Bố mẹ muốn gặp anh ấy?
Hắc Doãn Tâm ngây ngốc, cứ nghĩ đến cảnh hai bên gặp mặt, với sự kiêu ngạo vô lễ trong lời nói và hành động của Canh Dần,lại thêm thái độ của bố mẹ đối với tập đoàn Murk, cô liền có ý tưởng muốn đâm đầu vào tường.
“Đã là người yêu của con thì bố mẹ đương nhiên phải gặp rồi.” Sự kinh ngạc và hoảng hốt trong mắt con gái khiến cho Hắc La Ngân Nguyệt bắt đầu hoài nghi, người đàn ông kia phải chăng là con gái mình vì muốn né tránh người đàn ông thầm mến nó mà bịa ra.
“Nhưng nhưng nhưng anh ấy…hình như không có thời gian.’ Hắc Doãn Tâm cảm thấy mình sắp ngất đến nơi, nếu hai bên gặp mặt trong tình huống thế này, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa…
Không được, cô phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
“Doãn Tâm, nếu cậu ta đến việc đến nhà mình cũng không có thời gian, mẹ nghĩ, việc con và cậu ta kết hôn sẽ rất khó có được lời chúc phúc của bố mẹ.” Hắc La Ngân Nguyệt nói.
Dù người đàn ông đó có tồn tại hay không, bà cũng sẽ khiến cậu ta thấy khó mà lui, trừ khi cậu ta xuất sắc như người hâm mộ kia, và một điểm quan trọng nhất là cậu ta thực lòng yêu con gái bà, nếu không thì đừng mơ họ đồng ý.
“Việc này…”Hắc Doãn Tâm nhìn mẹ, không biết nói thế nào, cô đột nhiên cảm thấy mình rất muốn khóc, sao sự việc lại đi đến nước này cơ chứ?
Trời đất ơi! Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mà bây giờ phải chịu sự giày vò tinh thần thế này?
Huhu… trong lòng cô đang gào khóc thảm thiết.
“Doãn Tâm, thật ra con mới chỉ tuổi, độ tuổi đẹp nhất của đời người, mẹ không phản đối con kết bạn, thậm chí còn ủng hộ con kết giao càng nhiều bạn bè. Có thể bây giờ con rất thích người con trai đó, nhưng đó là vì con chưa tiếp xúc với những người con trai khác, nên không có cơ sở để so sánh. Bữa tiệc tối ngày kia con hãy thoải mái vui vẻ đi gặp chàng trai hâm mộ con đi, cậu ta không chỉ ưu tú, tư tưởng cũng hoàn toàn trưởng thành, cậu ấy thậm chí còn bằng lòng đợi con tốt nghiệp học viện Tân Nương mới kết hôn. Bởi vì cậu ấy thấy con còn trẻ, nên bằng lòng cho con thời gian để chấp nhận và tìm hiểu cậu ấy.” Hắc La Ngân Nguyệt khẽ cười, càng nói càng hài lòng, cách nhìn về cậu ta trước kia bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, lại thêm món quà gặp mặt kia, cùng với vẻ ngoài xuất sắc của cậu ta, khiến họ hoàn toàn không thể chê vào đâu được.
Cậu ấy bằng lòng đợi đến khi con tốt nghiệp học viện Tân Nương mới kết hôn, bởi vì cậu ấy thấy con còn trẻ, nên bằng lòng cho con thời gian để chấp nhận và tìm hiểu cậu ấy.
Tim Hắc Doãn Tâm như ngừng đập, những lời này sao nghe quen quá, chẳng khác là bao so với những lời Canh Dần đã nói với cô, nhưng người hâm mộ mẹ nói không thể là anh ấy, nên cô vẫn phải nghĩ cách cự tuyệt, “Mẹ, mẹ nói là người hâm mộ kia nói con còn trẻ, nghĩa là tuổi tác của anh ta nhất định cũng lớn rồi, người đó không phải là một ông già đấy chứ ạ?”
