Gả Ăn Chơi Trác Táng

chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao… Sao lại nói vậy?”

Liễu Ngọc Như sững sờ, Cố Cửu Tư lại nói: “Nàng nghĩ xem, theo như lời Tôn Hách, hắn không tham gia vào chuyện kho bạc, không qua lại với Lưu Xuân, cho nên Lưu Xuân mới an tâm để đồ ở chỗ hắn. Có thể thấy hắn là người cực kỳ cẩn thận hoặc là người vô cùng nhát gan. Nhưng bây giờ Lưu Xuân chết rồi, vì sao hắn không chạy đi, còn ở lại Đông Đô chờ các ngươi đến tìm?”

Diệp Thế An gật đầu: “Cửu Tư nói rất đúng,”

“Lại nói đến Lạc Tử Thương, Ngọc Như và hắn trò chuyện với nhau, chỉ là một vài chuyện xưa, chuyện của Chương Hoài Lễ, dù Ngọc Như đã nói đến Tề Minh rồi nhưng hắn vẫn không hỏi nhiều, thậm chí hắn chẳng thèm suy nghĩ đã để Ngọc Như về, hắn đi điều tra, trực tiếp nói cho Ngọc Như về sự tồn tại của Tôn Hách, hắn lại là người dễ nói chuyện như vậy?”

“Vậy hắn định làm gì?” Liễu Ngọc Như nhíu mày, Cố Cửu Tư suy tư rồi nói, “Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ rất lâu. Nhưng hai người nói với ta rằng Thái Tử nhất định phải nghiêm trị ta, ta lại suy nghĩ cẩn thận. Hai người nghĩ xem, Lục Vĩnh là người của ai?”

“Bệ hạ.” Diệp Thế An quyết đoán nói, “Ông ta vẫn luôn khuyên bệ hạ lập Hoàng Hậu, sinh con nối dõi.”

“Tuy Lục Vĩnh lấy tiền nhưng ông ta thật sự là người của bệ hạ, còn bệ hạ để Lạc Tử Thương ở lại Đông Đô nhưng cũng là để đánh Lưu Hành Tri xong rồi về xử hắn. Chẳng lẽ Lạc Tử Thương không hề tính toán cho mình sao? Có lẽ ý đồ của Lạc Tử Thương là lừa dối Thái Tử, lấy danh nghĩa giúp Thái Tử, tính toán xếp người của mình vào. Cứ nghĩ mà xem, tất nhiên Thái Hậu và Thái Tử sẽ liên thủ, nhất định phải kéo ta hoặc Lục Vĩnh xuống, sau khi kéo xuống, vị trí Hộ Bộ trống, bọn họ có thể sắp xếp người lên. Ngọc Như, nàng nghĩ xem, nàng tìm được Tôn Hách rồi, nếu chúng ta không nghĩ thêm, nàng sẽ thế nào?”

Liễu Ngọc Như do dự một lát, cuối cùng nói theo suy nghĩ: “Tất nhiên là phải đi tìm công bằng cho chàng.”

“Đúng vậy, nàng sẽ đi tìm công bằng cho ta, nàng lật lại án này, giao chứng cứ về Lục Vĩnh lên, sau đó bệ hạ sẽ điều tra, kho bạc thiếu hơn một ngàn vạn hai, mà Lưu Xuân làm Thương Bộ Tư Lang chết không rõ ràng, án này trở thành như vậy, không có khả năng là bệ hạ không tức giận, nhưng lúc này giết Lục Vĩnh rồi thì người dưới tay Lục Vĩnh sẽ thế nào? Cho nên bệ hạ thuận theo đẩy ta ra chịu tội, sau đó trấn an Thái Hậu Thái Tử, giáng cấp Lục Vĩnh. Ta chết rồi, Lục Vĩnh không còn là Thượng Thư nữa, Hộ Bộ trống hai vị trí, phân cho bọn họ. Còn Lục Vĩnh bị điều đến nơi khác, buộc ông ta nghĩ cách lấy hơn một ngàn vạn ngân lượng đó. Ông ta còn sống, người của ông ta sẽ tiếp tục cắm rễ trong triều đình. Đối với bệ hạ mà nói thì đây là kết quả tốt nhất. Nếu đúng là như vậy,” Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như, cười khổ, “Nàng có chứng cứ, không thể giữ nàng lại.”

“Bệ hạ sẽ không làm vậy.” Diệp Thế An nghe vậy không thể chấp nhận nổi, lập tức nói, “Cửu Tư, ngươi đang biến bệ hạ trở thành những tiểu nhân đê tiện đó.”

“Thế An,” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Ta không phải người xấu, nhưng ta cũng sẽ không cảm thấy trên đời này đều là người tốt.”

