- Lưu Ly, sao con lại bất cẩn như thế được hả? Thành Phong nhìn cô thở dài. Linh Lan cũng xen vào với vẻ chán nản.
- Sao em có thể dễ dàng đi theo một kẻ thậm chí cả tên cũng không biết được hả?
- Xem một tên bắt cóc là người tốt rồi tự nguyện đi theo nó à?
- Trên đời này đúng là chỉ có một kẻ ngu ngốc như em thôi!
Dương Vỹ và Thiên Dã thi nhau gõ cốc cốc lên trán cô. Lưu Ly ngồi thu lu một góc nghe mọi người la mắng.
- Mấy hôm nay em có đánh răng đều đặn không? Liệu anh có phải đi chích ngừa để khỏi lây bệnh ngốc của em không?
Hổ Phách thổi phù phù lên vết thương trên cánh tay mình rồi lấy một miếng băng cá nhân dán lại, sau đó nhìn cô với vẻ trách móc. Cậu nhớ là con nhóc ngốc nghếch này còn chưa xin lỗi cậu, nãy giờ nó vẫn mãi nhìn cậu với ánh mắt căm ghét thôi.
Lưu Ly ngồi im nghe mọi người than phiền, đến lúc không thể chịu nỗi nữa cô mới bùng nổ.
- Đủ rồi nha!!! Tất cả cũng tại mọi người!!! Các anh chị có biết em ở trong phòng buồn bực thế nào không??? Mắt em đã nhìn thấy rồi, vậy mà mọi người không chịu cho em ra ngoài nửa bước, em chán, em chán, em chán lắm!!!
- Lưu Ly… Dương Vỹ vừa mở lời, cô nhóc lại hét toáng lên.
- Em không muốn ở mãi trong phòng nữa!!! Em chịu hết nỗi rồi!!! Em muốn ra ngoài chơi, em muốn đi chơi, đi chơi, đi chơi!!!
Mọi người thở dài, không ai muốn nhìn thấy khuôn mặt phụng phịu giận dỗi của cô nhóc nữa. Dương Vỹ vuốt tóc cô bé mỉm cười dịu dàng.
- Được rồi, không cần gào lên như thế nữa! Chiều ý em, hôm nay anh sẽ để em xuất viện, chúng ta về nhà!
Chiếc xe hơi đen sang trọng rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng vui mừng lâng lâng của Lưu Ly, cô ngồi giữa Linh Lan và Hổ Phách không ngừng hót líu lo bên tai hai người. Mặc dù rất đau đầu, nhưng cả hai vẫn vui vẻ ngồi nghe.
Ở đằng sau, chiếc xe hơi màu bạc của ba cô cũng đi theo sát nút. Hai chiếc xe đi qua cánh đồng bắp xanh bạt ngàn. Lưu Ly trườn ra ghế ngoài dành chỗ gần cửa kính của Hổ Phách để nhìn cho rõ phong cảnh xung quanh. Chiếc xe đang đi trên một bờ hồ tuyệt đẹp, hai bên vệ đường mọc đầy những loài hoa dại đủ màu sắc, phấn hoa bắp theo gió tản mác khắp nơi. Một đàn bướm trắng tung tăng bay lượn rồi đậu trên những cánh hoa sắc đỏ ven bờ hồ, vài chú thỏ ngọc đang gặm cỏ nghe tiếng động cũng vội nhảy về hang.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một tòa lâu đài cổ kính nhưng không kém phần tráng lệ, Lưu Ly bước xuống nhìn xung quanh, khuôn viên khá rộng, mọi thứ ở đây đem lại cho cô một cảm giác gì đó bâng khuâng, nó vừa xa lạ mà cũng vừa thân quen, tự dưng Lưu Ly cảm thấy mắt mình hơi cay, cô cũng không hiểu tại sao cô lại có phản ứng như thế, dường như cơ thể cô không nghe theo lời cô nữa, bàn chân cô như có ai điều khiển từ từ bước vào trong, nước mắt cô như muốn trào ra.
Lưu Ly đi vào sâu hơn hơn, nhìn thấy một giàn nho trĩu quả chín đỏ trước mặt lập tức mọi cảm xúc bâng khuâng kì lạ biến mất, cô nhóc cười toe toét nhảy tót đến với tay hái chúng. Mọi người nhìn cô mỉm cười lắc đầu. Lưu Ly đúng là một đứa trẻ, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là quên ngay mọi thứ.
Nhưng chùm nho quá cao, Lưu Ly cố nhảy lên mấy lần mà vẫn không với tới được. Dương Vỹ đã cùng mọi người đi vào nhà uống trà, ngoài vườn hoa lúc này chỉ còn lại Hổ Phách, cậu đang ngồi trên ghế đá, bình thản ngước nhìn trời và chơi đùa với con rùa của Lưu Ly. Cô nhóc lò dò đi lại gần cậu, liếc đôi mắt trong veo như hồ nước nhìn cậu nhỏ giọng.
- Hổ Phách, anh hái giúp em chùm nho kia đi!
Hổ Phách nhìn theo cánh tay của cô bé, rồi quay lại mỉm cười.
- Hôn anh đi, anh sẽ hái cho em!
Hổ Phách vừa nói vừa ghé sát mặt lại gần Lưu Ly, chờ cô ngước lên hôn vào má cậu. Nhưng Lưu Ly lại lùi ra xa nhìn cậu cảnh giác, khuôn mặt búp bê nhăn nhó tỏ vẻ bực bội. Thằng cha này là đồ háu sắc chắc rồi, cô nhóc phụng phịu đứng dậy chạy lại giàn nho, Hổ Phách nhìn theo bật cười.
May mắn thế nào cô nhặt được một trái bóng tennis gần đó. Tung hứng trái bóng trên tay, Lưu Ly nhìn chăm chăm vào chùm nho ngắm góc độ. Và… ném…
Trái bóng bay thẳng vào mặt Hổ Phách. Lưu Ly đưa hai bàn tay nhỏ lên che miệng sợ hãi. Khuôn mặt Hổ Phách lúc này hằn rõ đường cắt khúc trên trái tennis. Hổ Phách nhặt lấy trái bóng rồi từ từ đứng dậy, cô nhóc kia vội chạy vụt vào nhà.
- Đứng lại, con nhóc kia!!!
Hổ Phách đuổi theo cô hỏi tội. Lưu Ly biết Hổ Phách nổi giận nên ba chân bốn cẳng chạy tót vào nhà. Đúng lúc ba và chị gái cô đang ở trong đi ra, cô nhóc vội lao đến núp sau lưng Linh Lan. Hổ Phách thấy vậy đành phải dừng lại. Mọi người nhìn cô bé rồi nhìn lên khuôn mặt đẹp trai in hình xăm bóng tennis mỉm cười.
- Lưu Ly, con lại vừa bày trò gì nữa rồi? Thành Phong đưa tay xoa xoa đầu cô.
- Lưu Ly, bây giờ chị và ba phải về nhà rồi, em ở lại đây ngoan ngoãn nhé!
Lưu Ly giật mình ngước lên nhìn Linh Lan lắp bắp.
- Sao lại về nhà? Đây không phải nhà chúng ta sao, chị hai?
Linh Lan lắc đầu: - Đây là nhà của Dương Vỹ và Hổ Phách, bây giờ em sẽ ở lại đây, nhớ phải nghe lời hai anh ấy nhé!
Nghe những lời Linh Lan nói mà Lưu Ly có cảm giác mới nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai. Cô nhìn lên ba mình, ông không tỏ vẻ gì là đang đùa với cô, cô nhìn qua Hổ Phách, gã đó đang cười rất gian xảo. Lưu Ly ôm chặt Linh Lan bù lu bù loa lên ăn vạ.
- Em không ở đây đâu!!! Tại sao em có nhà mà lại phải ở đây với Dương Vỹ và kẻ đáng ghét đó? Em muốn về nhà với chị và ba!!!
Lưu Ly nhìn hai người phụng phịu, khuôn mặt trẻ con rơm rớm nước mắt trông thật đáng yêu. Thành Phong thở dài, ông cũng muốn tóm lấy cô đưa lên xe chở thẳng về nhà lắm, nhưng ông đã hứa với Dương Vỹ là để cô ở lại, huống hồ gì mạng sống của Lưu Ly là do Hổ Phách cứu.
- Lưu Ly ngoan! Sức khỏe của con chưa hoàn toàn bình phục, con cần phải ở lại đây để Hổ Phách theo dõi, khi nào con khỏe hẳn ba sẽ đưa con về nhà chơi. Thành Phong cúi xuống xoa đầu cô dỗ dành.
Lưu Ly vẫn chưa hết phụng phịu, ở lại để cho tên lang băm kia theo dõi bệnh tình? Rõ ràng cơ thể cô đã hoàn toàn bình phục rồi kia mà. Mà sao ba cô lại nói đón cô về nhà chơi? Sao không phải là đón về nhà luôn? Lưu Ly nắm chặt lấy tay ông mím môi.
- Ba! Con đã khỏe hẳn rồi, ba đưa con về nhà với ba đi, con không ở lại đây đâu!
Nhưng mặc cho Lưu Ly năn nỉ thế nào, ba cô và Linh Lan vẫn ra xe đi về, cô cố lao theo họ, nhưng đã bị Hổ Phách giữ lại, chiếc xe bạc lăn bánh đi trong trời chiều, ba cô vẫn ngoái lại mỉm cười vẫy tay chào cô có vẻ lưu luyến.
- Ba!!! Khoan đi đã!!! Chị hai!!! Đừng bỏ lại em ở đây…
Lưu Ly cố với tay theo gào lớn, nhưng chiếc xe vẫn lao đi rồi mất hút. Cô nhìn theo thất vọng. Vậy mà họ dám nói thương cô nhất, rút cuộc bây giờ đem con bỏ chợ.
- Đừng sợ, bé con! Hổ Phách bế cô lên mỉm cười.- Bọn anh không ăn thịt em đâu!
Tối hôm đó.
Hổ Phách ở trong phòng làm việc, bên cạnh là những bản báo cáo và bệnh án của Lưu Ly, khối máu bầm trong não của cô đã biến mất hoàn toàn, cậu có thể yên tâm, nhưng còn chứng mất trí nhớ của Lưu Ly thì cậu vẫn chưa tìm ra cách giải quyết. Hổ Phách tựa thẳng lưng ra sau ghế mơ màng. Thực ra cậu cũng không biết mình có nên giúp Lưu Ly lấy lại trí nhớ hay không? Quá khứ mà Lưu Ly đã quên mất có những thời khắc thật đẹp của hai người, nhưng trải dài trong đó vẫn là nỗi đau cào xé trái tim. Để cô bé nhớ lại tất cả liệu Lưu Ly có thể vui vẻ như bây giờ? Liệu cô bé có quên được những lỗi lầm anh em cậu đã gây ra cho cô hay không? Và cô bé có chịu tha thứ cho cậu hay không?
Cây bút bi quay vòng tròn liên hồi trên tay cậu. Nhớ lại những gì đã xảy ra chính cậu cũng cảm thấy khó chịu, làm sao có thể bắt Lưu Ly phải đối mặt với quá khứ nữa. Qúa khứ không phải là tất cả, hiện tại và tương lai mới là quan trọng, tốt nhất là không nên khơi lên đống tro tàn của quá khứ, cậu sẽ giành hết thời gian và sức lực để đem lại cho Lưu Ly cuộc sống hạnh phúc nhất.
- Hổ Phách!!! Hổ Phách!!! Hổ Phách!!!
Mãi suy nghĩ mà cậu không biết Lưu Ly đã vào phòng và đang hét dựng lên bên tai cậu. Cậu ngước lên thở dài.
- Anh nghe rồi, đừng gào lên nữa! Ồn ào quá!
- Anh gọi em vào đây làm gì? Lưu Ly nhăn nhó nhìn anh.
- Để kiểm tra sức khỏe cho em!
Hổ Phách quay sang mỉm cười. Rồi anh nhìn cô từ trên xuống dưới chằm chằm khiến Lưu Ly thấy lạnh sống lưng. Lưu Ly mới tắm xong, khoác bên ngoài chiếc áo khoác mỏng để giữ ấm cơ thể. Hổ Phách chống tay lên bàn dựa cằm mỉm cười.
- Cởi áo khoác ra!
Lưu Ly nhìn cậu lúng túng, cô nhớ lúc mấy ông bác sĩ khám bệnh đâu có yêu cầu cô như vậy. Chiếc áo khoác mỏng cởi ra vắt lên ghế, trên người Lưu Ly lúc này là bộ đầm trắng cộc tay, dài đến gối, vải sợi mềm mại ôm lấy những đường cong trên cơ thể còn đang phát triển. Nhìn Lưu Ly lúc này đáng yêu như một con búp bê Nhật, Hổ Phách mỉm cười.
- Xoay một vòng đi!
Sao lại phải xoay? Lưu Ly nhìn cậu khó hiểu. Cô bé nhẹ nhàng xoay một vòng. Hổ Phách ngồi trên ghế mỉm cười.
- Được rồi, ngồi xuống ghế đi!
Hổ Phách chỉ chiếc ghế xoay đối diện mình cho Lưu Ly. Cô ngồi xuống, cứ tưởng Hổ Phách sẽ đo nhịp tim hay huyết áp gì đó cho cô thì lại nghe anh ta nói.
- Mỉm cười đi!
Lưu Ly vô thức làm theo.
- Nghiêng đầu sang trái!
Lưu Ly cũng làm theo.
- Nhắm mắt lại!
Hổ Phách kéo chiếc ghế xoay lại gần mình và hôn chụt lên má Lưu Ly. Cô nhóc kia giật mình mở mắt ra, rồi ra sức lấy tay lau má, mặt đỏ phừng phừng.
- Sao… sao anh hôn em???
Hổ Phách nhìn cô cố nhịn cười, vẻ mặt ngốc nghếch của Lưu Ly khiến cậu chỉ muốn bắt nạt. Nhưng cậu sợ Lưu Ly tức quá sẽ bỏ về nhà với ba và Linh Lan nên thôi không trêu chọc cô nữa. Cậu quay lại với đống tài liệu trên bàn.
- Em ra ngoài được rồi!
- Ra ngoài? Lưu Ly nhìn cậu khó hiểu.- Nhưng anh chưa khám cho em mà?
Hổ Phách quay lại nhìn cô bình thản.
- Anh đã kiểm tra rồi. Anh bảo em cởi áo, em cởi. Em có thể nghe thấy anh nói gì, suy ra tai em không điếc. Anh bảo em xoay, em cũng làm theo. Điều đó chứng tỏ cơ thể em không bị bại liệt, anh chỉ chiếc ghế bảo em ngồi xuống, em nhìn thấy và ngồi. Điều đó cho thấy em không bị cận thị. Cơ thể em hoàn toàn bình thường, em có thể ra ngoài rồi!
Lưu Ly nhìn cậu tức tối:- Nãy giờ anh đang trêu chọc em đó hả?
- Ô… Em có thể hiểu những gì anh làm sao? Xem ra não em cũng còn tí chất xám. Hổ Phách mỉm cười nhẹ nhàng.
Lưu Ly tức tối cầm tập hồ sơ trên bàn giáng vào đầu cậu rồi đá văng cánh cửa đi ra ngoài. Thằng cha này đúng là “lang băm”, càng lúc cô càng thấy ghét Hổ Phách. Ban đầu cô định ngoan ngoãn ở lại để anh ta theo dõi sức khỏe cho đến khi bình phục hoàn toàn. Nhưng bây giờ cô đã nghĩ lại, cô sẽ tìm cách gây rắc rối để anh ta tự nguyện đuổi cô đi.
Sáng hôm sau.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Lưu Ly lò dò đi xuống nhà bếp. Chị Noong đã dọn đồ ăn sáng ra cho mọi người. Thực đơn sáng nay khá đơn giản, mỗi phần ăn của một người chỉ có ba món: súp nấm tuyết, bánh bột bắp và cánh gà nướng mật ong. Lưu Ly mắt hau háu. Mặc dù bà chị Noong kia có bộ dạng không giống ai nhưng tay nghề nấu nướng đúng là không chê vào đâu được.
Ngay khi Dương Vỹ bước vào bếp, Lưu Ly đã lon ton chạy đến kéo anh lại chỗ mình ngồi. Dương Vỹ nhận ra cô nhóc đã giở trò, nhưng vẫn lẳng lặng ngồi ăn sáng như không biết chyện gì xảy ra.
- Có chuyện gì vui sao, Lưu Ly? Sao hôm nay cười nhiều thế? Hổ Phách mới đi vào nhìn cô cảnh giác.
Lưu Ly không nói gì, cúi xuống tập trung gặm chiếc cánh gà thơm phức, đôi mắt trong veo liếc qua hổ Phách một cách kín đáo theo dõi tình hình. Và đúng như sự mong đợi của cô, Hổ Phách vừa đưa một thìa súp lên miệng đã tái mặt, vội vã bật dậy lao đến tủ lạnh dốc hết mấy chai nước lạnh vào bụng. Lưu Ly chỉ chờ có thế cướp luôn chiếc cánh gà và mấy cái bánh bột bắp trong phần ăn của Hổ Phách.
Hổ Phách biết Lưu Ly đã rắc hết lọ ớt bột vào thức ăn của mình nhưng chỉ biết liếc đôi mắt oán hận nhìn cô. Sau đó nặng nề vác cái bụng ọc ọc nước ra ngoài phòng khách.
Lúc Lưu Ly và Dương Vỹ ăn sáng xong thì Anh Thảo và đám bạn của Hổ Phách đến chơi, cô nhóc nhảy tót ra vườn hoa líu tíu nói chyện với họ. Chỉ còn lại hai người trong phòng khách. Dương Vỹ nhìn bộ mặt thê thảm của em trai thở dài.
- Tội nghiệp em quá!
Hổ Phách nằm bẹp trên bàn cười nhạt.
- Đừng giả vờ! Anh biết con bé bày trò mà vẫn để em bị chơi xỏ.
Bốn năm trôi qua đã có nhiều thay đổi. Anh Thảo và Kiến Văn bây giờ đang học ở một trường đại học ngành báo chí nổi tiếng trong thành phố. Đức Duy và Gia Huy thì học chung trường đại học y trong nước.
Lưu Ly nghỉ học khá lâu nên bây giờ sẽ học lại lớp , nhưng cô không thấy lo lắng khi bị bạn bè bỏ lại phía sau, bộ dạng của cô không hề thay đổi trong bốn năm qua, bây giờ nhìn cô và Anh Thảo cứ như hai chị em vậy.
- Lưu Ly, ngày mai lên thanh phố với anh nhé! Anh sẽ đưa em đến mấy khu vui chơi! Đức Duy nhìn cô trìu mến.
- Các cậu đừng có dụ dỗ con bé nữa! Hổ Phách từ trong nhà đi ra lên tiếng.
- Hổ Phách, lại phá đám tôi nữa? Đức Duy nhìn cậu cười cười.
Hổ Phách nói chuyện với họ một lúc khá lâu, từ sau khi tốt nghiệp mọi người ít khi gặp nhau, hiểu lầm ngày trước đã được tháo gỡ, rút cuộc Hổ Phách và họ vẫn là bạn tốt. Lưu Ly kéo tay Đức Duy háo hức nghĩ đến cuộc vui.
- Đức Duy, chúng ta lên thành phố đi! Đi ngay bây giờ luôn đi!!!
- Không đi đâu hết!
Hổ Phách quàng tay qua eo Lưu Ly xách lên đem vào nhà mặc cho cô nhóc la hét giẩy dụa. Đám bạn vẫn nhìn theo hai người mỉm cười.
Ném Lưu Ly vào phòng, Hổ Phách giao cho cô một đống bài tập rồi ra lệnh.
- Làm hết chỗ bài tập này đi, sau đó anh sẽ cho em đi chơi!
- Làm hết?
Lưu Ly nhìn đống sách bài tập chất cao ngất ngưỡng rơm rớm nước mắt, làm hết chỗ này có lẽ phải mất một tháng, bây giờ cô chỉ muốn đi chơi thôi. Cô nhìn Hổ Phách bằng ánh mắt nịnh nọt.
- Hổ Phách, để em đi chơi trước được không? Khi nào về em sẽ làm!
- Không được!
Nói xong Hổ Phách vui vẻ đi ra, không quên khóa phòng nhốt Lưu Ly lại. Lưu Ly ngồi trong đó, khóc không ra nước mắt. Nhưng cô biết nếu tỏ ra cứng đầu với Hổ Phách chỉ rước họa vào thân. Thế là cô đành lấy bút và vở ra bắt đầu làm. Không biết từ lúc cô làm bài đã bẻ gãy bao nhiêu cây bút chì rồi.
Mọi người sau khi ăn chơi quậy phá xong, đến xế chiều cũng ghé qua phòng chào cô trước khi về nhà:
- Cố lên nhé Lưu Ly! Khi nào em làm bài tập xong bọn anh sẽ về đây đi chơi với em!
Lưu Ly cắm đầu vào đống bài tập, không thèm nhìn mặt họ. Đúng là những kẻ hèn nhát. Rõ ràng thấy cô bị bắt nạt mà không dám lên tiếng bênh vực cho cô, bạn bè kiểu đó cô không cần.
Kết quả là những đáp số ngày hôm đó sai gần hết.