“Không, cậu ấy mới tuổi, không già chút nào.” Ông già?! Sau khi nhìn thấy cậu ta, tin rằng tuyệt đối không có người nào dùng từ “ông già” để hình dung về người đó, nếu không phải đối phương muốn đến buổi tiệc mới công khai, thì bà đã bảo con gái đi xem tin tức rồi.
“ tuổi! Mẹ, con mới chỉ tuổi, anh ta lại hơn con đến tuổi, anh ta chính xác là một ông già.” Hắc Doãn Tâm rất nỗ lực nhặt xương trong trứng gà ( tìm lý lẽ cố cãi cùn).
Dù cô là người chỉ cần thật lòng yêu thì không quan tâm đến tuổi tác, cao thấp bao nhiêu, gầy béo thế nào, nhưng ai bảo cô đã có Canh Dần rồi, nên đối với người hâm mộ kia cô chỉ có thể ở trong lòng nói với anh ta một tiếng xin lỗi!
Bởi vì thật ra cô không phải nghĩ anh ta là một ông già, mà là do tình thế ép buộc nên cô đành phải dùng đến chiêu công kích tuổi tác của anh ta.
“Điều này con khỏi phải lo, đương nhiên bây giờ dù mẹ có nói thế nào thì con cũng khó mà tin được, đợi đến bữa tiệc tối ngày kia con nhìn tận mắt sẽ biết.” Hắc La Ngân Nguyệt cười cười.
“Vâng, thưa mẹ.” Hắc Doãn Tâm bất đắc dĩ gật đầu.
Nhìn bộ dáng của bố mẹ xem ra cực kì hài lòng với người đó, nhưng thật ra nếu bỏ đi thành kiến của bố mẹ đối với tập đoàn Murk, cô nghĩ, điều kiện của Canh Dần nhất định sẽ khiến bố mẹ không thể chê vào đâu được, nhưng điều kiện trước hết là anh có thể khống chế được cái miệng ngạo mạn vô lễ kia, không nói ra những lời khó nghe.
“Vậy con về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai đi cùng với các chị mua sắm lễ phục và phụ kiện cho bữa tiệc.” Hắc La Ngân Nguyệt khẽ mỉm cười nhắc nhở con, ngày mai chúng nó chắc chắn sẽ có rất nhiều việc phải làm.
“Không cần đâu mẹ, con có đến mấy bộ lễ phục chưa mặc lần nào…” Hắc Doãn Tâm cau mày, cô hoàn toàn không thích việc dạo phố rồi đến mấy cái cửa hàng sang trọng mua sắm, nếu đổi lại là phố ăn uống thì cô còn tự nguyện một chút.
“Những bộ đấy đều lỗi mốt hết rồi, mẹ muốn các con mặc những bộ đồ thời thượng nhất, con phải biết rằng, các con là thiên kim tiểu thư của Hắc gia, đương nhiên phải theo kịp thời đại.” Hắc La Ngân Nguyệt kiên quyết.
“Nhưng…”Hắc Doãn Tâm vẫn muốn nói.
-Không nhưng nhị gì hết, các con mua xong thì nhanh đi làm trắng da.
-Mẹ, da con đã trắng lắm rồi, không cần phải làm trắng thêm nữa…
-Con thế này mà bảo là trắng lắm rồi! Da của con gái phải trắng nõn như trứng gà bóc, hơn nữa sờ vào phải mịn màng trơn nhẵn như da em bé, cho nên con không cần phải tranh luận thêm với mẹ nữa, nhanh về phòng nghỉ ngơi, không được thức khuya, nếu không sẽ khiến da mệt mỏi, nhanh chóng bị lão hóa.
“Vâng, bố, mẹ, con về phòng nghỉ ngơi đây ạ.” Hắc Doãn Tâm thầm thở dài trong lòng, trước hết cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời lui ra.
Cô còn phải gọi điện cho anh, báo với anh về lời mời của bố mẹ cô…
Trời đất ơi! Sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối thế này?
Haizz! Thôi kệ, cô vẫn nên về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai lại tìm cơ hội gọi điện cho anh, nếu không hồi chiều vừa mới cúp điện thoại của anh xong, buổi tối lại lập tức gọi điện cho anh, không phải rất mất mặt sao? Ừm, tốt hơn hết là ngày mai gọi điện cho anh…Kết quả, Hắc Doãn Tâm chưa kịp gọi điện cho Canh Dần thì đã bị chị lôi đến cửa hàng đồ hiệu tòa nhà .
Mắt nhìn những ma nơ canh mặc những bộ lễ phục thời thượng nhất, tai nghe những lời tâng bốc của nhân viên bán hàng, nhưng hồn của cô đã sớm bay đến dãy hàng ăn ở tầng dưới, nghe nói bánh kem của cửa hàng bánh mỳ nọ rất ngon, nghe nói nhà kia có trà chiều kiểu Anh chính cống, nghe nói…
“A…” đột nhiên, tiếng của một cô gái từ bên ngoài vọng vào, làm cô bị kinh ngạc mà quay về thực tại.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao mà la hé tom sòm vậy?” Hắc Doãn Xuân hơi cau mày, cô đã cực kì không muốn đến đây chọn lễ phục, bây giờ lại còn bị tiếng kêu thất thanh kia làm phiền, làm cho tâm trạng của cô càng tệ hơn.
“Thành thực xin lỗi Hắc tiểu thư, bởi vì hôm nay tòa nhà chúng tôi mời được Tổng giám đốc hệ thống khách sạn của tập đoàn Murk tới tham gia…” nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cuống quýt thanh minh, nếu không phải bọn họ là những khách hàng lớn thì mấy nhân viên bán hàng đã đổ xuống tầng dưới nhìn anh ta rồi, bởi vì chiều hôm qua sau khi truyền hình đưa tin, vẻ ngoài tuyệt mỹ của anh ta đã làm chấn động cả thế giới, mọi người không ngờ anh ta lại là một mỹ nam có sức hút đến vậy.
“Cái gì?! Tổng giám đốc hệ thống khách sạn của tập đoàn Murk hiện giờ đang ở đây?” Canh Dần hiện giờ đang ở tòa nhà ?! Hắc Doãn Tâm nghe xong bỗng nhảy dựng lên.
Trời ơi! Cô nhất định phải lập tức đi tìm anh!
“Vâng, Hắc tiểu thư.” Nhân viên bán hàng ngẩn ra, rồi lập tức cung kính đáp.
Lúc Hắc Doãn Tâm chuẩn bị đi tìm anh, bên tai cô bỗng truyền đến tiếng của các chị, khiến cô đứng như trời trồng…
-Tập đoàn Murk? Đó chẳng phải là tập đoàn bố ghét sao?
“Đúng vậy, xui thế không biết, tự nhiên lại gặp người của tập đoàn Murk.” Hắc Doãn Thu tiếp lời.
“May là chúng ta ở tầng hai chứ không phải tầng .” Hắc Doãn Hạ không nhịn được nói.
“Ai sợ anh ta chứ? Chúng ta có nên xuống tầng cho anh ta đẹp mặt không?” Hắc Doãn Đông nhướn mày, người bố mẹ ghét tất nhiên cũng sẽ là người chị em cô ghét.
Không, không phải chứ…
Hắc Doãn Tâm trong lòng kêu khổ không thôi, bố mẹ ghét tập đoàn Murk đã đành, không ngờ đến các chị cũng ghét nốt, như vậy cô không phải là đơn thương độc mã sao?
Vốn định nói chuyện riêng với các chị, xem có thể được sự giúp đỡ của các chị không, bây giờ…
Huhu…căn bản chính là nằm mơ giữa ban ngày!
“Doãn Tâm, em muốn đi đâu vậy?” Thấy em gái út đứng lên, bọn họ đều tò mò nhìn cô.
“Em…em muốn đi vệ sinh.” Cô muốn lấy cớ để lén đi tìm Canh Dần.
“Không phải em vừa đi lúc nãy sao?” Hắc Doãn Xuân buồn bực nhìn cô.
“Đúng, đúng vậy, nhưng giờ em lại muốn đi.” Hắc Doãn Tâm cười cười trả lời, xui thế, cô quên mất là phút trước vừa mới đi vệ sinh.
“Xin lỗi, ở đây có tiểu thư Hắc Doãn Tâm không vậy?” đột nhiên một người đàn ông mặc âu phục àu đen bước vào cửa hàng.
Hắc Doãn Tâm sững người, tò mò quay lại nhìn người đàn ông đó, trên tay ông ta còn cầm một hộp gỗ được gói rất tinh tế.
Mà mấy chị cô khi nghe đến tên của em gái mình cũng tò mò quay lại nhìn.
“A, quản lí, xin hỏi ngài tìm Hắc tiểu thư có chuyện gì vậy ạ?” khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đó, nữ nhân viên bán hàng đột nhiên kinh ngạc hỏi. Quản lí của tòa lầu vốn là nhân vật khó mà gặp mặt, hôm nay bỗng nhiên lại đại giá quang lâm, khiến cho cô ta thấy mà hoảng sợ.
“Có một người nhờ tôi đem cái hộp này cho tiểu thư Hắc Doãn Tâm, nên tôi phải đích thân mang tận tay cho cô ấy.” Vị quản lí kia trả lời.
Quản lí tòa nhà !
“Ông biết ai nhờ ông mang cái hộp này đến cho tôi không?” Hắc Doãn Tâm kinh ngạc đi đến bên cạnh ông ta.
“Ngài ấy là một vị khách quý của Tổng giám đốc chúng tôi, ngài ấy nói sau khi Hắc tiểu thư mở cái hộp ra ắt sẽ biết ngài ấy là ai.” Viên quản lí cung kính nói, khách quý của Tổng giám đốc không thể đắc tội, mà thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hắc thị cũng không thể khinh thường.
“Hộp?” Hắc Doãn Tâm nghe xong liền nhìn cái hộp tinh xảo trên tay ông ta.
Hắc Doãn Tâm buồn bực, bọn họ hôm nay mới đến đây chọn lễ phục, trừ người nhà cô ra thì không ai biết, vậy mà người nọ lại biết được hành tung của cô, nói cách khác, đối phương vẫn luôn âm thầm chú ý động tĩnh của cô.
“Hộp này các ông đã kiểm tra chưa? Bên trong không phải có chứa thuốc nổ chứ?” Hắc Doãn Đông đặt ra nghi vấn đồng thời đánh giá cái hộp gỗ được chế tác cực kì tinh xảo kia.
“Tiểu thư an tâm, trong hộp này không đựng thuốc nổ, hơn nữa tôi nào dám lấy danh tiếng và an nguy của khách hàng ra để đùa giỡn chứ.” Viên quản lí nghiêm túc nói.
“Đương nhiên rồi. Xin lỗi ông, em tôi không có ác ý gì đâu.” Hắc Doãn Xuân vội vàng làm dịu không khí căng thẳng vừa rồi, quản lí tòa nhà tự tay mang đến, đương nhiên không thể có vấn đề gì rồi. Nhưng có thể sai bảo được quản lí tòa nhà này, có thể thấy người kia nhất định rất có máu mặt, “Doãn Tâm, em còn không mau nhận cái hộp gỗ kia đi, ngài quản lí còn có rất nhiều việc phải làm.”
“Vâng ạ.” Hắc Doãn Tâm gật đầu, vội vàng đưa tay nhận cái hộp từ tay viên quản lí.
“Hộp gỗ này đã trao tận tay Hắc tiểu thư rồi, vậy tôi không làm phiền các tiểu thư chọn lễ phục nữa, tôi còn có việc nên xin phép đi trước.” Thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, viên quản lí chuẩn bị rút lui, khi ông ta ra đến ngoài cửa, tất cả mội người trong phòng đều tò mò nhìn hộp gỗ trên tay Hắc Doãn Tâm.
“Doãn Tâm, em mở ra xem bên trong là cái gì.” Hắc Doãn Thu không nén nổi tò mò, cất tiếng đầu tiên.
“Đúng đấy, Doãn Tâm, em mở ra đi.” Hắc Doãn Đông cũng hưng phấn thúc giục.
“Vâng.” Hắc Doãn Tâm gật đầu, không cần các chị giục, bản thân cô cũng tò mò muốn chết đi được, nên cô vội vàng thò tay mở nắp hộp, một mùi thơm nức mũi của thức ăn bay ra, khi nhìn thấy trong hộp là sushi Hanamaki và sandwich, cô đứng ngây như phỗng.
Đây...đây hình như là món ăn do Canh Dần đích thân làm…
“Woa, món sushi Hanamaki và sandwich này làm khéo quá, chắc là ngon lắm đây.” Hắc Doãn Hạ trầm trồ, sau khi nhìn thấy đồ ăn trong hộp, ánh mắt của cô không kìm được bị hút vào đấy.
“Đúng vậy, không biết là đầu bếp của nhà hàng nào làm, nhìn thật sự rất ngon.” Hắc Doãn Thu đồng tình nói.
“Gần h rồi, thảo nào bụng em hơi đói, nhưng mà đồ ăn nhiều thế này, một mình Doãn Tâm sao ăn hết.” Hắc Doãn Đông ngước nhìn chiếc vòng kim cương trên cổ tay, đối với lượng đồ ăn khá khả quan trước mắt, không nhịn được nhíu mày.
“Xem ra người bạn này của Doãn Tâm cực kì chu đáo, sợ nó đói bụng nên mang đồ ăn tới, hơn nữa lại nhiều thế này, hẳn là cũng chuẩn bị luôn phần của chúng ta, Doãn Tâm, người bạn này của em là ai vậy?” Hắc Doãn Xuân như thể đang nghĩ ngợi điều gì nhìn cô em út đang đứng ngẩn người bên cạnh, từ sau khi Doãn Tâm thấy đồ ăn trong hộp thì cả người đứng ngẩn ra, xem ra nó biết người tặng hộp gỗ kia là ai.
“Chị cả…” Hắc Doãn Tâm bừng tỉnh, nhưng nghĩ tới đánh giá của các chị với tập đoàn Murk hồi nãy, cô lại do dự.
“Doãn Tâm, chúng ta là chị em, có chuyện gì em cứ nói ra, nếu em gặp khó khăn, chị cả sẽ nghĩ cách giúp em.” Nhìn thấy sự do dự của em gái, Hắc Doãn Xuân dịu dàng mỉm cười, xem ra thân phận của người kia có vẻ khiến em cô khó mở miệng rồi.
“Đúng đấy, Doãn Tâm, em nói đi, người ta nói ‘Một cây làm chẳng nên non, Ba cây chụm lại nên hòn núi cao’, huống hồ chúng ta có những người.” Hắc Doãn Hạ là người thứ ủng hộ.
“Em là em gái út của bọn chị, bọn chị nhất định sẽ giúp em.” Hắc Doãn Thu gật đầu, em gái gặp khó khăn, người làm chị như cô làm sao có thể đứng nhìn?
“Nếu kẻ nào dám bắt nạt em gái duy nhất của chị, chị sẽ cho hắn bẹp dí.” Hắc Doãn Đông giơ giơ nắm đấm, cô lén học Karatedo không phải chỉ tập cho đẹp mắt.
Hắc Doãn Tâm cảm động nhìn các chị, hốc mắt bỗng nóng lên, chỉ là chỗ khó khăn bây giờ là làm sao thuyết phục bố mẹ, nên cô hoài nghi liệu các chị có thể giúp cô được không?
“Doãn Tâm, em nói đi, có các chị làm chỗ dựa cho em, em còn sợ cái gì chứ?” Hắc Doãn Xuân dịu dàng mỉm cười.
“Chị, các chị trước tiên nếm thử hai món ăn này đã, rồi em sẽ nói với các chị được không?” Hắc Doãn Tâm nhìn đồ ăn trong hộp, nếu không phải mình đang có tâm sự thì cô đã ăn ăn lấy ăn để từ lâu rồi, bởi đây chắc hẳn là món ăn do Canh Dần đích thân làm, cô chỉ nghĩ đến thôi cũng đã chảy nước miếng rồi.
Nếu… các chị cô cũng nếm qua tay nghề của anh, có thể các chị cũng sẽ phải đầu hàng, vậy thì trước mặt bố mẹ cô sẽ không đơn thương độc mã nữa.
“Được, vậy chúng ta thử nếm xem.” Hắc Doãn Tâm gật đầu, lấy đôi đũa tinh xảo và gói trà không có bất kì nhãn hiệu nào ra, cô bất giác thầm khâm phục trong lòng, không ngờ người chủ của cái hộp này lại chuẩn bị chu đáo đến vậy, xem ra đối phương là một người vừa tinh tế lại vừa rất chu đáo, hơn nữa, nhìn thái độ do dự của em gái, rất rõ ràng—đối phương hẳn là một người đàn ông!
Cô ngửng đầu nhìn cửa hàng trưởng đang đứng bên cạnh, sau đó lấy túi trà ra, “Cửa hàng trưởng, có thể phiền chị giúp chúng tôi pha trà được không?” Một mùi hương thấm vào tận tim gan bay ra, gói trà thơm quá, cô lại một lần nữa thầm kêu lên.
“Vâng, được ạ.” Cửa hàng trưởng lập tức nhận lấy mấy gói trà, rồi lập tức mang đi pha.
“Doãn Tâm, bạn em còn chuẩn bị cả gói trà cho chúng ta, thật là một người tỉ mỉ.” Hắc Doãn Hạ sau khi ngửi thấy mùi trà thơm mát đang vương vấn trong phòng, nhìn không được cất tiếng khen ngợi, bởi vì cô thích nhất là thưởng thức trà ngon, cho nên chỉ cần ngửi thôi cô cũng biết những gói trà kia là hàng thượng phẩm, giá chắc chắn không rẻ chút nào.
“Không tồi, hơn nữa đối phương là một người rất có tiền.” Hắc Doãn Thu đồng tình, cô nghĩ cái hộp gỗ này là do quản lí tòa nhà đích thân mang đến, đủ thấy thân phận bối cảnh của đối phương nhất định rất cao.
“Doãn Tâm, anh ta không phải là bạn trai của em chứ?” Hắc Doãn Đông tò mò hỏi, sau đó rất tự nhiên gắp một miếng sushi cho vào miệng, rồi cả người bỗng ngẩn ra, bởi Xiang Q dấm gạo dai dai, dưa chuột giòn mát, những sợi trứng vàng ruộm bọc lấy ruốc thịt ngọt mà không ngấy, khiến cho khi người ta ăn không dám đánh rơi, dù sao cũng chính là ngon đến mức khiến người khác muốn mãi không thôi.
“Đúng ạ.” Hắc Doãn Tâm cười khổ gật đầu.
Thấy các chị bắt đầu thưởng thức món sushi Hanamaki, cô cũng muốn ngay lập tức tham gia, ai bảo món Canh Dần nấu quá ngon, nên nếu động tác của cô chậm một chút, đợi lát nữa sẽ chẳng còn gì để ăn, vừa nghĩ đến đó, giọng kinh ngạc của Hắc Doãn Đông đã vang lên bên tai cô—
“Woa, ngon quá!” Nói xong, đôi đũa trong tay chị ấy không kịp nghỉ, gắp miếng sushi thứ .
“Ôi trời ơi, thực sự là rất ngon!” Hắc Doãn Thu là người thứ kêu lên, nói xong đôi đũa cũng không nghỉ mà tấn công miếng thứ .
“Đây là món sushi Hanamaki ngon nhất mà chị từng ăn.” Hắc Doãn Hạ cũng tiếp lời, mặc dù cô sợ béo, nhưng gặp được món ngon thế này, cô cũng chỉ đành làm trái với nguyên tắc của mình, tiếp tục chiến đấu.
“Đúng là rất ngon, hơn nữa còn khiến người ta ăn rồi còn muốn ăn nữa.” Hắc Doãn Xuân gật đầu lia lịa, cô không phải là người mê ăn uống, nhưng mùi vị của món sushi này khiến người ta không thể cưỡng lại được.
“Đúng vậy, đồ ăn anh ấy nấu rất ngon, cũng vì vậy mà em mê anh ấy.” Thưởng thức mùi vị của món sushi, Hắc Doãn Tâm hạnh phúc ngất ngây, chính là mùi vị này, chính nó, chỉ cần để cô mỗi ngày đều được ăn món ngon do anh nấu, dù có đơn thương độc mã, cô cũng quyết không bao giờ thỏa hiệp.
Cái người hâm mộ kia, hừ! Tránh qua một bên hóng mát đi!
“Doãn Tâm, bạn trai em mua món sushi Hanamaki và sandwich ở đâu ngon thế?” Hắc Doãn Đông vừa ăn vừa hỏi, sushi rất ngon, không ngờ sandwich cũng không kém, khiến cô hoàn toàn không thể cưỡng nổi, gắp lia lịa.
“Đúng vậy, món ăn đầu bếp này nấu rất ngon, chúng ta nói với bố mẹ mời người ta về làm đầu bếp chính cho nhà mình, vậy là mỗi ngày đều được ăn món ngon rồi.” Hắc Doãn Thu hưng phấn đề nghị.
“Không được, như thế chị sẽ phát phì mất.” Hắc Doãn Hạ đau khổ bỏ phiếu chống, cô là người theo chủ nghĩa yêu cái đẹp,nên nếu mời một đầu bếp tay nghề giỏi như vậy, đến lúc đó thân hình mà cô cực khổ giữ gìn sẽ đi đời!
Ôi trời ơi! Thật là đáng sợ!
Không được, cô phải kiên trì phản đối tới cùng!
“Chị hai, chị ba, chị tư, món sushi và sandwich các chị đang ăn không phải mua từ nhà hàng hay khách sạn nào hết.” Hắc Doãn Tâm bất đắc dĩ thanh minh.
“Doãn Tâm, em nói mấy món này không phải mua từ nhà hàng hay khách sạn nào cả?”Hắc Doãn Thu kinh ngạc nhìn thức ăn chỉ còn sót lại một ít trong hộp, rồi chuyển tầm mắt sang khuôn mặt đang đầy phiền não của cô em út.
“Đúng vậy, chị ba.” Hắc Doãn Tâm gật đầu, nếu có thể mua từ nhà hàng hay khách sạn nào đó, thì sao cô phải lao vào như thiêu thân, dính lấy Canh Dần không chịu buông? Haizz…
“Vậy rốt cục cậu ta mua ở đâu ra?” Hắc Doãn Thu nghi hoặc hỏi.
“Đây là anh ấy tự làm.” Hắc Doãn Tâm không thể không cung khai.
“Không phải chứ?!” ba tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ phía Hắc Doãn Hạ, Hắc Doãn Thu và Hắc Doãn Đông, bởi họ hoàn toàn không ngờ người đầu bếp có thể nấu ra những món ngon như vậy lại là bạn trai của em gái mình?!
“Là thật.” Nếu các chị cô gặp Canh Dần, cô tin tiếng kêu kinh ngạc của các chị sẽ còn kinh người hơn nữa.
“Doãn Tâm, em với cậu ta quen nhau bao lâu rồi?” so với việc thức ăn là do ai làm, điều Hắc Doãn Xuân quan tâm hơn là bối cảnh thân phận của đối phương, ai bảo Doãn Tâm là em út của cô, cô sao có thể không lo lắng cho nó được.
“Chị cả, bọn em mới quen nhau có ngày.” Hắc Doãn Tâm cười khổ nói, sự việc đã đến nước này, cô chỉ có thể nói thật với các chị, bởi vì cô cần có sự giúp đỡ của các chị cô, nếu không chỉ dựa vào mình cô thì cơ hội thành công quá mong manh.
“ngày?! Chẳng lẽ em và cậu ta là trong hôm bão…” Hắc Doãn Xuân cực kì ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức phản ứng lại, hỏi.
“Vâng, anh ấy là do bạn em giới thiệu, em vừa gặp anh ấy đã trúng tiếng sét ái tình, hơn nữa còn là em dày mặt đòi anh ấy kết giao với em.” Hắc Doãn Tâm ngại ngùng thừa nhận. Thực tế thứ khiến cô vừa gặp đã yêu là tay nghề của anh ấy, ai bảo lúc đó anh ấy đeo mặt nạ bạch hổ, nên nếu muốn vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình là rất khó.
Trúng tiếng sét ái tình?!
Bốn chị em Hắc gia nghe xong đều ngây ra như phỗng.
“Doãn Tâm, em nói mấy món này là do bạn trai em tự tay làm, vậy cậu ta là đầu bếp à?” Hắc Doãn Xuân bừng tỉnh, em gái cô quả thật đã đến tuổi bắt đầu có hứng thú với người khác giới, nhưng trúng tiếng sét ái tình thì có vẻ quá liều lĩnh.
“Không ạ, anh ấy là Tổng giám đốc hệ thống khách sạn thuộc một tập đoàn lớn.” Nếu Canh Dần là đầu bếp, thì bây giờ cô không phải đau đầu thế này, haizz, đàn ông quá xuất sắc cũng rất nhức đầu.
“Tổng giám đốc! Điều kiện của cậu ta cũng không tồi.” Hắc Doãn Xuân nhìn mặt em gái đang nhăn như ăn phải mướp đắng, vốn cho rằng bạn trai của em gái mình là đầu bếp, vậy thì thân phận bối cảnh của đối phương không thể xứng với em gái mình, nhưng hiện tại xem ra rất ok rồi.
“Đúng rồi, bạn trai của em còn có tay nghề giỏi như vậy, chính xác là một người đàn ông lí tưởng.” Hắc Doãn Thu không hiểu sao em mình lại mang cái bộ mặt ủ rũ như đưa đám.
Người đàn ông lí tưởng?!
“Thực ra anh ấy rất gia trưởng.” Hắc Doãn Tâm không nhịn được cau mày.
Cô hoàn toàn không thể dùng từ “lí tưởng” để hình dung về anh được, mặc dù anh cho người mang đồ ăn đến cho cô, thực sự là rất chu đáo, rất tỉ mỉ, không sai, nhưng đó cũng là vì cô đã mở miệng yêu cầu với anh trước, nói rằng ngày nào cô cũng muốn ăn món ăn do anh nấu.
Nhưng cô càng không ngờ rằng đến phần của các chị cô anh cũng chuẩn bị tươm tất, về điểm này, một cảm giác ấm áp bỗng dấy lên trong lòng cô, cô cảm giác mình lại càng thích anh hơn rồi.