẹp đó…

Anh buộc mình phải nhún vai, đưa mắt anh quay lại khuôn mặt cô. “Phần đó của cuộc huấn luyện thì vui. Nhưng vài phần thì không.”

“Như cái gì?”

Anh lại nhún vai. “Vài người thực sự ghét phải làm việc dưới biển. Đó là những việc tù túng không dễ chịu. Những người khác thì xanh ngắt khi phải nhảy dù từ một độ cao lớn. Và hầu hết SEAL không vui vẻ gì trong suốt khóa huấn luyện sống sót trong băng giá.”

“Nhưng những điều đó không làm phiền anh.”

“Không,” anh mỉm cười. “Anh có thể xử lý những huấn luyện về thể chất. Vấn đề quỷ quái với anh là cố gắng để học một ngôn ngữ khác. Anh cực kỳ vất vả với nó.”

Blue có thể thấy sự thích thú sáng lên trong đôi mắt của Lucy. “Anh nghiêm túc đấy à?”

“Bây giờ anh đã thành thạo tiếng Đức,” anh tiếp tục. “Và anh có thể giao tiếp sơ sơ bằng tiếng Pháp và tiếng Ả rập, nhưng để anh nói cho em biết nó thực sự là một cuộc chiến mà anh ở thế yếu. Anh sẽ vui lòng làm lại khóa huấn luyện sống sót trong băng giá thay vào đó.”

“Tại sao anh cũng phải học ngoại ngữ?” Lucy hỏi. “Em nhớ anh nói Joe Cat là chuyên gia về ngoại ngữ trong đơn vị anh.”

Blue chuyển xuống vài bậc thang, dựa vào hàng hiên bằng khuỷu tay và duỗi đôi chân anh ra phía trước. Anh hy vọng sự di chuyển của anh sẽ giúp anh tránh khỏi sức hút đầy quyến rũ của đôi mắt Lucy, nhưng bây giờ anh chỉ cách cặp đùi với làn da như xa tanh của cô có vài inch. Anh cảm thấy mồ hôi chảy thành dòng ở sống lưng anh.

“Đúng là anh ấy,” anh trả lời cô. “Nhưng tất cả bọn anh đều cần phải biết ít nhất một ngoại ngữ bên cạnh tiếng Anh mà bọn anh có thể nói thành thạo. Điều đó là quan trọng trong một nhiệm vụ ở nước ngoài để trông và nghe không giống như một người Mỹ. Đó có thể là một vấn đề thực sự chí tử. Một phần huấn luyện chống khủng bố của đội Mười SEAL là học cách để thâm nhập vào một đất nước và hòa nhập với nó. Giấu mình bằng cách hòa vào môi trường xung quanh.” Anh thở dài, lắc đầu. “Nhưng để anh nói với em, nó là sự thất vọng như quỷ khi nhìn Cat cày qua hết ngoại ngữ này đến ngoại ngữ khác, nghe như một người bản xứ sau chỉ một ngày hoặc hai ngày nghe những cái băng. Anh ấy đang học hai thổ ngữ khác nhau của tiếng Nga trong khi anh vẫn đang loạng choạng ở ’Guten Tag, wie geht es dir? Meine Nahme ist Fritz.’” (Xin chào, bạn khỏe không? Tên tôi là Fritz – tiếng Đức)

“Tên anh là Fritz à?” Lucy lặp lại, che miệng với tay cô khi cô cố gắng không cười.

“Fritz hoặc Hans hoặc Johann,” Blue nói, mỉm cười với cô. “Khi anh thực hiện một nhiệm vụ ở nước ngoài ở những nơi như Cairo hay Kathmandu, anh đóng vai một người Đức bởi vì tóc của anh. Anh thậm chí còn học cách nói tiếng Anh với trọng âm nặng của người Đức.”

Lucy nhìn ra xa khỏi anh và lên những vì sao một lần nữa, cố gắng để hình dung ra bao nhiêu nỗ lực mà Blue đã bỏ ra để trở thành một SEAL. Rõ ràng nó không chỉ toàn huấn luyện thể chất. Anh đã rất nỗ lực để đến được nơi anh đang đứng. Anh thực sự muốn nó đến tệ hại.

Những âm thanh của côn trùng sột soạt và rì rầm và vo ve và lách cách đầy trong không khí buổi đêm. “Anh không bao giờ thất bại trong việc làm em ngạc nhiên,” Lucy cuối cùng cũng lên tiếng, thật nhỏ nhẹ đến mức anh phải nghiêng về phía trước để nghe cô.

“Bản thân em là một điều kinh ngạc lớn mà, Yankee.” Mắt họ khóa vào nhau, và Blue cảm thấy mình rơi vào năng lượng đầy nhục dục bằng một cú rơi tự do phóng túng mà có thể cạnh tranh với hầu hết những cú nhảy tự do khỏi máy bay cực kỳ phấn khích. Ngoại trừ ngay bây giờ anh đang không đeo một loại dù nào cả. Chỉ có chúa mới biết làm thế nào anh có thể tiếp đất mà không làm bản thân bị thương. Hay là Lucy.

“Em không phải là một người đáng kinh ngạc. Em là một người nhút nhát.” cô nói, nhìn xa khỏi anh. “Anh đã đến rất nhiều nơi và có rất nhiều cuộc phiêu lưu.” Cô thở dài. “Anh đã đúng về Hatboro Creek. Có những nơi khác mà em thích hơn, nhưng nhìn em xem. Em cuối cùng lại quay trở lại đây.” Cô đứng lên và nhìn lên ngôi nhà Victorian to lớn của cô, hiện ra lù lù phía trên họ trong màn đêm. “Sống ở đây là giấc mơ của mẹ em, không phải của em.”

“Điều gì đã ngăn em không bán nó và chuyển đi?” Blue hỏi một cách bình thản.

Lucy giơ tay ra cho anh, và anh do dự chỉ một khoảnh khắc trước khi nắm lấy nó và để cô kéo anh đứng lên. Nhưng cô thả tay anh ra hầu như ngay lập tức. Anh đi theo cô trong ánh trăng dịu nhẹ vòng quanh phía bên cạnh của ngôi nhà.

“Em biết chính xác những gì em có ở Hatboro Creek,” cô nói khi họ đi dạo chậm rãi vào trong sân sau. “Nó an toàn và bảo đảm – không có rủi ro. Như em đã nói với anh, em là một người nhút nhát.”

“Chỉ bởi vì khó khăn cho em khi bỏ đi giấc mơ của mẹ em,” Blue nói êm ái, “không làm em thành một người nhút nhát.”

Lucy quay người và nhìn anh, ánh trăng phản chiếu sự ngạc nhiên trong đôi mắt cô. “Đừng nói với em là SEAL được huấn luyện về tâm lý căn bản nhé.”

“Tâm lý học mà bọn anh học không hề căn bản,” anh nói với một nụ cười. Nhưng sau đó nụ cười của anh nhạt đi và anh nhìn cô kiên định, đôi mắt anh nghiêm túc. “Không, anh đang nói từ trải nghiệm của mình, Lucy. Anh đã ở Hatboro Creek đủ lâu bởi vì đó là giấc mơ của mẹ anh.”