“Vốn dĩ đây cũng chẳng phải con đường sạch sẽ gì.”

Diệp Thế An nghe vậy sửng sốt, Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn thanh niên ngồi quỳ trong phòng giam, sắc mặt hắn trầm tĩnh, trong lúc hoảng hốt, nàng bỗng nhìn thấy người giết một ngàn người ở Hắc Phong Trại. Nàng không biết vì sao tay hơi run, nhưng nàng trấn an bản thân, nắm chặt tay, che giấu vẻ thất thố của mình, áp chế tất cả cảm xúc, nói với Cố Cửu Tư: “Đây mới chỉ là tính toán. Nếu đúng là vậy, Cửu Tư chàng cảm thấy, phải làm thế nào?”

“Nếu mục tiêu của Lạc Tử Thương là bệ hạ, vậy ta và Lục Vĩnh cũng không phải kẻ địch. Chuyện này nàng thấy rồi đó, chuyện kho bạc đã bắt đầu từ rất nhiều vụ án , nếu chúng ta biến vụ án này thành án Lưu Xuân trộm kho bạc, ta và Lục Vĩnh đều là quan mới nhậm chức, không có khả năng sai khiến ông ta trộm nhiều năm như vậy. Trộm kho bạc vốn là tội chết, tìm ra một kẻ chức quan lớn liên quan đến cái chết của Lưu Xuân từ trong một đám tội phạm là xong rồi. Đương nhiên, nếu có thể điều tra ra hung phạm giết chết Lưu Xuân, vậy càng tốt.”

Cố Cửu Tư nói xong, hắn ngừng một lát, hình như đang nghĩ đến điều gì đó, một lát sau, hắn sửa miệng: “Không đúng, ta không thể gặp Lục Vĩnh. Hai người nghĩ cách để ta gặp bệ hạ đi.”

“Ta đi tìm bệ hạ.” Diệp Thế An quyết đoán nói, “Ta và Chu đại ca cùng xin bệ hạ, để ông ấy thẩm vấn ngươi.”

Cố Cửu Tư lắc đầu, hắn nghĩ ngợi, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như: “Ngọc Như, nàng vào cung đi.”

“Ta?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Nàng cầm chứng cứ vào cung đi, kể lại tình huống cho bệ hạ, sau đó nói cho bệ hạ, ta có cách giải quyết khốn cục, để bệ hạ thẩm vấn ta.”

“Nàng ấy vào cung thế nào? Bây giờ Phạm thúc thúc đã là thiên tử, Ngọc Như chưa từng được triệu, e là không thể vào cung. Thúc phụ và Chu đại nhân đều không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa, ta và Chu đại ca chưa được triệu kiến, cũng rất khó gặp bệ hạ, không thể nói chuyện này với bệ hạ lúc lâm triều được đúng không?” Diệp Thế An nhíu mày, mở miệng phân tích, Cố Cửu Tư đang định lên tiếng, Liễu Ngọc Như liền nói, “Ta có cách.”

Liễu Ngọc Như nói: “Ta đến Thuận Thiên Phủ kích trống minh oan, muốn gặp bệ hạ.”

“Cách hay.” Cố Cửu Tư nói, “Ngọc Như đi minh oan, huynh và Chu đại ca trùng hợp đi ngang qua, sau đó nói với Thuận Thiên Phủ Doãn vài câu, để Thuận Thiên Phủ trình báo chuyện này.”

Ba người bàn bạc xong, Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An đi ra ngoài.

Lúc ra ngoài đã là đêm, từ trong nhà lao ra, Liễu Ngọc Như cảm nhận được gió lạnh thổi qua, nàng run rẩy.

Diệp Thế An quay đầu nhìn nàng, hỏi: “Lạnh à?”

“Không ạ.” Liễu Ngọc Như cười, giơ tay vén tóc ra sau tai, giọng nói có chút mơ hồ: “Không biết vì sao, thật ra không lạnh, mà cảm thấy trong lòng lạnh.”

“Không chỉ có muội,” Diệp Thế An cười, “Ta cũng vậy.”

Nói rồi Diệp Thế An quay đầu đi, nhìn sao nơi chân trời, chậm rãi nói: “Ngọc Như, muội có cảm thấy không, Cửu Tư khác rồi.”

Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng rũ mắt, nghe Diệp Thế An nói: “Ta nhớ lúc hắn còn ở Dương Châu, mỗi lần ta gặp hắn là cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Khi đó mấy tên ăn xin Dương Châu rất thích hắn, ta nghe nói não hắn không tốt, rất dễ bị lừa.”

Nghe vậy Liễu Ngọc Như bật cười: “Não chàng đâu có không tốt? Chỉ là tâm trạng tốt, cam tâm tình nguyện bị người ta lừa mà thôi.”

“Bây giờ không muốn bị người lừa nữa,” Diệp Thế An thở dài, “Ngược lại còn biết lừa người.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy ngẩng đầu, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Diệp đại ca, huynh nói xem, con người sẽ thay đổi sao?”

Diệp Thế An im lặng, một lát sau, xe ngựa lộc cộc đi đến, Diệp Thế An đưa Liễu Ngọc Như lên xe ngựa, lúc Liễu Ngọc Như ngồi trong xe ngựa rồi, cách vách xe, đứng ngoài xe, Diệp Thế An chậm rãi nói: “Ngọc Như, làm gì có nơi nào mà người không thay đổi cơ chứ?”

Liễu Ngọc Như siết chặt váy trên đùi, nàng bỗng sợ hãi. Thị vệ bên ngoài mở miệng: “Phu nhân, về phủ ạ?”

Lúc này Liễu Ngọc Như mới lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: “Về đi.”

Liễu Ngọc Như về phủ, còn chưa đến cửa đã nghe thấy giọng Thẩm Minh: “Cuối cùng cũng đã trở lại.”

Liễu Ngọc Như cuốn mành lên, thấy Thẩm Minh ngồi trên xe ngựa, Diệp Vận ngồi ở đầu khác của xe ngựa. Liễu Ngọc Như cảm thấy kì lạ: “Hai người làm gì vậy?”

“Chính nàng ta,” Thẩm Minh giơ roi ngựa lên, chỉ vào Diệp Vận bên cạnh, “Cứ la hét ầm ĩ muốn đi đón tẩu, ồn ào ta đau cả đầu, nên đến.”

Nghe vậy Liễu Ngọc Như cười. Diệp Vận banh mặt, lạnh lùng nói: “Là ngươi muốn đi theo ta đến.”

“Không phải ngươi gọi ta à?”

Thẩm Minh lập tức mở miệng: “Ngươi đừng trở mặt không quen.”

Diệp Vận cười trào phúng: “Ta gọi thị vệ, ai bảo ngươi chạy theo đến?”

“Ngươi…”

“Được rồi,” Liễu Ngọc Như cười ngắt lời bọn họ, “Về đi, ta còn có chuyện muốn nói với Thẩm Minh.”

Liễu Ngọc Như nói xong liền buông mành xuống, Diệp Vận và Thẩm Minh mặt đối mặt, ai cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, xoay đầu đi.

Về đến phủ, Liễu Ngọc Như lập tức kể lại tình huống cho Thẩm Minh nghe, sau đó nói: “Ta đã đọc qua sổ và danh sách Tôn Hách đưa rồi, tối nay ngươi cầm sổ sách, dựa theo đó đi tìm người, ghi lại khẩu cung cho ta.”

Thẩm Minh gật đầu, không hề chậm trễ, quay đầu đi luôn.

Liễu Ngọc Như ngủ một đêm, hôm sau thức dậy, ăn sáng xong, nàng thấy Thẩm Minh đặt một chồng giấy lớn trước mặt Liễu Ngọc Như.

Thẩm Minh vắt chân lên ghế, đắc ý nói: “Thế nào, lão tử lợi hại đúng không? Cả đêm,” hắn gõ lên giấy, “Tẩu xem bản lĩnh thông thiên của ta này!”

Liễu Ngọc Như cười, dịu dàng nói: “Tất nhiên là Thẩm tiểu tướng quân lợi hại rồi.”

Nói rồi nàng cầm lấy khẩu cung bên cạnh, lật đọc từng tờ, đều là những người của nhà kho cung khai bọn họ trộm kho bạc thế nào.

Liễu Ngọc Như đọc xong, xác nhận khẩu cung không có sơ hở gì rồi sai người sao chép lại một bản, cất bản sao chép vào hộp, sau đó mặc hoa phục vân lụa màu lam thêu hạc, đầu cài trâm vàng, ôm bản sao đi ra ngoài.

Nàng lên xe ngựa, xe ngựa rung lắc đi đến Thuận Thiên Phủ, nàng ôm bản sao chứng cứ, suy tư một lát xem nên mở miệng thế nào.

Mà lúc này Thẩm Minh cũng đi tìm Diệp Thế An và Chu Diệp, sau đó đến Thuận Thiên Phủ.

Liễu Ngọc Như đến Thuận Thiên Phủ trước bọn họ, người ngoài Thuận Thiên Phủ tới tới lui lui, mà trống to đặt ở cửa Thuận Thiên Phủ đã mọc đầy dây đằng.

Liễu Ngọc Như tiến lên, mạnh mẽ rút dùi trống từ dây đằng ra. Lúc nàng làm động tác này, có người dừng chân đứng lại xem.

“Đây là ai?”

“Mặc đẹp đẽ quý giá như vậy, hẳn là nhà phú quý rồi.”

“Nhà phú quý đến Thuận Thiên Phủ làm gì?”

“Thấy xe ngựa kia không?” Có người chỉ vào xe ngựa một bên, “Là Cố gia.”

“Cố gia? Cố gia nào?”

“Ngươi không biết à? Hộ Bộ Thị Lang cực kỳ trẻ tuổi đến từ U Châu, không phải vì án của Lưu đại nhân nên phải vào ngục sao?”

“Lưu đại nhân? Ngươi nói là Lưu Xuân Lưu đại nhân?”

“Đúng vậy.”

Người xung quanh nghị luận sôi nổi, Liễu Ngọc Như cầm dùi trống, đánh từng cái từng cái lên mặt trống.

Mặt trống đã lâu chưa bị đánh phát ra tiếng tùng tùng điếc tai, dáng người Liễu Ngọc Như gầy yếu, nàng hao hết toàn lực, từng chút đánh lên mặt trống, giọng nói thanh lệ hô lớn: “Thiếp thân Cố Liễu thị, cầu kiến thiên tử, giải oan cho phu quân!”

Giọng này hô lên, càng ngày càng nhiều người tụ tập lại, lúc này đám người Diệp Thế An và Chu Diệp cũng chạy tới, bên cạnh Chu Diệp là Tần Uyển Thanh, nàng ấy đứng bên cạnh Chu Diệp, nhìn Liễu Ngọc Như nói: “Mọi người không thể trực tiếp để Thuận Thiên Phủ Doãn giúp đỡ sao? Thế nào cũng phải để nàng ấy đi làm à?”

“Cái này có quá trình cả.” Chu Diệp nhỏ giọng nói, “Ngọc Như giải oan cáo ngự trạng ở Thuận Thiên Phủ, vốn dĩ Thuận Thiên Phủ Doãn cũng muốn trình báo, chúng ta chỉ thuận nước đẩy thuyền để Thuận Thiên Phủ không khó xử thôi. Nhưng nếu không có quá trình này, Thuận Thiên Phủ cũng không có nghĩa vụ giúp nàng ấy.”

Tần Uyển Thanh nghe hiểu, gật đầu, Chu Diệp nhìn xung quanh, nói với Tần Uyển Thanh: “Nàng nhìn giúp ta, ta đi tìm người.”

Nói xong hắn liền rời khỏi đám người, vòng đến cửa sau, lén tìm một thị vệ, bảo thị vệ đi vào thông báo: “Ngài nói với đại nhân, vị đang kích trống mưu oan bên ngoài là bằng hữu của ta, mong ngài ấy quan tâm.”

Thị vệ nhìn lệnh bài chữ “Chu”, không dám chậm trễ, chạy nhanh vào trong Thuận Thiên Phủ, thông báo cho Thuận Thiên Phủ Doãn.

Chu Diệp làm xong chuyện này liền trở lại cửa chính, lúc này rốt cuộc cửa lớn Thuận Thiên Phủ cũng mở, thị vệ mở cửa, nói với Liễu Ngọc Như: “Vào đi, đại nhân gọi ngươi.”

Liễu Ngọc Như buông dùi trống, hành lễ với thị vệ rồi đi vào cửa lớn. Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nữ trong trẻo: “Không ngờ sẽ nghe thấy tiếng trống của Thuận Thiên Phủ,” nói rồi, một nữ tử nhấc màn xe lên, bước xuống từ một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, nhẹ nhàng nói, “Bổn cung đi xem.”

Nghe thấy giọng nói này, đám người Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An sửng sốt, nhưng Liễu Ngọc Như phải ứng lại rất nhanh, hành lễ đầu tiên: “Công chúa điện hạ.”

Lý Vân Thường đi tới cửa, nhìn Liễu Ngọc Như, vội đỡ Liễu Ngọc Như dậy, dịu dàng nói: “Hoá ra là Cố phu nhân, sao Cố phu nhân lại ở đây?”

Nói rồi Lý Vân Thường lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “Bổn cung hiểu rồi, đến vì chuyện của Cố đại nhân đúng không? Ngươi đừng lo lắng, bổn cung nhất định sẽ giúp ngươi chuyện này, hôm nay bổn cung đến, nhất định sẽ làm chuyện này thật công bằng.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy trong lòng “lộp bộp” một tiếng, Lý Vân Thường lại kéo Liễu Ngọc Như, nói với mọi người: “Đây là phu nhân của Cố đại nhân, ta và Cố phu nhân là người quen cũ, các ngươi phải chiêu đãi thật tốt.”

Lý Vân Thường nói mấy câu đó, người bên ngoài nhỏ giọng mở miệng: “Quan hệ với công chúa tốt như vậy, đến Thuận Thiên Phủ cầu kiến cái bệ hạ làm gì? Tìm công chúa không phải tốt sao?”

“Làm bộ làm tịch, kiếm thanh danh tốt thôi.”

Tuy Liễu Ngọc Như không nghe thấy lời đám người bên ngoài nói, nhưng cũng có thể đoán được đại khái. Nàng bị Lý Vân Thường kéo vào công đường, Thuận Thiên Phủ Doãn vừa nhìn thấy Lý Vân Thường, hắn ngẩn người rồi vội hành lễ: “Điện hạ.”

Lý Vân Thường buông Liễu Ngọc Như ra, cười nói: “Vương đại nhân, lâu rồi không gặp. Hôm nay thấy vị phu nhân này kích trống ở ngoài cửa, bổn cung nhất thời tò mò nên đến xem.”

Nói rồi, được sư gia dẫn đường, Lý Vân Thường ngồi vào vị trí, giơ tay nói: “Vương đại nhân đừng để ý đến bổn cung, cứ tự tiện đi.”

Thuận Thiên Phủ Doãn do dự một lát, cuối cùng mới nói: “Ai! Vậy hạ quan khai thẩm đây.”

Sau khi nói xong, mỡ trên người Thuận Thiên Phủ Doãn rung lên, hắn quay về bàn, đỡ mũ, ho nhẹ một tiếng, nhìn Liễu Ngọc Như quỳ trên mặt đất nói: “Người quỳ dưới đó là ai?”

Liễu Ngọc Như rũ mắt, bình tĩnh mở miệng: “Thiếp thân Cố Liễu thị, là thê tử của Hộ Bộ Thị Lang Cố Cửu Tư.”

“Đến có chuyện gì?”

“Giải oan cho phu quân.” Liễu Ngọc Như dập đầu, “Phu quân của ta bị kẻ gian hãm hại, bây giờ vào ngục oan, thiếp thân biết được chân tướng, nhưng chuyện này không tiện báo cho đại nhân, xin đại nhân bẩm báo với thiên tử để dân nữ tiện trình chứng cứ trong tay lên.”

“Ách, vậy…”

“Chứng cứ gì mà không tiện trình lên Thuận Thiên Phủ?” Lý Vân Thường đột nhiên mở miệng, Thuận Thiên Phủ Doãn ngẩn người, Lý Vân Thường ngồi trên ghế, phe phẩy quạt nói, “Chẳng lẽ Cố phu nhân sợ Thuận Thiên Phủ sẽ phá huỷ chứng cứ của ngươi sao?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy giương mắt nhìn lên bàn, Lý Vân Thường phe phẩy cây quạt, khóe miệng mang nụ cười, Liễu Ngọc Như trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Thuận Thiên Phủ Doãn nói: “Đại nhân, quan bái của phu quân ta là bao nhiêu?”

“Chính tứ phẩm…” Thuận Thiên Phủ Doãn không rõ ý Liễu Ngọc Như lắm, Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Người chết Lưu đại nhân, quan bái bao nhiêu?”

“Tòng ngũ phẩm.” Thuận Thiên Phủ Doãn nhíu mày, “Ngươi có ý gì?”

“Đại nhân, ngài xác định, ngài muốn thẩm án này sao?”

Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn Thuận Thiên Phủ Doãn: “Nếu đại nhân khăng khăng muốn thẩm án này, vậy thiếp thân sẽ trình chứng cứ lên.”

“Vậy trình lên đi.” Lý Vân Thường quyết đoán tiếp lời, Thuận Thiên Phủ Doãn lại nóng nảy, vội nói, “Chờ một chút!”

Nói rồi đầu Thuận Thiên Phủ Doãn chảy mồ hôi lạnh, hắn trái lo phải nghĩ, quay đầu nói với Lý Vân Thường nói: “Điện hạ, vi thần không phụ trách được phẩm cấp của án này ạ.”

“Vậy mời Cố phu nhân đến nơi có thể phụ trách đi.”

Lý Vân Thường dựa vào ghế, phe phẩy quạt nói: “Làm việc ấy, dù sao cũng phải hợp quy củ mới được.”

“Vậy xin hỏi,” Liễu Ngọc Như cao giọng mở miệng, “Chức trách của Thuận Thiên Phủ của Đại Hạ ta đâu rồi?!”

Không đợi những người khác mở miệng, Liễu Ngọc Như đã quyết đoán nói: “Phụ trách chuyện bất bình của Đông Đô. Chuyện của phu quân ta phát sinh ở Đông Đô, giờ đang bị nhốt trong đại lao Đông Đô, ta có oan khuất, đến công đường đánh trống, Vương đại nhân có thể thẩm vấn, hẳn là chủ thẩm ở đây, không thể thẩm vấn, theo quy củ của Thuận Thiên Phủ, nên trình báo cho bệ hạ để bệ hạ quyết định, ta cầu kiến thiên tử, Vương đại nhân chuyển đạt thay thì có gì xấu?!”

Nói rồi Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn Lý Vân Thường: “Trái lại, công chúa, ngài là công chúa, chức vị thế nào mà có thể ngồi trên ghế Việt Phủ Doãn tại công đường Thuận Thiên Phủ này khoa tay múa chân, can thiệp nhiều chuyện?! Giờ khắc này ngài ngồi ở đây thì hợp quy củ nào?!”

“Ngươi!” Lý Vân Thường nắm ghế bật dậy, song lại nhớ đến người dân bên ngoài duỗi đầu nhìn vào và nha dịch bên cạnh, nàng ta thở sâu, chậm rãi ngồi xuống, quay đầu nói với Thuận Thiên Phủ Doãn: “Vương đại nhân, bổn cung quản nhiều rồi.”

“Không sao, không sao.” Thuận Thiên Phủ Doãn vội vàng xua tay, sau đó nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn Thuận Thiên Phủ Doãn, ánh mắt kiên định thanh minh, một lát sau, hắn thầm tính toán, cuối cùng nói, “Vậy bản quan sẽ viết sổ con trình vào trong cung, nhưng triệu kiến hay không thì phải xem bệ hạ.”

“Chờ một chút!” Lý Vân Thường lại mở miệng, Liễu Ngọc Như nhíu mày: “Điện hạ có ý gì?”

“Bổn cung nhớ ra,” Lý Vân Thường chuyển động cây quạt, “Thuận Thiên Phủ kích trống minh oan thì phải chịu hình, nam chịu ba mươi đại bản, nữ chịu hình phạt kẹp tay, nếu chịu hình, bất cứ án gì, Thuận Thiên Phủ cũng sẽ làm. Cố phu nhân,” Lý Vân Thường cười, “Ngươi có nguyện chịu hình không?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Diệp Thế An và Chu Diệp chen vào Thuận Thiên Phủ đứng cách đó không xa nghe vậy tức khắc thay đổi sắc mặt. Tần Uyển Thanh nhíu mày, thấp giọng nói: “Gọi Ngọc Như về đi, luôn có cách mà.”

“Không phải ngươi nói là có oan khuất sao?” Lý Vân Thường nhìn Liễu Ngọc Như, “Cố đại nhân phạm phải án, vậy đó là tội xét nhà diệt tộc, nếu oan khuất lớn như vậy, kẹp tay thì tính là gì?”

Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn Lý Vân Thường, Tẩn Uyển Thanh đứng trong đám người không nhìn nổi nữa, lớn tiếng nói: “Cố phu nhân, đi thôi, kẹp tay cũng không phải nói giỡn, tìm cách khác là được!”

Liễu Ngọc Như rũ mắt, Lý Vân Thường lại cười, quạt tròn trong tay nàng ta phe phẩy, Lý Vân Thường nhìn hoạ tiết trên quạt tròn, trào phúng nói: “Cố phu nhân có biết, Thuận Thiên Phủ không phải muốn đến thì đến đâu. Nếu thật sự có oan khuất lớn thì sẽ không sợ khổ hình. Hôm nay Cố phu nhân đến đã chuẩn bị chịu hình chưa?”

Nói rồi Lý Vân Thường giương mắt nhìn nàng: “Có lẽ là chưa phải không? Cố phu nhân, có thể nói Cố đại nhân là thiên tài hiếm gặp, tuổi còn trẻ đã đi đến vị trí Hộ Bộ Thị Lang, suy đoán lòng người, xem xét thời thế, đều rất giỏi. Người như vậy, ngươi thật sự nghĩ hắn thuần khiết trong sạch sao? Ngươi thật sự dám đảm bảo dưới gương sáng của Thuận Thiên Phủ là Cố Cửu Tư bị oan uổng không? Ngươi dám tin, hắn thật sự không có chút vết nhơ nào, không hề liên quan đến án này không?”

Nghe những lời này, Liễu Ngọc Như ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lý Vân Thường.

Gương mặt Liễu Ngọc Như quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngấm người, Lý Vân Thường không khỏi ngẩn người.

Nhưng mà không biết vì sao Liễu Ngọc Như nghe Lý Vân Thường nói vậy, đột nhiên nhớ đến tối hôm qua, nhớ đến sự chần chờ của mình, nhớ đến hơn một ngàn mạng người của Hắc Phong Trại, nhớ đến dáng vẻ bình tĩnh nói chuyện của Cố Cửu Tư ban đêm.

Nàng nhìn Lý Vân Thường chằm chằm, cũng không biết vì sao, lúc không thể mở miệng, nàng lại đột nhiên nhớ đến nụ cười hăng hái khí phách của Cố Cửu Tư đứng ở đầu đường Dương Châu với vết thương chồng chất.

“Ta tin.”

Nàng đột nhiên sinh ra dũng khí vô tận, mở miệng vừa bình tĩnh vừa kiên định.

Lý Vân Thường ngẩn người, Liễu Ngọc Như quỳ trên mặt đất, dập đầu thật sâu, bình tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện chịu hình phạt, xin đại nhân bẩm báo cho thiên tử!”

“Ngọc Như!”

Nghe vậy, rốt cuộc Diệp Thế An không chịu nổi nữa, hắn quát lên, nha dịch tiến lên một bước, ngăn cản Diệp Thế An.

Chu Diệp nhíu mày nhìn Liễu Ngọc Như trên công đường.

Liễu Ngọc Như như không nghe thấy lời Diệp Thế An, nàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thong dong. Thuận Thiên Phủ Doãn ngẩn người, do dự một lát, hắn vẫy tay với sư gia rồi cầm lấy giấy bút viết tấu chương, sai người trình vào trong cung.

Sau đó thị vệ cầm kẹp tay đến, bọn họ nhìn Liễu Ngọc Như, cũng không đành lòng, đành nói: “Đắc tội rồi, phu nhân.”

Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười dịu dàng, nàng nói: “Quấy rầy rồi.”

Thị vệ không dám nhìn nàng nữa, cảm thấy nữ tử này dịu dàng như hoa sen, dù sắp chịu hình phạt cũng vẫn thong dong siêu phàm.

Kẹp tay kẹp lên tay Liễu Ngọc Như, Thuận Thiên Phủ Doãn vẫn không đành lòng, hắn nói: “Cố phu nhân, không nhất định là bệ hạ sẽ đồng ý, hay là ngài suy nghĩ lại đi, ta sẽ sai người mang sổ con về?”

“Tẩu tử!” Thẩm Minh ở ngoài sốt ruột nói, “Tẩu đừng ngớ ngẩn mà tẩu tử!”

Liễu Ngọc Như không nói gì, chỉ lắc đầu, rồi sau đó cất cao giọng nói: “Ta tin phu quân của ta công chính vô tư.”

Lúc nói chuyện, kẹp tay đột nhiên dùng sức, Liễu Ngọc Như cắn chặt răng, đau đớn đột nhiên đến làm mặt nàng trắng bệch, cơ thể run rẩy nhưng nàng vẫn mở miệng, thanh tuyến run lên, âm sắc trong trẻo: “Phu quân của ta, trên không làm hoàng ân thất vọng, dưới, không làm lê dân bá tánh thất vọng.”

“Phu quân của ta,” Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, bởi vì đau đớn, giọt mồ hôi lớn chảy xuống, người nàng căng lên, lớn tiếng nói, “Là một quan tốt!”

Chàng là một quan tốt.

Là phu quân tốt.

Là bằng hữu tốt.

Là người tốt.

Dù cho hắn có tính kế, nhưng hắn không thẹn với quân, không thẹn với bằng hữu, không thẹn với người dân, không thẹn với người nhà, càng không thẹn với nàng, Liễu Ngọc Như.

Nàng tin.

Liễu Ngọc Như thở hổn hển, kẹp tay đột nhiên buông ra.

Khoảnh khắc buông ra, đau đớn chạy khắp toàn thân, cơn giật xông thẳng lên não, nàng mất hết sức, chợt tê liệt ngã xuống đất.

Rốt cuộc Tần Uyển Thanh không nhịn được nữa, đẩy người bên cạnh ra, vọt tới công đường, nâng Liễu Ngọc Như dậy, nôn nóng nói: “Ngọc Như, muội không sao chứ?”

Thuận Thiên Phủ Doãn cũng đứng lên, vội nói: “Gọi đại phu đến đây.”

Liễu Ngọc Như không nói được gì, nàng dựa vào ngực Tần Uyển Thanh thở hổn hển. Tay nàng đã hoàn toàn đen tím, run rẩy, hoàn toàn không khắc chế được. Diệp Thế An và Thẩm Minh cũng vọt vào, Lý Vân Thường lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như, một lúc sau, nàng ta đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Đưa về hậu viện tĩnh dưỡng trước đi.”

Nói xong Lý Vân Thường liền dẫn người đi ra ngoài. Liễu Ngọc Như nằm trong ngực Tần Uyển Thanh, được đỡ về hậu viện.

Đại phu chạy đến, chỉ có thể nhìn một cái, căn bản không thể đụng vào. Nhưng xương thì cần phải đụng, chỉ có thể cắn răng cố định từng cái.

Nỗi đau này còn khó nhịn hơn chịu hình phạt kẹp tay, rốt cuộc Liễu Ngọc Như không nhịn được nữa, kinh hô ra tiếng.

Diệp Vận và Ấn Hồng cũng đuổi đến, nghe thấy tiếng khóc của Liễu Ngọc Như, Diệp Vận xông lên phía trước, ôm Liễu Ngọc Như vào ngực, khàn giọng nói: “Súc sinh Lý Vân Thường, sớm muộn gì ta…”

“Vận Nhi,” Liễu Ngọc Như yếu ớt lên tiếng, khàn giọng mở miệng, “Ta khát.”

Diệp Vận đỏ mắt, nàng biết Liễu Ngọc Như đã không còn sức nữa, nói lời này cũng không phải khát thật, chỉ là vì để nàng ấy không nói bậy nữa thôi.

Ấn Hồng vội vàng rót nước, Diệp Vận đút Liễu Ngọc Như uống xong rồi cũng không nói bậy nữa.

Liễu Ngọc Như cột chắc đầu ngón tay, cuối cùng tin tức cũng đến, một công công đứng ở cửa, cung kính nói: “Cố phu nhân, bệ hạ mời ngài vào cung một chuyến.”

“Ngày khác…”

Diệp Thế An còn chưa dứt lời, Liễu Ngọc Như đã nói: “Đỡ ta lên.”

Nhưng mà lúc nói lời này, nàng đã tự đứng dậy.

Tần Uyển Thanh và Diệp Vận vội tiến lên đỡ lấy nàng, Liễu Ngọc Như được đỡ, suy yếu bước đến trước mặt thái giám, sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Công công, mời.”

Đau đớn vẫn còn trên đầu ngón tay, nhưng mà đã bắt đầu quen.

Liễu Ngọc Như khắc chế bản thân, được đỡ ra ngoài Thuận Thiên Phủ, sau đó ngồi lên kiệu. Bây giờ nàng không chịu được xóc nảy, không thể ngồi xe ngựa nữa, Diệp Vận liền gọi một cái kiệu liễn cho nàng. Liễu Ngọc Như được nâng lên ngồi, sau đó được nâng vào cung.

Thái giám thấy nàng không tốt bèn sai người về thông báo trước, được cho phép đặc biệt, nâng nàng đến ngự thư phòng.

Lúc Liễu Ngọc Như đến, Phạm Hiên đang luyện chữ. Thấy Liễu Ngọc Như, ông ngẩn người, Liễu Ngọc Như quy củ hành lễ với Phạm Hiên theo cung quy.

Phạm Hiên thấy nàng run rẩy quỳ xuống, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đích thân đỡ nàng, nôn nóng nói: “Sao lại thành thế này rồi?”

“Thuận Thiên Phủ cáo trạng, cần chịu hình phạt.”

Liễu Ngọc Như quỳ trên mặt đất, hoàn chỉnh khấu đầu, sau đó đứng dậy, khàn giọng: “Dân nữ thất nghi, xin bệ hạ thứ lỗi.”

Phạm Hiên nhìn Liễu Ngọc Như, không nói nên lời. Ông sai người đỡ Liễu Ngọc Như ngồi lên, thở dài nói: “Trước kia lúc ở Vọng Đô, cảm thấy các ngươi gặp ta rất dễ. Bây giờ ở Đông Đô, mới phát hiện các ngươi gặp ta lại khó khăn như vậy.”

“Bệ hạ là thiên tử.”

Liễu Ngọc Như bình tĩnh trả lời: “Thiên tử tất nhiên là khác.”

Lời này làm Phạm Hiên ngẩn người, ông rũ mắt, cười gượng một tiếng, sau đó nói: “Ngươi cầu tình cho Cửu Tư đúng không?”

“Bệ hạ,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói, “Nếu là cầu tình thì sẽ không phí nhiều công phu như vậy để cầu kiến.”

Phạm Hiên giương mắt nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như nói: “Dân nữ đã tra được chủ mưu sau lưng án của Lưu Xuân, dân nữ có cả chứng cứ.”

Phạm Hiên siết chặt bút trong tay, căng thẳng nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như làm như không biết gì, tiếp tục nói: “Nhưng dân nữ biết, bệ hạ cũng không muốn đưa chủ mưu này ra ngoài công lý, hoặc nói là không có cách nào đưa ông ta ra ngoài công lý, bởi vì đại giới quá lớn. Lần này đến gặp bệ hạ, thứ nhất là báo tình huống, thứ hai, xin bệ hạ thẩm vấn phu quân của ta, phu quân ta nói, khốn cục bây giờ của bệ hạ, chàng ấy có cách.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio