Typer: Lam Anh
giờ rưỡi sáng, Ngôn Cách thức giấc. Thế giới tĩnh lặng, ngoài lớp rèm xếp ly màu vàng nhạt là ánh sáng mông lung. Một cánh cửa sổ để mở, rèm cửa đung đưa. Cơn gió nhẹ mùa thu mát rượi và tinh khiết, không khí có mùi hương vấn vương. Tay chân cô đặt hết trên người anh, vòng tay vòng chân ôm ghì lấy anh như con gấu koala ôm thân cây say ngủ. Quay đầu nhìn, cô đang say giấc, hai má trắng hồng, lông mi đen nhánh và dày rậm buông rủ như chiếc lược nhỏ. Mái tóc dài xõa tung trên gối như rong biển. Tim anh không khỏi dao động, nghiêng người hôn lên mắt cô. Trong mộng, cô hơi giật mình, rụt người lại, thôi không trói buộc anh, xoay người sang bên kia, chăn cũng bị cô cuốn theo, để anh nằm trơ trọi.
“…”
Anh đứng dậy xuống giường, lặng lẽ tắm rửa rồi chuẩn bị bữa sáng. giờ rưỡi, phòng ngủ vẫn im ắng, ánh mặt trời đã tràn ngập cả phòng khách, sáng ngời tinh khôi. Anh trở lại giường, vuốt trán cô rồi mơn man gò má cô: "Chân Ý?"
"Ưm?" Cô lại hơi giật mình, nhắm mắt lẩm bẩm. Gần đây, cô thật sự mệt mỏi.
“Ăn sáng xong rồi ngủ tiếp nhé?" Anh khẽ thương lượng.
“Ưm…” Cô đáp lại không rõ tiếng, người cũng không nhúc nhích, đầu vùi vào gối, thở phì phò.
"Em nói muốn đi thăm ông nội mà.”
“Ưm…”
Căn phòng tĩnh lặng. Anh ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn cô ôm chăn ngủ khì, đáy lòng bình yên, cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn. Không biết bao lâu sau, trong giấc ngủ, cô cảm nhận được ánh mắt của anh, mơ màng mở mắt ra, đôi mắt đen láy lúng liếng nhìn anh, ướt át và trong suốt. Một lát sau, cô lại nặng nề khép mi, lần này còn vươn cả hai cánh tay về phía anh. Anh nghiêng người kéo cô ra khỏi chăn, quấn khăn quanh người, bồng cô đến bàn ăn rồi đặt xuống yên ổn. Cô mềm oặt nằm ngủ trên bàn cơm, anh bưng bát cháo rau cùng với sữa đậu nành, trứng gà và nho đến trước mặt cô. Cô ngửi thấy mùi cháo, cái mũi hít hà, tỉnh dậy.
Mắt cô không mở ra nổi, lười nhác múc cháo ăn. Dần dần tỉnh lại, cô lẩm bẩm: “Biện Khiêm và Tư Côi đã sống chung rồi."
Ngôn Cách thờ ơ "ừ" đáp lời. Chân Ý không hài lòng: “Em nói sống chung là tối nào cũng ngủ cùng nhau đấy."
Bàn tay đang bóc trứng gà của Ngôn Cách khựng lại, Biện Khiêm sống cùng Tư Côi có gì khiến cô không vui chứ? Chẳng lẽ... Mặc dù Doãn Đạc khiến anh khó chịu, nhưng với Biện Khiêm thì anh thật có chút đối địch. Có lẽ vì Chân Ý gọi anh ta là anh Biện Khiêm, có lẽ vì anh rời xa tám năm và trong tám năm dài ấy lại có một người đàn ông khác che mưa chắn gió cho cô, cùng cô trưởng thành. Dù quan hệ giữa hai người họ không phải là tình yêu nam nữ nhưng Ngôn Cách cũng khá bận lòng. Anh lặng lẽ khinh bỉ mình, cảm thấy mình đúng là điên rồi.
"Anh xem chúng ta quen nhau đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa tới bước cuối cùng kia.” Chân Ý mím môi càu nhàu.
Ngôn Cách:“…” Thì ra cô bất mãn chuyện này.
Chân Ý nhặt viên đá đặt dưới đĩa nho thả vào miệng. Ngôn Cách hơi nhíu mày: "Buổi sáng đừng ăn đá."
Cô bĩu môi kháng nghị, xoay ghế, trượt xuống gầm bàn mất dạng. Anh không biết cô lại giở trò gì, mặc kệ cô, khép nhẹ hàng mi yên tâm múc cháo. Nhưng cô đột nhiên bò lên giữa chân anh, ngón tay nhanh thoăn thoắt kéo lấy quần anh. Anh hốt hoảng, có cảm giác mặt cô vùi xuống, đôi môi mềm mại nóng bỏng, viên đá lạnh buốt thấu xương. Anh bị kích thích run cả người, cái thìa rơi "keng" vào bát sứ.
Trên đường lái xe tới viện điều dưỡng, Chân Ý nhớ tới vụ án của Trịnh Dĩnh, không ngăn được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Sao hôm qua anh lại nói Trịnh Dĩnh tự sát?"
"Ngạt thở tình dục."
Chân Ý không xa lạ gì, hồi đại học từng tìm hiểu: "Anh nói có người làm mình hoặc bạn tình thể nghiệm cảm giác ngạt thở hoặc gần như ngạt thở trong quá trình giao hợp. tận dụng thứ này kéo dài thời gian lên đỉnh để đạt được khoái cảm mạnh mẽ."
"Trong trạng thái thiếu oxy, bộ phận sinh dục sẽ nhạy cảm vô cùng, dễ dàng lên đỉnh, thời gian và cường độ gia tăng mãnh liệt.” Dừng lại, "Có nhớ anh từng nói với em, đàn ông treo cổ thì thân dưới sẽ cương cứng không?"
"Tối hôm qua mới nói, em nào có nhanh quên vậy?" Cô hơi oán giận.
"Ở phương Tây, thế kỷ có người từng dùng phương pháp này trị bệnh liệt dương."
Chân Ý rất có hứng thú: "Em nhớ dụng cụ ngạt thở tình dục thường sử dụng là máy rung, xích cổ, dây thừng, và cả gương.”
Ngôn Cách: "Gương để người ta thấy rõ hành vi của mình hơn, tăng cường sự kích thích tâm lý và độ mẫn cảm của cơ thể."
"Anh nói Trịnh Dĩnh dùng dụng cụ giả để tự sướng, nhưng không khống chế được sức nóng nên ngạt thở mà chết ư?"
"Không phải vậy. Nếu chỉ là tự sướng, cần gì ăn mặc lộng lẫy như thế chứ?"
"Đúng vậy. Anh nói có hung thủ. Cô ta tự sát, sao lại có hung thủ chứ?"
"Cô ta bị thôi miên."
"Lại thôi miên ư? Anh đã nhận ra à?"
"Ừ. Còn có ký hiệu đó."
"Rắn cạp nong đôi."
Anh khẽ nhíu mày: "Là ký hiệu của MSP." Nhưng theo lời Ngôn Tố, còn có ký hiệu rắn cạp nong đơn. Trên lý thuyết, không ai dám dùng ký hiệu bừa bãi cả.
"MSP?" Cô khó hiểu.
"Lệ Hữu." Giọng anh hơi lạnh, "Anh ta phụng sự cho MSP - Mind, Spirit, Psychology, tổ chức nghiên cứu kết cấu tinh thần con người, thuộc quản lý của một tổ chức đen tối, bên dưới còn có rất nhiều chi nhánh."
"MSP làm gì thế?"
"Tiền tài và nhân lực của tổ chức đó là một ẩn số, nhưng chúng vẫn luôn làm thí nghiệm tinh thần trên cơ thể người, một số thí nghiệm vượt qua cả cuộc đời con người nhưng người bị thí nghiệm không hề hay biết. Nhân viên nội bộ chia làm hai nhánh. Một nhánh dùng quá khứ và sự việc gây ảnh hưởng tới tinh thần con người, một nhánh dùng thuốc.”
Chân Ý vô cùng tò mò: "Vì sao họ làm vậy?"
“Họ cho rằng việc này sẽ phát triển giới hạn của tinh thần người. Nhánh trước cho rằng tinh thần con người như một vật chứa có thể co giãn, không ngừng tạo áp lực sẽ có thể khiến nó phát triển vô hạn. Nhánh sau cho rằng thân thể con người là vật chứa của tinh thần, trong mỗi cơ thể có một tinh thần, nhưng nó có thể phân chia, sao chép và di chuyển."
Vậy mà Chân Ý đã hiểu toàn bộ: "Nhánh trước tạo áp lực cho tinh thần, khiến tinh thần và sức chịu đựng của con người trở nên mạnh mẽ hơn. Còn nhánh sau thao tác như trên máy tính, thực hiện lệnh di chuyển, cắt, sao chép, tạo mới tệp tin (tư tưởng con người) trong những thư mục khác nhau (cơ thể con người)."
"Là ý đó."
Chân Ý sợ hãi cảm thán: "Nghe cứ như mấy nhà khoa học phi thường vậy, dốc sức cho khoa học đen tối."
Anh không ngờ cô lại nhận xét như vậy, khẽ gọi cô: "Chân Ý."
"Hả?"
"Sau này có chuyện gì, em có thể nói với anh."
"Ớ? Sao anh tự dưng nói vậy?"
"Xin lỗi, nhưng rạng sáng nay anh đã nhận điện thoại thay em."
Chân Ý ngớ người, đờ đẫn vài giây, như thể bí mật không hay bị anh phát hiện. Cô chậm rãi cúi đầu cụp mi, che đậy cảm xúc nơi đáy mắt. Đáy lòng Ngôn Cách thắt lại. Anh không chắc cô sẽ giải thích, càng không dám chắc cô nói thật lòng. Một lúc lâu sau, Chân Ý khó xử cắn môi, quẫn bách xoa tay, khẽ nói: “Có khoảng thời gian em rất áp lực, chị gái giới thiệu cho em một nhà tư vấn và nói rằng đó là bạn của chị. Lúc không vui em hay nói chuvện với anh ấy. Anh ấy tốt bụng và thoải mái như chị gái vậy. Có điều nửa năm nay mâu thuẫn hơi nhiều, liên lạc ít đi, nhưng thi thoảng anh ấy vẫn gọi điện." Nửa năm gần đây là khoảng thời gian họ gặp lại nhau. Cô nói thật. Anh nhẹ lòng, nhưng còn một nỗi lo khác.
“Em nói gì với anh ta?”
"Không có gì.” Cô lung túng xoắn ngón tay, "Có lúc cảm thấy quá bức bối, than vãn với anh ấy chút thôi.”
Anh tưởng tượng ra rất nhiều buổi đêm, khi xử lý vụ án của Đường Thường, họ chưa gặp lai, rồi đến vụ của Tống Y, họ vẫn duy trì khoảng cách, lại còn vụ án của Thích Miễn, cô bị phản bội đột nhiên biến mất khỏi tòa án. Những đêm sâu thẳm ấy, một mình cô bơ vơ giữa bóng tối, bất lực, tuyệt vọng, nhưng người nghe cô giãi bày không phải là anh. Trái tim anh như bị cào một vết dài, tuy không chảy máu đầm đìa, nhưng lại đau thấu xương tuỷ.
Chân Ý lặng lẽ ngẩng đầu, thấy gương mặt anh bất giác căng lên, hệt như đang tức giận. Cô hoảng hốt nghĩ: Thế mà anh cũng ghen được ư? Mặc dù thầm vui nhưng cô không đành lòng nhìn anh nổi giận buồn bã, chân cọ cọ chân anh, lấy lòng: “Đừng giận mà, sau này em không liên hệ với anh ấy nữa đâu."
Người kia không còn giống bạn bè nữa, nửa năm gần đây anh ta tìm hiểu cuộc sống riêng tư của cô đến mức không thể chịu nổi. Dù Ngôn Cách không nói, họ cũng sẽ bất hòa rồi tan rã. Sắc mặt Ngôn Cách dịu đi.
Lúc gặp ông nội, ông đang buộc khăn ăn ngồi ăn bánh ngọt trong vườn hoa, cười híp mắt như Phật Di Lặc. Các y tá chăm sóc ông rất tốt. Biện Khiêm và Tư Côi cũng đến.
“Ông nội.” Chân Ý nhìn thấy từ đằng xa đã hớn hở kêu to, kéo tay Ngôn Cách chạy tới.
Ông nội cười rạng rỡ: "Ý, con tới rồi!"
Chân Ý cầm giấy ăn lau bơ trên khóe miệng ông, nhìn hai người kia: "Đến đây mà không bảo em một tiếng." Cô biết Biện Khiêm thường tới đây thăm ông nội.
Biện Khiêm cười: "Chia ra sẽ có hai nhóm đi thăm ông nội, không phải tốt hơn sao?
"Cũng đúng." Chân Ý cười, xoay lại thân mật nói, "Ông nội, con dẫn bạn trai đến cho ông xem đây." Cô kéo phắt Ngôn Cách tới, đầu nghiêng lên bờ vai anh, cười toe toét, "Đây, có phải anh ấy rất đẹp trai không ạ?"
Ánh mắt của Biện Khiêm và Tư Côi liếc tới. Ngôn Cách rời mắt nhìn Biện Khiêm, gật đầu. Ông nội không cười, kéo Chân Ý lại: “Dư Chi, tên này đẹp trai quá, chắc chắn bạc tình phụ lòng, tôi vẫn tốt hơn.”
Dứt lời không thèm ăn bánh ngọt nữa, đứng dậy kéo cô đi. Chân Ý á khẩu, lại xem cô như bà nội rồi, còn ghen tuông nữa. Cô vừa đi vừa quay lại nhìn, Ngôn Cách đứng trên bãi cỏ mùa thu, ánh mắt sâu thẳm. Cô dẩu môi, cười trong lơ đãng.
Biện Khiêm và Tư Côi chuẩn bị ra về, đi theo Chân Ý, Biện Khiêm hỏi: "Chuẩn bị mở văn phòng rồi, có bận lắm không?"
"Siêu bận luôn, lát nữa còn phải về văn phòng."
"Vẫn đang sửa sang à?"
"Vâng, sắp xong rồi, một thời gian nữa sẽ tuyển người." Chân Ý cười nhìn anh, "Anh, mấy năm nay thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh, em sẽ không phát triển nhanh như vậy."
Biện Khiêm cười: "Bình thường em đanh đá như vậy, bây giờ tự dưng khách sáo, thật sự không quen."
Tư Côi không nhịn được cười: “Cậu nên lộ bản tính đi.”
Chân Ý "hứ" một tiếng: "Cẩn thận em cướp hết mối làm ăn của văn phòng anh đấy."
"Vậy cảm ơn em." Biện Khiêm đáp lại cô, "Vừa hay anh không định làm nữa."
"Không làm nữa?"
"Chuyển nhượng văn phòng rồi, trở về nghề chính là làm tư vấn tâm lý."
Chân Ý biết trong lúc mở văn phòng luật, anh còn mở phòng tư vấn tâm lý, hỏi: "Tập trung quản lý phòng tư vấn của anh ư?"
"Ừ. Nhưng…”
Tư Côi tiếp lời giúp anh, "A Khiêm muốn tới làm ở Cục Cảnh sát, nhà tư vấn tâm lý ở chỗ tớ vừa nghỉ việc nên A Khiêm định kiêm nhiệm chức vụ này luôn."
Chân Ý nhận ra niềm tự hào của cô bạn, tặc lưỡi rồi nói: "Hai người có thể dính lấy nhau cả ngày. Có "A Khiêm" của cậu, kiểm tra tâm lý hằng năm không đỗ cũng giấu giùm cậu."
"Biến!"
Ngôn Cách đến bệnh viện tâm thần ở cuối đường gặp Lệ Hữu. Bệnh viện kiểm soát gã chặt hơn, gã không được ra vào tự do nữa, nơi hoạt động duy nhất chỉ có phòng sinh hoạt độc lập. Thấy Ngôn Cách, tâm trạng gã không tệ, không trầm lặng đối chọi như thường ngày, chủ động chào hỏi: "Tôi biết anh sẽ đến."
Ngôn Cách không vòng vo: "Người gọi điện cho Chân Ý là ai?"
"Tôi đã nói rồi, tôi có thể áp bức và gây ảnh hưởng tới người khác bằng tư tưởng của mình. Khiến người xa lạ gọi điện theo ý chí của tôi là chuyện không thể dễ hơn được nữa."
Ngôn Cách thờ ơ, tỏ vẻ không tin mà cũng không có hứng thú.
"Ngôn Cách, anh quá bảo thủ, tại sao không tin sự tồn tại của khoa học đen tối chứ? Trong mắt tôi, đây là con đường chính đáng để khám phá tinh thần loài người. Tôi đã dùng đủ loại hiện tượng để chứng minh cho anh thấy rằng suy nghĩ và tư tưởng của tôi có thể thao túng người khác từ xa."
Ngôn Cách: "Thử khống chế tư tưởng của tôi đi."
Lệ Hữu dần dần nở nụ cười: "Hiện giờ chỉ trong phạm vi nhỏ."
Ngôn Cách khẽ "à" đầy hờ hững, thoáng vẻ mỉa mai. Không hề muốn nói đến những lý lẽ lệch lạc của gã: “Tại sao vẫn không buông tha Chân Ý?"
Lệ Hữu nhe hàm răng trắng: "Quả nhiên anh hiểu."
Ngôn Cách lạnh lùng nói: "Đường Thường đã gắng gượng rất lâu giữa hoàn cảnh khốn khó, cuối cùng cũng lui bước. Nhân cách chính của Tống Y bị nhân cách thứ hai khống chế nên đã giết người. Hoài Sinh mất đi chị gái liền không còn chủ kiến, Hoài Như cũng mất tăm mất tích. Họ không đủ mạnh mẽ, chỉ có An Dao là lột xác hoàn mỹ, vươn tới thượng tầng xã hội, điềm tĩnh tỉ mỉ, vì để bảo vệ bản thân và người yêu đã đánh một cú khiến Hứa Mạc và Hoài Như không còn đường quay đầu, rút lui thành công mà không để vết nhơ. Cô ấy chính là vật thí nghiệm hoàn mỹ, nên các người buông tha cô ấy, để cô ấy được sống. Chân Ý thì sao, cô ấy trải qua bao chuyện đau khổ như vậy vẫn giữ vững chính kiến, cô ấy cũng hoàn mỹ, tại sao các người không buông tha cô ấy?"
Lệ Hữu hơi ngả người về phía trước, nói khẽ: "Biết không, nhân cách của cô bé này bị phân liệt quá sớm, trước chín năm so với kỷ lục nhỏ nhất ở độ tuổi mười sáu. Các nhà khoa học thế hệ trước của nhóm thí nghiệm trẻ mồ côi, cũng chính là những người tiền nhiệm vị trí boss của tôi đều cho rằng cô ta là phế phẩm. Nhưng từng ngày trôi qua, cô ta vẫn bình an, thậm chí sống vinh quang. Quá thần kỳ, tất cả mọi người đều nghĩ... Giới hạn sụp đổ của vật thí nghiệm này rốt cuộc là đâu?"
Vẻ mặt Ngôn Cách không gợn sóng, nhưng bàn tay đặt dưới bàn siết chặt lại, nổi gân xanh. Đáy lòng không thể nào yên, nhưng mở miệng lại không hề nhắc tới chuyện này. "Cách xử lý phế phẩm của các người là khiến họ nhảy lầu giống như tự sát.”
Anh không đề cập tới chuyện Trịnh Dĩnh chết vì ngạt thở tình dục.
“Như vậy có thể bớt chuyện cảnh sát điều tra. Nhưng nếu có thể đẩy cái chết của phế phẩm cho kẻ giết người liên hoàn, chúng tôi cũng sẽ mô phỏng đầy sáng tạo."
Quả nhiên, cái chết của Trịnh Dĩnh có liên quan tới họ. Ngôn Cách im lặng một lát rồi nói: "Rắn cạp nong đôi."
Lệ Hữu khẽ nhướng mày: "Xem ra anh đã học tập không ít, biết được ký hiệu của tổ chức chúng tôi rồi."
"Người anh khống chế vẽ ký hiệu của tổ chức MSP lên gương để đánh dấu, anh có biết hành vi khinh nhờn này không?"
Sắc mặt Lệ Hữu bình thản, nhưng vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt không giấu nổi Ngôn Cách. Anh đút tay vào túi, chậm rãi đứng dậy, kết luận: "Ồ, thì ra mất kiểm soát rồi."
Cả ngày hôm nay, Ngôn Cách có phần không yên lòng. Với anh mà nói, có gì đó hơi khác thường.