Bước chân của Lucy chậm lại. Cô đang nhìn anh khi họ bước đi, đợi anh nói với cô nhiều hơn. Nhưng ngay bây giờ khi mà anh đã bắt đầu câu chuyện này, anh lại không chắc chắn rằng anh có thể. Anh chưa bao giờ nói với bất cứ anh về mẹ anh, không thậm chí cả Joe Cat. Nhưng anh muốn làm cho Lucy hiểu rằng cô không cô độc. Ít nhất anh cũng có thể làm điều đó cho một người bạn.

“Mẹ anh cưới Arthur McCoy bởi vì ông ta là một người đàn ông trung thực và đứng đắn. Ông ta không nhất thiết là một người đàn ông ân cần, nhưng bà làm điều tốt nhất bà có thể trong thời gian bà có,” Blue nói. “Em thấy đấy, bà biết bà bị ung thư – bà biết bà sắp chết. Bà cưới Arthur vì anh – để anh sẽ không hoàn toàn cô độc trong thế giới này sau khi bà qua đời.”

Lucy im lặng, chỉ lắng nghe.

Blue hít vào một hơi thở sâu và tiếp tục. “Đó là giấc mơ của bà rằng sẽ có ai đó ở Hatboro Creek chăm sóc cho anh, ai đó sẽ yêu thương anh và giữ cho anh an toàn. Bà muốn chắc chắn rằng anh sẽ lớn lên ở đây, trong thị trấn nhỏ này, trong một ngôi nhà tốt. Bà bắt anh hứa anh sẽ ở đây cho đến khi tốt nghiệp trung học.”

Họ đi dạo qua hết con đường trong sân và lên con đường mòn xuyên qua rừng cây đến cánh đồng phía sau nơi có một cái hồ nhỏ. Mặt trăng phản chiếu hầu như hoàn hảo trên bề mặt nước phẳng như gương của cái hồ. Nó thật là đẹp, nhưng Lucy không thể nhìn đi khỏi khuôn mặt của Blue khi anh vẫn tiếp tục nói.

“Anh đã hứa, nên anh ở lại.” Bây giờ giọng của Blue trở nên êm ái hơn. “Thậm chí khi nó rõ ràng là giấc mơ của bà không trở thành sự thật – rằng Arthur McCoy không có gì thừa cho anh ngoài một cái giường để ngủ và thức ăn để sống.”

Lucy nhìn đăm đắm Blue trong ánh trăng. Anh là một người đàn ông mà người ta sẽ nói là không dễ để trở thành, và đây là phần khó khăn với anh để chia sẻ. Khi cô nhìn vào mắt anh, cô có thể thấy sự phản chiếu xa xôi của một cậu bé đã từng là anh, mất mát và cô đơn. Những nhu cầu cơ bản của anh được lo cho, nhưng anh thực sự cần nhiều hơn thế. Anh vẫn cần.

Lucy biết là tại khoảnh khắc đó cô đã yêu Blue McCoy mà không một chút do dự, không một chút dè dặt. Nó dường như quá phức tạp đêm qua và sáng nay, nhưng nó thực sự không phải. Nó đơn giản là có khả năng xảy ra.

Trái tim cô nhức nhối, và cô tự hỏi là không biết đã từng có ai đó, ai đó, đã từng nói với người đàn ông này rằng anh ta hay cô ta yêu thương anh. Cô biết nếu cô nói ra những lời đó thì anh sẽ rời xa cô. Cô biết rằng anh không còn muốn yêu thương nữa, rằng anh xem nó như một gánh nặng, một sự gắn kết bất hạnh của số phận, một thứ nặng nề phải mang theo. Và cô biết rằng cho dù anh có thay đổi quan điểm, anh cũng sẽ không muốn cô là người yêu anh. Anh sẽ muốn ai đó hoàn hảo và nữ tính. Ai đó đặc biệt và ngọt ngào…như Jenny Lee.

Nhưng anh không cô đơn, và anh không phải là không được yêu thương. Không chừng nào trái tim Lucy vẫn còn đập.

“Anh luôn luôn cảm thấy như có điều gì đó sai với anh,” Blue nói với Lucy, “bởi vì anh ở đây, sống trong giấc mơ của mẹ anh và ghét từng phút giây chết tiệt của nó. Cho đến tận khi anh già dặn hơn anh mới nhận ra đó là giấc mơ của bà, Yankee. Không phải của anh. Rõ ràng, nó sẽ trở nên tốt đẹp nếu tất cả đều được thực hiện, nhưng nó không, và đó không phải lỗi của anh.”

Có lẽ giấc mơ của mẹ Blue chỉ mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành so với dự đoán của bà. Bởi vì ngay bây giờ có ai đó ở Hatboro Creek – ai đó sẽ làm hết sức mình để chăm sóc cho Blue và giữ cho anh an toàn. Ai đó yêu anh. Ai đó tên là Lucy Tait.

Nhưng đó là những điều mà Lucy cũng không thể nói với Blue. Những gì cô nói sẽ dọa anh rời xa. Thay vì nói với anh những lời đó rằng cô yêu anh, cô sẽ cho anh biết cô cảm thấy như thế nào.

Cô với ra và nắm lấy tay anh, đan những ngón tay cô vào tay anh.

Nhưng có sự hối tiếc trong đôi mắt anh khi anh nhìn cô. “Lucy, anh không nghĩ –“

“Shh,” cô nói, nâng nhẹ mình trên những đầu ngón chân để hôn anh. Miệng anh mềm mại và ấm áp và có vị như cà phê sữa. Anh rên rỉ khi cô chạy lưỡi cô nhẹ nhàng qua môi anh và anh kéo cô vào trong vòng tay anh, làm nụ hôn sâu hơn.

Blue đang lảo đảo. Một nụ hôn, và anh không thể dừng lại. Một nụ hôn, và anh cuối cùng cũng khám phá ra ý nghĩa của cụm từ không thể làm được. Cả cuộc đời mình anh đã từ chối biết đến bất cứ điều gì được cho là không thể làm được. Cả cuộc đời mình không thể làm được không phải là cụm từ trong từ điển của anh. Trước nụ hôn này, không có gì là không thể làm được. Nhưng bây giờ anh biết là anh đã sai lầm. Tránh xa khỏi Lucy, sự hòa hợp của tình dục nóng bỏng, những nhu cầu không thể kiểm soát, bởi vì mối quan hệ của họ đang xác nhận những điều đó.

Đôi tay cô đang đi xuống viền áo sơ mi của anh, những ngón tay mát lạnh của cô đang chạm vào da anh bất chấp hơi nóng của buổi đêm. Sự đụng chạm của cô làm cho sự lưỡng lự rời bỏ anh chính xác như những gì Lucy muốn. Cô muốn anh. Tất cả của anh. Và cô muốn anh ngay bây giờ.

Và chúa ơi, cũng nhiều như anh biết rằng anh không nên, là sự thật rằng anh cũng muốn cô. Anh muốn cô với một sức mạnh có thể rung lắc anh đến tận linh hồn, một sức mạnh đè bẹp sự quyết tâm của anh là giữ tình dục bên ngoài tình bạn của họ, một sức mạnh vô hiệu hóa nhu cầu của anh để đối đầu trực tiếp với việc không thể làm được và giành chiến thắng.

Tránh xa khỏi Lucy trở thành điều không thể làm được, bởi vì cũng nhiều như anh muốn làm điều đúng đắn, là anh muốn thậm chí còn nhiều hơn được làm tình với cô, làm cô vui lòng, được nghe thấy sự hụt hơi gợi tình không thể tin được trong hơi thở của cô khi anh lấp đầy cô. Anh muốn tất cả những điều đó nhiều hơn nữa.

Anh muốn dừng lại, nhưng anh không muốn dừng lại đến tệ hại.

Cô đang cởi áo sơ mi của anh, và anh giúp cô với chiếc cúc cuối cùng, rồi để nó trượt ra khỏi tay anh xuống bãi cỏ. Anh tháo bao đeo súng trên vai anh khi cô kéo chiếc áo thun qua đầu. Ánh trăng sáng lấp lánh một cách lôi cuốn trên làn da mượt mà xinh đẹp của cô, trên đường cong của ngực cô và viền ren trắng của áo ngực của cô. Và rồi cô lại ở trong vòng tay anh lần nữa và anh chạm vào cô.

Trời đất ơi ! Cả ngày dài anh chiến đấu với sự thôi thúc phải chạm vào cô. Cả ngày dài anh đã nói với bản thân rằng Lucy không thể nào mềm mại và mượt mà và ngon lành để chạm vào và hôn và nếm như anh đã nhớ. Những gì anh đã làm đêm qua thật quá tốt một cách chết tiệt, nhưng trí tưởng tượng của anh và ham muốn mãnh liệt rõ ràng đem đến những ký ức đó và thổi phồng chúng quá đáng.

Anh đã sai.

Cô thật hoàn hảo.

Và cô là của anh.

“Hãy đi bơi nào,” cô thì thầm, tháo thắt lưng của anh. Đôi mắt cô sáng lên một sự hứa hẹn đã lấy mất hơi thở của anh đi khi cô mỉm cười với anh. Blue biết mà không do dự rằng cô có thể đề nghị họ đi xuống nơi tối tăm nhất của địa ngục và anh sẽ vui lòng mà đi theo.

Anh đá đôi xăng đan của anh ra và cởi hết phần còn lại của quần áo anh khi Lucy cũng làm điều tương tự.

Cô thật xinh đẹp trong ánh trăng – nhiều đến mức mà ngực anh thắt lại đến đau đớn khi nhìn vào cô. Cô bắt đầu hướng về mặt nước, nhưng rồi dừng lại và quay người đối diện với anh, như thể bằng cách nào đó cô biết rằng anh muốn nắm lấy một khoảnh khắc để nhìn cô. Mái tóc sẫm màu của cô dày dặn và sáng lên quanh đôi vai cô – đôi vai có cả sự mạnh mẽ và nữ tính cùng lúc. Cô có cơ bắp và mỡ màng, thật mềm mại ở tất cả những nơi cần đến. Đôi chân cô dài và rất săn chắc, dẫn lên đến cái hông thon nhỏ và cái bụng phẳng lỳ. Ánh sáng bạc chiếu xuống làn da rám nắng của cô, khuôn lấy những hình dáng hấp dẫn, nhấn mạnh đường cong mềm mại ở hông cô, sự căng đầy của khuôn ngực cô. Núm vú cô căng lên với sự dự đoán và nhu cầu.

Nhu cầu đó hiển hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Đôi môi cô ẩm ướt và hơi hé ra và đôi mắt cô luôn lung linh với mi mắt nặng nề và đong đầy một ham muốn nóng chảy khi cô nhìn lại anh.

Lucy không quay người lại để anh nhìn cô, Blue đột nhiên nhận ra, một ngọn lửa mới mẻ choáng váng tràn ngập huyết quản của anh. Cô quay người lại bởi vì cô muốn nhìn anh.

Cái nhìn đăm đắm của cô mãnh liệt đến mức gần như một cái vuốt ve khi đôi mắt cô lướt qua cơ thể anh. Cô táo bạo nắm lấy thời gian khi cô tìm kiếm bằng chứng rõ ràng của sự khuấy động của anh. Khi cô cuối cùng cũng nhìn lên trở lại, cô mỉm cười trong đôi mắt anh, một nụ cười ngọt ngào và nóng bỏng và đong đầy niềm vui.

Rồi cô quay đi, và vài bước ngắn đã mang cô đến bên rìa của cái hồ. Cô thực hiện một cú lao đầu xuống nước vào giữa hồ, làm nước bắn tung tóe, rồi biến mất vào trong làn nước thăm thẳm.

Blue theo sau chậm rãi hơn, nhìn cho đến khi cô nổi lên ở phía bên kia của cái hồ nhỏ.

“Quỷ thật,” anh nói khi anh bước xuống khỏi bờ hồ và đột ngột phát hiện ra anh đã ngập đến thắt lưng trong làn nước băng giá. “Nước ở đây lạnh thế.”

“Có một vài kiểu như dòng suối lạnh ngầm cung cấp nước cho cái hồ này,” Lucy nói, trôi dạt về phía anh. “Nó thật tuyệt – thông thường xung quanh đây một cái hồ với kích thước như thế này sẽ trở nên tù đọng và trở thành một cái đầm lầy trong vài tháng. Nhưng cái hồ này thì như thế này cả năm. Em thường đến đây và ngâm mình suốt thời gian trung học.”

“Giá mà anh biết,” Blue lầm bầm, hạ thấp mình xuống để làn nước lạnh lên đến cằm anh. Vết cắt ở cánh tay anh nhói đau trong một lát, nhưng chỉ trong một lát thôi.

“Em đã từng mời anh ra đây bơi một lần,” Lucy nói, đứng nước khi cô nhìn anh. “Em đã nói với anh tất cả về cái hồ này. Nhưng anh không bao giờ đến.”

Anh không nhớ.

“Nó là một ngày thực sự rất nóng, và anh dừng lại để nói chuyện với em,” Lucy nói. “Đó là lần duy nhất khác chúng ta thực sự nói chuyện – bên cạnh lần anh đến để giải cứu cho em.”

“Em nói đến cái lần mà những tên ngốc chết tiệt đó làm gãy xương sườn của em bên lề sân đấu bóng chày ý hả.”

“Nó chỉ bị rạn nứt thôi.”

“Cũng chẳng khác mấy.”

“Nó là gần chính xác một tháng sau khi chuyện đó xảy ra,” cô nói. “Và không phải là chẳng khác gì mấy. Cần ít thời gian để một vết rạn xương sườn lành lại hơn.”

“Anh biết. Anh đã trải qua cả hai mà,” Blue nói. “Cũng chẳng vui vẻ gì.” Anh mỉm cười với cô. “Cả hai lần anh đều nghĩ về em, Yankee, trong khi bác sĩ đang quấn chặt anh lại.”

Lucy té nước về phía anh. “Anh không có.”

“Chúa biết đó là sự thật,” anh nói, né tránh luồng nước. ”Anh nói thật mà. Anh đã nghĩ rằng em phải là cô bé cứng cỏi thế nào để chịu đựng được sự đau đớn đó.”

“Anh chỉ nói thế để thay thế cho việc anh không nhớ lần duy nhất khác mà chúng ta từng nói chuyện hồi còn trung học,” Lucy chòng ghẹo để che đậy sự xấu hổ của cô. “Tệ thật, nó là một trong những điểm nổi bật của năm đầu trung học của em, và anh thậm chí còn không nhớ được một cách mơ hồ.”

Blue phản kháng. “Nhắc cho anh nhiều hơn về nó,” anh nói. “Có lẽ anh sẽ nhớ ra.”

“Nó khoảng một tháng sau trận đánh đó. Anh và em gần như đâm vào nhau trong hành lang bên ngoài phòng để đồ,” Lucy nói với anh. “Em đang vào trong sau một giờ luyện tập.”

Blue cảm thấy trí nhớ của anh bị kích động. “Và anh vừa mới kết thúc vài cuộc chạy cự ly dài?”

“Và nó khoảng một triệu độ ở bên ngoài,” Lucy nói. “Chúng ta đang có một kiểu như sóng nhiệt khác thường.”

“Phải, đúng vậy. Nó là tháng Mười, đúng chứ?” Blue nói. Anh có thể nhìn thấy cô, đang đứng trong hành lang của trường học. Cô đang mặc đồng phục bóng chày của cô, đầu gối cô bị rách tơi tả vì chặn bóng trên mặt đất, mái tóc cô buộc kiểu đuôi ngựa. Làm thế nào mà anh lại không chú ý đến nụ cười năm ngàn oát của cô và đôi mắt sáng lấp lánh, xinh đẹp của cô chứ. Anh hẳn phải bị mù rồi, hoặc là một tên ngốc chết dẫm, hoặc cả hai. “Nhưng nó chỉ khoảng chín mươi độ F, phải không? Anh nhớ rồi, Yankee, anh đang sắp chết vì nóng.”

“Anh chảy mồ hôi thành giọt theo đúng nghĩa đen.”

“Anh đang rất là ghê.”

“Anh đang gợi tình như quỷ thì có.”

Cô đang gợi tình như quỷ ngay lúc này, với nước lạnh bao quanh đỉnh của ngực cô. Cú sốc lúc đầu vì nước lạnh làm cơ thể quá nóng của Blue hạ nhiệt xuống, nhưng bây giờ anh đã quen vói nhiệt độ lạnh giá. Và suy nghĩ về việc Lucy quấn đôi chân dài của cô quanh thắt lưng anh đang tạo nên một luồng nhiệt mới. Bất cứ phút giây nào lúc này, cái hồ nước lạnh này cũng sẽ bắt đầu sôi lên.

“Em mới chỉ mười lăm tuổi đầu,” anh nói. “Em còn thậm chí không biết từ đó có nghĩa gì cơ.”

“Gợi tình? Lông mày Lucy nhướn lên. “Có muốn cá không, McCoy? Nhìn một cái vào anh và em gần như trở nên đờ đẫn.”

Anh lại phá ra cười. “Anh đã nghĩ em chỉ e thẹn thôi.”

“Em? Không đời nào.” Cô mỉm cười với anh. “Không, em chỉ đột nhiên giải phóng hóc môn quá liều thì có.”

Anh có thể liên quan đến sự việc kỳ lạ đó, nhưng nó không làm cho anh đờ đẫn. Cô vẫn đang trôi dạt trong làn nước, chỉ cách anh chừng sáu feet, nhưng anh có ý sẽ thay đổi điều đó sớm thôi.

“Anh nghĩ rằng anh đã hỏi em là đội bóng chày thế nào rồi, phải không?” anh hỏi han, di chuyển một vòng lớn uể oải xung quanh cô. Anh lặn xuống dưới nước trong một thời gian ngắn và trồi trở lên, hất mái tóc ướt khỏi mặt anh.

“Anh đã.” Cô quay người trong nước để vẫn đối diện với anh, khỏa nước với đôi tay cô để giữ người vẫn nổi lên. “Em đã nói với anh là bọn em đã thắng sáu trận đầu, nhưng đội vẫn có những vấn đề cá nhân cần phải giải quyết. Em nói là chỉ trong buổi chiều đó, người bắt bóng và cầu thủ trung tâm đã vướng vào một trận chiến bằng nắm đấm. Anh nói rằng đó là sự nóng bức không đúng mùa và độ ẩm làm cho mọi người dễ cáu kỉnh hơn.”

Blue ngừng bơi. “Em thực sự nhớ hết tất cả những điều đó à?”

Lucy mỉm cười. “Em chép lại từng từ một trong nhật ký của em,” cô thổ lộ.

“Đó là khi em nói với anh về cái hồ này của em,” Blue nói. “Em mời anh đến đây cho một cuộc bơi lội. Anh nhớ rồi. Nó nghe có vẻ thực sự hay, và anh nói với em là có lẽ anh sẽ ghé qua.”

“Nhưng anh không đến. Em đã rất đau khổ.”

Giọng cô nhẹ nhàng và trêu chọc, nhưng Blue biết có ít nhất một phần sự thật trong những lời cô nói.

“Anh là một tên ngốc, Lucy.”

“Em là một người khác thường ở vào tuổi của em.”

“Em còn khá trẻ,” Blue thừa nhận. “Anh biết là em có lẽ đã phải lòng anh, nhưng anh không cho rằng nó nghiêm túc. Nếu anh biết – nếu anh thực sự nhìn vào em…”

“Anh đã có Jenny Lee,” Lucy nói. “Cô ấy thật hoàn hảo. Em là một kiểu mẫu chỉ cho thấy những ngày toàn chuyện bực mình.”

“Ít nhất em không sợ đi bơi và làm ướt tóc em,” Blue nói. “Anh thề, là toàn bộ thời gian Jenny và anh hẹn hò, cô ấy không bao giờ bước vào trong nước.”

“Đó là vấn đề với sự hoàn hảo,” Lucy nói một cách đăm chiêu. “Một khi anh có nó, em hình dung là anh sẽ tiêu tốn một lượng lớn thời gian để lo lắng về việc mất nó.”

Blue biết rằng cô đang nói về nhiều hơn chỉ là mái tóc của Jenny Lee Beaumont. Nhưng cứ như thể là cô cảm thấy anh định hỏi cô, cô lặn xuống dưới mặt nước. Khi cô trồi lên, mái tóc cô trở nên bóng mượt ướt dính vào đầu cô. Cô chạy bàn tay cô qua nó, đẩy hầu hết nước ra ngoài.

Lucy gặp ánh mắt anh và mỉm cười. “Em đã từng thấy anh đi xuống bãi biển và trên bến thuyền,” cô nói. “Em luôn luôn tự hỏi là tại sao Jenny không đi với anh. Em không nhận ra nó là vì vấn đề với mái tóc.” Cô lắc đầu và cười lớn. “Chúa ơi, nếu em là bạn gái của anh, em sẽ theo anh đến bất cứ đâu, bao gồm cả xuống nước.”

Nếu Lucy là bạn gái anh…Jenny Lee đã có với Blue một mối quan hệ thể xác mãnh liệt, nhưng cô không quan tâm đến anh, không thực sự. Lucy thì sẽ quan tâm.

“Nó nhiều hơn là một vấn đề về mái tóc với Jenny Lee,” Blue nói. Anh lại bắt đầu bơi vòng quanh cô lần nữa. Mỗi vòng đang dần nhỏ hơn, đưa anh đến gần cô hơn. ”Nếu anh khôn ngoan, anh đã có một Yankee năm nhất đáng yêu làm bạn gái rồi.”

“Anh đã có cơ hội của anh rồi,” Lucy nói. Cô cũng bắt đầu bơi vòng quanh, với cùng một tốc độ nhàn nhã. Cứ kiểu này, anh sẽ không bao giờ với đến được cô. ”Em mời anh đến đây cho một cuộc bơi lội. Em đã có một kế hoạch cho một buổi tối hoàn hảo. Anh là người đã không xuất hiện mà.”

“Em từ bỏ quá sớm.”Blue nói. “Điều gì đã xảy ra với Yankee nổi tiếng ngoan cường mà anh luôn luôn biết vậy? Em có thể làm gì đó để làm anh chú ý đến em mà.”

Lucy khịt mũi. “Anh sẽ không chú ý đến em cho dù em có sắp đặt cả một dãy cưa. Anh sẽ không thể thấy em qua một Jenny Lee –“

Blue cười phá lên với điều đó. “Cho anh dừng em một lát,” anh nói. “Anh mới mười tám tuổi đầu, và Jenny thì kiểu như trao bản thân cô ấy đến tận tay anh. Em có biết là cô ấy là người muốn hẹn hò với anh trước không?”

Lucy im lặng lắc đầu.

Anh cào mái tóc ướt của anh ra sau bằng một bàn tay. “Ba lần đầu tiên bọn anh đi chơi là Jenny gọi cho anh,” Blue nói. “Trước khi anh biết đến thì bọn anh đã đi chơi với nhau đều đặn rồi.” Anh cười với sự hoài nghi. “Anh nghĩ là cô ấy thực sự yêu anh, vì tất cả những gì cô ấy từng muốn làm là đến nhà anh và ở đó, chỉ hai người bọn anh. Bọn anh xem tivi và em biết đấy…thực sự thoải mái ở trên giường. Sự thật là có nhiều hơn chỉ hai người bọn anh trong phòng có tivi đó. Có Jenny và anh và Gerry – hay là ít nhất có khả năng Gerry sẽ ở đó. Anh ấy về nhà từ trường đại học rất nhiều vào cuối tuần. Thấy không, nó lại hóa ra là Jenny đang sử dụng anh để đến gần Gerry. Thậm chí cả sau đó, anh ấy cũng là người mà cô ấy muốn.”

Anh đang làm gì thế này, phân tích mối quan hệ của anh với Jenny Lee trước mặt Lucy ư? Cô không muốn nghe về điều này, vậy tại sau anh lại đang kể với cô? Anh nên là đang hôn cô chứ không phải nói chuyện với cô. Dường như tất cả những gì anh làm những ngày này là nói chuyện.

Nhưng thật dễ dàng để nói chuyện với Lucy. Blue chưa bao giờ có cảm giác là cô chỉ đang lắng nghe một cách nửa vời. Khi cô lắng nghe anh nói, cô thực sự giành sự chú ý cho anh. Và cô không ngại sự im lặng, như hầu hết mọi người. Hầu hết mọi người cảm thấy cần phải lấp đầy những khoảng dừng trong câu chuyện. Lucy thì dường như hiểu rằng – ít nhất với anh – những khoảng dừng và sự im lặng được thêm vào để cho những gì anh đang nói.

Cô cũng đang im lặng lúc này, chỉ nhìn vào anh. Anh muốn một cách ghê gớm được quay lại nơi mà họ đang hướng đến trước khi anh đưa ra chủ đề nhàm chán về Jenny Lee.

Một cách chủ ý, anh làm cho giọng anh nhẹ nhàng. “Vậy nói với anh. Đây là buổi tối hoàn hảo mà em đã lên kế hoạch cho anh vào buổi tối tháng mười nóng nực đó. Điều gì sẽ xảy ta nếu anh đã xuất hiện?”

“Anh thực sự muốn biết ư?”

“Dĩ nhiên là anh muốn biết,” Blue nói, mỉm cười với cô.

Lucy đẩy bản thân lùi lại trong nước, đứng nước bằng cánh tay cô và để đôi chân cô nổi lên. Những ngón chân cô nghịch bề mặt nước và cô nhìn chằm chằm vào chúng một cách đăm chiêu.

“Well, anh sẽ bước đến đây và thấy em đã ở trong nước, chỉ như thế này,” cô nói.

“Uh –huh.”

“Em sẽ mỉm cười và vẫy tay rồi nói, “anh vào đi – nước rất dễ chịu.”

“Và anh sẽ vào.”

“Không.” Lucy nhìn anh và mỉm cười, đôi mắt cô sáng lên một cách tinh nghịch. “Anh sẽ nói…” cô bắt chước giọng miền Nam kéo dài của anh. “’Em có nghĩ là mẹ em sẽ để ý nếu anh đi vào trong nhà và thay bộ đồ bơi của anh vào?’ Và em sẽ nói, ‘Anh không cần một bộ đồ bơi để bơi lội trong cái hồ này, Blue McCoy. Đừng lo lắng – nếu anh xấu hổ, em sẽ nhắm mắt lại cho đến khi anh đã ở trong nước.’”

Blue cười lớn. “Rồi anh đi vào.”

“Không.” Lucy cắn môi dưới, để giữ cô khỏi cười phá lên. Đôi mắt cô sáng lên với sự thích thú. “Rồi anh vẫn đứng đó trên bãi cỏ, đang quyết định là có xấu hổ hay không, và em sẽ nói là, ‘em cũng không mặc bộ đồ bơi nào cả. Thấy không?’ và em sẽ làm thế này.”

Lucy đến chỗ cạn của cái ao, và cô đứng lên, như một nữ thần nổi lên từ biển cả, ánh trăng sáng lấp lánh trên khuôn ngực ướt của cô, núm vú cô siết lại thẳng đứng vì lạnh. Nước chỉ đến rốn cô và cô trông gợi tình không tả xiết khi cô mỉm cười với anh.

Cô phá ra cười lớn khi nhìn vào mặt anh. Giọng cô như tiếng nhạc trong bầu không khí buổi đêm.

“Rõ ràng là em gầy hơn khi em mười lăm tuổi,” cô nói với anh, “nhưng em không thể tưởng tượng được rằng anh sẽ tiêu tốn nhiều hơn, xem nào, năm hay cùng lắm là mười phút trên bờ hồ, để quyết định có vào nước hay không.”

“Thử năm giây xem,” Blue nói, bắt đầu tiến về phía cô.

“Sau khi thành công trong việc cám dỗ anh vào trong hồ,” Lucy nói, lùi xa khỏi anh, đôi mắt cô nhảy múa với tiếng cười, “Em sẽ đột nhiên biến mất dưới làn nước. Anh sẽ vẫn đứng đó, băn khoăn em đi đâu – cho đến khi em đột ngột hiện ra.”

Blue với tay đến cô, nhưng cô khéo léo tránh ra xa, biến mất, như cô vừa mô tả, dưới làn nước. Chỉ một hoặc hai gợn sóng lăn tăn trên bề mặt cái hồ trước khi nó một lần nữa trở lại tĩnh lặng. Anh nhìn xem có bất kỳ dấu hiệu của những cái bong bóng không, đợi cho bất kỳ một sự chuyển động nào. Nhưng tất cả những gì anh có thể thấy là sự phản chiếu của ánh trăng bàng bạc. Tất cả những gì anh có thể nghe là âm thanh của những con dế và hơi thở của chính anh.

Và rồi nước cuộn xoáy xung quanh anh, và Lucy ở đó bên dưới mặt nước, bơi vòng quanh chân anh, chạm vào anh. Cô nhô lên khỏi mặt nước, trượt lên anh khi cô vòng tay quanh cổ anh và hôn anh.

Cảm giác về cơ thể trần trụi, mượt mà của cô đột ngột ép vào cơ thể anh thật tuyệt vời đến mức không thể chịu được. Anh nghe thấy chính mình thét lên với niềm vui đầy cảm xúc và thuần túy của những nụ hôn của cô, và anh lướt tay anh lên làn da ẩm ướt của cô, không thể có đủ cô, muốn có nhiều hơn nữa.

Cô hơi nhích ra, thở hổn hển và phá lên cười.

Không đời nào em làm thế khi chúng ta còn học trung học,” anh nói. Giọng anh nghe khàn khàn trong không khí tĩnh mịch của buổi đêm.

Đôi mắt Lucy ngập tràn tiếng cười khi cô đẩy mái tóc ướt của cô khỏi mặt. “Tất nhiên là không,” cô nói. “Em mới mười lăm tuổi. Chỉ bởi vì em biết gợi tình có nghĩa là gì không có nghĩa là em biết phải làm gì với anh nếu em ở một mình cùng anh.” Cô lắc đầu, nhắm mắt lại trong sự thích thú khi anh lướt đôi tay anh lần nữa trên cơ thể hấp dẫn của cô. “Không, buổi tối hoàn hảo của em với anh sẽ là đi bơi – với một bộ đồ bơi. Sau đó chúng ta sẽ quay trở lại nhà em và xem một trận bóng chày trên tivi trong khi ăn bỏng ngô. Em sẽ ở trên thiên đường ở tuổi thiếu niên.”

Cô hôn anh dọc theo quai hàm anh, ép bản thân mình vào gần anh hơn nữa. “Nhưng em không còn mười lăm tuổi nữa. Và định nghĩa của em về thiên đường đã thay đổi đi một chút.”

Định nghĩa của Blue về thiên đường ở ngay đây trong vòng tay anh.

Anh hôn Lucy sâu hơn và mạnh hơn, và cô khóa tay cô quanh cổ anh và chân cô quanh thắt lưng anh. Cô đã sẵn sàng cho anh – anh có thể cảm thấy hơi nóng trơn mượt của cô khi cơ thể họ căng lên để hòa làm một.

Nhưng anh nhích ra đúng lúc cô chạm đến.

“Bao cao su,” cô thì thào, đôi mắt cô mở lớn khi cô nhìn anh.

“Phải.”

“Nó có tác dụng trong nước không?”

“Oh, có.”

Anh leo lên bãi cỏ, nơi anh quăng áo sơ mi của anh xuống. Anh nhanh chóng lục lọi ví của mình, và trở lại với cô trong chốc lát. Và rồi cô lại ở trong vòng tay anh một lần nữa và anh lại hôn cô. Cô kéo anh lại gần hơn nữa, mở rộng cô ra cho anh, di chuyển hông cô và làm cho anh thọc sâu vào trong nơi chật chội nóng bỏng của cô.

Cảm giác thật không thể tin được. Cơ thể ẩm ướt của Lucy là của anh để chạm vào, để đóng khuôn quanh anh. Khi đôi chân mạnh mẽ của cô quấn quanh thắt lưng anh, anh ôm lấy mông cô, ấn cô vào anh để cùng với nhau họ tạo nên một nhịp điệu nguyên thủy đầy đam mê và nóng bỏng.

Cô đẩy mái tóc ướt của cô ra khỏi mặt, rồi cũng làm thế với mái tóc của anh. Cô chạy những ngón tay cô qua sự ẩm ướt vào kéo miệng anh lên miệng cô cho một nụ hôn dữ dội, mạnh mẽ.

Blue không thể tin được là anh đã tiêu tốn cả ngày để cố gắng thuyết phục bản thân rằng điều này không nên xảy ra lần nữa. Anh không thể tin được anh đã thực sự nghĩ là anh có khả năng từ chối Lucy. Anh không thể tin được là anh đã leo ra khỏi giường cô sáng nay, suy nghĩ là anh nên chạy trốn hay cố gắng để lẩn tránh khỏi cô.

Không nghi ngờ gì, anh sẽ lại ở trên giường cô đêm nay. Và lần này anh sẽ làm hết sức mình để không bao giờ rời đi nữa.

Không bao giờ rời đi.

Không bao giờ.

Những từ ngữ đó bao quanh anh, ép lên ngực anh làm ngạt thở hơn cả nước quanh anh. Blue chỉ có thể thở những hơi thở nông – anh đang chết chìm trong cảm xúc. Chết tiệt thật, nhưng suy nghĩ điên rồ đó sẽ đi về đâu? Và nó quả thực là điên rồ. Anh là một lính hải quân chuyên nghiệp. Anh là một SEAL. Và SEAL luôn rời đi. Đó là những gì họ làm. Họ rời đi. Luôn luôn như thế. Sẽ luôn có một nơi nào đó mới để đi, một điều gì đó khác để làm.

Anh không phải lòng người phụ nữ này. Anh không thể nào như thế. Anh không thấy một tia sét nào lóe lên. Anh không có một ảo tưởng nào, không nhìn thấy một dấu hiệu đặc biệt nào. Pháo hoa không bùng nổ trên đầu anh khi lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mắt cô. Trái đất không rung chuyển dưới chân anh.

Nhưng mà, trời đất ơi, nó chắc như quỷ là đang rung chuyển ngay bây giờ.

Những suy nghĩ lạ lùng của anh về việc không bao giờ rời đi nữa hẳn là một kiểu phản ứng của khoái lạc rất mãnh liệt về thể xác lúc này. Anh đã tìm thấy sự hòa hợp một cách hoàn hảo về thể xác với Lucy Tait; điều đó thì chết tiệt là đã rõ ràng rồi. Anh luôn luôn thích sex – quỷ thật, đó là còn nói nhẹ đi – nhưng nó chưa bao giờ dù chỉ một chút giống như thế này trước đây.

Chưa bao giờ.

Blue cảm thấy cơ thể mềm mại của Lucy siết chặt lấy anh, và anh biết là cô đã gần đạt đến sự giải thoát. Anh đang ở ngay đây cùng với cô, và tất cả những suy nghĩ của anh biến mất.

“Oh, Blue.”

Cô lui lại để nhìn vào mắt anh, để anh thấy tác động của anh lên cô. Anh cũng thấy điều gì đó khác nữa. Điều gì đó ấm áp và âu yếm. Điều gì đó nhiều hơn là những khao khát về mặt thể xác nguyên sơ đã gắn kết họ lại với nhau.

Ngay lúc đó anh biết rằng anh muốn mang cô cùng với anh đến một nơi mà cô chắc hẳn chưa bao giờ đến trước đó. Anh muốn làm cho khoảnh khắc này cô đang chia sẻ với anh sẽ trở thành một khoảnh khắc mà cô không bao giờ quên.

“Hít vào,” anh nói với cô giọng khàn khàn. “Hãy hít vào một hơi thật sâu.”

Trong giây lát sự bối rối mờ nhạt xuất hiện trong đôi mắt cô, và rồi cô hiểu ra. Cô hít vào, điền đầy không khí vào hai lá phổi của cô. Và sau đó Blue kéo cô lại với anh, xuống bên dưới mặt nước.

Ở đây thật là tối và hoàn toàn tĩnh lặng. Blue thích ở dưới này, trong một thế giới khác bên dưới mặt nước. Anh không thể có đủ sự yên tĩnh đến lạ kỳ này, cảm giác thư thái mà việc ở bên dưới mặt nước mang đến cho anh. Anh đã có rất nhiều giờ lặn dưới nước với bình nén khí của anh, và chưa bao giờ bỏ qua cơ hội nào để lặn. Mặc dù vậy, anh biết rằng nhiều người mắc phải nỗi sợ bị giam giữ và thấy ngột ngạt khi ở trong nước. Anh nới lỏng vòng ôm Lucy, sẵn sàng để cô rời đi nếu cô hoảng sợ và muốn ngoi lên. Thế nhưng cô không sợ hãi. Cô hôn anh với sự cấp bách mà anh hưởng ứng, bong bóng khí nổi lên xung quanh khuôn mặt họ.

Với khả năng nghe bị ngăn chặn và tầm nhìn bị hạn chế, những giác quan còn lại của Blue được tăng cường. Mùi vị của miệng Lucy trở nên ngọt ngào hơn. Và xúc giác của anh cảm nhận một cách nhạy bén, cảm giác về những chuyển động nhịp nhàng của họ làm anh trở nên điên cuồng bởi khoái cảm hội tụ một cách thuần túy và tuyệt đối.

Blue kéo theo Lucy lên mặt nước cùng với anh, lên với không khí, và họ thở một cách khó nhọc cùng với nhau trong khi nhịp điệu của họ không hề chậm lại, không hề ngừng nghỉ.

“Nhiều hơn nữa,” cô hổn hển.

Đó là tất cả những gì anh cần nghe. Anh chỉ đợi để cô hít vào một hơi sâu và dài khác, rồi anh lại kéo cô xuống dưới mặt nước, và một lần nữa sự tĩnh lặng diệu kỳ bao quanh họ.

Mái tóc của Lucy bồng bềnh quanh họ, chuyển động một cách chậm rãi, lười biếng, theo hướng ngược lại với những chuyển động hoang dại của cơ thể họ. Blue tìm đến ngực cô với miệng anh, hút núm vú căng cứng của cô vào, mút, kéo. Anh cảm thấy cô ghì lấy anh thậm chí còn chặt hơn, cảm thấy sự chuyển động dữ dội của những con sóng của sự giải thoát của cô đã bắt đầu. Khi đó, trong sự tĩnh lặng bên dưới mặt nước, Blue mất kiểm soát. Anh đã hoàn toàn bị tàn sát. Mọi tế bào trong cơ thể anh bùng nổ trong một luồng xoáy tít của khoái cảm tuyệt vời tràn ngập sự thuần khiết, ngọt ngào đến không thể tin được.

Anh hít vào một hơi thở trong một cố gắng để làm dịu bản thân – và có một phổi đầy nước lạnh.

Blue kéo Lucy lên mặt nước với anh, thở phì phò và ho sặc sụa. Nhưng chân anh không vững vàng và anh trượt đi, chìm lại xuống nước. Mặt nước bao phủ qua đầu anh, và anh cảm thấy một tia hoảng loạn khi phổi anh bừng cháy và ngực anh nhấp nhô. Anh tuyệt vọng để trục xuất nước ra khỏi phổi, tuyệt vọng hớp lấy không khí.

Nhưng mà Lucy đã ở đó, kéo anh lên khỏi mặt nước. Với sự giúp đỡ của cô, anh trườn ra khỏi nước và ngã xuống, cắm mặt xuống bãi cỏ, ho rũ rượi và nôn khan khi cơ thể anh đấu tranh để làm sạch những lá phổi.

Cuối cùng, cuối cùng anh có thể thở, nhưng dù vậy cũng phải mất đến vài phút để anh có thể nói. Anh có thể cảm thấy Lucy, đang ngồi một cách nhẫn nại bên cạnh anh, dịu dàng vuốt tóc anh.

Anh nâng đầu anh dậy và nhìn lên cô, một cách tủi hổ.

“Anh ổn chứ?” cô hỏi.

Blue gật đầu. Cổ họng anh cháy bỏng và đôi mắt anh ướt đẫm, nhưng anh ổn cả. “Anh thật xấu hổ như quỷ ý.” Anh chỉ có thể nói lớn hơn một lời thì thầm với một giọng bực bội.

Đôi mắt cô đang lấp lánh với sự thích thú và cô đang cố gắng một cách khó khăn để không mỉm cười. “Không phải là chuyện thường ngày khi mà em phải cứu một lính SEAL hải quân khỏi chết đuối.”

“Nó cũng không phải là chuyện thường ngày khi mà anh cố gắng thở trong HO. Em có thể nghĩ là anh đã có một bài học ngày hôm đó về một trong những huấn luyện cơ bản.” Blue đẩy mình lên và trượt xuống vào cái hồ. Anh khum tay lại và múc lên một ngụm nước lạnh sạch đưa lên miệng, súc miệng trước khi anh nhổ nó ra.

Lucy toét miệng cười khi cô nhìn anh. “Anh đã không tập trung mà.”

Blue không thể tranh cãi về điều đó. Cô thì vẫn làm sao lãng như quỷ, vẫn ngồi một cách tự nhiên trên cỏ, mặt trăng tắm cơ thể trần truồng của cô trong ánh sáng bạc của nó. Nhưng sự thực là anh đã mất kiểm soát. Hoàn toàn. Không nghi ngờ gì. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình anh đã đánh mất sự kiểm soát.

Sự tác động đầy cảm xúc của điều đó đánh thẳng vào ruột gan anh, và anh phải nhìn đi khỏi cô. Anh đã đánh mất kiểm soát. Quỷ thật, anh vẫn còn mất kiểm soát.

Anh nghe thấy cô đứng lên và quay lại để thấy cô đang thu lượm quần áo của cô lại. “Hãy vào trong nhà,” cô nói, “trước khi em trở thành một miếng muỗi cắn khổng lồ.” Cô đẩy nhẹ bao đeo súng trên vai của anh với một ngón chân. “Đi nào, McCoy. Gom đồ đạc của anh lại.”

Đi nào, McCoy. cô nói với anh một cách tự nhiên, nhẹ nhàng – cái cách mà cô nói với một người bạn, không phải người yêu. Và cô không đợi anh ra khỏi hồ nước. Cô đã bắt đầu bước về phía ngôi nhà mà không có anh. Sự ngờ vực khuấy tung bên trong anh, và anh tự hỏi là có thể nào cô không có những cảm giác sâu sắc không thể tin được giống như anh không – anh không dám gọi chúng là những cảm xúc – những gì anh có khi họ làm tình. Nhưng anh có thể thề là anh đã nhìn thấy điều gì đó bên cạnh tình bạn và ham muốn trong đôi mắt cô.

Nhưng có thể là anh đã nhầm.

Tất nhiên, anh là người đã không ôm lấy cô trong vòng tay sau khi họ làm tình. Anh nên hôn cô, ở lại thật gần bên cô cho đến khi sự bùng nổ của cuộc làm tình của họ dịu lại xung quanh họ. Thay vào đó anh lại thử hít thở trong nước, và sự thân mật của họ đã kết thúc quá đột ngột.

Anh ra khỏi hồ nước, sau đó nhặt nhạnh đồ đạc của anh và chạy nhanh theo Lucy.

Cô đang trần truồng đi xuyên qua sân sau nhà cô, và anh phải mỉm cười với cô theo kiểu thực tế nó thế. Nó thật rõ ràng là cô đã đi khi nước đang nhỏ giọt trên người từ cái hồ của cô hơn một lần rồi. Cô khá thoải mái khi đi về lại ngôi nhà mà không mặc quần áo trên người. Và cô có mọi quyền để làm thế. Những ngôi nhà hàng xóm ở cách khá xa, và những cái cây cao và cây bụi xung quanh những đường giáp ranh tạo ra một bãi rào lớn kín đáo thêm vào.

Trong một ý thích bất chợt, anh thả bọc quần áo của anh xuống khi anh bắt kịp cô. Anh kéo cô vào trong vòng tay anh và quay tròn cô xung quanh trong một nỗ lực thiếu kinh nghiệm của một động tác khiêu vũ. Anh chưa từng thực hiện hơn một điệu slow cứng quèo những lần anh khiêu vũ với những người phụ nữ ở những quán bar và những quán ăn dọc đường mà Alpha Squad đã ghé vào. Nhưng bất chấp sự vụng về của anh, Lucy thả quần áo của cô xuống bãi cỏ, quay tròn xung quanh anh với một chuyển động liên tục duyên dáng uyển chuyển.

“Vậy là em đã từng khiêu vũ khỏa thân ở sân sau nhà em,” anh nói. “Anh biết mà.”

Cô cười phá lên. Chúa ơi, anh yêu âm thanh tiếng cười của cô.

“Chỉ khi ở cùng với những người bạn rất thân mà thôi.”

Những người bạn. Lại là những từ ngữ đó. Và nó lại đi cùng cảm giác bứt rứt của sự ngờ vực, và nó không thể gọi tên ra nhưng dứt khoát là một cảm giác khó chịu trong một hố sâu thẳm trong lòng anh.

Anh xoay cô về phía anh và trong vòng tay anh, ôm cô thật gần khi họ di chuyển chậm rãi tới lui phù hợp với giai điệu tĩnh lặng của màn đêm. Không bị ngăn cản bởi quần áo, cơ thể Lucy đu đưa dựa vào cơ thể anh, bộ ngực mềm mại của cô chạm vào ngực anh, bụng cô lướt qua nơi khuấy động của anh. Và anh đã bị khuấy động. Một lần nữa. Hay là có lẽ không phải một lần nữa, có lẽ là vẫn bị khuấy động. Có lẽ anh sẽ vẫn bị khuấy động đến hết cuộc đời anh, bất kể bao nhiêu lần anh làm tình với người phụ nữ này.

Lucy đang nhìn lên anh, đôi mắt cô mở lớn, nụ cười của cô biến mất trong khoảnh khắc. Cô cũng cảm thấy nó – cô cũng đã cảm thấy nó. Bất kể điều này là gì, thì sự kết nối hầu như hiện hữu giữa họ, cảm giác của hơi thở hổn hển, của băn khoăn không điều khiển được này khi anh nhìn vào mắt cô, cô cũng đều cảm nhận được chúng.

Blue hạ thấp miệng anh và hôn cô, một nụ hôn êm ái, chậm rãi làm cho đôi mắt anh mờ đi vì sự ngọt ngào của nó. Khi anh lên tiếng giọng anh nghe khàn khàn. “Em sẽ mời anh vào chứ?”

“Em nghĩ là em đã làm rồi mà.” Giọng cô hơi run rẩy.

“Em chưa mời anh đến phòng em.”

“Cửa phòng em vẫn không khóa.”

“Anh không muốn –“

Lucy kết thúc giùm anh. “Giả định. Em biết. Không bao giờ giả định.” Cô len những ngón tay cô vào trong tóc ở gáy anh, mỉm cười khi nhìn vào mắt anh. “Mặc dù em sẽ mạo hiểm giả định rằng anh sẽ muốn đi lên gác trong một tương lai rất gần…”

“Giả định đó thì chính xác.” Blue mỉm cười. “Tất nhiên nó dựa trên thực tế -“

“Một thực tế rắn chắc,” Lucy đồng ý, nụ cười toe toét của cô làm lộ lúm đồng tiền trên đôi má cô. “Một thực tế rất rắn chắc.”

Blue lại hôn cô. Nụ hôn này vẫn ngọt ngào, nhưng nó được đan xoắn với một ngọn lửa thiêu đốt. Cô ép mình vào anh và anh phải buông cô ra. Nếu anh không làm thế, anh biết là họ sẽ không bao giờ thực hiện nó ở trong nhà được. Anh túm lấy quần áo của họ từ dưới đất và kéo cô về phía hiên sau nhà.

Nó thật là điên cuồng, mất trí. Họ chỉ vừa mới làm tình. Họ vừa có một trải nghiệm tình dục rất mãnh liệt đã làm Blue hoàn toàn mất phương hướng.

Vậy mà anh đã lại muốn cô lần nữa. Ngay đây ở sân sau nhà. Ngay trên bãi cỏ. Hay trên hiên nhà. Ngay trên hiên nhà. Anh kéo cô vào anh, hôn cô nóng bỏng khi cô mở cửa và kéo anh vào trong. Hay có lẽ trên bàn bếp. Đó là một nơi cũng ổn như bất cứ chỗ nào khác. Anh quẳng quần áo của họ xuống, giải phóng đôi tay để chạm vào cô, lấp kín lòng bàn tay anh bằng sự mềm mại của cô và anh lại hôn cô. Nhưng cô thoát ra, kéo anh theo cô lên cầu thang và qua hành lang đến phòng cô.

Ham muốn mãnh liệt của anh sẽ trở nên đáng sợ nếu không phải là thực tế rằng cô rõ ràng cũng cảm thấy như thế.

Cô dính chặt lấy anh, hôn anh một cách dữ dội khi anh bằng cách nào đó xoay sở kiểm soát chính anh, để bảo vệ cả hai người họ.

Và rồi cô kéo anh cùng với cô lên tấm ga trải đầy màu sắc trên giường cô, thét lên với khoái cảm khi anh lấp đầy cô.

Oh, phải.

Điều này thì anh cảm nhận được, bất kể nó là gì, Blue biết cô cũng đã cảm nhận được nó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio